Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa động thần bí

Phiên bản Dịch · 3386 chữ

Long Nhất đến Phượng Hoàng lữ xã (quán trọ) nơi Ngu Phượng ở, vừa hỏi chưởng quỹ mới phát hiện nàng đã đi tới lữ điếm khác có chuyện rồi. Ngồi chờ một lát trong vô vị, Long Nhất đã chẳng ngồi yên nổi, hắn đứng dậy rồi đi tới hậu viện của Phượng Hoàng lữ xã.

“Hồng Vân!“ Long Nhất có chút kinh hỉ khi nhìn thấy con Hỏa Hồng Độc Giác mã đang gặm cỏ non ở hậu viện. Mấy hôm nay khi Ngu Phượng tới gặp hắn đều không cưỡi Hồng Vân, hắn còn tưởng nàng đã để nó tại Quang Minh thành mà không đem tới đây.

Nghe thấy tiếng gọi của Long Nhất, Hồng Vân nghi hoặc ngẩng đầu lên. Nó khịt khịt mũi hai cái, cuối cùng cũng nhận ra Long Nhất, liền cao hứng chạy đến dùng đầu cọ cọ vào ngực hắn.

“Tên gia hỏa đáng thương, chủ nhân ngươi mấy hôm nay đều nhốt ngươi ở hậu viện hả? Có muốn ra ngoài lượn một vòng không?“ Long Nhất mỉm cười vuốt ve đầu của Hồng Vân. Hơn hai năm trước hắn đã từng cứu nó cùng Ngu Phượng, con độc giác mã đầy linh tính này vẫn còn nhớ được hắn.

Tựa như nghe hiểu được lời của Long Nhất, Hồng Vân hưng phấn dậm dậm chân xuống đất, hiển nhiên mấy hôm nay nó đã bị nhốt đến buồn bực rồi.

Long Nhất cười lớn rồi nhảy lên ngựa, hai chân hắn vừa thúc một cái, Hồng Vân bốn vó cất lên rồi từ cửa lớn của hậu viện lao ra đại sảnh của lữ xá, rồi lại từ đại sảnh lao vọt ra đường lớn, khiến cho một vài khách nhân đang làm thủ tục ở trọ bị dọa đến nhảy dựng lên.

Tốc độ Hồng Vân tự nhiên là không cần phải nói, tuy không thể so với Long Nhất, nhưng cũng có thể dùng “nhanh như thiểm điện“ để hình dung. Hồng Vân giống như một cơn gió lao thẳng ra ngoại ô.

Chạy trên đồng cỏ ven rừng ở ngoại ô được vài vòng, Hồng Vân mới bắt đầu ra mồ hôi, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

Đúng lúc này, Long Nhất bất chợt nhìn thấy một bóng trắng yểu điệu lướt qua trên không trung, làn sóng thủy hệ ma pháp cường đại đó khiến cho người ta phải cảm thấy khiếp đảm, huống chi thân ảnh kia nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quen thuộc.

“Vô Song!“ Trong đầu Long Nhất đột nhiên hiện ra một cái tên, nhớ đến kỳ hạn hai năm ở băng cung cũng gần đến rồi, bóng trắng vừa rồi có phải là Vô Song hay không, liệu có phải là nàng đi tìm mình không đây?

Nghĩ đến đây, Long Nhất chẳng thể đứng yên được nữa, Phi Tường thuật phối hợp với Càn Khôn Đại Na Di, loáng một cái hắn đã biến mất khỏi lưng Hồng Vân. Hắn ở trên không trung tìm kiếm hồi lâu, nhưng chẳng thể phát hiện ra nổi bóng trắng vừa nãy. Không thể là mình hoa mắt được a, mà cho dù là hoa mắt, thì làn sóng thủy hệ ma pháp kia cũng không thể nào cảm giác sai được, trên thế giới này người sở hữu thủy hệ ma pháp cường đại như vậy, ngoại trừ Thủy Linh Lung ra thì chỉ còn Vô Song mà thôi.

