Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cứu gian nan

Phiên bản Dịch · 4841 chữ

Đúng lúc này, lại có hai đạo kim mang từ chân trời phóng tới, là Đặc Lôi Toa và Tinh Tinh đáp xuống ngoài sơn cốc.

“Long ca ca.” tiểu Tinh Tinh rụt rè nhìn quanh một vòng, ánh mắt ngừng lại trên thân Long Nhất, nhắt thời nở một nụ cười hân hoan.

Long vương mà mấy vị trưởng lão kinh dị nhìn hướng Đặc Lôi Toa, long lực của nàng ta bị cấm chế, giải khai từ lúc nào rồi.

“Đặc Lôi Toa ra mắt mấy vị trưởng lão và Long vương.” Đặc Lôi Toa lại bình tĩnh hành lễ, lúc nào nàng cũng quan sát tình huống bên Long tộc cấm địa, gây ra động tĩnh lớn như vậy nàng đương nhiên biết, thấy cái truyền tống ma pháp trận ở trong phòng không chút động tĩnh, lại nhìn thấy thất đại trưởng lão và Long vương lần lượt tới đây, nàng lo lắng cho an nguy của bọn Long Nhất liền nghiến răng dẫn theo Tinh Tinh chạy tới, lòng nghĩ nếu bọn họ có nguy hiểm gì, vô luận là thế nào nàng cũng phải bảo vệ họ.

Long Nhất ôm Nữu Nhi đi tới trước, trong lòng hắn đương nhiên cực kỳ rõ ràng Đặc Lôi Toa vì sao mà tới, hắn khẽ nói:” đa tạ, khiến nàng lo lắng rồi.”

“Là nha đầu Tinh Tinh cứ làm ầm lên đòi tới gặp ngươi, ta không lay chuyển được nó nên mới dẫn nó tới, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Đặc Lôi Toa cười dịu dạng, khéo léo đem nguyên nhân đổ lên người con gái. Nàng tin rằng Long Nhất hiểu rõ, có lúc sự quan tâm đối với một người bằng hữu không cần những từ cảm ơn rườm rà này để hồi báo.

Long Nhất nhún nhún vai, cười ha ha, cũng ôm tiểu Tinh Tinh đang mở to mắt nhìn hắn vào lòng, cùng Nữu Nhi một trái một phải, đều phấn điêu ngọc trác giống nhau, cực kỳ khả ái, cùng với Đặc Lôi Toa dịu dàng nhã nhặn đứng một chỗ, trái lại khiến người ta nảy sinh cảm giác ấm áp gia đình.

“Nữu Nhi, đây là Tinh Tinh muội muội, mau tới làm quen đi.” Long Nhất cười nói, kỳ thật Nữu Nhi so với Tinh Tinh thì nhỏ tuổi hơn một chút, nếu không phải khi ở Long tộc cấm khu vì hấp thu năng lượng của Thủ Hộ Long Thần mà lớn hơn một ít, nó trông còn bé hơn, cũng có thể nguyên do là bởi vì thể chất đặc thù của nó.

Nữu Nhi nhìn Tinh Tinh gần trong gang tấc, nó chưa từng gặp đồng loại bé bằng nó, lúc này tất nhiên là cực kỳ cao hứng, bi bô nói:” Tinh Tinh muội muội. Tỷ tên là Nữu Nhi, muội sau này gọi là tỷ tỷ, tỷ sẽ bảo vệ cho muội.”

Tinh Tinh cũng thông minh, không có vì Nữu Nhi trông bé hơn mình mà không nguyện ý gọi nó là tỷ tỷ, nó ở Thần Long quần đảo quá cô độc, lúc này lại có thêm một vị tỷ tỷ gần bằng tuổi nó có lý nào lại không vui vẻ, hai tiểu nha đầu ở trong lòng Long Nhất chụm vào nhau thân mật vô cùng.

