Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu chàng trọn đời.

Phiên bản Dịch · 2935 chữ

Trong một căn mật thất được phong bế, ánh đèn lờ mờ màu trắng sữa từ ma pháp đăng chiếu lên một cái truyền tống trận ngũ giác trên mặt đất khiến hào quang lóe ra rồi lập tức biến mất. Chỉ nghe thấy một tiếng than rầu rĩ, một nhân ảnh toàn thân hắc bào ủy mị nằm rạp xuống đất. Mà một nữ tử khuynh quốc khuynh thành khác lại đang cười lạnh, lắc lắc mấy viên tinh thạch khởi động ma pháp trận trong tay.

"Tinh Tinh cô nương, cô đang làm gì đấy? Nếu lỡ để lộ với tiểu thư, cô biết sẽ có hậu quả gì đó.” Cáp Lôi cả giận nói, chưa từng nghĩ qua Tinh Tinh cũng biết bí pháp hắc ám, lại nhất thời không xét tới kỹ thuật của cô ấy.

"Hừ, không có đá năng lượng khởi động truyền tống trận, ả ta cả đời cũng đừng mong quay lại, lại nói nếu ngươi cũng vô thanh vô tích biến mất khỏi thế giới này. Ta lại lấy mận đổi đào, là trắng hay đen hoàn toàn đều do ta nói.” Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng, lập tức như thể thần kinh cười khanh khách.

"Tinh Tinh cô nương, khuyên cô đừng tự nhận thông minh, tới lúc đó người hối hận tất nhiên là cô.” Cáp Lôi trấn tĩnh nói, đáy lòng lại đang phiên giang đảo hải nghĩ đối sách, nữ nhân một khi phát điên thì phi thường đáng sợ.

"Hối hận? Trong từ điển của Tinh Tinh ta không có hai từ này, điều hối hận duy nhất là có một người tỷ tỷ tâm như rắn độc này.” Tinh Tinh gào to, khuôn mặt vì điên cuồng mà méo mó.

Cũng không đợi Cáp Lôi trả lời, Tinh Tinh tiến lên hai bước ngồi xổm xuống, từ trong không gian giới chỉ của hắn lấy ra một bức thư lúc trước Mộc Hàm Yên đưa Cáp Lôi mang về.

"Ta lại muốn xem xem ả tiện nhân đó viết gì trong thư? Có phải là chờ chúng ta quay về liền xử tử toàn bộ không?” Tinh Tinh phá phong ấn trên bức thư, mở ra đọc tỉ mỉ. Từ từ khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt, làm ra bộ dạng không dám tin.

‘Xoạt’ một tiếng, bức thư từ trong tay Tinh Tinh rơi xuống, mà nàng cũng như thể mất hết lực ngồi phệt xuống đất, thần tình biến ảo. Cũng không biết là đang nghĩ gì.

Một lúc lâu, Tinh Tinh lấy lại tinh thần. Nàng đứng lên niệm chú ngữ giải cấm chế cho Cáp Lôi, vội nói:” mau theo ta tới Đằng Long thành cản ả điên đó lai. Ả ta không cần mạng rồi...”

Tinh Tinh nói xong liền như một cơn gió từ trong mật thất đi ra, Cáp Lôi ở phía sau hoạt động gân cốt một chút, nghi hoặc cầm lá thư lên nhìn trước, lập tức vẻ mặt đại biến, vội vã theo sau.

Lúc này tại hoàng cung Đằng Long thành, vừa mới hoàn thành nghi thức đăng cơ nên tràng cảnh cực kỳ náo nhiệt sôi nổi, các thế lực, các đại biểu của các chủng tộc đang hết mình hoan hô, những thế lực này cơ bản là đều là phe Tây Môn gia và phe trung lập. Thế lực lúc trước về phe Long thị gia tộc sớm đã bị giệt trừ tận gốc. Tây Môn gia tộc lên ngôi cũng đại biểu cho quyền lực của họ tiến thêm một bước.

Sau đó là bài diễn giảng của tân hoàng Tây Môn Nộ, đối với loại chính khác trời sinh như ông ta, diễn giảng tình cảm mãnh liệt, chấn động lòng người như thể lấy đồ chơi trong túi, ông miêu tả một bản kế hoạch mĩ lễ hùng vĩ, kích thích cho chúng nhân ở dưới nhiệt huyết sục sôi, hận không thể dâng hiến hết thảy của bản thân để cả đời có thể nhìn thấy những gì tân hoàng miêu tả. Ít nhất bên ngoài thì như vậy.

Đương nhiên, cũng có một số ít không động lòng, bất luận là mặt ngoài hay nội tâm, Long Nhất vừa mới thăng chức lên làm thái tử gia cũng là một trong số đó. Hắn sớm đã có ý định khi chiến tranh kết thúc liền đem cái sạp này ném đi, sau đó kế thừa thì để cho con mình làm. Vậy thì bản thân không phải có thể huề mĩ du thiên hạ rồi sao?

