Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di tích

Phiên bản Dịch · 2213 chữ

Long Nhất trong lòng cả kinh. Không phải bọn họ chạy loạn bên ngoài chứ? Như thế nào lại như vậy. Túy lộ thư viện. Rất nhanh hắn liền bình tâm lại, bằng vào quan hệ khế ước hắn cảm giác được Lưu Ly cùng Lệ Thanh không có nguy hiểm gì. Hơn nữa bốn phía sơn động không có dấu vết đánh nhau. Bằng không với thực lực của ba người, không thể có chuyện chưa kịp hoàn thủ đã bị người ta bắt.

“bọn họ đâu?” Mễ Đế Nhĩ nghi hoặc hỏi.

Long Nhất không trả lời, ánh mắt như điện tìm kiếm mỗi góc trong sơn động. Cho dù có việc phải rời đi, bọn họ cũng phải lưu lại một dấu hiệu nào đó.

Lúc này một đạo bạch quang đột nhiên hiện lên trong đáy động. Man Ngưu cầm lục ngọc tài quyết xuất hiện trước mặt Long Nhất.

“Lão đại, các ngươi cuối cùng đã trở lại.” Man Ngưu nhìn thấy Long Nhất liền vui vẻ nói.

“Đây là cái gì?” Long Nhất liền hỏi.

Man Ngưu đưa ngưu nhãn nhìn tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ, thần bí lôi kéo Long Nhất sang một bên, nhẹ giọng nói: “Lão đại, chúng ta phát hiện được một thứ trong động này.”

“Thứ gì vậy?” Long Nhất kỳ quái hỏi.

“Ngươi theo ta đi xem sẽ biết. Lệ Thanh bảo chỉ nói với Lão đại thôi. Có cần phải mang Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á cùng đi không?” Man Ngưu hỏi.

Long Nhất khẩn trương. Lệ Thanh một khi đã nói như vậy, chắc chắn bọn họ phát hiện được thứ không phải là nhỏ.

“Này, các ngươi thì thầm cái gì thế?” có gì đáng xấu hổ sao?” Mễ Đế Nhĩ bất mãn kêu lên.

“Không có gì xấu hổ cả. Man Ngưu bọn họ phát hiện một vài thứ. Chúng ta cùng đi xem sao.” Long Nhất cười nói. Lúc này hắn cùng tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ đứng cùng một trận tuyến, cũng coi như là bằng hữu. Vô luận phát hiện được cái gì cũng không thể dấu diếm.

Man Ngưu đi tới đáy động, cầm lục ngọc tài quyết chém ra vài đạo lục mang về vách tường phía trước. Trên vách tường đột nhiên xuất hiện ma pháp môn màu trắng.

Mấy người ngạc nhiên tiến vào. Sau đó thấy trước mắt sáng ngời, đã tới một nham động thật lớn.

“Lão thiên… …Long thần… …như thế nào lại có thể?” Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á run run, đầu óc thành một mảnh hỗn loạn. Túy lộ thư viện.

Chỉ thấy trong động có long cốt thật lớn trước mặt. Bộ long cốt kia tỏa ra ánh hào quang, mới nhìn còn tưởng còn tưởng dùng ngọc điêu khắc thành. Cốt long này không có hoàn chỉnh, bị chia thành ba phần. Trong đó đầu cốt bị vỡ ra. Nghĩ tới trước đây khi còn sống ắt hẳn đã trải qua tranh đấu thảm liệt.

Điều khiến Long Nhất cả kinh là nham động này thật lớn, bốn phía còn có xương người rải rác. Những xương người này cũng không giống với những xương người bình thường khác, còn có chút hào quang phát ra. Hơn nữa còn có xương cánh phía sau, có một vài bộ xương còn có nhiều hơn một đôi cánh.

Lúc này Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á đã run rẩy quỳ gối trước long cốt kia, thần tình nghiêm túc, đang niệm một loại chú ngữ kỳ lạ.

Nghe những lời này của Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á, xương cốt thần long bị tứ phân ngũ liệt này ít nhất cũng là Long thần của vài vạn năm trước. Nhưng những xương cốt hình người có cánh này cũng vô cùng kỳ lạ, rất có thể đến từ Thần giới. Tình cảnh trước mắt này không phải là do thần ma đại chiến lưu lại xương cốt sao.

Lúc này Lưu Ly cùng Lệ Thanh ở chỗ sâu trong nham động đã trở về, trên mặt biểu hiện sự khiếp sợ.

“Thiếu gia, người vào trong nhìn xem.” Ngữ khí Lệ Thanh dao động thật lớn, điều này đối với hắn mà nói rất hiếm khi gặp phải.