Không tìm được bóng trắng nọ, Long Nhất không khỏi có chút bực bội, bất quá nghĩ đến nếu đó thật sự là Vô Song thì nàng nhất định sẽ đến tìm mình. Nếu không đến tìm mình thì khẳng định đó không phải là Vô Song, Nghĩ tới đây, trong lòng Long Nhất nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Phía xa xa, Long Nhất bất chợt nghe thấy tiếng Hồng Vân hí lên phẫn nộ, trong lòng kinh ngạc, hắn vội tăng tốc bay trở về. Chỉ thấy một nam tử thân vận hắc y cưỡi trên lưng Hồng Vân, tay hắn đang nắm chặt lấy bờm Hồng Vân, hiển nhiên là đang muốn thuần phục nó, còn Hồng Vân thì đang điên cuồng tung vó, muốn hất nam tử này xuống.

“Mẹ nó chứ, có lý nào lại như vậy, dám trộm ngựa của lão tử sao?“ Long Nhất tức giận không thôi, vài mũi băng tiễn cao tốc bắn về phía hắc y nam tử trên lưng Hồng Vân.

Hắc y nam tử này cũng có vài phần bản sự. Phát giác thấy có mấy mũi băng tiễn bắn tới, hắn lập tức nghiêng người né qua hai mũi băng tiễn, cự kiếm trong tay chém mạnh về hai mũi băng tiễn còn lại.

Long Nhất cười lạnh một tiếng. Hắn dùng Phiêu Phù thuật đứng giữa không trung. Cự kiếm của hắc y nam tử kia vừa chém phải băng tiễn, liền nghe “oành“ một tiếng, băng tiễn bất ngờ mãnh liệt nổ tung, hắc y nam tử đó lập tức bị chấn bay ra ngoài, hắn nằm trên bãi cỏ không ngừng co giật.

Long Nhất hạ xuống, Hồng Vân thân mật chạy lại làm nũng hắn. Long Nhất vỗ nhẹ lên đầu nó an ủi, đi đến trước mặt hắc y nhân, ***g ngực kẻ đó đã bị mũi băng tiễn nén ép của Long Nhất nổ cho máu thịt tơi bời.

Ngẫm lại, một độc giác mã hi hữu như Hồng Vân, trên lưng lại không hề có yên ngựa hay cái gì khác, người khác nhìn thấy khó tránh khỏi nổi lòng tham, nam tử này tội cũng chưa đáng chết. Long Nhất vốn muốn dùng quang hệ ma pháp để chữa thương cho hắn một lúc, nhưng nam tử đó vừa nhìn thấy hắn sắc mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng, không ngờ cặp mắt vừa xoay chuyển một cái thì đã đoạn khí rồi, một dòng máu đen từ trong khóe miệng hắn ứa ra.

Trúng độc? Long Nhất trong lòng nghi hoặc, mấy mũi băng tiễn nén ép mà hắn phóng ra rất có phân lượng, không thể nào làm hắn chết được.

Long Nhất đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn bóp quai hàm của hắc y nam tử, thì ra tên gia hỏa này đã giấu sẵn độc dược trong răng, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức phục độc tự tận.

Không cần nói cũng biết người này nhất định là tử sĩ. Long Nhất khám xét qua người nam tử, từ không gian giới chỉ của kẻ này hắn phát hiện ra một bức họa, người được vẽ trên bức họa không ngờ lại là hai tỷ đệ Nam Cung Hương Vân và Nam Cung Nỗ.

Long Nhất trong lòng lập tức xuất hiện một dự cảm rất không tốt. Trong đầu hắn xuất hiện một trường cảnh thế này, một đám hắc y nhân bắt cóc tỷ đệ Nam Cung Hương Vân, trên đường đào tẩu thì gặp Hồng Vân, kết quả là hắc y nam tử này nổi tham niệm, hắn để những người khác đi trước còn bản thân hắn lui lại sau rồi thuần phục Hồng Vân và mang đi.

Long Nhất triệu hoán Tiểu Tam từ hắc ám thứ nguyên không gian ra, khứu giác của nó linh mẫn phi thường. Tiểu Tam khẽ ngửi khí vị trên người hắc y nam tử, rồi bắt đầu lao về phía trước.

Long Nhất căn dặn Hồng Vân tự trở về, còn hắn chạy theo Tiểu Tam để truy tung. Không lâu sau, Long Nhất đuổi theo Tiểu Tam đến một dòng sông nhỏ, Tiểu Tam hít phải hít trái một hồi rồi ngẩng đầu lên ra hiệu khí vị kia đã mất dấu ở đây.

