Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Trảo Thủ và Lãnh Huyết

Phiên bản Dịch · 2388 chữ

Tối hôm qua thật sự quá hoang đường, mặc dù cùng với Long Nhất thật sự tiêu hồn, nhưng hôm qua hắn cùng với Nạp Lan Như Nguyệt cả hai cùng giáp công nàng, làm cho khôi giáp phòng vệ của nàng bay đi cả ngàn dặm. Khi nàng đã ý loạn tình mê thì Thư hay Hùng cũng chẳng phân biệt được, cuối cùng đã cùng Nạp Lan Như Nguyệt vuốt ve toàn thân lẫn nhau, hiện thời suy nghĩ mãi cũng không nghĩ được, tại sao mình lại làm ra những chuyện như thế này? Đều là do tên Long Nhất không có chút hảo ý này giựt dây Như Nguyệt, thật sự là quá ghê tởm mà. Vô Song nghĩ đến đây, mặt ngọc đã bị một tầng mây đỏ che kín.

Long Nhất vừa nhảy xuống giường mặc quần áo, nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng của Vô Song, trong lòng xuất hiện một cảm giác đắc ý khó nói nên lời. Người xưa nói mất rồi lại được, thu đi đông đến (Ý câu này như Tái ông mất ngựa, mất cái này thì bù cái khác....), lúc nãy bị Tinh linh Nữ Vương cắn cho một cái, giờ quay về đây hưởng diễm phúc. 2 nàng một lúc hắn không phải là chưa thử qua, từng cùng Bắc Đường Vũ và Tiểu Y đồng thời hầu hạ hắn, nhưng chưa từng sướng đến cỡ này, ngẫm lại, thấy hai thân thể tuyệt mỹ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng xích lõa cùng dây dưa một chỗ, cái loại cảm giác này tuyệt đối đánh sâu vào tận trong linh hồn.

-"Hai nàng cứ nghỉ ngơi một lúc đi, tối hôm quá thật không nhẹ nhàng chút nào, ta chưa kịp ra roi thì các nàng đã tự chủ động rồi"- Long Nhất hắc hắc cười nói.

-"Đáng ghét, đi ra ngoài đi"- Hai nàng nghe vậy đồng thời quát lên, mỗi người một cái gối nhắm hướng Long Nhất đang hắc hắc cười ném tới.

-"Kêu ta ra thì ta ra, các nàng cứ tiếp tục làm gì thì làm, ta tuyệt đối không cười đâu"- Long Nhất né qua một bên rồi cười cười nói, nói xong đã bước ra khỏi cửa phòng.

Trở ra sân, hắn liền thấy Bối Toa đang ngẩn người ngồi trên một tảng đá dưới gốc cây đại thụ.

-"Tiểu hồ ly, sao sớm vậy? Rảnh rỗi ngồi xem hai con kiến cắn nhau à?"- Long Nhất tối hôm qua xuân phong quá độ, giờ phút này tinh thần hắn mười phần thoải mái.

-"Còn sớm? Vừa rồi còn có một tinh linh đến mời chúng ta đi ăn trưa rồi đó"- Bối Toa lườm Long Nhất, trong lòng nàng cũng không biết đang có tư vị gì nữa.

-"Bây giờ cũng chưa trễ mà, chúng ta cùng đi vậy"- Long Nhất cười cười nhắm hướng sân trước đi tới.

-"Vậy không đợi Nạp Lan Như Nguyệt và Vô Song sao?"- Bối Toa đứng lên đi theo hắn.

-"Các nàng.... à, đã bị uy thế của ta đánh gục rồi, bây giờ còn không ngồi dậy nổi nữa"- Long Nhất hắc hắc cười nói, vẻ mặt thật sự là rất dâm đãng.

Bối Toa run người, chuyển ánh nhìn về khu nhà theo hướng chỉ của Long Nhất, không khỏi lườm hắn một cái rồi cười duyên mắng:

-“Đại sắc lang, tên hoang dâm vô đạo”.