"Thái tử gia. Người rốt cục có nghe kế hoạch của ta không đấy.” tiểu hồ ly Bối Toa hiện là thủ lĩnh thú nhân tộc, bị Long Nhất quấy nhiễu không nghe thấy diễn thuyết của tân hoàng, đang muốn cùng hắn tham thảo việc phát triển thú nhân tộc trước đây, ai mà biết tên háo sắc này ê ê a a, biểu hiện vẻ chính khí lăng nhiên chăm chú lắng nghe, bàn tay lại vuốt ve eo và đùi nàng không ngừng, thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

"Nghe chứ, sao lại không nghe? Bất quá tiểu hồ ly ơi, hiện tại nơi đây quá ồn ào. Đợi tới khi nghi thức kết thúc, chúng ta tìm một nơi nào đó không người tử tể tham thảo một phen thế nào? Uhm, hiện tại ngoan ngoãn đi. Hai chân sao lại khép lại nhanh vậy.” Long Nhất biểu tình không đổi, lời ngon tiếng ngọt chọc cho tiểu hồ ly xấu hổ, tim đập loạn.

Vây quanh hai người đều là hồ tộc mỹ nữ mỹ mạo như hoa, đối với đối thoại và động tác của hài người sớm đã cười thầm trong lòng. Bất quá biểu tình lại học theo Long Nhất đủ mười phần, đã đạt tới cảnh giới bất động như sơn, mặt không đổi sắc.

"Đừng mà, ngứa quá....á, đừng để người ta thấy.” tiểu hồ ly khuôn mặt ửng hồng, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, xuân tình trào dâng, tấm thân này nàng sớm đã muốn dâng cho hắn rồi, nhưng mấy năm nay lại không có cơ hội, lần này nói gì thì nói cũng không tha cho hắn.

"Không ai thấy đâu, nàng xem mấy nha đầu này hiểu chuyện như vậy, che hết những vị trí có thể nhìn thấy rồi, không phải là nàng đặc biệt giao phó sao, hồ ly háo sắc.” Long Nhất khẽ cười, ma trảo lại như xuyên hoa hồ điệp trêu đùa trên khắp các địa phương mẫn cảm trên thân tiểu hồ ly, tay nhanh tới nỗi ảnh cũng không thấy, tại phương diện ăn đậu hủ chiếm tiện nghi cũng đã coi như đạt tới cảnh giới khiến người khác ngưỡng mộ.

Tiểu hồ ly thân tâm rối loạn, lại e sợ tới mức làm trò hề rồi, tên xấu xa này thật sự là gan to bằng trời, cũng không nghĩ nhiều nữa, bàn tay mềm mại không xương của nàng dịu dàng nhẹ nhàng thăm hỏi địa phương giữa hai chân Long Nhất, đang lúc Long Nhất sảng khoái tới mức hồn bay lên mây, mệnh căn lại cảm thấy đau đớn, súng đạn đều lạc vào tay địch thủ hết rồi.

"Không cho làm loạn nữa, nếu không...” tiểu hồ ly thở gấp, đôi mắt kiều mị tràn đầy ham muốn, tay còn lại lại làm động tác bóp chặt, dọa Long Nhất sắp ướt mồ hôi lạnh.

Thấy Long Nhất buồn bực, tiểu hồ ly tới bên Long Nhất, dịu dàng nói:” hảo thái tử, đừng giận mà, đợi nghi thức kết thúc chàng muốn làm gì cũng được, được không?”

"Thật là làm gì cũng được? Ta muốn...” Long Nhất cười xấu xa, ghé sát vào tai tiểu hồ ly mà thì thầm, trong chớp mắt mặt tiểu hồ lỳ hồng tới mức như bị thiêu đốt, xấu hổ lườm Long Nhất một cái, lại vẫn nghiến răng gật đầu.

Thấy mục đích đã đạt, Long Nhất cũng không gây rối nữa, an phận dựa lên ghế nhìn phụ thân mình thần tình kích động hưng phấn nói tới phun mưa, lông mày và râu đều rung lên, bộ dạng hăng hái trước nay chưa từng có.

Đột nhiên, một cơn cuồng phong không hề báo hiệu thổi tới, hoa cỏ hai bên đại điện đều bị cuốn theo, trời cao vừa rồi còn đang tươi đẹp bỗng chốc sầm lại, mặt trời bị mây mù dầy đặc che phủ.

Long Nhất chau mày cảnh giác đứng lên, các binh sĩ Vô Song doanh phụ trách bảo vệ sự an toàn của đại điện cũng đã cảm thấy không ổn. Ào ào tụ lại trước điện, mạng lưới phòng ngự ma pháp sư trên không trung cũng đã hoàn toàn lộ ra.

