Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1698 chữ

Trong căn phòng nhỏ chưa đến chục thước vuông, gã ngồi tựa lưng vào cái ghế dựa vừa đu đưa vừa lim dim ngủ. Gã là một người trẻ tuổi, thích vẽ vời, nghiên cứu nhạc cụ, đọc sách và viết vài cuốn sách nhỏ làm trò vui. Nhưng thứ làm gã hứng thú nhất chính là những quyển sách cũ kĩ mang nhiều ý nghĩa cổ quái. Có những quyển gã chẳng biết chúng tên là gì, ý nghĩa của nó ra sao nữa; nhưng gã vẫn cứ thích sưu tầm. Gã mê lịch sử, đặc biệt là những trận đánh nổi danh kim cổ. Những sở thích của gã nếu nói ra thì thật chẳng ai nhận ra gã là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi nữa.

Trong căn phòng gã nằm, ngoài những kệ sách chật ních những quyển sách với những trang bìa cũ kĩ toàn những hình họa quái lạ và những chữ cổ tối nghĩa thì nhìn lại cũng chỉ có một cái giường nhỏ, một cái tủ nhỏ cạnh một cái bàn nhỏ, trên còn có một cái laptop cũ kĩ. Ngoài ra còn có cái ghế tựa mà gã đang nằm là những thứ đáng giá thì chẳng còn thứ gì nổi bật nữa cả. Mà cũng lạ, gã sáng nào cũng ngồi vẽ tranh nhưng mà trong phòng gã lại chẳng thấy treo bất kỳ một bức tranh nào cả. Ngoài mấy thứ đồ thủ công đẹp mắt mà gã treo khắp phòng ra, thì có rất nhiều cây cọ tà hết đầu được vứt ngổn ngang trong phòng. Có lẽ gã không thích khoe khoang những bức tranh của mình nên đã “cất” chúng ở một xó nào đó rồi cũng nên. Những bức tranh của gã dù không phải là kiệt tác quá xuất sắc, nhưng có rất nhiều người thích phong cách vẽ tranh quái gở của gã. Và gã thì rất ghét bán tranh của mình. Có một lần, vì túng quẫn không có tiền lo đám cưới cho đứa em gái của mình nên gã đã đem bán một bức tranh mà gã ưng ý nhất. Bức đó là gã vẽ để dành tặng cho cô bạn gái đầu tiên của gã. Một mối tình đẹp nhưng buồn. Và đó cũng là lần duy nhất gã dùng người mẫu thật để vẽ. Cuối cùng, người mua bức tranh đó cũng chính là cô bạn gái đó của gã. Lần đó cũng là lần cuối cùng người ta thấy tranh của gã vẽ.

Gã từng thi đại học hai lần những có một lần thì gã thi trượt, còn một lần thì gã thi đậu nhưng trúng tuyển nghĩa vụ quân sự. Thế là, gã gác lại việc học để thực hiện nghĩa vụ của mình. Nhưng khi đi được một năm, người yêu của gã báo cho gã một cái tin. Một cái tin mà làm cho gã chết lặng. Người yêu đi lấy chồng. Gã như phát điên lên khi nhận được cái tin khủng khiếp đó. Gã và cô ta đã yêu nhau hơn ba năm trời. Vậy mà chỉ xa nhau mới được mấy tháng, cô ta lại đi lấy chồng. Gã đã buồn bực hơn cả tháng trời kể từ khi nghe được cái tin đó. Kể từ đó, gã cũng lạnh nhạt với cuộc sống. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ, gã ở nhà phụ giúp mấy việc cho gia đình. Còn thời gian rãnh rỗi thì gã bắt đầu viết mấy mẫu truyện ngắn đăng trên các trang tạp chí văn học, thỉnh thoảng cũng viếc vài trang bình luận để kiếm thêm thu nhập. Thời gian còn lại thì hoặc là vẽ tranh, hoặc là nghiên cứu những quyển sách cổ mà gã kiếm được. Gã cũng rất thích nghiên cứu y dược, đặc biệt là một số bài thuốc dân gian mà gã sưu tầm được. Đó có lẽ là khoảng thời gian mà gã cảm thấy cuộc sống ý nghĩa nhất. Nhưng cuộc đời có mấy khi được như ý nguyện. Gia đình gã tuy không giàu có gì, nhưng cũng thuộc vào dạng khá giả. Cuộc sống vốn dĩ rất yên bình, nhưng rồi cha gã đột nhiên bị đột quỵ, qua đời. Mẹ gã cũng thương tâm mà đổ bệnh, rồi cũng mất một năm sau đó. Bây giờ thì em gái gã cũng đã lấy chồng, cuối cùng cũng chỉ mình gã cô độc sống một mình. Gã có lẽ sẽ chẳng thấy buồn bực khi phải sống một mình trên cái thế giới này, vì vốn dĩ từ ngày người yêu của gã bỏ rơi gã thì gã đã quen với sự tịch mịch của mình rồi. Nhưng rồi gã cũng cảm thấy buồn chán. Dẫu sao lúc trước, khi gã cảm thấy cô đơn thì cũng có người để nói chuyện. Còn bây giờ thì chẳng còn ai để mà tâm sự. Gã dự định sẽ đi đâu đó một thời gian. Vì gã hy vọng những chuyến đi dài sẽ làm gã cảm thấy khây khỏa. Đó cũng là nguyện vọng lúc trước của gã. Lúc trước, có nhiều lần gã rất muốn ra ngoài thế giới rộng lớn bên ngoài để mặc sức mà tung hoành; nhưng cha mẹ gã thì cứ một mực không đồng ý với quyết định đó của gã. Mà gã thì không muốn làm cho họ phải phiền lòng. Bây giờ cha mẹ gã chẳng còn ai nữa, nên gã lại quyết định đi một chuyến cho thật sảng khoái.

