Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Phiên bản Dịch · 2169 chữ

Chương 2: Gặp lại

“Tuyết San, hoàng huynh giờ đang làm gì?.” Cẩm Lan ngồi trong ngự hoa viên, cầm thức ăn cho cá, ngán ngẩm nhìn cái ao.

“Dạ, chủ tử, bệ hạ lúc này vẫn đang thảo quốc sự cùng các đại thần”

“Ừm…”.

Chán chết đi được!

Y đem thức ăn cho cá trong tay ném hết đi. Một tay chống cằm, y dựa người vào ghế, nhìn lũ cá ngu ngốc đang xúm lại tranh đồ ăn.

“Sao vẫn chưa thấy người đến?”

Tuyết San nghe y nói vậy , an ủi nói : “Chủ tử đừng nóng vội, Tiểu Đậu Tử đã đi được lúc , chắc là sắp tới nơi rồi”

Đón lấy chén trà mà Tuyết San đưa, y một bên uống, một bên nhìn ra bên ngoài, ngóng chờ một bóng người.

“Chậc, mình lo lắng cái gì chứ…

Đặt chén trà xuống bàn đá, ánh mắt y dần thả vào một khoảng không vô định, nhớ lại lúc đó….

“Vân Phồn Quân, ta là Vân Phồn Quân”

“Cẩm Lan, ta yêu ngươi “

…..

Hắn là nói yêu sao?

Y với hắn cũng chẳng thân thiết gì, cũng chưa có chính thức gặp mặt bao giờ, hắn như thế nào mà lại có cảm tình với y, y là nam tử mà, thật khó hiểu. Nhưng đến phút cuối cùng, hắn một mình tới chỗ y, hắn đối với y lẽ nào là thực sự có cảm tình….

“Chủ tử, chủ tử?”

Y lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về hướng Tuyết San. Y nghĩ lại, tự thấy bộ dạng của mình có chút ngáo, nhìn Tuyết San đang cố nhịn cười kia, cả mặt y đỏ bừng.

“Chủ….chủ tử, tiểu đậu tử đem người tối rồi”

Nhanh chóng điều chỉnh bộ dạng của mình, nhìn về phía ngoài. Từng bậc đi lên, theo sau tiểu thái giám áo xanh kia, là một thân bạch y, cung kính cúi đầu đứng đó.

“Điện hạ, Vân phủ đại công tử tới rồi”

Y cố ức chế những cảm xúc đang tính dâng lên kia, bình tĩnh vẫy vẫy tay gọi hắn lên.

“Thảo dân Vân Phồn Quân, đa tạ ân cứu mạng của Vương gia.” Cẩm Lan xua tay ra hiệu hắn không cần đa lễ làm gì. Phồn quân có chút chấn kinh, ngẩng đầu nhìn về phía y. Con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh của y, diễm lien ba quang, ánh sáng lưu chuyển trong mắt hắn, đúng là một đôi mắt đẹp a~. Cẩm Lan bình tĩnh nhìn vào đôi mắt kia, lặng im không nói gì.

“Chủ tử…”

À ờ ờ….Khụ Khụ

Y ho nhẹ vài tiếng để dấu thẹn, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng nâng Phồn Quân dậy.

“Mặt đất khá lạnh, không cần quỳ đâu.”

Nghe được lời này của y, mặc dù hắn đeo khăn che mặt, nhưng nhìn đôi tai đỏ ửng kia của hắn, y biết hắn đang thẹn thùng.

“Tạ Vương gia.”

Ai nha, giọng rất dễ nghe.

Y mỉm cười với hắn, chỉ chỉ vào cái ghế, ý bảo hắn ngồi xuống.

“Tuyết San, ngươi với Tiểu Đậu Tử đi canh ở bên ngoài.”

“Vâng.” Tuyết San hành lễ, đi xuống.

Trong đình chỉ còn hai người bọn họ. Cẩm Lan nâng ấm trà, rót một chén, thấy Phồn Quân toan tạ lễ, y vội nói : “Chỉ còn lại ta và ngươi, không cần phải gượng ép, mấy cái nghi thức xã giao đó không cần thiết đâu.”

Sớm muộn gì đều là người một nhà, không cần phải phiền phức như vậy. *

(nà ní!!!.-. tính rước ẻm về hả????)

Hắn nhìn y khó hiểu, chần chừ gật đầu.

“Năm nay bao tuổi rồi?”

“Mười bốn”

Kém y 2 tuổi a~

“Có thể đọc sạch không?”

“Từ khi mẫu thân qua đời, liền chưa từng…”

Phồn Quân khựng lại, ánh mắt rũ xuống.

“Vậy ngươi tiến cung đến chỗ ta cùng đọc sách nhé.” Vân Thiên Duyên phu nhân, nếu như y nhớ không nhầm thì tám năm trước đã chết.

Hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn y, có chút khó hiểu. Thấy dáng vẻ đó của Phồn Quân, Cẩm Lan bật cười

“Ta chưa từng có thư đồng, nay ngươi tiến cung làm thư đồng của ta đi.”