Mấy người Long Nhất hướng vào chỗ sâu trong nham động phi tới. Trong chớp mắt liền đi sâu vào trong đáy động. Một cỗ khí tức lạnh băng tà ác thổi tới, hàn ý tựa hồ ngấm vào cốt tủy.

Long Nhất dùng tinh thần lựuc xuất ra một kết giới, có chút khiếp sợ nhìn trong đáy động kia có một thi thể quỷ dị thật lớn. Thi thể này đứng thẳng, toàn thân mặc đồ đen, thân hình cao hơn mười thước. Hai chân khô héo được bao phủ bởi hắc mao, bốn móng chân cắm thật sau vào trong lòng đất cứng rắn. Thi thể không có tay, lưng và trước ngực có xúc tu thật dài, đầu hình tam giác. Một cây trường mâu màu trắng đâm từ đỉnh đầu xuống dưới, chỉ chừa một chút ra bên ngoài. Hai ánh mắt mở to khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào, tựa hồ chỉ cần nhìn vào ánh mắt này, linh hồn không thể tự kiềm chế. Túy lộ thư viện.

“Đây là quái vật gì?” Man Ngưu kinh ngạc hỏi. Hiển nhiên vừa rồi hắn còn chưa có vào tới đây.

“Thiếu gia. Người xem bên kia.” Lệ Thanh đưa tay chỉ tới bên cạnh thi thể.

Long Nhất nhìn thấy bên trên vách đá có một bộ xương hình người có ba cánh dài bị xúc tu của quái vật xuyên thủng qua mà chết, dính trên vách đá.

Trong đầu Long Nhất hiên lên tình hình cuộc chiến lúc đó. Quái vật này một mình độc đấu với Long Thần cùng những điểu nhân sáu cánh với hơn một trăm điểu nhân bộ đội. Cuối cùng tất cả cùng chết tại Thần long quần đảo này. Sức mạnh khủng bố khiến hắn sợ hãi.

Sự lợi hại của Long Thần không cần phải nói. Mà điểu nhân sáu cánh tại thần giới khẳng định không có yếu. Quang minh thần tại thần giới là điểu nhân có tám cánh, đứng đầu bảy vị chủ thần, nên là người lợi hại nhất. Điểu nhân sáu cánh kia khẳng định thấp hơn một giai so với Quang minh thần. Nhưng dù sao cũng cùng cấp bậc thần nên thực lực cũng không kém hơn bao nhiêu.

Như vậy cũng chỉ đánh hòa với quái vật này. Quái vật này không phải ma vương trong truyền thuyết sao.

Trong đầu Long Nhất hiện lên vô số ý niệm. Nhìn thấy trên đỉnh đầu quái vật này tỏa ra khí tức quang minh từ trường mâu, trong lòng chợt động. Trường mâu này vừa thấy đã biết là thứ tốt. Dù sao hiện tại trường mầu này cũng vô chủ, như thế nào có thể buông tha đây?

Long Nhất phi thân lên, trảo thủ bao trùm một tầng tinh thần lực, hướng tới trường mâu trên đỉnh đầu quái vật.

“Không được.” Đột nhiên trong lúc này bên tai Long Nhất truyền đến một thanh âm.

Nhưng đã muộn, Long Nhất đã rút trường mâu kia ra. Một cảm giác âm lãnh theo tay Long Nhất tràn vào trong cơ thể hắn. Môi trường xung quanh lập tức biến dạng. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân được bao phủ bên trong huyết hải. Một đám huyết lãng hướng tới hắn tràn tới. Tàn khốc, âm hàn, khí tức bạo ngược bao phủ hắn, làm cho hắn muốn giết người, muốn hủy diệt.

Nhưng ở phía dưới, Lưu Ly, Man Ngưu cùng Lệ Thanh chỉ thấy trong khoảnh khắc khi tay Long Nhất rút trường mâu kia ra, từ quái vật kia toát ra một luồng khói đen, bao vây quanh Long Nhất. Bọn họ muốn tiến lên phía trước nhưng lại bị một tầng kết giới vô hình ngăn cản, không thể tiến tới.

Động tĩnh bên này khiến tỷ đệ Mễ Đế Nhĩ kinh động đuổi tới. Đối với loại tình hình này cũng bó tay không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc vụ kia càng ngày càng dầy, không thoát một tia ánh sáng nào ra ngoài.

Long Nhất vẫn trầm mê tại huyết hải với giết chóc, dục vọng, một loại mong ước mạnh mẽ, một loại mong muốn phá vỡ dục vọng. Tín niệm dĩ vãng như một mầm mống tà ác bắt đầu phát triển, lớn lên rồi cuối cùng biến thành một cây tà ác trên bầu trên. Tất cả ánh sáng mặt trời, mưa, sương đều bị che phủ bên ngoài.