Long Nhất quay đầu nhìn Long vương. Nói:” Long vương. Phạm Đế và Tát Liên Á nhờ ông trông nom trước, ta còn phải đưa đứa cháu gái còn lại của ông tới, dù thế nào cũng phải để cho gia đình họ được đoàn tụ.

“Đó là đương nhiên...” Long vương gật đầu nói, ông nhìn hướng biểu muội Đặc Lôi Toa muốn nói nhưng lại thôi, vốn định hỏi nàng làm sao mà có thể giai được cấm chế, nhưng ngẫm lại cũng chỉ là thừa mà thôi. Long Nhất và mẹ con họ thân mật như vậy đã nói rõ hết thảy rồi, tiểu từ này đã có bản lĩnh lớn như vậy, hy vọng hắn cũng có thể cứu muội muội ra thì tốt.

“Man Ngưu. Lệ Thanh, chúng ta đi.” Long Nhất nói xong ôm lấy hai tiểu nha đầu vụt đi như chớp, người đã biến mất trước mắt mọi người. Trong hoàng cung Nạp Lan đế quốc, Liễu Nhứ tâm thần không yên ngồi trên đài ngắm cảnh, nhìn từng cơn sóng rít gào sô vào vách đá, nước bắn lên dưới ánh mặt trời lại lấp lánh hào quang của cầu vồng, nhưng nàng lại không rảnh để thưởng thức, tâm lý luôn bồn chồn không thôi.

“Liểu tỷ tỷ, tới ăn chút gì đi.” Nạp Lan Như Nguyệt bưng một mâm thức ăn tới, mấy ngày nay Liễu Nhứ đều phiền muộn bất an. Nàng nhìn thấy cũng cực kỳ lo lắng, mỗi khi rảnh việc đều tới cùng nàng ta trò chuyện, mượn việc này để làm nàng ta khuây khỏa.

Liễu Nhứ không cự tuyệt ý tốt của Nạp Lan Như Nguyệt, cùng nàng ngồi trên ghế dài, sự quan tâm của Nạp Lan Như Nguyệt đối với nàng trong mấy ngày nay nàng cực kỳ cảm kích, nàng đích thực là cần một người tới để khuyên giải tâm tình của mình.

“Liễu tỷ tỷ, tỷ đoán bây giờ nương thân và các tỷ muội đã tới đâu rồi?” Nạp Lan Như Nguyệt cố hết sức để tránh không đề cập tới nhóm Long Nhất, mà là nói tới Đông Phương Uyển và nhóm tỷ muội Nam Cung Hương Vân, nhóm nương tử quân này dạo chơi khắp mấy thành thị trong Nạp Lan đế quốc liền tới Băng Phong thành.

“Nghe nói Mễ Á công quốc cũng đã xây xong truyền tống trận rồi, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ tới đó để tìm náo nhiệt.” Liễu Nhứ nói theo đề tài của Nạp Lan Như Nguyệt, kiểu nói chuyện phiếm thoải mái này quả thật có thể làm giảm tâm tình của nàng.

“Muội cũng cho là như vậy, Thủy Nhược Nhan tỷ tỷ và Lâm Na tỷ tỷ đều là người Mễ Á công quốc, huống hồ Tinh Linh sâm lâm lại gần trong gang tấc, bọn họ nhất định sẽ thuận đường tới thăm Lộ Thiên Á. Bọn họ thì tốt rồi, Tinh Linh sâm lâm thật sự là cực kỳ đẹp đẽ...” Nạp Lan Như Nguyệt cười nói, tâm lý cũng muốn tìm một ngày để đem Nạp Lan đế quốc nhập vào với Cuồng Long đế quốc, như vậy nàng cũng có thể vô ưu vô lo cùng tỷ muội đi khắp nơi du ngoạn, nếu tới lúc đó Long Nhất cũng có thể đi cùng, như vậy thì sẽ là một việc tốt biết nhường nào.