-Đúng vậy, ngươi tiến cung làm thư đồng của ta, về sau sống cùng ta, ta sẽ bảo vệ thật tốt cho ngươi, kiếp trước ngươi chân thành với ta như vậy, kiếp này, ngươi ở bên cạnh ta nhé-

“Nhưng…còn phụ thân…”

“Không cần lo lắng, ta sẽ nhờ hoàng huynh hạ chỉ, hắn không dám kháng chỉ đâu, yên tâm đi.” Y không nhịn được mà xoa đầu Phồn Quân, tóc hắn rất mềm và mượt

Thật thoải mái

“Vâng…”. Y cười tủm tỉm nhìn hắn mặt đỏ như quả cà chua, tai mỗi lúc một đỏ, y nhéo nhéo nó, lại càng đỏ hơn.

“Vương gia…” nhìn bộ dạng nhỏ bé,dễ thương này, kiếp trước…y chưa từng được thấy qua lần nào.

Y nhẹ nhàng nói với hắn: “Về sau gọi ta là Cẩm Lan.”

Trước tiên phải từ từ thích ứng đã

Phồn Quân lặng lẽ nhìn y, Cẩm Lan vẫn dịu dàng nhìn hắn.

Đột nhiên, sau tấm khăn che mặt, hắn mỉm cười , lòng có chút dao động

“Tốt a~”

Ngoan quá

Y vừa cười vừa xoa đầu hắn, nhìn đôi tai đỏ ửng lên kia, trong lòng lại thêm một trận sung sướng.

-Sau này có người này bồi, có lẽ cũng không tệ lắm – Cẩm Lan nghĩ

------------

Vân Phồn Quân cùng y đi dạo một hồi lâu trong Ngự Hoa Viên, sau đó y buộc hắn phải ở lại ăn tối cùng, nhờ Tiểu Đậu Tử đi thông báo cho Vân Phủ một tiếng.

Khi dùng bữa, y nhìn Tuyết San đang ở một bên há hốc mồm, y cố gắng lờ đi.

Phồn Vân gầy quá, cần phải ăn nhiều một chút, nhiều hơn chút, cho hắn tự bồi bổ thân thể mình. Nhìn bộ dạng yếu đuối mong manh này, y thấy vô cùng đau xót.

Y tiếp tục gắp thức ăn cho Phồn Quân, nhẹ nhàng nói : “ Ăn nhiều hơn chút, thân thể ngươi cốt quá yếu, sau tìm cho ngươi thứ gì đó để bồi bổ vậy.”

“Tạ…tạ ơn Vương gia ban ân.” Hắn có chút kích động, đôi tai lại đỏ ửng lên.

“Đừng có để ý mấy cái nghi thức xã giao đó, ăn cơm đi. Còn có, không phải đã nói là phải gọi ta là Cẩm Lan sao?”

Nói xong y lại tiếp tục nuôi nấng nghiệp lớn *

(edit: Vương gia…nghiệp lớn mà người nói ở đây là:v

Cẩm Lan: :))))

Phồn Quân nghe y nói xong, mặt đã đỏ lại thêm đỏ hơn, xấu hổ gật gật đầu. Yên lặng nhấc khăn che mặt lên,ăn đồ ăn mà y gắp cho.

Cơm nước xong xuôi, y lại bắt hắn uống thêm hai tô canh sâm gà mới yên lòng dọn đồ lui quân. Một ngày nào đó sẽ dưỡng béo.

Y rời khỏi bản ăn, kịp uống một ngụm trà thì hoàng thượng liền tới.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

“Thần đệ bái kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng…” Y chưa kịp nói hết câu, hoàng thượng liền một tay kéo y lên, “ Được rồi được rồi! Mới tỉnh được không lâu mà đã lăn lộn như vậy, không biết quý trọng bản thân chút nào mà. Vạn nhất nếu có xảy ra chuyện gì, ta biết ăn nói như thế nào với mẫu hậu” . Cẩm Lan đứng dậy, xấu hổ gãi gãi đầu. “Ta không phải là không có bị làm sao đâu…” Hoàng thượng trừng mắt liếc xẻo y, bắt y ngồi lên giường, lấy tay búng mạnh vào mũi Cẩm Lan : “Nếu có xảy ra chuyện gì, thì cả Thái Y Viện sẽ đem chôn cùng ngươi.”

Y cười cười gãi đầu, nhìn thấy Vân Phồn Quân đang quỳ ở dưới, vội vàng bật dậy khỏi giường , kéo hắn dậy.

“Trên mặt đất lạnh , như thế nào còn quỳ được”. Y vừa nói vừa liếc nhìn hoàng thượng.

Hoàng thượng bình tĩnh ngồi trên giường, cầm chén trà trên bàn nghịch nghịch cái nắp, chẳng buồn xem qua y bên này. Y biết hoàng huynh hắn là cố tình, y vì cứu Vân Phồn QUân mà bị thương, hắn không nỡ trách ta, liền đành phải giận chó đánh mèo người khác. Từ nhỏ đến lớn đều là dạng kịch bản này, y đều xem thấu rồi.