Nhìn dòng sông đang chảy xiết, Long Nhất nhíu mày lại, chẳng lẽ những kẻ đó đều đã nhảy xuống dưới? Có thể là dưới dòng sông có cửa vào? Long Nhất trầm tư một lát rồi mang theo Tiểu Tam dứt khoát nhảy xuống. Cả hai bơi qua lại trong dòng sông, đột nhiên Tiểu Tam dừng lại tại một khối đá đầy rong rêu dưới đáy sông, nó há miệng phun ra một viên hắc ám ma đạn, lập tức một động khẩu bị kết giới phong bế được mở ra.

Phá kết giới là thủ pháp nằm lòng của Long Nhất, nội lực của Ngạo Thiên Quyết vừa vận lên, chẳng cần tốn chút sức lực nào cũng có thể xông vào rồi.

Vừa vào trong động, Long Nhất liền cảm giác được một luồng khí tức hắc ám đậm đặc, chẳng lẽ đây là một cái cứ điểm của Hắc Ám giáo hội tại Đằng Long đại lục? Bọn chúng bắt cóc hai chị em Nam Cung Hương Vân đi làm gì?

Long Nhất cùng Tiểu Tam thu liễm khí tức toàn thân lại, họ phát hiện trong động này canh giữ thập phần nghiêm cẩn, hơn nữa cơ quan trùng trùng, cao thủ hắc ám hệ cũng có không ít. Một người một thú giống như quỷ mị tránh né qua từng đám thủ vệ cả trong tối lẫn ngoài sáng, đột nhiên một thanh âm từ mật động không xa truyền tới.

“Đám phế vật các ngươi, nhiều người như vậy mà cũng không hoàn thành nổi nhiệm vụ, không ngờ lại để cho tiểu nha đầu Nam Cung Hương Vân đó chạy thoát.“ Một thanh âm thô bạo lớn tiếng mắng chửi.

“Bẩm đại nhân, Nam Cung phủ cao thủ vô số, các huynh đệ lại không dám dùng hắc ám ma pháp. Vì vậy....a!“ Lời còn chưa dứt thì kẻ này đã kêu thảm một tiếng, xem bộ dạng thì như đang hấp hối, tên đại nhân kia quả thật là tâm ngoan thủ lạt a.

“Kẻ nào còn viện cớ nữa thì sẽ có kết quả như hắn, nếu việc này mà chọc giận chúa thượng thì chúng ta chẳng ai sống nổi đâu!“ Thanh âm thô bạo lại một lần nữa vang lên.

“Thuộc hạ thề chết vẫn trung thành với chúa thượng, quyết không hai lòng!“ Một loạt thanh âm chỉnh tề vang lên.

“Đúng rồi, số bảy đã đi đâu?“ Tên đại nhân đó đột nhiên hỏi.

“Bẩm đại nhân, trên đường đi số bảy nhìn thấy một con độc giác mã toàn thân đỏ rực như lửa thì liền muốn bắt lấy hiến tặng đại nhân, có lẽ bây giờ còn đang trên đường về.“ Một người hồi đáp.

“Một con độc giác mã toàn thân đỏ như lửa? Theo ta biết thì chỉ có đại tiểu thư của Phượng Hoàng gia tộc mới có, không lẽ là của nàng ta, đừng có gây thêm rắc rối bên ngoài đó!“ Tên đại nhân đó nói.

“Chắc là không phải đâu, khi bọn thuộc hạ đi qua thì chỉ nhìn thấy con độc giác mã đó, ngoài ra không nhìn thấy người nào khác!“ Có người hồi đáp.

“Ừm, bỏ đi, nhốt tên tiểu tử này lại trước đã, đợi có lệnh của chúa thượng rồi tính tiếp!” Tên đại nhân kia nói.

Chúa thượng ư? Chúa thượng mà đám người kia nói đến rốt cuộc là ai đây? Chẳng lẽ lại là hoàng đế Long Chiến? Long Nhất trong lòng nghĩ ngợi, từ lời nói của đám người này hắn biết được Nam Cung Hương Vân vẫn chưa bị bắt giữ, chỉ có thằng nhỏ Nam Cung Nỗ bị bắt tới mà thôi.

Trong đầu Long Nhất lướt qua mấy loại ý niệm, hắn cố nhịn xung động muốn cứu người lại. Hắn muốn biết chúa thượng trong lời nói của đám người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào, bắt cóc tỷ đệ Nam Cung Hương Vân vì mục đích gì?

“Các ngươi canh chừng tên tiểu tử này cho cẩn thận, ta đi bẩm báo với chúa thượng.“ Tên đại nhân kia nói.

