Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có thể hôn ta được không?

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Tỷ muội Nạp Lan Như Nguyệt tức giận bỏ về, Long Nhất ngây ngốc ngồi đó cũng không có nghĩa gì, liền xoay người nhằm hướng hoàng cùng Nạp Lan đi tới. Trong lòng nghĩ thầm nàng rồi sẽ ổn thôi.

Chỉ là khi trở lại tẩm cung của Nạp Lan Như Nguyệt liền phát hiện không có một bóng người. Hai nha đầu nọ cũng không biết chạy đi đâu. Long Nhất bèn đi tìm xung quanh hoàng cung Nạp Lan đế quốc nhưng tại một nơi hẻo lánh lại phát hiện một người đang luyện phục ma côn pháp là Man Ngưu. Trên người hắn kim quang nhàn nhạt, lục ngọc tài quyết xuất ra vô số quang mang chói mắt, chỗ nào cơn lốc thổi qua đều không để lại một một ngọn cỏ, khí thế cuồng hãn ép người đánh tới.

Long Nhất gật gật đầu hài lòng. Cảnh giới kim chung tráo cùng phục ma côn của Man Ngưu đã tăng lên khiến cho hắn cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng có chút áy náy. Những ngày này Man Ngưu yên lặng theo hắn, vậy mà chính hắn thiếu chút nữa lại quên mất.

Hơi thở Long Nhất thoáng xuất hiện. Man Ngưu đang say mê luyện công lập tức tỉnh lại, đôi ngưu nhãn bắn quang mang nhìn tới.

“Lão đại.” Man Ngưu kinh hãi thu hồi vũ khí chạy tới. Hai ngày nay ở tại hoàng cung khiến hắn cảm thấy ngột ngạt muốn ra ngoài.

“Man Ngưu, đêm nay thu thập một chút, ngày mai theo ta đi.” Long Nhất cười, vỗ vỗ vào ***g ngực Man Ngưu.

“Tốt, ta cũng sớm muốn đi. Địa phương quỷ quái này thật nhàm chán. Những thị vệ trẻ không dám đánh nhau, vừa mới thấy lão Ngưu ta đã bỏ chạy ra xa. Được rồi lão đại, chúng ta ngày mai đi đâu a?” Man Ngưu than phiền nói.

“Đi làm nhiệm vụ cấp SS, Lôi thần cấm khu. Không sợ sao.” Long Nhất cười hắc hắc nói.

“Lão Ngưu này ngoại trừ lão đại còn không chưa có sợ cái gì. Lôi thần cấm khu a, ta đang muốn cùng lão đại tới đó.” Hai mắt Man Ngưu sáng ngời, nhất thời hứng phấn vạn phần. Trong lúc nhất thời, phảng phất nhớ lại vài năm trước đây, khi cùng Long Nhất đi mạo hiểm.

Long Nhất nở nụ cười, hài hước nói: “Ngươi chẳng lẽ không sợ nương tử của ngươi sao?”

Man Ngưu theo thói quen, gãi gãi ngưu giác trên đầu, cười ngây ngô rồi nói: “nương tử, làm sao ta phải sợ nàng.” Hai mắt Man Ngưu xuất hiện sự ấm áp, ngọt ngào.

“Ngươi cũng đã rời Hoành đoạn sơn mạch một khoảng thời gian. Sau khi qua Lôi Thần cấm khu, nếu đại cục cũng ổn định, ta sẽ cùng ngươi quay lại đó. Cũng lâu không có thấy Lộ Thiến Á.” Long Nhất cười nói. Nhớ tới Lộ Thiến Á tiểu tinh linh cùng với tinh linh nữ vương thành thục hấp dẫn. Hoành đoạn sơn mạch cũng không có quá xa Mễ Á công quốc, cũng có thể để hắn thăm Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận.

Man Ngưu cao hứng gật đầu. Hắn vừa mới kết hôn không bao lâu đã phải rời nhà đi nên cũng nhớ. Chỉ có điều Long Nhất trong lòng hắn vĩnh viễn đứng thứ nhất.

“Giờ vẫn còn sớm, ta sẽ bồi tiếp lão đại uống vài chén. Chúng ta cũng lâu rồi không có uống với nhau một trận thống khoái.” Long Nhất cười, từ không gian giới chỉ lấy ra hai vò rượu ngon, mỗi người một vò đứng trên nóc hoàng cung Nạp Lan đế quốc đối ẩm. Hắn thích loại cảm giác đứng ở trên cao này.