Liễu Nhứ không có trả lời, ánh mắt giống như Nạp Lan Như Nguyệt có chút mê ly, nàng nhớ tới cuộc sống vui vẻ cùng cha mẹ sinh hoạt tại Ma Huyễn sâm lâm lúc trước.

“Đang nói gì đấy? Xem bộ dạng hoa si của các nàng, không phải là nhớ tới ta đấy chứ.” một tiếng cười quen thuộc đột nhiên vang bên tai hai người. (Hoa si – mê gái, gái mà đi mê gái thì quá là les à)

Liễu Nhứ và Nạp Lan Như Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy người đàn ông hai nàng ngày đêm mong nhớ đang nở một nụ cười xán lạn dựa vào bệ cửa sổ ở quan cảnh đài, ánh mắt dịu dàng đang nhìn chăm chú vào bọn họ. (quái, thế Lệ Thanh và Man Ngưu đâu o.0)

“Phu quân, chàng về rồi.” Nạp Lan Như Nguyệt như một bé gái hưng phấn hô to, hướng Long Nhất mà bổ nhào tới, trái lại ở đây không có người khác, nếu không nhìn sẽ thấy bộ mặt như bé gái này của vị nữ hoàng vang danh thiên hạ.

Long Nhất ôm Nạp Lan Như Nguyệt vào lòng, hôn lên môi nàng một cái thật mạnh, sau đó ôm eo nàng mà bay lượn mấy vòng.

Nạp Lan Như Nguyệt hạnh phúc cười duyên, mặt mày tràn đầy xuân ý xán lạn, nàng quyến luyến rúc vào lòng Long Nhất một lúc rồi liền đẩy ra, Liễu Nhứ ở bên cạnh, nàng cũng không chiếm lấy Long Nhất quá lâu, nàng biết lần này Long Nhất quay lại, khẳng định là vì việc cha mẹ của Liễu Nhứ.

Long Nhất đi tới hướng Liễu Nhứ, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong và sợ hãi của nàng, thầm thở dài trong lòng.

“Long Nhất, tìm ra cha mẹ ta rồi phải không?” Tim Liễu Nhứ thắt lại, tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Long Nhất. Dường như muốn dựa vào sự ấm áp của hắn mà cho bản thân mình một chút dũng khí.

Bàn tay Long Nhất trùm lên đôi bàn tay của Liễu Nhứ, nắm thật chặt mà nói:” tìm được rồi, cha mẹ nàng đều còn sống, nhưng...nàng cần phải chuẩn bị tâm lý.”

Vốn Liễu Nhứ nghe được nửa câu, tâm lý hân hỉ dị thường, nhưng vừa đến lời chuyển ý kia, tâm lý liền trầm xuống, nàng cắn môi nói:” hiện tại dẫn ta đi tới đó, ta muốn gặp bọn họ.”

Long Nhất gật đầu, nhìn hướng Nạp Lan Như Nguyệt, liền thấy nàng nói với hắn:” phu quân, chàng mau dẫn Liễu Nhứ tỷ tỷ đi đi, còn nữa, phải chiếu cố tỷ ấy cho tốt.”

Long Nhất ấm áp trong lòng, có vợ như thế này, chồng còn cầu gì nữa.

Long Nhất dẫn theo Liễu Nhứ rất nhanh thông qua truyền tống trận và về tới Thần Long quần đảo.

“Phụ thân, nương thân...” khi Liễu Nhứ nhìn thấy thảm trạng của cha mẹ mình, kêu một tiếng bi thảm chạy tới. Nàng luôn kiên định từ trước tới nay chưa rơi dù chỉ là nửa giọt nước mắt, nhưng lúc này lại nước mắt ròng ròng. Như đỗ quyên đề huyết*, khiến người nghe mà đau lòng. Cho dù là ai khi nhìn thấy người thân nhất của mình bi thảm như vậy, sao có thể không lòng đau như cắt cho được đây?