Long Nhất đau đớn, khuôn mặt tuấn tú vặn véo méo mó. Hắc mâu trong phút chốc biến thành màu đỏ, ở sâu trong lòng hiện lên khí tức bình yên rồi lại biến thành màu đen. Cứ như vậy tâm tình vừa mới bình yên của Long lại bắt đầu bị hắc khí xâm lấn.

Lúc này trong không gian giới chỉ kia của Long Nhất, pho tượng Quang minh thần đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt, một bóng người như ẩn như hiện, phát ra một tiếng thở dài.

Bỗng nhiên hào quang của pho tượng Quang minh thần bạo phát, thông qua ý niệm trực tiếp truyền đạt tới ý thức của Long Nhất, quang mình thần bài bắt đầu luân chuyển với tốc độ cao. Trong lòng Long Nhất, khí tức bình ổn cường đại hơn, bắt đầu xâm lấn lại hắc khí, không bên nào chiếm tiện nghi hơn.

Nhưng lúc này, con ngươi màu đỏ của Long Nhất đã trở thành màu đen.

Trong mắt mấy người Man Ngưu, mảng hắc khí kia dường như bắt đầu co lại. Trong chớp mắt hắc khí đã chui vào trong cơ thể Long Nhất. Chỉ thấy hắn cầm trường mâu trong tay, mái tóc đen tung bay, hắc mâu trong suốt, hai mắt giống như hai khỏa thủy tinh màu đen, không có một chút dao động.

Long Nhất chậm rãi bay xuống, năng lượng tráo phía trước hắn cũng đồng thời tiêu tan. Mấy người Lưu Ly lập tức lao tới bên người hắn.

“Thiếu gia, người không việc gì chứ.” Lưu Ly hoảng hốt nắm lấy tay Long Nhất, lo lắng kêu lên.

Thật lâu sau, ánh mắt Long Nhất bắt đầu toát ra sự linh động quen thuộc. Chỉ là đôi mắt kia càng thêm tối đen, dường như cất dấu một câu truyện thần bí cổ xưa, khiến cho người ta vừa nhìn thấy liền rơi vào trong đó.

“Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Ta không phải chỉ lấy trường mâu này thôi sao? Các ngươi muốn nó?” Long Nhất cười hỏi. Mới vừa rồi sinh ra ảo giác, trong lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh, không lộ ra.

Ngữ khí quen thuộc kia làm mọi người thở phào. Lúc này Lưu Ly đột nhiên kêu lên kinh ngạc: “Thiếu gia. Quái vật kia đã biến mất.

Thật sự quái vật khủng khiếp làm người ta sợ hãi kia tựa hồ biến mất, không lưu lại một chút dấu vết nào.

“Lão đại. Quái vật kia giống như hóa thành khói đen, bị ngươi hút vào trong cơ thể.” Man Ngưu nói.

“Không phải chứ? Cảm giác tốt như vậy, khó trách ta cảm thấy tinh thần sảng khoái.” Long Nhất mỉm cười, hoạt động một chút cho dãn gân cốt rồi nói.

“Thiếu gia. Ngươi thực sự không thấy chỗ nào không thoải mái chứ?” Lưu Ly lo lắng hỏi hắn. Nàng vừa rồi cảm giác được trong lòng Long Nhất tựa hồ không có nhẹ nhàng thoải mái như vậy.

“Đương nhiên là không có. Đúng rồi, các ngươi xem mấy cái xương này ẩn chứa nhiều nguyên tố năng lượng dao động. Chúng ta có phải nên lấy để sử dụng. Những thứ này so với năng lượng thạch còn tốt hơn nhiều.” Long Nhất nhìn hài cốt điểu nhân sáu cách gần bức tường nói. Thầm nghĩ những thứ này đưa cho tiểu muội Tây Môn Vô Hận hấp thu, cảnh giới khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều.

“Long Nhất, những thứ này đều là di hài thiên sứ ở Thần giới. Ngươi như thế nào có thể không tôn trọng bọn họ như vậy.” Mễ Đễ Nhĩ tức giận nói.

“Ngươi như thế nào biết ta không tôn trọng bọn họ. Dựa theo tinh thần phụng hiến của Quang minh thần, bọn họ nhất định rất cao hứng vì sau khi chết bọn họ còn có thể tạo phúc cho người khác.” Long Nhất trợn mắt nói.

“Ngươi… …” Mễ Đế Nhĩ bị Long Nhất nói cho không nói nên lời. Bọn họ đều đã chết, ai còn có thể biết được họ suy nghĩ cái gì. Hắn có tình đem Quang minh thần ra nói, khiến cho người ta không thể phản bác.


Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 1635

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.