Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh

Phiên bản Dịch · 1437 chữ

Chương 1: Sống lại

Địa lao âm u, ẩm ướt, thoảng có mùi máu tanh của kẻ khác khiến Cẩm Lan có chút buồn nôn.

Sâu trong địa lao, tứ chi của y bị xích lại , treo trên tường.

'A…thật khó chịu a….'

Trên người, cơ thể y gần như không chỗ nào còn nguyên vẹn, khắp cơ thể chằng chịt vết thương, khiến y đau đớn vô cùng, thỉnh thoảng lại rùng mình vì lạnh, nhận thức sớm đã không còn rõ ràng, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn độn.

Y cũng không nhớ rõ chính mình đã ở cái nơi quái quỷ này từ lúc nào,đã chịu mệt nhọc bao nhiêu lâu. Ký ức cuối cùng về thế giới bên ngoài kia là hình ảnh nhị ca_nhị hoàng tử cười khanh khách, đưa cho y một chén rượu độc, hắn nói đó là “Thập nhật tán”, là thứ sẽ khiến y ở tại đây, mười ngày sau, chậm rãi từng chút từng chút một đâm sâu vào xương tủy, bị tra tấn tới chết.

'Haha…" khóe miệng nhếch lên, đúng là chớ trêu, y thực sự đã đánh giá thấp tên tạp chủng khốn nạn đó rồi. Trước đây hắn vâng vâng dạ dạ luôn ở cạnh phụ họa y cùng hoàng huynh, còn tưởng chỉ là một tên vô dụng chẳng làm được trò gì hơn, kết quả lại là sói đội lốt cừu non, y cùng hoàng huynh cư nhiên lại không để ý tớ', "A~" cười giễu ,ngực động nhẹ cái đã khiến miệng vết thương đau, tê kinh khủng.

“Không biết giờ hoàng huynh ra sao rồi”

Hơi thở của y ngày càng nặng nề, tầm nhìn mỗi lúc càng mơ hồ. Càng ngày càng khó chịu, còn khó chịu hơn lúc trước gấp mấy lần, y có cảm giác đây chính là lần cuối cùng rồi.

'Đây là…ngày thứ 10 rồi sao? Thật nhanh quá'.

Những suy nghĩ đang dần biến mất, y có cảm giác linh hồn bị xé toạc ra…

'Mình đây là…chết sao…'

“Khoan đã!” . Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.....'Ai? là Nhị ca sao?'

“Cẩm Lan!!”

…'Ai?' Y muốn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của thanh âm kia. Không được…kiệt sức rồi…

“Cẩm Lan!!” thanh âm vội vã vang lên bên tai, một đôi tay ấm áp, ôn hòa nâng mặt y lên.

'Đến tột cùng đây là ai….tay như thế nào mà run vậy….khuôn mặt…có thứ gì đó lạnh lạnh….nước mắt sao?'

“…ai…?” thanh âm mỏng manh khàn khàn vang lên, y cố hết sức gượng dậy, nhưng thực y vẫn yếu như con muỗi không bằng.

“Vân Phồn Quân, ta là Vân Phồn Quân!” tiếng khóc nức nở, thanh âm run run.

'Vân Phồn Quân? Vân….Vân thiếu gia trong truyền thuyết kia ư, đích tử bị hủy dung? Hắn tới chỗ này làm gì? Y và hắn có quen biết gì đâu.'

“Thực xin lỗi! Thực...xin lỗi! ...là ta tới chậm!”

'Khóc….hắn đây là khóc vì cái gì….ta cũng chưa khổ sở mà'.

Hô hấp của y mỗi lúc càng thêm khó khắn, đầu óc trống rỗng.

“Cẩm Lan, ta yêu ngươi.”

'Cái gì vậy'….bỗng có thứ gì đó chạm vào môi y, mềm mại vô cùng.

'Yêu …sao…'

Ý thức của y dần dần bị bóng tối ăn mòn.

---------------

Cẩm Lan gian nan mở mắt, cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ ràng. 'Nơi này...như thế nào mà địa phủ lại giống Cảnh lan điện của ta nhỉ?' Y chớp chớp con mắt khô khốc kia, đang chuẩn bị ngồi dậy liền nghe thấy âm thanh tiếng bước chân đi tới.

“A! Chủ tử tỉnh rồi!”

Cẩm Lan quay đầu nhìn lại, bên cạnh bình mẫu đơn kia là một nữ tử mặc y phục cung nữ.Mắt y mở to. 'Đây không phải là Tuyết San sao?! Không phải nàng ấy đã bị nhị ca giết rồi sao?'

“Chủ tử, ngài có sao không? Đầu giờ có còn đau không?” Tuyết San đi đến bên cạnh nhìn y đầy lo lắng.

“Ách…Tuyết San, bổn vương không sao.”

Nhìn Tuyết San, người này rõ ràng trẻ hơn rất nhiều so với những gì y nhớ, nên y có chút không kịp phản ứng.