Nữu Nhi mặc dù còn trẻ con, đối với cha mẹ cũng không có ấn tượng gì, nhưng thấy tỷ tỷ khóc tới mức bi thảm như vậy, cũng ở trong lòng Long Nhất khóc tới rối tinh rối mù. Đối với bi thương không có khái niệm cụ thể, chỉ là dựa theo cảm giác, có một sự khó chịu không tên. Như thể nó không rõ vì sao tỷ tỷ lại bi thương như vậy, nhưng thấy nàng bi thương nó cũng cảm thấy khó chịu theo.

“Nhứ nhi...đừng khóc, vi phụ có thể gặp lại con khi còn sống, đã không còn tiếc nuối gì nữa rồi.” Giọng nói khàn khàn của Phạm Đế an ủi Liễu Nhứ. Nhưng đôi mắt trắng dã không hồn của ông lại làm cho Liễu Nhứ càng thêm thương tâm.

“Là các người, là đám hỗn đản các người, ta giết các người.” Liễu Nhứ đã không còn khống chế được tâm tình mình nữa, một tiếng rồng gầm vang trời, thân hình đã hóa thành một con Cự Long vàng đen dài hơn trăm mét. Mấy đạo Long khí phun hướng Long vương và mấy vị trưởng lão. Long vĩ cự đại mang theo bi phẫn tràn ngập quét tới.

Dưới sự ra hiệu của Long vương, mấy vị trưởng lão không có đánh trả. Chỉ là né tránh công kích của Liễu Nhứ. Mặc dù thực lực Liễu Nhứ không tệ, nhưng so với Long vương và Long tộc trưởng lão thì vẫn còn cách một đoạn cự ly nữa, điên cuồng công kích cũng chỉ tiêu hao thể lực nàng mà thôi, rất ít khả năng có thể đánh vào thật thể, cho dù ngẫu nhiên không né tránh được, bằng vào thực lực cường đại của bọn họ cũng có thể mạnh mẽ kháng trụ.

“Liễu Nhứ, đủ rồi, nàng còn muốn cứu cha mẹ mình không.” Long Nhất thấy nàng phát tiết đã đủ, liền quát khẽ một tiếng bảo nàng dừng lại.

Quả nhiên, Liễu Nhứ vừa nghe thấy có thể cứu cha me mình, lập tức tỉnh táo lại, hóa thành hình người hạ xuống bên cạnh Long Nhất, hai mắt đẫm lệ.

Long Nhất yêu thương lau đi nước mắt trên khóa mắt nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ về tấm lưng nàng nói:” có ta ở đây, ta sẽ giúp nàng.”

Trái tim khủng hoảng của Liễu Nhứ cảm thấy sự ấm áp của Long Nhất mới từ từ yên ổn lại, nàng ôm chặt eo Long Nhất, lần đầu tiên cảm thấy tên nam nhân này đối với nàng mà nói là một thứ không thể thiếu.

Rất lâu, khi Liễu Nhứ triệt để bình tĩnh lại, Long Nhất đánh thức Tát Liên Á đang hôn mê, để cho mẹ con bọn họ gặp nhau, cũng để cho Tát Liên Á sau khi nhìn thấy đứa con gái này mà ngoan cường chịu đựng.

Long Nhất cùng Long vương, Man Ngưu, Lệ Thanh và sáu vị trưởng lão thương lượng.

“Ta quyết định chỉ một lần thôi giải quyết toàn bộ mười sợi huyền thiết liên, để tránh thời gian quá lâu bọn họ không chịu nổi, ta sẽ dùng công lực toàn thân bảo vệ xương sống trong thể nội, chín người các người lại thêm Liễu Nhứ nữa phụ trách chém đứt mười sợi huyền thiết liên, mục tiêu là mười các huyền thiết khấu (móc sắt) đang móc vào xương sống, lúc dùng lực phải tìm đúng vị trí, nếu không mặc dù có ta bảo vệ xương sống, nhưng khó mà không xảy ra việc ngoài ý muốn.” Long Nhất nghiêm túc nói, trong lòng cũng có chút nghi ngờ.