Đêm nay trời không tối lắm, trên bầu trời có nhiều vì sao, gió đêm đang thổi cùng với âm thanh của sóng biển thật sự êm đềm. Chỉ có điều sau màn đêm đẹp đẽ này có không ít sự sợ hãi không nhìn thấy được.

“Nếu có Lệ Thanh ở đây thì thật tốt, không có hắn ở bên người, hình như cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.” Man Ngưu đang uống rượu đột nhiên nói. Cuộc sống tại Đằng Long thành, hắn và Lệ Thanh hai người cả ngày ở cùng một chỗ, tình cảm rất tốt.

Mục quang Long Nhất lóe lên, cười nói: “Đúng vậy, bất quá không bao lâu nữa sẽ được gặp mặt, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng hắn uống ba ngày ba đêm.”

“Ba ngày ba đêm, không được, phải bảy ngày bảy đêm.” Man Ngưu cười to nói. Hào khí dâng cao vạn trượng, nâng vò rượu uống không rơi một giọt.

“Lệ Thanh ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng mới được.” Long Nhất lẩm bẩm nói trong lòng, có chút thất thần nhìn về phương xa. Nhắc đến Lệ Thanh khiến hắn liền không tự chủ được nhớ tới Ti Bích. Không biết nàng bây giờ ra sao. Đều do lão thái bà kia. Thế nhưng cơ thể nàng là thân thể thuần âm, thật sự là tai hại.

Long Nhất cùng Man Ngưu hứng khởi uống rượu, trực tiếp tiến vào hầm rượu của hoàng cung lấy ra hơn mười vò rượu rồi gọi những thị vệ ẩn thân bốn phía hoàng cung gia nhập hàng ngũ. Lúc này trên nóc cung điện có hơn mười người đang túy lúy nằm ngả nghiêng, mỗi người ôm một vò rượu, cùng hồ ngôn loạn ngữ nói những câu vô nghĩa.

Cuối cùng Man Ngưu cũng ngã xuống, nhưng Long Nhất vẫn ôm vò rượu cuối cùng, đột nhiên nghĩ tới Liễu Nhân Nhân, ngày mai phải đi, vẫn còn chưa có từ biệt nàng.

Chỉ là bây giờ đã muộn thế này, chắc nàng đã ngủ. Nghĩ tới chuyện này, Long Nhất quyết định đi một lần, không nói với nàng sự thật sẽ cảm thấy hối tiếc.

Trước đây tại yến hội Liễu Nhân Nhân đã nói địa chỉ cho Long Nhất. Long Nhất không tốn nhiều khí lực liền tìm được nơi nàng ở. Nơi đó cũng không xa hoàng cung Nạp Lan đế quốc, đó là một tòa trang viên thật lớn.

Long Nhất vừa dấu đi hơi thở, liền nhanh như quỷ mị lướt qua thủ vệ sâm nghiêm của trang viên, không một tiếng động đi tới hậu viện nơi nữ quyến ở.

Hậu viện này chia thành các tiểu viện, tạo thành một thể hoàn chỉnh. Lúc này Long Nhất có chút khó khăn. Nhân Nhân rốt cuộc ở tại tiểu viện nào? Hắn không thể đi tìm từng tiểu viện.

Trong lúc đó, Long Nhất đột nhiên phát hiện có một thị nữ bưng một cái khay thức ăn từ một tiểu viện đi tới.

“Ah, Tiểu Hồng, khuya như vậy còn mang gì cho tiểu thư ah, tiểu thư vẫn chưa có ngủ sao?” Một thủ viện hộ vệ cười hỏi.

“Đúng vậy, tiểu thư hôm nay vẫn còn chưa ngủ, hy vọng nàng ăn xong có thể nghỉ ngơi.” Thị nữ Tiểu Hồng lo lắng nói, rồi chuyển hướng đi tới một tiểu viện.

Long Nhất đoán rằng tiểu thư mà thị nữ này nhắc tới chính là Liễu Nhân Nhân. Không nghĩ rằng nàng mất ngủ, không phải là do nhớ tới sự tình đó chứ. Thật sự là một đoạn nghiệt duyên a.

Long Nhất đi theo thị nữ này vào sân, thấy nàng vào một sương phòng sáng đèn, trong chốc lát hay tai không lui ra.