-“Nàng dám nói ta hoang dâm vô đạo, có tin hay không ta lập tức cho nàng thấy cái gì chính thức gọi là hoang dâm vô đạo"- Long Nhất áp sát Bối Toa rồi trừng to mắt uy híêp.

-“Không tin, có bản lãnh thì cho ta biết đi"- Bối Toa cũng không để ý đến sự uy hiếp của Long Nhất, ngược lại ánh mắt long lanh rồi ưỡn ngực tạo ra một bộ dáng mị hoặc nói.

Long Nhất liếm mép. Tiểu hồ ly này nói chuyện càng lúc càng không giống bình thường, rõ ràng đây chính là câu dẫn hắn mà. Chẳng lẽ nàng còn không tự biết mình rất hấp dẫn sao? Gặp người khác coi chừng nàng bị ăn đến không còn một khớp xương nguyên vẹn rồi.

-“Như thế nào? Không dám sao? Tiểu quỷ nhát chết"- Bối Toa đành hanh hừ một tiếng khinh thường nói, rồi hướng về Long Nhất làm mặt quỷ.

-“Ai nói ta không dám, đến lúc đó nàng đừng có hối hận là được"- khóe miệng Long Nhất nổi lên một nụ cười tà, vốn có hảo tâm buông tha cho nàng tiểu hồ ly không hiểu sự đời này, nhưng mà hai ba lần dâng đến tận miệng, vậy thì đừng trách bổn thiếu gia ra tay nha.

-“Người nào đó hối hận thì chỉ là con cún"- Bối Toa dừng chân, xoay người đối diện với Long Nhất.

Long Nhất hắc hắc cười, hai ma trảo giữa không trung như chụp lại rồi nắn bóp, từ từ hướng về bộ ngực cao vút của Bối Toa.

Trong sát na đó Bối Toa cảm thấy rất thẹn thùng, thiếu chút nữa đã xoay người chạy trốn, nhưng rất nhanh sau đó nàng lại khẽ cắn môi, không những vậy còn chủ động ưỡn ngực như là chuẩn bị đưa nó đến tận tay Long Nhất.

Đôi ma trảo của Long Nhất chợt dừng lại cách bộ ngực của Bối Toa chỉ khoảng 4, 5 ly, thậm chí từ lòng bàn tay hắn còn truyền đến hơi ấm từ cơ thể của nàng.

Chình lúc này, từ điểm truyền tống xuất hiện hai bóng người, chính là Tinh linh Nữ Vương ưu nhã mê người cùng người đi theo phía sau là Ny Tạp, các nàng thấy động tác giữa Long Nhất và Bối Toa, nhất thời đứng sững lại.

Cả Long Nhất cùng Bối Toa cũng không ngờ được Tinh linh Nữ Vương lại tới vào lúc này, trong lúc nhất thời cũng sững sờ, mà cánh tay Long Nhất vươn ra cũng quên thu về.

-"Nữ Vương Bệ hạ, a........"- Bối Toa vừa lấy lại tinh thần liền tiến về phía trước, kết quả bộ ngực cao vút của nàng lại tiến thẳng vào trong bàn tay đang cứng đờ của Long Nhất, một con ngọc thỏ đã nằm gọn trong bàn tay của Long Nhất.

-"Các ngươi... thực quá mức rồi"- Ny Tạp nhịn không được liền buôn lời trách mắng, khuôn mặt đỏ bừng, như thế nào cũng nghĩ không ra Long Nhất cùng Hồ nữ này lại để cho nàng cùng Tinh linh Nữ Vương thấy được chuyện xấu xa này.

Long Nhất ngượng ngùng thu tay lại, cười khan hai tiếng nói:

-"Này, ta vừa rồi chỉ cùng Bối Toa giỡn một chút mà thôi"

Bối Toa gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của hắn.

-"Các ngươi muốn giỡn thì cứ giỡn, nhưng phải chú ý đừng để ảnh hưởng đến người khác"- Tinh linh Nữ Vương mang theo chút trách cứ nói, ngữ khí cũng tương tự như trước kia, nhưng đôi tai thính của Long Nhất lại nghe không ra cái cảm giác vừa giống tỷ tỷ vừa giống bằng hữu khi trước, mà ngữ khí hiện tại chỉ đơn thuần như giữa chủ nhân với khách nhân mà thôi.