“Mặc dù ngươi là Lôi thần truyền thừa giả, nhưng huyền thiết liên không phải trong thời gian ngắn là có thể chém đứt, ngươi có làm được không?” Long vương sầu lo nói, sở dĩ có câu hỏi này, là bởi vì Long Nhất kỳ thật không phải chỉ cần bảo vệ xương sống hơn trăm mét, mà còn phải chịu cả chấn lực khi mười người bọn họ công kích huyền thiết liên. Mặc dù thực lực Long Nhất thâm bất khả trắc, nhưng hắn đối mặt với sự công kích của thập đại đỉnh phong cường giả, hơn nữa hắn chỉ có thể chịu đựng mà không thể phản kích, đây tuyệt đối là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

“Vô luận thế nào, ta đều sẽ bảo vệ xương sống trong thể nội bọn họ.” Long Nhất không có nói nhiều để chứng minh, chỉ là nói vang to để cam đoan.

“Vậy thì tốt, không cần kéo dài nữa, bây giờ lập tức bắt đầu.” Long Vương nói.

Long Nhất đi tới trước mặt Phạm Đế, bắt đầu từ ông ta đi.

“Bá phụ, lời bọn ta nói ông cũng nghe rồi, đầu tiên chúng ta cần phải mổ toang sống lưng ông ra, sau khi ta bảo vệ xương sống của ông thì bọn họ sẽ chém đứt huyền thiết khấu, trong quá trình này ông cần phải kiên trì, tuyệt đối không thể hôn mê, một khi hôn mê, năng lượng sống của Long thể sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên ông nhất định phải tỉnh táo.” Long Nhất chậm rãi nói, việc phải tỉnh táo để chịu đựng loại thống khổ như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng nổi, vậy thì phải trông vào vận may của bọn họ rồi.

“Phụ thân, người nhất định phải gắng gượng, con và muội muội sẽ ở bên cạnh người.” Liễu Nhứ bình tĩnh hơn rất nhiều, lúc này cũng đã nắm chặt lấy cơ hội để cổ vũ phụ thân.

“Ta biết, làm đi, nhiều năm như vậy cực hình nào cũng chịu cả rồi, ta không tin ta sẽ thất bại ở cửa cuối cùng.” Phạm Đế nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy cảnh cả nhà đoàn tụ, ý chí sinh tồn của ông chưa bao giờ kiên định như vậy.

“Lệ Thanh.” Long Nhất nháy mắt ra hiệu với Lệ Thanh. Hàn Băng kiếm của hắn phối hợp với hàn băng đấu khí, dùng để mổ miệng vết thương là tốt nhất.

Lệ Thanh gật gật đầu bay lên, Hàn Băng kiếm gần như trong suốt run lên, tán phát ra vụ khí mông lung, không dài dòng mà cắt toang tất cả những nơi huyền thiết liên móc qua, da thịt tách ra, có thể thấy một đoạn xương sống che phủ bởi máu thịt ở bên trong. Nguyên nhân là bởi vì hàn băng khí, nên cũng không chảy quá nhiều máu.

Phạm Đế quả nhiên là một người đàn ông Long tộc thuần túy, Long thể cũng chỉ hơi run lên, đến ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.

Cứ như vậy không được bao lâu, mười lỗ hổng rất sâu đã bị Lệ Thanh cắt ra.

Long Nhất hít sâu một hơi, toàn thân phát ra hào quang bẩy màu, hai tay đặt lên trán Phạm Đế. Ngưng tụ lại nội lực toàn thân và tinh thần lực mà truyền sang, mọi người nhìn thấy xương sống trong thể nội của rồng được hào quang bẩy màu như dòng chảy bao phủ lại, trong nháy mắt từ đầu tới đuôi đã không còn khoảng trống.

“Bắt đầu.” Long Nhất khẽ quát một tiếng.