'Đây rốt cuộc là cái tình huống gì vậy'….hoang mang~

“Tuyết San, bổn vương đây là làm sao vậy?”. Nghe được câu hỏi của y, khuôn mặt tươi cười của Tuyết San mau chóng chuyển thành tức giận.

“Chủ tử, thân thể ngài vô cùng quý giá, muốn làm cái gì thì cứ sai bảo chúng nô tài đi làm là được, ngài việc gì mà phải liều mình chứ! Vụ công tử Vân phủ có gì quý giá chứ?. Trong phủ cũng không được sủng ái, vậy mà ngài vì cứu hắn mà đi ngăn đón, để rồi xe ngựa mất kiểm soát!”

Ách...nhìn bộ dạng lửa giận đùng đùng của Tuyết San, lá gan này của y có chút run rẩy.

Tuyết San từ nhỏ đã hầu hạ y, đối với y thập phần chiếu cố, ngày thường chỉ sợ y gặp chuyện gì không hay. Cả cái Cảnh Lan điện này, chỉ có mình nàng ấy dám nói với y như vậy.

“Đừng kích động, đừng kích động, bổn vương vẫn ổn mà.” Y bối rối gãi đầu.

“À mà vị công tử Vân phủ kia thế nào rồi? Không bị thương gì chứ?” 'Người kia phải chăng là Vân Phồn Quân..,'

Tuyết San tức giận liếc nhìn y rồi nói: "Ngài liều mạng đích thân ra chắn trước xe ngựa, đương nhiên Vân công tử kia sẽ không bị làm sao.”

Không hiểu sao, khi nghe thấy thế, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm một hơi. 'Không có việc gì là tốt rồi'. Bất quá, điều mà Tuyết San vừa nói, có chút quen thuộc….

'Nga! Nhớ ra rồi!'

Năm mười sáu tuổi y ra ngoài cung chơi, trên đường gặp một xe ngựa đang mất kiểm soát, trên xe không thấy một bóng người. Cũng không hiểu sao đột nhiên có người té ngã ngay phía trước xe ngựa. Lúc ấy đầu y trống rỗng, cư nhiên nhảy ra ôm người nọ vào trong ngực, kết quả bị con ngựa điên kia đá một cước, ngã trúng hòn đá ven đường, đập trúng đầu, mê man hai ngày, làm hoàng huynh vô cùng sợ hãi, hai tháng sau vẫn chưa cho y ra khỏi cung, khiến y gần như sắp mọc rễ trong cung điện tới nơi rồi.

Khi đó y cũng chẳng để ý đã cứu ai, cũng không ai dám ho he đến việc này, dù sao thì hoàng huynh của y cũng đã rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, chẳng ai rảnh mà đi rước hoạ vào thân cả.

Hiện tại nghe Tuyết San nói vậy, y mới biết được người y cứu lúc đó là Vân Phồn Quân.

Vân Phồn Quân tuy nói là đích tử duy nhất của Vân Phủ, nhưng trong phủ thì lại trái ngược, người nào cũng có thể đè đầu cưỡi cổ hắn, nô tài lấn át cả chủ. Cha của hắn -Vân Thiên Duyên, bị hai ả tiểu thiếp trong nhà che mắt, làm tức chết đại phu nhân Vân phủ, để lại đích tử muốn sống không được muốn chết không xong. Hiện tại, nếu đích trưởng tử duy nhất này chết, sợ là hai ả tiểu thiếp kia sẽ có cơ hội mang thai với lão già Vân phủ.

Có vẻ như sự cố xe ngựa này đích thị là nhắm vào Vân Phồn Quân, bằng không hắn sao lại có thể trùng hợp xuất hiện giữa đường như vậy?

Cẩm Lan đứng dậy xuống giường, đám cung nhân liền tiến vào hầu hạ y mặc quần áo. Nhìn một thân y phục kia, hoa văn phức tạp, Cẩm Lan không khỏi thoảng thốt. Chết một lần còn có thể quay về 5 năm trước sao? Giờ y vẫn không thể tin vào chuyện này.

"Bây giờ, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả…"

“Lần này, chắc chắn vẫn còn kịp”

Nhìn thấy thân ảnh mơ hồ trong gương đồng, ánh mắt lạnh lùng mang theo một chút vẻ quan tâm, khóe miệng nhếch lên, một nụ cười lạnh nhạt, đầy quỷ dị.

"Nhị ca, lần này ta là về để hảo hảo báo đáp ngươi đây!"

-----

bản việt hóa được thực hiện bởi Hắc Bạch vô thường team

edit: bột lão sư

beta: Anh ken

đón đọc chương mới nhất tại fanpage team

https://www.facebook.com/hacbachvothuongteamtransalation/

Bạn đang đọc Phồn Cẩm Quân Lan của Lạc Quân Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.