Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa lại về thăm làng

Tiểu thuyết gốc · 2190 chữ

Lướt xuống thấy nhỏ đang đọc sách, nó cố nhìn dòng chữ trên cùng " Mắt Biếc - Nguyễn Nhật Ánh". Ơn giời cảm ơn bác Ánh cứu tinh đây rồi. Nó lại nhìn sang nhẹ nhàng hỏi:

- "Ly thích đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh hả"

- "Ừ". Nhỏ đáp một cách cụt lủn

- "Mình cũng thích truyện của Nhật Ánh lắm nó sâu sắc về con người xã hội, lên ánh cái chế độ ngày xưa". Nó nói một tràng mặc dù chả biết gì về tác giả

Lần này nó đã không uổng công, nhỏ đã ngước dậy nhìn nó cười một nụ cười khó hiểu rồi lại nhìn xuống sách. Chưa dừng lại ở đó nhỏ bảo.

- Vậy Hùng đã đọc truyện nào của Nguyễn Nhật Ánh chưa

Nó cứng họng không biết trả lời làm sao nó thốt ra

- à ừ thì là mắt biếc đúng rồi mắt biếc

Nhỏ lại cười nhưng cười một cách duyên dáng. Cảm thấy cô bạn mới nãy cũng đâu khó gần quá nó lại hỏi

- Sao mình ít thấy Ly nhỉ, Ly ít ra ngoài sao

- Tại mình bận ở nhà nghiên cứu cái chế độ ngày xưa trong truyện Nguyễn Nhật Ánh

Ặc nó lại cảm thấy hận cái sàn nhà quá cứng. Sao họ không chừa cái hố nhỉ, để phòng trường hợp như nó.

Cuối cùng cô giáo cùng cho cả lớp giải tán, nó cảm thấy cuộc đời như lại nở hoa nó chạy một mạch khỏi lớp, đây là lần đầu tiên nó mắc cỡ trước một đứa con gái.

Nó chờ trước cổng trường chờ lũ thằng mập, cái nắng gay gắt hắt lên lớp tường vàng chói chang. Nó nghĩ nóng thế này thì chảy mỡ mất, còn dàn bí ngoài đồng nữa chứ. Bỗng từ đâu nó thấy trời đất như tối sầm lại. Cái ánh nắng gay gắt lúc nãy bỗng nhạt nhòa hẳn đi. Mắt nó mờ dần nó choáng váng ngã xuống trước cổng trường xung quanh vài tiếng kêu hốt hoảng : Hùng ơi mày sao thế, Hùng ơi..

Tỉnh lại trong nhà ông Đạo, ông Đạo là thầy y duy nhất của cả hai làng y thuật của ông rất giỏi hồi trước cha nó bệnh cũng được ông chữa khỏi hẳn.

Nó đưa mắt nhìn sang thấy mẹ nó ngồi đó đang cặm cụi viết thứ gì. Đúng lúc cha nó đi vào nhìn nó bằng một ánh mắt trìu mến nói

- Mày gầy quá rồi Hùng ạ, con nhà nông mà cũng bị say nắng

Mẹ nó quay sang thấy nó tỉnh lại hỏi han rồi ra khỏi phòng lấy cơm cho nó đúng lúc ông Đạo cũng gọi hai người ra ngoài cho nó nghỉ ngơi. Nó chả hiểu sao mình lại bị say nắng, có những ngày nó hì hục ngoài đồng cả buổi nhưng vẫn chả sao, nghĩ một hồi cuối cùng chắc là do nó dạo này gầy quá rồi.

Ngày mới lại đến trên làng Đông Sơn nắng đọng lại trên mấy giọt sương sớm lóe lên như những viên pha lê nạm vàng vậy, xa xa ai nấy gọi nhau ra đồng thăm ruộng bí, nghe nói bí lên xanh cả đồng rồi, đê bắt đầu xả lũ nước tưới tiêu thì không thiếu cả làng vui như đón tết vậy.

Tuy mới mệt dậy nhưng nó vẫn đi học mặc dù cha mẹ bảo nó nghỉ cho khỏi hẳn, nhưng ai lại nghỉ tầm này, đầu năm học rồi, nghỉ suốt mấy tháng hè rồi ai lại nghỉ tiếp.

Vào lớp tiếng bọn thằng Mập cãi nhau với làng bên chí chóe, lũ con gái thì vẫn tụm ba tụm bảy chả hiểu sao nó chuyện lắm thế nó cũng nhìn xuống bàn học thấy Ly đã ngồi từ đấy từ bao giờ, tiến đến đặt chiếc cặp xuống, rút trong cặp ra một cuốn truyện vàng óng với tựa đề: "Đi qua hoa cúc" nó mượn từ nhà ông Phúc. Nó cũng ngồi xuống và đọc. Ly có liếc qua nhưng không nói gì. Nó vẫn cặm cụi đọc mặc dù chả để ý nội dung lắm, nó chả thích mấy chuyện như này, nó thà đọc truyện tranh của thằng ỏng hơn.