Mười người đang đứng trước mười sợi huyền thiết liên nghe thấy liền dùng lực lượng toàn thân bắt đầu công kích lên huyền thiết khấu đang móc trên xương sống. Huyền thiết này quả thật kiên cứng vô cùng. Bằng vào thực lực của Long vương một lần công kích cũng chỉ có thể lưu lại trên mặt một vết rất nông, cũng chính là nói cần phải liên tục công kích hơn mấy ngàn lần mới có thể chém đứt.

Mà mỗi lần mười người công kích, khuôn mặt của Phạm Đế đều co rúm lại mà chịu đựng. Loại đau khổ đó so với mỗi một lần tra tấn lúc trước còn khiến ông khó chịu đựng hơn, có mấy lần thiếu chút nữa ông tưởng như mình đã ngất đi, chỉ là trái tim kiên định làm bộc phát tiềm lực vô hạn của ông, sự tồn tại của hai đứa con gái lại càng tiếp thêm sức lực cho ông. ( Long tộc chắc đẻ trai ít hơn gái o.0 )

Long Nhất lại càng không dễ chịu, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn. Kinh mạch căng ra đau nhức vô cùng, trong ý thức hải lại càng đau đớn từng cơn như thể bị kim đâm.

Cứ như vậy mọi người công kích gần trăm lần, thể lực tiêu hao rất lớn. Nhưng Long vương có thực lực mạnh nhất cũng chỉ có thể chém được một lỗ nhỏ.

‘Bá’ một tiếng, Long Nhất nhắm chặt mắt, nghiến răng. Lôi thần thần bài màu tím từ trong mi tâm bắn ra xoay tròn trên không trung, lôi hệ ma pháp nguyên tố trong không trung điên cuồng ào đến bổ sung vào nguồn năng lượng trong thể nội Long Nhất.

Mọi người công kích như vậy thêm một trăm lần nữa, Quang Minh thần bài cũng bắn ra, hút toàn bộ quang minh nguyên tố trong không trung tới để chống cự.

Cứ thế, một khí Long Nhất cảm thấy không chịu nổi đều có một khối thần bài bắn ra để cứu viện, rất nhanh, sáu khối thần bài đã phóng ra hết, mà huyền thiết khấu do Long vương phụ trách rất nhanh nữa thôi sẽ bị chém đứt, nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất đã xuất hiện, Phạm Đế dưới sự cổ vũ của mọi người dường như cũng rất nhanh sẽ không thể chịu đựng được nữa, ý thức đã bắt đầu trở nên mơ hồ, một khi chìm vào hôn mê sợ rằng ông vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại, trong nhất thời mọi người đều cầm binh khí không dám hạ thủ nữa, sợ rằng nếu công kích thêm một lần nữa Phạm Đế sẽ hoàn toàn ngất đi.

Đúng lúc mọi người đang sốt ruột, Liễu Nhứ gấp đến nỗi nước mắt tràn trề, mấy tiếng đàn du dương như tiếng suối vang lên, khiến tâm thần người ta phấn chấn.

Hóa ra là Lưu Ly, lúc này hai chân nàng đã hóa thành đuôi cá màu vàng, mềm mại nâng đỡ thân thể nàng, trước người nàng là một cây đàn Lưu Ly bảy màu, hai tay đang gẩy đàn đến hoa cả mắt. Tiếng đàn như thể tới được nơi sâu thẳm trong linh hồn người khác, cùng cộng hưởng với tâm thần khiến người ta nảy sinh cảm giác nhiệt huyết sục sôi, kích thích tâm thần.

Ý thức mơ hồ của Phạm Đế chấn động, lập tức trở nên tỉnh táo.

Mọi người cũng thở phào một hơi, bí kỹ Thất âm tỏa hồn của nhân ngư tộc quả nhiên bất phàm, hóa ra nó không chỉ làm kỹ năng công kích cường đại, mà còn có công hiệu làm lòng người phấn chấn như thế này.