-"Cơm trưa chuẩn bị xong rồi, các ngươi cứ đi ăn đi, ta cùng với Ny Tạp còn có chuyện phải làm, không rảnh để bồi tiếp các ngươi"- Tinh linh Nữ Vương nói tiếp, nhìn Long Nhất nhàn nhạt cười liền dẫn theo Ny Tạp lướt sát qua người Long Nhất mà tiến tới.

Tinh linh Nữ Vương vừa đi, Bối Toa liền le đầu lưỡi, mặt cười có chút thỏa mãn, bị Long Nhất chiếm tiện nghi nhưng tự đáy lòng nàng lại thuận theo hắn, thậm chí trong lòng còn có chút thỏa mãn nữa.

-"Chúng ta đi ăn cơm đi, cái bụng nó biểu tình rồi, Long Nhất..... ngươi làm sao vậy?"- Bối Toa quay đầu lại cười, lại đột nhiên phát hiện Long Nhất đang ngơ ngẩn đến xuất thần.

-"Không có việc gì, chúng ta đi thôi "- Long Nhất lấy lại tinh thần cười cười nói, nếu cẩn thận quan sát có thể nhìn thấy tia khổ sở trong hắn, vậy là Tinh linh Nữ Vương đã quyết tâm đoạn tuyệt mối quan hệ mập mờ với hắn rồi.

Bối Toa cũng nhận ra Long Nhất có chút không đúng, nhưng nàng việc gì cũng không hỏi đến, chỉ luôn miệng vui đùa với hắn, hy vọng có thể làm cho tâm tình của Long Nhất khá lên một chút.

-----------------------------------------

Tổng đàn Hắc Ám giáo hội, giữa một cung điện thật lớn màu đen, một trung niên tóc xanh mày xanh mặc áo choàng màu đen đang đứng dưới pho tượng Hắc Ám thần khổng lồ, trong tay hắn đang cầm một khối ngọc bài màu đen đan lật qua lật lại để nghiên cứu, thình thoảng lại niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa, chỉ là ngọc bài màu đen một chút phản ứng cũng không có.

-"Sao lại như thế này? Rõ ràng đã chiếu theo phương pháp dẫn động hắc ám lực từ Hắc Ám thần bài, tại sao một chút phản ứng cũng không có?"- Gã trung niên lẩm bẩm nói. Đã 3 tháng rồi, hắn có trong tay Hắc Ám thần bài cũng đã 3 tháng rồi, nhưng một chút tiến triển cũng không có.

Lúc này, một luồng khói đen chợt nổi lên, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện giữa đại điện, nữ nhân này thoạt nhìn chỉ khoảng 30 tuổi, tóc xanh lông mi xanh, khuôn mặt tuyệt mỹ, cả người phát ra khí độ phong vận thành thục, khuôn mặt có nhiều nét tương tự như Phong Linh, chỉ là nhìn thấy có vài phần âm lãnh hơn.

-"Phu quân, Hắc Ám thần bài vẫn chưa có phản ứng gì sao?"- Mỹ phụ ôn nhu hỏi, sự âm lãnh giữa đôi lông mi chợt biến mất, chỉ thấy ánh mắt đầy ôn tình cùng ái luyến.

Nam nhân lắc đầu rồi thu hồi lại Hắc Ám thần bài, dùng âm thanh trầm trầm hỏi:

-"Linh nhi như thế nào rồi? Vẫn còn hận ta sao?"

-"Tính tình Linh nhi chàng không phải không biết, chàng hết lần này đến lần khác cứ phải chọn nó, Lãnh U U bộ không được sao"- Mỹ phụ khe khẽ thở dài.

-"Hắc Ám giáo hội sớm muộn cũng phải giao cho nó, muốn đứng vững ở vị trí này, có chút chuyện nó cần phải học, lợi dụng hay bị lợi dụng là bài học đầu tiên nó phải biết"- Nam nhân thản nhiên nói.