Được một lúc thì cô cũng vào và Ly cũng chả động gì đến nó, nỏ cảm thấy chắc nhỏ này khó gần thật, thế là nó ngồi học vậy đến hết buổi. Thế là hết giờ, nó nghĩ sao nhỏ này có thể chịu được sự im lặng một cách khô khan vậy nhỉ.

Soạn sách vở chuẩn bị ra về thì bỗng Ly quay sang nói

- này Hùng

Nó như mở cờ trong bụng nói ngay

- chuyện gì vậy

- Hôm này Hùng đọc xong cuốn này, Hùng cho Ly mượn nhé

- Ơ mình đọc xong rồi. Để mình lấy cho

- nhưng lúc nãy thấy Hùng còn đọc trang đầu mà

- Ơ, thì, là mình đọc lại thôi, đúng rồi đọc lại

Ly bật cười thành tiếng, cười một cách rạng rỡ chứ không phải như hôm qua. Ôi nó cảm thấy trống ngực đập liên hồi, đứng hình mà quên mất mọi chuyện xung quanh. Đang mơ màng thì nó nghe

- Này thế có cho mình mượn nữa không

Giật mình tỉnh lại nó nói luân

- à đây chờ tí

Thế là hai đứa ra về cuối cùng lớp, nó luyên thuyên mọi chuyện bất kể thứ gì có thể nghĩ ra. Ra đến cổng trường thì Ly quay ra đi với lũ bạn. Nó thì thấy bọn thằng Mập chờ sẵn. Tiến lại gần thằng Mập hỏi nó

- Sao mày lại đi cùng nhỏ đó vậy

- Sao?

- nó khó gần lắm mày đừng chơi với nó, tính nó cộc cằn nữa

- tao thấy bình thường mà

- tốt nhất mày nên tránh đi, mày thấy bọn tao có ai chơi với nó không

Nó cũng im lặng, nó không hiểu tại sao mọi người ghét Ly vậy, chắc tại như thằng Mập nói Ly khó gần, nhưng nó thấy Ly cũng đâu quá như vậy.

Đi về đến nhà thì cả người cũng thấm mệt, mẹ nó bảo nghỉ một lúc rồi ăn cơm, cha nó thì trưa canh tưới nước ngoài ruộng bí, buổi cơm chỉ có hai mẹ con nhưng hôm nay thịnh soạn hẳn, có đĩa rau muống xào, có đĩa thịt lợn kho, có bát canh rau dền. Mọi bữa nhà nó chỉ có đĩa rau luộc với bát canh. Nó hỏi

- Sao hôm nay ăn ngon thế hở mẹ

- Cha mày bảo phải tẩm bổ ít cho mày, dạo này mày gầy hẳn đi. À có cái áo mới chị mày gửi ở trong tủ đấy

Nhắc đến mới nhớ lâu rồi chị nó chưa về chơi, nó nhớ chị nó lắm, mọi bữa về lúc nào cũng mua cho nó một đống đồ, giường như cái gì cha mẹ không cho nó là chị nó đều cố gắng cho nó. Nó lại hỏi tiếp

- Sao lâu rồi không thấy chị về mẹ nhỉ

- Chị mày bận nhiều việc. Với lại chị mày bảo học xong chị mày cho ra bắc làm việc ngoài ấy.

- Thật hả mẹ

- chị mày bảo thế

Nó vui sướng ăn hết bát cơm cố gắng chạy nhanh để đi khoe với lũ bạn. Vậy là học xong nó được ra bắc. Đầu tiên nó sẽ chạy lên ngọn đồi kia và nhìn một lượt xem nó như thế nào. Có giống như lời người lớn vẫn nói. Nó chạy ra đến tận cửa thì chợt nghe tiếng khóc, nó quay lại thì thấy mẹ nó ngồi giữa bàn ăn khóc. Nó chẳng vào nó chỉ đứng nhìn một cách khó hiểu. Trong cuộc sống thường ngày mẹ luân vui vẻ dù bất cứ khi nào. Nó thầm nghĩ chắc là tại mẹ nhớ chị nó, có lẽ là vậy nó cũng nhớ mà.

Thấy mẹ nó khóc nó chẳng buồn đi khoe với lũ bạn nữa. Nó trèo lên mái nhà. Tiếng lá tranh xào xạc nó ngồi ngay giữa mái. Gió thổi nhè nhẹ mây che kín trời mất rồi. Chắc ngày mai là trời mưa. Cái thời tiết làng này cũng lạ thật nắng dở thì mưa, mưa chưa ngớt thì nắng.