“Khiến cho nàng một chút kinh hãi.” Long Nhất cười trong lòng, ngón tay bắn ra ma pháp, ma đăng trong phòng liền tắt ngấm. Nhất thời trong phòng một mảng tối om, thừa dịp này Long Nhất liền chui vào phòng không một tiếng động.

Đôi mắt Long Nhất có khả năng nhìn xuyên bóng đêm, sau khi nhìn một vòng trong gian phòng, đột nhiên ngẩn ngơ, nhất thời mồm miệng khô khốc.

“Ma đăng này như thế nào lại tắt chứ?” Nhân Nhân lẩm bẩm nói, sau đó lập tức niệm chú ngữ trong miệng, một sơ cấp quang hệ chiếu minh thuật liền được phát ra.

Tiếng nước rơi vang lên, Nhân Nhân từ trong thùng tắm bước ra, thân thể mềm mại lộ ra dưới ánh sáng, đôi vú kiêu ngạo trước ngực, phía dưới là một khu rừng rậm rạm mềm mại, đùi ngọc thon dài mượt mà.

Long Nhất thầm hô cứu mạng, thân hình đứng bất động tại góc phòng như một bóng ma, cả một cử động cũng không dám. Hắn vốn định dọa Nhân Nhân, nào ngờ lại gặp nàng đang tắm rửa. Nếu để cho Nhân Nhân biết, hai người khẳng định thập phần xấu hổ.

Lúc này Nhân Nhân một tay cầm quang cầu, một tay cầm khăn bắt đầu lau mình. Thân thể mềm mại, nàng lau người rất cẩn thận, khắp ngõ ngách đều không bỏ sót, kể cả chỗ riêng tư của nữ nhân.

Long Nhất muốn nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nhưng hết lần này tới lần khác không điều khiển được con, không nhắm lại được.

Đột nhiên thân thể mềm mại của Nhân Nhân chấn động, dường như có cảm giác. Long Nhất kinh hãi, càng ẩn dấu hơi thở kín hơn.

“Long Nhất, ngươi ra đi, ta biết là ngươi.” Nhân Nhân dùng khăn bao quanh người, nhẹ giọng nói.

Long Nhất cười khổ trong lòng, không nghĩ Nhân Nhân làm thế nào lại phát hiện hắn. Nhưng biết đã bị phát hiện, liền đi xuống.

Long Nhất như một bóng ma hiện ra, có chút xấu hổ đi tới trước mặt Nhân Nhân, nhìn nàng vẫn đang lộ ra bờ vai và những ngón chân nhỏ nhắn, ngay cả con mắt cũng không biết nên đặt vào đâu.

“Ta không phải cố ý, ta không nghĩ tới … …”

“Ngươi không cần phải giải thích, ta hiểu được.” Nhân Nhân cắt lời Long Nhất.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không biết nói cái gì, không khí có chút gượng gạo, khiến cho Long Nhất thập phần bất an.

“Ngươi đã thấy hết?” Thật lâu sau Nhân Nhân mới hỏi, từ ngữ khí không đoán được tâm tình.

“Mmm” Long Nhất gật đầu thừa nhận.

“Vóc người ta có được không?” Nhân Nhân khuôn mặt hơi hồng hồng hỏi hắn.

Long Nhất có chút trịnh trọng, gật gật đầu.

“Vậy so với Phong Linh thì thế nào? Nàng có đẹp hơn ta.” Nhân Nhân ngước đầu nhìn Long Nhất hỏi.

“Vóc người của ngươi thật sự đẹp hơn.” Long Nhất trả lời, trong lòng than nhẹ. Nhân Nhân vẫn không quên được quá khứ, vẫn đắm chìm với bóng ma trong lòng. Nghĩ đến lời thị nữ, nàng mất ngủ cũng bởi vì nguyên nhân này.

Nhân Nhân nở nụ cười, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Long Nhất, ngươi có thể hôn ta?”

“Đừng như vậy Nhân Nhân” Long Nhất khẽ thở dài.

“Ta không có ý gì, chỉ là ta muốn biết khi Phong Linh hôn ngươi, tư vị nó như thế nào? Ta nhớ vẻ mặt nàng đầy hạnh phúc, say mê.” Nhân Nhân thì thào nói, vòng tay ôm chặt lấy cổ Long Nhất, đôi môi hôn lướt qua.

Long Nhất không né tránh, đón nhận hương vị ngọt ngào của đôi môi.

Hai người đều chấn động, không có động tác gì, chỉ là hai đôi môi gắn chặt với nhau, thời gian nhưu ngừng lại.

Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 2462

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.