Nếu hai bên giao chiến mà thêm khúc nhạc này, như vậy há không phải các binh sĩ đều như được gia trì thêm ma pháp khích lệ của tế tự, không, Thất âm tỏa hồn có thể so với loại ma pháp khích lệ đẳng cấp thấp đấy còn tốt hơn, tâm lý Long Nhất nghĩ vậy.

Kỳ thật Long Nhất nghĩ không sai, Thất âm tỏa hồn vốn là cao cấp thần kỹ từ thần giới lưu truyền xuống, từng là kỹ danh trứ danh của thần cấp một, không biết vì sao lại rơi vào tay nhân ngư tộc.

Bỗng nhiên, Long vương hét dài một tiếng, trong tay kim quang chói lóa, một lưỡi dao sắc bén màu vàng phát ra kim mang cường liệt chém hướng một bộ phận nhỏ cuối cùng của huyền thiết khấu.

Chỉ nghe một tiếng ‘keng’ vang lên, huyền thiết khấu do Long vương phụ trách hoàn toàn bị đứt. Long vương lấy tay ra, lau mồ hôi trên trán, đã lâu không có vất vả như vậy rồi a.

Huyền thiết liên bị đứt khiến cho tâm tình mọi người kích động, ai ai cũng dùng hết sức lực bình sinh chém tới huyền thiết khấu, Long Nhấu đang khổ sở chống đỡ, ngực rất khó chịu, ý thức hải trống rỗng. Tí nữa là hắn đã mặc bộ đồ Lôi thần lên rồi, nhưng hắn không dám, một khi bộ đồ Lôi thần chịu không nổi mà thu hồi, vậy thì hắn không còn sức đâu mà bảo vệ xương sống. Bất quá cũng may đã cắt được một sợi, khiến hắn thoải mái hơn một chút.

Long vương nhìn sang hướng chín người còn lại, phát hiện cũng không còn sai biệt lắm, chỉ có Liễu Nhứ thực lực yếu hơn một chút, huyền thiết khấu nàng phụ trách hiện giờ mới chặt được một nửa, liền có lòng giúp nàng một lần, mặc dù long lực của ông đã tiếu hao rất nhiều rồi.

“Liễu Nhứ, để cậu thay con đi.” Long vương tới trước mặt Liễu Nhứ nói.

Liễu Nhứ toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặc dù trong lòng nàng vẫn không nguyện ý tha thứ cho người cậu này, nhưng lúc này lại quan hệ tới tính mạng phụ thân, nàng cũng không ngang ngược nữa, nói một câu cảm ơn rồi liền nhường chỗ.

‘Keng keng’ hai tiếng, lại có hai vị Long tộc trưởng lão hoàn thành nhiệm vụ, mặt Long Nhất đã tái nhợt. Liễu Nhứ nhìn thấy Long Nhất và Phạm Đế đều sắc mặt khó coi, lòng đau đớn không thôi, đây là hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời nàng, một người là người thân thiết huyết mạch tương liên, còn lại là một người mà tâm hồn mình thuộc về, lúc này ai ai cũng đang lặng lẽ chịu đựng sự thống khổ rất lớn.

Hiện tại đã qua thời khắc quan trọng, Long Nhất thiếu chút nữa là đã tới cực hạn, mà Phạm Đế cũng vậy, nếu không phải có tiếng đàn của Lưu Ly chống đỡ, sợ rằng hai người bọn họ đều không thể chịu đựng tới bây giờ.

Cuối cùng, lại là mấy tiếng giòn tan vang lên, Man Ngưu và Lệ Thanh còn có bốn vị trưởng lão còn lại đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, ai ai cũng sức cùng lực kiệt, mệt tới mức thở hồng hộc. Hiện tại chỉ còn có Long vương đang nghiến răng chống đỡ cật lực, long lực của ông ta sớm đã tiêu hao hết rồi,, dù sao cũng chưa đạt tới cảnh giới Thần Long mà.

