Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong hồn trong cây đa

Tiểu thuyết gốc · 2059 chữ

Vừa lên đến ngôi miếu ông Phúc đã thấy một cảnh tượng khó tin.

Ngôi miếu hoàn thiện chưa đầy ba tháng mà khi ông trở lại đã thành một đống hoang tàn, đổ nát. Cửa mối mọt, gạch vữa vỡ từng mảng lớn, rêu phong bụi bẩn, đồ thờ cúng nghiêng ngả sứt mẻ.

Ban đầu ông cho rằng có kẻ đến quậy phá. Nhưng rất nhanh ông gạt đi ý nghĩ này vì ông cảm nhận được ở chốn này có mùi yêu khí. Yêu khí rất mỏng manh, nhưng nhất định có yêu tinh từng đến trú ngụ nơi này.

Nghĩ vậy bản tính trừ yêu, diệt ma của thầy pháp trỗi dậy trong ông. Ông suy đoán yêu khí mờ nhạt như vậy có lẽ chỉ là một tiểu yêu vừa tu thành. Bởi vậy ông tự tin với đạo hạnh tương đối của mình không khó trấn nhiếp được con yêu này. May mắn ông sẽ có thêm con yêu tinh làm trợ thủ sai sử.

Ông lập đàn làm lễ ngay tại ngôi miếu.

Quả thực ông đã đoán đúng. Con yêu này chính là một con heo rừng tu thành tinh chưa được bao lâu, pháp thuật thấp kém.

Ông đánh nhau với nó chưa đầy một giờ đồng hồ thì con heo tinh này đã bị ông đánh cho bò lê bò càng kêu oai oái xin tha.

Đang lúc ông dùng bùa phong yêu giam cầm con heo tinh lại thì bất ngờ xảy đến.

Một đứa bé chừng năm sáu, tuổi toàn thân màu xanh lục xuất hiện trong miếu.

Đứa bé này chỉ phất tay mà khiến ông có cảm giác toàn thân vô lực bị đánh bay, đập vào tường.

Ruột gan ông nhộn nhạo, thân thể ê ẩm. Chưa kịp định thần lại thì đứa bé đã xuất hiện trước mặt ông. Bàn tay bé xíu đặt trên đỉnh đầu ông, miệng nó nở nụ cười tà ác đến cực điểm. Sau đó ông liền mất đi tri giác.

Khi ông tỉnh lại đã thấy hồn phách của mình bị phong ấn, cưỡng chế dung hợp với cây đa trước miếu.

Con heo tinh ngày ngày đến chửi rủa, diễu võ giương oai trước mặt ông. Nghe nó khoe khoang một thân máu huyết của ông được đứa bé cho phép nó đã uống hết. Ông hận nghiến rang nghiến lợi.

Sau này hồn phách ông trong cây đa đã thấy vô số tội ác của con yêu tinh này. Chúng dụ dỗ người phàm đến hút hết máu huyết, dương khí. Thi thể của đám người đó thì chúng gieo lên lạc ấn sai sử đi lừa người cho chúng.

Nghe ông Phúc kể đến đây thì Lê đã phần nào hiểu được ngọn nguồn. Hắn thấy mình khá may mắn không gặp phải con yêu mang hình hài đứa bé kia. Bằng không kết cục của hắn cũng không khác ông Phúc. Hỏa cầu thuật có thể giết được con heo tinh, nhưng với đứa bé kia thì không có nắm chắc. Tốt nhất hắn vẫn mau chóng rời đi là thượng sách. Nghĩ vậy Lê quay sang nói với ông Phúc:

-Bây giờ thân xác các người ở đâu để tôi báo nhà chức trách đến đưa về?

Gương mặt ông Phúc có chút bất đắc dĩ, ông thở dài một hơi.

-Con yêu kia giấu xác chúng ta trong một hang sâu dưới vực. Nhưng hẳn có huyền cơ che dấu nên đã nhiều đoàn cứu hộ xuống đó nhưng vẫn không tìm được.

Lê có chút ngoài ý muốn, hắn vốn định tiện tay làm chút việc thiện. Xem ra cũng đành lực bất tòng tâm.

-Vậy tôi xin phép đi trước, đám người trong miếu nhờ ông chăm nom một chút.

Ông Phúc thấy Lê vội vã rời đi như vậy thì ngạc nhiên.

-Cậu không định cứu bọn họ sao ?

-Tôi không có năng lực lớn như vậy, đi xuống dưới chỉ tự tìm chết mà thôi.