Long Nhất trong lòng mừng húm, xem ra cơ hội đến rồi.

Một nam tử cao lớn toàn thân được bao phủ trong tấm áo choàng hắc sắc từ trong mật động bước ra, sau lưng hắn là hai gã võ sĩ tán phát hắc ám khí tức nồng đậm, điều này khiến Long Nhất nghĩ đến đám hắc ám võ sĩ lúc trước đã ngăn cản bọn hắn ở Hoành Đoạn sơn mạch.

Không lẽ thật sự là hắc ám giáo hội sao? Hình như chỉ có hắc ám giáo hội mới có loại hắc ám võ sĩ biến thái thế này.

Nam tử cao lớn được gọi là đại nhân đó mang theo hai gã hắc ám võ sĩ đi vào sâu trong động, trên đường là vô số các trạm canh cái sau nghiêm mật hơn cái trước. Tại một nơi nhỏ hẹp như thế này mà muốn thần bất tri quỷ bất giác vượt qua là chuyện tuyệt đối không thể.

Long Nhất nghiến răng quyết định liều, đầu tiên cứ giết sạch đám người trong động này rồi tính tiếp, cứ phá núi dọa hổ, hắn không tin sẽ không dụ được con hổ đang trốn sâu trong núi đó ra.

Long Nhất lấy một bộ áo choàng hắc sắc từ không gian giới chỉ ra rồi khoác lên, tiếp đó hắn đem mười tám bộ siêu cấp khô lâu từ hắc ám thứ nguyên không gian ra và cấp tốc triệu hoán năm thất sát khôi lỗi. Hắn muốn lấy hắc ám trị hắc ám, khiến cho gã gia hỏa trốn đằng sau đó không biết đâu mà lần.

Hắc ám ba động cường liệt lập tức hấp dẫn được sự chú ý, có người liền phát ra cảnh báo có xâm nhập. Địa động trong dòng sông này lập tức trở nên nhiệt náo hẳn lên, mà tên đại nhân đó cũng ngưng cước bộ và kinh ngạc xoay người lại.

Long Nhất trực tiếp hạ lệnh công kích, siêu cấp khô lâu cùng thất sát khôi lỗi có công kích lực cường hãn đến thế nào chứ? Chỉ trong nháy mắt vài chục nhân mạng đã bị thu thập, nhưng Long Nhất cảm thấy trong động vẫn còn không ít hắc ám khí tức từ bốn phương tám hướng ào đến.

Long Nhất hắc hắc cười lạnh mấy tiếng rồi tiếp tục triệu hoán ra ba gã Ngân Giáp Thi Vương từ dị giới. Hắn còn sợ không đủ kích thích cho nên đã trực tiếp sử dụng vong linh ma pháp, từng bộ từng bộ khô lâu trắng bệch vẫn còn dính những mớ thịt thối rữa từ trong lòng đất chui ra rồi gia nhập vào cuộc hỗn chiến.

Tay chân gãy bắn tung ra tứ phía, ma pháp cùng đấu khí chói lòa như muốn chấn sập cả cái địa động. Long Nhất không quản đến trận hỗn chiến đó, hắn mò vào mật động đem mười mấy người canh giữ Nam Cung Nỗ toàn bộ giết sạch, để đảm bảo an toàn cho đứa em vợ tương lai này.

Cao thủ ẩn tàng trong động quả thật không ít, trong đó không ngờ lại có vài gã vong linh pháp sư cao cấp, bọn chúng không ngừng triệu hoán ra các loại vong linh đặc dị để đối kháng lại, không ngờ sau một lúc mà vẫn chưa bị giết sạch.

Long Nhất vẫn luôn chú ý đến kẻ được gọi là đại nhân đó, chỉ thấy hắn đứng sâu trong động, tịnh không hề có ý quay lại hỗ trợ, đến lúc thấy thủ hạ của mình càng lúc càng bất ổn, hắn liền mang theo hai gã hắc ám võ sĩ quay người bỏ đi.

Long Nhất ra lệnh cho Tiểu Tam lưu lại bảo hộ Nam Cung Nỗ, một mình hắn đuổi theo.

Đại nhân đó tựa hồ phát giác được sự theo dõi của Long Nhất, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh và đi thẳng vào sâu trong động.