Cẩm Lan đỡ Vân Phồn Quân dậy, đặt hắn xuống ghế. Hắn bất an nhìn hoàng huynh, lại cúi đầu, hai tay gắt gao siết chặt.

Y vỗ vỗ trấn an hắn, lại quay về giường ngồi xuống.

Nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của hoàng thượng, y thực sự có chút bất đắc dĩ. Cẩm Lan vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Tuyết San với cung nhân đi xuống.

“Hoàng huynh, chuyện này không thể trách Phồn Quân…”

Hoàng thượng lạnh nhạt ngắt lời y.

“Không trách hắn? không trách hắn thì trách ai. Nếu không phải vì cứu hắn mà ngươi bị thương sao?”

“Hoàng huynh…”

Nhìn hoàng thượng trên mặt viết lên bốn chữ -Chính là hắn sai----

Cẩm Lan cười khổ. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là chuyện gì, hoàng thượng đều che chở y vô điều kiện. Khi mẫu hậu còn tại, vẫn luôn cười nói với y : “Lan nhi, ngươi nhìn xem, hoàng huynh như vậy sủng ngươi nhất, mẫu hậu ghen đấy.”

Nghĩ tới đây, y liền nở nụ cười, hoàng đế bất mãn liếc xẻo y một cái.

Y cười nhìn hắn nói: “ Hoàng huynh không cần sủng ta quá như vậy đâu, ta đã lớn rồi mà.”

Sau Khi nghe lời Cẩm Lan nói, hoàng thượng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào y: “Trẫm chỉ có một thân đệ đệ à ngươi, không sủng ngươi thì sủng ái ?”

“Vậy thì thầy đệ cả gan ỷ vào sủng ái của hoàng huynh, thỉnh hoàng huynh không trách tội Phồn Quân.” Y cười hì hì gian trá, nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hoàng thượng, y biết kế này của y thành công rồi.

“Ngươi …cái tên Xú tiểu tử !” Hoàng huynh vờ tức giận trừng mắt nhìn Cẩm Lan, mắt vẫn thoáng chút niềm vui.

Cẩm Lan quay sang Vân Phồn Quân, hắn cũng đang nhìn y. Cẩm Lan chớp chớp mắt, thấy mắt hắn bỗng sáng lên.

“Hoàng huynh, ta có chuyện này muốn thỉnh hoàng huynh.” Thấy hoàng thượng không hề so đo, y vội tận dụng thời cơ.

“Nói đi, chuyện gì?”

“Ta muốn Vân Phồn Quân làm thư đồng của ta.”

“Thư đồng?” Hoàng Thượng kinh ngạc nhìn y, “ Trước kia không phải ngươi nói không muốn thư đồng sao? Lúc trước mẫu hậu cho cháu của Thừa Tướng làm thư đồng của ngươi ,xong lúc nào ngươi cũng hết mực từ chối sao.”

“Hoàng huynh là nói cái tên đưa ta đi Ngự Hoa Viên lượm tổ chim, kết quả hắn tự ngã gãy chân mình sao? Hoàng huynh thấy cái tên đấy đáng tin?

Y thành công khơi lại chuyện cũ, hoàng huynh đen mặt gật gật đầu .

“Vậy ngươi vì cái gì mà muốn hắn làm thư đồng của ngươi?”. Hoàng thượng quay lại, nhìn Phồn Quân một lượt đánh giá.

Y nghiêng người, thần thần bí bí nói với hoàng thượng : “Hoàng huynh, ngươi không cảm thấy hắn rất giống tiểu bạch thỏ sao? Nếu hắn tới chỗ ta , khẳng định hai đứa sẽ chơi rất vui.”

Hoàng thượng nhíu mày, không đồng tình với y, vẻ mặt vô cùng ủy khuất (lão đang giận:v)

“Hoàng huynh, trong cung thực nhàm chán, hoàng huynh người lại rất bận, còn không cho ta ra ngoài cung chơi, ta buồn chết mất.” Vì vương phi tương lai của y, Cẩm Lan trước mặt hoàng huynh bán manh ủy khuất gì đó, có thể nhịn.

Quả nhiên, nhìn bộ dáng đáng thương của y, hoàng thượng lập tức mềm lòng.

“Thôi được rồi, vậy cho hắn tới làm thư đồng của ngươi đi.”

Hê hê hê, thành công rồi!

“Tạ hoàng huynh!”

Lòng Cẩm Lan như có rừng hoa đồng loạt nở rộ, y cười toe toét

Vân Phồn Quân vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Hoàng thượng vẫn làm vẻ uy nghiêm, cẩn thận dặn dò, phải hảo hảo bồi y đọc sách, không được dạy hư y, Vân Phồn Quân nghiêm túc đồng ý.

Y ngẩng đầu nhìn trần nhà, gãi gãi đầu, nói thật…là hắn dạy hư ta hay là ta dạy hư hắn đây…

-------------Hết chương 2--------------

edit+ beta : Bột lão sư

bản việt hóa được thức hiên bởi Hắc Bạch Vô Thường team

https://www.facebook.com/hacbachvothuongteamtransalation/

Bạn đang đọc Phồn Cẩm Quân Lan của Lạc Quân Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.