Lê lạnh nhạt nói, hắn không muốn dây dưa lâu với ông Phúc. Lát nữa có yêu tinh khác nữa đến thì chỉ có đường chết mà thôi.

Như hiểu được ý nghĩ của hắn, gương mặt ông Phúc trên gốc đa vặn vẹo nói.

-Cậu yên tâm. Tạm thời con yêu kia còn không có đi ra được.

Lê trong lòng nghi hoặc chờ đợi ông Phúc nói tiếp.

-Cậu là người tu tiên? Ông Phúc không có ý giải thích nghi hoặc mà quay ra hỏi hắn.

-Xem như là như thế đi. Lê không phủ nhận.

-Vậy cậu càng phải xuống dưới đó.

-Tại sao? Lê có chút hứng thú nhìn về phía gương mặt ông Phúc.

-Dưới đó có thứ giúp cậu tăng tu vi. Ông Phúc gằn giọng nói.

-Ồ. Lê khẽ động dung, tim không khỏi đập nhanh.

Hắn đánh bậy đánh bạ vô tình bước vào con đường tu luyện. Đó chính là cuốn tâm pháp Dưỡng sinh quyết sư thầy tặng hắn.

Mất thời gian một tháng mới luyện ra một tia linh khí. Ban đầu hắn cũng không rõ tia khí tức kia là gì nên mới thử dò hỏi sư thầy. Qua nhiều lần thử nghiệm cùng suy đoán hắn cuối cùng xác nhận đó là linh khí của người tu đạo. Lúc đó hắn mừng rỡ như điên.

Phải nói tu chân cần người có căn duyên mới tu luyện được. Sư thầy bỏ ra gần trăm năm thổ nạp theo khẩu quyết đó nhưng hiệu quả chỉ là cường thân tráng thể gia tăng một ít tuổi thọ. Ông hoàn toàn không luyện ra linh khí.

Nguyên do làm sao, hắn không biết.

Tu luyện giả chia làm hai trường phái. Tu địa tiên và tu thiên tiên.

Tu địa tiên thường thấy nhất. Bọn họ nhập môn chính là các thầy pháp chốn nhân gian. Ký khế ước với giám quan nơi âm tào địa phủ, trảm ma trừ yêu trên dương gian tích âm đức. Khi âm đức đủ thì sẽ được phong chức quan, ban cho một số pháp thuật. Đây là con đường dễ đi nhưng khó đạt đỉnh cao.

Tu thiên tiên thì khác hẳn. Bọn họ không ngừng hấp thu thiên địa linh khí, cường hoá cơ thể. Tìm hiểu pháp tắc tu thần thông, chứng thiên đạo. Con đường này hư vô mờ mịt nhưng một khi đạt thành tựu thì kinh thế hãi tục.

Lê biết được điều này qua sự giảng giải của sư thầy.

Hắn vô tình đi lên con đường thứ hai và cũng đã hiểu sự khắc nghiệt của con đường này.

Linh khí ở thế giới này quá thưa thớt. Dùng cả nửa năm trời hắn mới chỉ luyện ra chưa được mười tia linh khí.

Chậm đến phát điên. Lê không biết người trong các môn phái ẩn thế tu luyện thế nào, nhưng với tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của hắn thì đến lúc chết cũng không chút thành tựu. Hắn muốn hỏi sư thầy nơi ở của đám người tu tiên nhưng sư thầy cũng không rõ. Lê đành chịu thuận theo tự nhiên.

Bây giờ từ miệng ông Phúc hắn biết được có thứ linh dược gia tăng tu vi tu luyện thì bảo sao không khiến hắn động tâm ?

-Là thứ gì? Lê cố gắng trấn tĩnh hỏi.

-Chính là đứa bé kia. Ông Phúc vội đáp lời.

Nghe câu trả lời Lê đùng đùng nổi giận.

-Ông đang đùa tôi? Giọng nói của hắn lạnh lẽo có chút bất thiện khiến ông Phúc rét run vội vã phân bua.

-Là sự thực, cậu nghe tôi nói rõ đã.

Lê ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông Phúc. Nếu không cho hắn câu trả lời thuyết phục thì dù không đánh cho ông hồn siêu phách tán thì cũng cho ông nếm chút đau khổ nhớ đời.

-Là thế này… Ông Phúc bắt đầu cẩn thận nói, cố gắng nói tỉ mỉ, rõ ràng bằng không ông biết kẻ trước mặt này sẽ không để yên cho ông.