Mọi người ở bên dưới cũng đã đều tự cảnh giới, nghị luận sôi nổi, có người nói Vô Song doanh quá ư mẫn cảm rồi, không phải chỉ là thiên biến thôi sao.

Trong đại điện này cao thủ như mây, có thiên hạ đệ nhất cường binh Vô Song doanh, lại có thần thủ Long Nhất, có Long tộc tự xưng là chủng tộc cường hãn nhất, còn có hai đại kiếm thần và hai đại thánh tế tự, ai ngu ngốc mà chui đầu tới để ám sát chứ.

Gió vẫn tiếp tục thổi, từ từ trở nên lạnh lẽo, mây cũng từ trắng chuyển sang đen. Ngay sau đó là một cơn cuồng phong cuốn tới, mang theo hoa tuyết li ti.

"Tuyết rơi, sao lại như vậy?” Mọi người không dám tin mà hô lên. Mùa đông sớm đã qua rồi, không khí cũng đã ấm áp như xuân, cây cối đâm trồi, trăm hoa đua nở, thời tiết mùa màng sao có khả năng nói đổi là đổi chứ?

Từ xuân sang đông cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, gió lạnh mang theo bông tuyết, thổi khiến mặt người ta tê dại.

Bỗng nhiên, một nhân ảnh mảnh khảnh từ phương xa bay tới, nhìn thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, mọi người sững sờ một lúc nàng đã bay tới phía trên hoàng cung rồi.

"Hàm Yên...” Long Nhất ngẩn ra. Lại nhìn thấy Mộc Hàm Yên căn bản không có nhìn hắn, trái lại đang giơ tay lên. Cầm Thanh phong kiếm hướng Tây Môn Nộ trên đại điện xông tới.

"Hộ giá.” Nam Cung Nỗ lần này phụ trách thống lĩnh Vô Song doanh bảo đảm an toàn hét lớn, không trung đã dựng lên một tầng kết giới cường độ cao, nỏ tiễn đã gia trì qua ma pháp như châu chấu bắn tới hướng Mộc Hàm Yên đang bay đến.

Phập phập phập, nỏ tiễn xuân qua thân thể Mộc Hàm Yên, thế nhưng rất nhanh mọi người liền phát hiện trên người Mộc Hàm Yên chẳng có lấy nổi một vết thương, vẫn cứ chậm rãi bay tới, dường như nỏ tiễn vừa rồi bắn trúng chỉ là hư ảnh của nàng mà thôi.

Tây Môn Cuồng, Mộ Dung Bác, Âu đại mụ còn có hai người Chu Địch và Khải Lâm đang tụ tập nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, vừa lúc nhìn thấy Mộc Hàm Yên không chút trở ngại xuyên qua kết giới do các ma pháp sư thiết lập, Thanh phong kiếm trong tay hướng Tây Môn Nộ đang đứng im bất động chém tới, mấy người kinh hãi trong lòng, hai đại kiếm thần thiết lập đấu khí lĩnh vực. Thân hình vút cái hướng Mộc Hàm Yên xông tới, mà quang minh xung kích của Chu Địch và Khải Lâm cũng đã theo chỉ huy đánh tới hướng nàng.

Mi tâm Long Nhất run rẩy, Phong thần thần bài trong ý thức hải đang ong ong vang lên không ngừng. Hắn thống khổ nhìn Mộc Hàm Yên đang bị hai đại kiếm thấn và hai đại thần thánh tế tự vây công, công kích trình độ này, cho dù là hắn muốn chạy cũng rất khó khăn.

Chỉ là ngoài ý muốn lại không phát sinh chuyện gì cả, dưới hai đấu khí lĩnh vực, Mộc Hàm Yên cũng chỉ bị kiềm chế một chút liền hành động như thường, động tác và thần tình không đổi, cao ngạo lạnh lùng cầm kiếm phi tới, căn bản là coi thường đấu khí hoàng kim của Âu đại mụ và Mộ Dung Bác cùng với quang minh xung kích từ khắp nơi bắn tới.

Long Nhất chán nản trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy không ổn, Mộc Hàm Yên tuy nói lực công kích bình thường, nhưng tốc độ tiến tới như gió thì Long Nhất đã từng thấy qua, chỉ bất quá từ trước tới nay Long Nhất đều cho rằng nguyên nhân là do ỷ lại vào thần thú có tộc độ là Bạch Vũ, nhưng tình huống quỷ dị lúc này lại làm cho hắn biết rõ thực lực Mộc Hàm Yên tuyệt đối không phải chỉ có như biểu hiện lúc bình thường. Nàng đã nói qua, mặc dù khả năng nàng không hơn người ta, nhưng chỉ cần nàng nguyện ý, thế giới này không có ai có thể lấy mạng nàng.