-"Chàng muốn dạy nó vô tình đến cả người trong nhà cũng có thể lợi dụng sao"- Mỹ phụ nhíu mày hỏi.

-"Không sai, chỉ có vậy mới chính thức là vô tình, mới có thể đạt tới đỉnh cao"- Ánh mắt nam nhân có chút lạnh lẽo đáp lại.

-"Đến cả Phu quân cũng chưa thực sự là vô tình, huống chi là Linh nhi? Bề ngoài nhìn thấy nó lạnh lùng, nhưng mọi người đều biết nó thật ra là một cô bé trọng tình trọng nghĩa"- Mỹ phụ khe khẽ thở dài.

Ánh mắt nam nhân ngưng lại một chút, toát ra một tia thống khổ nhưng rất nhanh liền biến mất, cũng bất chấp thê tử bên cạnh mà bước nhanh ra khỏi Hắc Ám đại điện.

Mỹ phụ nhìn cái bóng của Phu quân mình, tại Hắc Ám giáo hội thì đó là Hắc ám giáo hoàng, một chút nhu tình của nàng cũng đã thu liễm lại, một lần nữa khôi phục lại khuôn mặt âm lãnh, khóe miệng nàng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng như băng rồi lẩm bẩm nói:

-"Phu quân, nếu chàng không thực sự trở thành kẻ máu lạnh, để thiếp giúp chàng"

-----------------

Đầu tháng 5 năm 8789 của Thương Lan lịch, tuyết dần dần ngưng rơi, khí trời trở nên ấm áp hơn, băng tuyết đọng lại đã bắt đầu tan chảy.

Mặc dù băng tuyết muốn hoàn toàn tan hết cũng không phải ngày một ngày hai có thể làm được, nhưng đối với những binh lính của Cuồng Long đế quốc và Ngạo Nguyệt đế quốc đã đồn trú ở đây suốt cả mùa đông thì quả là một tin tức tốt, bởi vì bọn họ đã thấy được hy vọng, bọn họ đã nghĩ đến cảm giác hưng phấn run người khi sắp cùng địch nhân chém giết trên sa trường.

-"Ta chửi cả con mẹ lão Trời, rốt cuộc cũng để tuyết tan rồi, lão tử đợi đến mức muốn bệnh rồi. #@@#%#$^#%, mấy con rùa Ngạo Nguyệt đế quốc, các ngươi từ từ chờ ông nội tụi mày đến đây"- Hùng Bá đứng giữa trại nhìn thấy cảnh tuyết tan liền hưng phấn quát to (ND: Thằng này ngu dễ sợ, chửi đám Ngạo Nguyệt đế quốc là mấy con rùa tự xưng mình là ông nội tụi nó, vậy thằng này là Ông nội lũ Rùa >>>> Quy sư phụ hay sao đây?")

-"Hùng tướng quân, ta thấy muốn tuyết tan hoàn toàn cũng phải mất cả tháng nữa, xem ra Hùng tướng quân còn phải bệnh thêm một tháng nữa rồi"- Lúc này, một âm thanh phía sau Hùng Bá vang lên, chính là tên Nam Cung Nỗ từ 1 tên tiểu tử đã trổ mã thành một thiếu niên.

Hùng Bá vỗ vỗ bả vai có chút khí độ của Nam Cung Nỗ rồi nhíu mày nói:

-"Đúng vậy, đợi đến khi nào tuyết mới tan hết đây".

Tuyết rơi liên tục lại lâu như vậy, chỗ nào của Ngạo Nguyệt đế quốc cũng có tuyết đọng đến cả mấy thước rồi.

-"Cũng không đoán được, gần đây nhiệt độ nóng lên có chút bất thường, nếu gặp phải khí trời cực kỳ khác thường, đám tuyết đọng này nói không chừng sẽ nhanh chóng tan hết thôi"- Bắc Đường Vũ từ trong trướng bước ra, nhìn mặt trời trên cao nói.

Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 25
Lượt đọc 2232

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.