Uy lực của quả cầu lửa kia ông đã thấy qua, đến bây giờ da đầu còn tê dại.

Thì ra đứa bé kia chính là một gốc nhân sâm trên núi, hấp thu thiên địa linh khí mấy trăm năm thì có được một chút cơ duyên tu thành yêu tinh.

Con sâm tinh này tàn ác vô cùng, thường vào bản dụ dỗ trai tráng sát hại hút dương khí của họ khiến không biết bao nhiêu người chết oan chết uổng.

Sự việc hơn hai mươi năm trước đến tai của một vị đạo sĩ vốn xuất thân từ môn phái tu đạo.

Vị đạo sĩ này đại chiến với con sâm tinh này ba ngày, ba đêm khiến thiên hôn địa ám. Sâm tinh không đánh lại vị đạo sĩ nọ mà vị đạo sĩ kia cũng không giết được sâm tinh để nó trọng thương trốn thoát.

Không ngờ hơn mười năm trước nó lại xuất hiện ở vùng này làm mưa làm gió. Sâm tinh còn thu vào dưới trướng mấy con tiểu yêu giúp nó là chuyện ác. Nhờ không ngừng hấp thu dương khí của người sống mà tu vi nó tịnh tiến. Một năm trước nó bắt đầu bế quan đột phá.

Yêu tinh thực vật khi đột phá tu vi thường thoát ly bản thể. Sâm tinh không ngoại lệ nó đem giấu bản thể ở một chỗ bí mật. Mà heo tinh chính là kẻ được tin tưởng giao đem bản thể của nó cất giấu. Ông Phúc tình cờ biết được trong một lần uống rượu say đến chửi bới ông như thường lệ.

-Hang núi hình miệng rồng, bên cạnh thác nước. Lê âm thầm ghi nhớ địa điểm này.

Bản thể sâm tinh ba trăm năm với hắn quả thật là đại cơ duyên. Có nó Lê sẽ giảm bớt được rất nhiều thời gian tu luyện. Nhưng cơ duyên đồng nghĩa với nguy hiểm. Hắn sẽ phải suy nghĩ cẩn thận lại.

-Ông không sợ ta lấy được thứ kia sẽ bỏ mặc thi thể ông sao?

Lê quay sang hỏi ông Phúc.

-Không thể, vì thi thể chúng ta đều bị lạc ấn của sâm tinh. Ta đoán chúng đang canh giữ cái hang đó.

Lê âm thầm gật đầu, quả thực để một đám con rối đi bảo vệ bản thể của mình chính xác là an tâm nhất.

Lê ở lại trò chuyện với ông Phúc một lúc lâu, còn hỏi han ông về thuật pháp trừ tà. Ông Phúc cũng tận tình chỉ bảo khiến Lê thu hoach không nhỏ. Dù sao sư thầy cũng không tu đạo pháp, ông tu là phật pháp nên không thể nào để Lê lĩnh hội được hết.

Ông Phúc thấy Lê là người tu tiên lại còn học cả đạo pháp thì có chút ngạc nhiên. Nhưng khi ông thấy kiến giải của hắn về đạo pháp rất là mới mẻ và có chút còn mang khuynh hướng của phật pháp thì lấy làm yêu thích. Ông giảng giải cho Lê rất nhiều về bùa chú, trận pháp nhưng triệu hoán ngoại lệ vì Lê không có ký khế ước với giám quan âm phủ.

Thu hoach của Lê lần này rất phong phú. Những đạo pháp lúc trước không thể thi triển lần này được ông Phúc tận tình chỉ điểm nên suy nghĩ sang tỏ hiểu ra rất nhiều.

Hắn tin chỉ một vài lần là hắn sẽ làm được. Khi đó đánh nhau với yêu ma không phải bó tay bó chân nữa.

Chừng ba giờ đồng hồ sau cuộc cuộc trò chuyện của Lê và ông Phúc bị cắt đứt bởi tiếng còi hú và tiếng động cơ xe rồn rập. Xe cứu hộ đã đến. Lê trong lòng thầm tiếc nuối, hắn còn rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo ông Phúc.

-Ông yên tâm, nếu có khả năng nhất định tôi sẽ đem thân xác ông trở về.

Nói đoạn hắn vẫy tay chào rồi theo lỗ hổng sau tường chạy thẳng xuống vực sâu hun hút.

Bạn đang đọc Phong Ma Cửu Ấn sáng tác bởi @chenhvenh

Truyện Phong Ma Cửu Ấn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @chenhvenh
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.