Long Nhất có chút ngạc nhiên, lối vào của địa động này được xây dựng thế nào vậy, không ngờ lại giống như một cái vực sâu không thấy đáy, đi hoài không thấy điểm cuối cùng đâu. Đột nhiên, nam tử được gọi là đại nhân đó quay người lại, và cười khùng khục một cách kỳ quái nói: “Đã là đồng đạo, hà tất phải đuổi cùng giết tận như vậy?“

Long Nhất cũng xuất hiện với một thân áo choàng hắc sắc. Hắn nhất thời đoán không ra thân phận của mấy kẻ này, do đó hắn liền quyết định đánh cược một ván, hắn dùng thanh âm trầm thấp cười lạnh nói: “Hắc Ám giáo hội tuyệt không cho phép bất kỳ tổ chức hắc ám nào khác tồn tại, các ngươi muốn quy phục hay muốn chết?“

“Các ngươi là người của Hắc Ám giáo hội? Khặc khặc, ân đền oán trả, sẽ có một ngày chúa thượng của ta sẽ san bằng các ngươi!“ Kẻ này khinh thường nói, đột nhiên trên người hắn có một trận hắc khí bao phủ, cả người trở nên mờ mịt.

Long Nhất mục quang lóe lên, hắn lập tức phóng tới, nhưng hai gã hắc ám võ sĩ bên cạnh đã phóng ra hai đạo ma đấu khí lăng lệ đan xen vào nhau bắn tới Long Nhất. Long Nhất hừ lạnh một tiếng, thân hình loáng lên tránh qua, nhưng vừa trì hoãn một lát, đã chẳng còn thấy bóng dáng tên gia hỏa kia đâu, chỉ còn lại màn hắc ám khí tức nhàn nhạt lượn lờ trên không trung.

Thân pháp quỷ dị thật, Long Nhất trong lòng thầm nghĩ.

Hai gã hắc ám võ sĩ vẫn vây lấy không hề buông tha. Long Nhất biết, nếu không đem bọn chúng chặt thành từng mảnh thì không có tác dụng gì, những cỗ máy được tạo ra thuần túy là để giết người này không hề biết đau đớn là gì, trên người cũng không có máu, chỉ biết trung thành chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.

“Thánh quang đấu khí, Địa Ngục Luân Hồi trảm!“ Long Nhất khẽ quát một tiếng, thân hình trở nên phiêu hốt trên không trung như sương khói, cự kiếm trong tay phóng ra hàng nghìn vạn điểm bạch quang sáng chói, trong nháy mắt đã biến hai gã hắc ám võ sĩ thành tương thịt.

Lúc trước Địa Ngục Luân Hồi trảm được Long Nhất dùng tại Hoành Đoạn sơn mạch để đối phó với đám hắc ám võ sĩ, chỉ bất quá lúc đó công lực hắn còn chưa đủ, khi dùng đâu có được nhẹ nhàng tự do, thu phát tùy tâm như vậy giờ a.

Lúc này cuộc chiến trong động cũng đã đi đến hồi kết. Người trong động phần lớn đều đã chết hết, trên mặt đất la liệt từng đống thi thể tàn khuyết cùng với những khô lâu bị phá nát. Long Nhất hạ lệnh giữ lấy vài người sống, nhưng những người đó đều lần lượt tự sát hết.

Cuộc chiến này có thể coi là Long Nhất đã toàn thắng, thập bát siêu cấp khô lâu trừ Long Nhị ra thì đều thụ thương. Năm thất sát khôi lỗi và ngân giáp thi vương cũng chịu những thương tổn có mức độ khác nhau, từ đó có thể thấy được những cao thủ trong động tịnh không hề yếu nhược.

Lúc này Long Nhất mới phát giác trong động có một thứ kết giới đặc thù, bằng không khi chiến đấu với cường độ như vậy, địa động này sớm đã sụp mất rồi.

Long Nhất đem ba con ngân giáp thi vương ném về dị giới, tiếp đó lại mang đám siêu cấp khô lâu tu bổ lại hoàn toàn.

“Nhóc con, làm tốt lắm!“

Long Nhất khẽ vỗ vỗ lên lớp giáp đã dày lên không ít của Long Nhị nói, lần này hắn nhìn thấy rõ ràng hốc mắt tựa như cái động sâu không đáy của Long Nhị lóe lên hồng mang, tựa như phản ứng lại sự khích lệ của Long Nhất vậy.

Bạn đang đọc Phong Lưu Pháp Sư của Thiên Đường Bất Tịch Mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 2708

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.