Và rồi, gã cũng quyết định xách ba lô lên và bắt đầu cuộc hành trình của mình. Điểm đến đầu tiên trong kế hoạch chu du sáu mươi tư tỉnh thành của gã là núi rừng Tây Bắc. Gã nghe nói nơi đó sơn thủy hữu tình, con người cũng thật thà chất phác. Đặc biệt là những cô sơn nữ miền núi xinh đẹp, chân thành. Gã cũng rất thích được thám hiểm những cánh rừng Tây Bắc bạt ngàn, vô tận. Sâu trong tâm tình của gã, là cái lý thú được phiêu lưu mạo hiểm một lần. Sau một hành trình hai ngày ba đêm dài đằng đẵng, gã cuối cùng cũng được mãn nguyện. Chuyến đi này gã đã mong chờ không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

- Đây là Hoàng Liên sơn sao?

Gã cảm thán nhìn những dãy núi trùng điệp nơi phía xa xa mà thốt lên. Rồi gã vươn rộng hai tay sang ngang, hưng phấn rống thật to:

- Ta đến rồi đây!

Trời đêm bắt đầu buông xuống, văng vẳng ở nơi xa xăm là tiếng thú ăn đêm. Gã ngồi ngây ngốc trước ánh lửa bập bùng, rồi nhìn trời đêm khẽ thở dài. Gã nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của “kẻ phản bội”, cái biệt danh gã đặc biệt dành cho người yêu cũ của gã. Nhưng trong lòng gã, cô gái đó chỉ có một cái tên duy nhất, Hồng Liên. Trong cái cảnh trời khuya như thế này, ánh trăng như cũng hiểu lòng người. Vầng trăng nhàn nhạt treo trên cao, rừng núi tĩnh mịch không bóng hình. Gã ngây ngốc nhìn ngọn lửa trước mặt, rồi tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Liên như ở ngay trước mặt. Gã cười, tay khẽ chạm vào ngọn lửa. Ngọn lửa cũng như muốn cười với gã. Gã cảm thấy tay mình nóng dần, rồi ngửi thấy mùi cháy khét. Gã giật mình rụt tay lại. Gã nhìn một nhúm long tay bị cháy cong queo, đen xì thì thầm lắc đầu tự cười một mình. Gã đi vào trong lều, không bận tâm đến những hình ảnh nhớ nhung trong đầu ấy nữa. Gã nằm xuống, nhắm mắt và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Trời bắt đầu sáng, gã thu dọn lều trại, kiểm tra lại bản đồ cùng một số điểm cần chú ý khi leo núi mà gã học được từ người bạn mà gã mới quen lúc đi vào trong bản người Mường. Gã cũng học lóm được một vài từ ngữ địa phương. Gã thích thú lẩm nhẩm lại một lượt, rồi men theo đường rừng tiếp tục cuộc hành trình của mình. Gã đi được gần nửa ngày, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi. Gã men theo một con suối để bắt đầu dựng trại, tắm rửa, nấu cơm chuẩn bị cho buổi tối. Khi làm xong xuôi hết thẩy gã mới thấy mùi mồ hôi khó chịu trên người, gã cởi trần bắt đầu đi xuống suối. Nước suối ở đây trong vắt, thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ chạy lanh quanh bên chân gã. Gã ngụp mặt làm một ngụm nước lên mặt rửa đi mấy vết bùn đất trên mặt. Dòng nước mát lạnh làm cho gã cảm thấy thật thanh tĩnh. Gã vươn tay bơi ra xa một đoạn. Gã bất giác nghe tiếng cười khúc khích văng vẳng bên tai. Gã ngẩng đầu lên thì thấy hai cô gái người Mường chừng mười bẩy, mười tám tuổi đang để ngực trần đứng nghịch nước. Cả hai nhìn tựa giống nhau như đúc, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt đen láy, làn da trắng hồng, có chút săn chắc. Đặc biệt là nụ cười đẹp đến ngây người. Hai cô gái như nhìn thấy ánh mắt của gã thì cũng đỏ mặt, đưa tay lên che trước ngực. Gã lúc này như nhớ ra hành vi khiếm nhã của mình, thì cũng đỏ mặt vội xua xua tay nói:

- Tui … tui … tui không thấy gì … tui không thấy gì hết.

Gã càng giải thích thì càng cảm thấy không đúng. Gã lúng lúng, gãi gãi đầu:

- Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý.

Hai cô gái thấy gã như vậy thì che miệng tủm tỉm cười. Gã chẳng biết làm sao chỉ còn biết cười khổ. Trong lòng thì thầm mắng “Trần Quân ơi là Trần Quân, từ khi nào mà mày lại háo sắc như vậy chứ”?

Bạn đang đọc Tình Thánh Phong Lưu sáng tác bởi CamRanh1991

Truyện Tình Thánh Phong Lưu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CamRanh1991
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.