Nữu Nhi ở bên cạnh nhìn đã lâu, tim Long thần trên cổ lấp lóe, nó đột nhiên lĩnh ngộ ra gì đó, thân hình bỗng nhiên lướt tới, há to mồm, một đạo long lực mạnh mẽ xoay tròn đánh tới cái huyền thiết khấu cuối cùng. Một tiếng ‘keng’ vang lên, huyền thiết khấu đã đứt.

Mọi người sửng sốt, tiếp đó phát ra một loạt tiếng hoan hô. Nữu Nhi và Long Nhất đều cho rằng thủ đoạn công kích của thôn phệ long thể chỉ là thôn phệ, lại không ngờ dùng thôn phệ làm lực lượng để biến thành một loại công kích thật thể. Tim Long thần vừa lóe lên một cái, Nữu Nhi lại tự mình thông suốt, muốn để nó giải thích, sợ rằng nó cũng không thể giải thích rõ, có lẽ là bởi vì tim Long thần không chỉ ngưng tụ tinh khí của ông ta, mà con một chút kinh nghiệm và cảm ngộ.

Long Nhất thu hồi thần bài lại rồi chuyển thân, cổ họng hơi ngọt, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi.

“Long Nhất, chàng sao rồi?” Liễu Nhứ ở bên cạnh cao hứng mà rơi lệ, nhưng lại vẫn chú ý tới động tác này của Long Nhất.

“Không có gì.” Long Nhất dùng tay áo lau đi vết máu, đặt tay ra sau lưng rồi quay đầu lại cười cười.

Liễu Nhứ bắt lấy tay Long Nhất, thấy một vết máu tươi trên tay áo hắn, lệ rơi không ngừng, trong lòng tràn ngập cảm giác đau đớn và hạnh phúc rất mâu thuẫn, nàng nghĩ, nàng hôm nay có thể đem nước mắt cả đời toàn bộ khóc ra hết, nàng sau này sẽ không rơi lệ nữa, nàng sẽ cùng với đám người Nạp Lan Như Nguyệt cười vui vì hạnh phúc, bởi vì có tên nam nhân này bảo vệ bên cạnh nàng.

Ngoại trừ huyền thiết liên trí mạng ra, mấy vết thương da thịt còn lại đối với khả năng khôi phục kinh người của Cự Long mà nói căn bản không được coi là gì cả, tính mạng của Phạm Đế đã được bảo vệ, tiếp theo chính là Tát Liên Á rồi.

Chỉ là do cuối cùng thể lực mọi người tiêu hao quá độ, dùng thời gian hai ngày mới khôi phục lại.

Tới phiên Tát Liên Á thì bà biểu hiện lòng tin mãnh liệt, bời vì phu quân đã cho bà một tấm gương, lại có ba người phụ nữ cổ vũ, bà vô luận thế nào cũng phải sống lại.

Chỉ là khi mọi người đang chuẩn bị ra tay, một vị khách không mời mà tới lại bay tới.

*Sự tích Đỗ Quyên đề huyết: hoa Đỗ Quyên, cũng được xưng là Ánh Sơn Hồng. Trong truyền thuyết nước Thục cổ có một vị hoàng đế tên là Đỗ Vũ, ông vô cùng thương yêu hoàng hậu của mình, sau này ông bị kẻ gian hại, chết thê thảm, linh hồn liền hòa thành một con chim Đỗ Quyên, mỗi ngày ở trong hoa viên của hoàng hậu cất tiếng hót bi thương, nước mắt nó rơi xuống là những giọt máu tươi màu đỏ, nhuộm đỏ hoa trong vườn của hoàng hậu, cho nên người đời sau gọi nó là hoa Đỗ Quyên. Vị hoàng hậu kia nghe được tiếng kêu đau thương của chim Đỗ Quyên, nhìn thấy máu tươi đỏ thắm, lúc này mới nhận ra là linh hồn của trượng phu hóa thành, dưới sự bi thương, ngày đêm kêu khóc cuối cùng buồn bã mà qua đời, linh hồn của bà hóa thành hoa Đỗ Quyên đỏ


Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 1831

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.