Đúng lúc này, hai đại kiếm thần đâm tới Mộc Hàm Yên, lại trong nháy mắt bị một cỗ kình lực mềm mại bắn ra ngoài, mà kiếm của Mộc Hàm Yên cách Tây Môn Nộ chưa đầy một mét.

Tất cả mọi người đều kinh hãi tới mức ngừng hô hấp, lẽ nào vừa ngày đâu tiên đăng cơ lên làm Thương Lan đế đã chết rồi, bất luận là ai cũng không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

"Không được động vào phụ thân ta...” Long Nhất gào lên một tiếng, thân hình lóe một cái chạy tới, trên thân phát ra thanh quang nhàn nhạt, lại không phí chút lực nào tiến vào lĩnh vực do hai đại kiếm thần thiết lập, trợn mắt nhìn phụ thân mình vẫn đứng im bất động mặc cho Mộc Hàm Yên chém tới.

Kỳ thật không phải Tây Môn Nộ không muốn tránh, mà là ông căn bản không thể động đậy, ý thức cực kỳ tỉnh táo, nhưng thân thể dường như lại không phải do ông không chế, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn con mắt lạnh lùng của Mộc Hàm Yên ở trước mặt từ từ phóng đại.

"Mộc Hàm Yên...” Long Nhất hét lớn, điện quang trong lòng tay phải lập lòe, một thanh kiếm do Lôi thần trùy hóa thành chém tới sau lưng Mộc Hàm Yên.

Phập, Long Nhất rõ ràng cảm giác được thân kiếm đâm vào nhục thể, điện quang lập lóe rải rác toàn thân Mộc Hàm Yên, mà Thanh Phong kiếm trong tay Mộc Hàm Yên lại cách tim Tây Môn Nộ có một bước.

Mộc Hàm Yên từ từ quay đầu lại, nở một nụ cười thê lương tuyệt vọng, khóe miệng rướm máu, trường kiếm trong tay ba động một trận liền hóa thành mây khói, mà Tây Môn Nộ đang tuyệt vọng đã bừng tỉnh, phát hiện mình có thể động đậy, ông vuốt ngực, lại phát hiện không có vết thương nào, thậm chí đến y phục cũng chưa rách.

Khuôn mặt tuấn tú của Long Nhất trắng bệch, hai con mắt trống rỗng buông Lôi thần kiếm trong tay ra, lảo đạo lùi về sau hai bước, nhìn thấy mũi kiếm lòi ra từ ngực Mộc Hàm Yên, máu tươi nhuộm áo nàng thành một màu đỏ.

"Thiếp....thiếp đã từng nói qua, trên thế gian này có thể giết thiếp...chỉ có một mình chàng mà thôi....” Mộc Hàm Yên vọng hướng Long Nhất, đôi mắt ẩn chứa ngàn vận thâm tình, giờ phút này, không còn giả dối, cũng không còn toan tính gì, tất cả đều vứt bỏ hết, còn lại chỉ là bản thân chân thật nhất mà thôi.

"Vì sao, vì sao vậy, nàng nói cho ta biết vì sao đi.” Long Nhất tiến lên đỡ Mộc Hàm Yên đã xụi lơ, cuồng loạn gào thét, hắn dùng nội lực điểm mấy chỉ muốn phong bế huyệt đạo của nàng, lại phát hiện công phu điểm huyệt ngày xưa thi triển trăm lần lại mất công hiệu, truyền nội lực Ngạo Thiên Quyết muốn bảo vệ tâm mạch nàng, lại phát hiện thân thể nàng như thể một quả bóng xì hơi, nội lực đưa vào đều mất hết.

"Vì...vì đây là quy tắc của cuộc chơi, người thất bại chỉ có thể chết, khi chúng ta bắt đầu không phải đã biết rồi sao? Có thể chết...chết trong tay chàng, thiếp cảm thấy rất may mắn, cũng rất hạnh phúc rồi.” Mộc Hàm Yên mỉm cười cầm lấy tay Long Nhất.

"Ta sẽ hận nàng...” Long Nhất khẽ nói, lệ thủy từ khóe mắt rơi xuống.

"Hy vọng....chàng hận thiếp đến trọn đời, bởi vì thiếp sẽ yêu chàng...yêu chàng tới trọn đời...” Mộc Hàm Yên gian nan nở nụ cười, đôi mắt ướt đẫm lệ rơi từ từ ảm đạm, khuôn mặt co lại như thể ảo mộng, đợi tất cả yên ổn lại, Long Nhất thình lình phát hiện dung nhan Mộc Hàm Yên không ngờ đã biến thành bộ dạng của tiên tử thần bí.

Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 2079

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.