Nó thích trời mưa những ngày mưa nó thường chạy ra vườn thông nhỏ sau làng trên đó có gò đất cao dưới cây bàng. Nó ngồi đấy là có thể ngắm cả làng giữa trời mưa đặc biệt nó có thể nhìn được cái đỉnh đồi ấy, nó thích lắm mặc dù trời mưa ướt hết cả người.

Đang mơ màng trên mái nhà thì bỗng có tiếng nói làm nó giật mình.

- Thưa cô, Hùng có nhà không cô

- Con hả, Hùng vừa đi đâu thì phải để cô gọi nó về

- Dạ thôi con sang trả Hùng cuốn truyện

- Không sao đâu để cô gọi nó

Thì ra là nhỏ Ly đi trả truyện, nhưng nó có bảo Ly trả hôm nay đâu nhỉ. Thấy mẹ nó chuẩn bị đi gọi nó, nó tuột xuống khỏi mái nhà trước sự ngỡ ngàng của mẹ nó và Ly. Thấy vậy mẹ nó gắt lên:

- Cái thằng của nợ này, mày leo lên đó làm gì, người còn đang ốm, lỡ ngã thì sao

Nó cười xin lỗi rồi vào kéo Ly vào nhà

- Ly ngồi chơi để mình đi rót nước

- Ừ. Cảm ơn Hùng

Căn nhà nó khá nhỏ từ phòng khách chạy tuột một cái là xuống bếp. Đặt cốc nước xuống bàn nỏ hỏi.

- Mình có bảo trả truyện đâu mà Ly phải cầm sang thế này

- À tại mình đọc gần xong rồi nhưng nhà cạnh bên ồn quá nên cầm sang đây đọc xong rồi trả cậu luân

- Vậy cậu ở đây đọc truyện hả

- Thôi ở trong nhà chán lắm, mình một chỗ đọc hay lắm.

- Ở đâu

- Sau vườn thông

- Thôi nghe bảo rừng đấy nhiều rắn lắm, mình không đi đâu

- Người lớn lừa để trẻ con khỏi đi lạc thôi, mình đảm bảo không có

- Thật không - Ly hỏi nói với một ánh mắt nghi ngờ

- Thật, mà đẹp lắm

- Nhưng trời gần mưa

- ở đấy có lá cọ không lo ướt đâu

Rốt cuộc sau một hổi rủ rê thì nó cũng rủ được Ly đi đến chỗ bí mật của nó. Bước ra xin phép mẹ nó thế là hai đứa nó lên đường. Nhà nó ở cuối làng nên rừng thông khá gần nhà nó đi một lúc là đến. Cuối cùng cũng ra khỏi cánh rừng. Một gò đất cao nhô lên dưới cây bàng, xung quanh có vài cây hoa phía dưới có hai cây lá cọ sừng sững, lá to như cái mẹt vậy.

Nó kéo Ly đi lên gò đất. Hất hàm nhìn xuống với vẻ mặt hớn hở. Nó hỏi

- Đẹp không

- Có, đẹp - Ly đáp với vẻ mặt chưa hết bàng hoàng

Hồi đầu tiên đến đây nó cũng ngỡ ngàng như vậy. Chờ một lúc Ly quay sang nó với vẻ mặt thán phục

- Sao Hùng biết chỗ này hay vậy

- À tại hồi nhỏ mình đi chơi nên lạc

- Lớn đầu rồi mà đi chơi còn để lạc

- Đấy là hồi nhỏ

Ly lại cười. Nó tự hỏi sao Ly lại cười duyên đến thế không biết. Nụ cười nhẹ nhàng thoang thoảng buồn của đứa con gái trăng rằm. Nó ngẩn hồn theo nụ cười ấy. Một lúc sau thấy Ly nhìn về bầu trời xa. Áng buồn đọng trên đôi mắt. Chả hiểu sao lúc ấy nó cũng thấy buồn lây. Nhịn không được nó hỏi:

- Ly có chuyện gì buồn sao

Ly vẫn im lặng, một hồi sau mới hỏi lại nó

- Hùng này

- Tớ đây

- Đã có bao giờ Hùng tự dưng cảm thấy buồn không hiểu lý do chưa

- Có chứ vào những ngày mưa tớ luân có cảm giác buồn mặc dù tớ rất thích mưa

- Khi ấy cậu sẽ làm gì

- Tớ sẽ lên đây ngồi chờ mưa tạnh tớ mới về

- Nếu mưa không tạnh thì sao.

- Vẩn phải về nhưng vừa đi vừa tắm mưa nó hết buồn hẳn

- Thích nhỉ

- Ừ. Nó vui hẳn ra

- Cậu đã bao giờ mơ ước một điều gì chưa

- Tớ ước lớn thật mau để đi xem phía bên kia đồi có gì

Hai đứa không kiềm chế được nhìn về hướng ngọn đồi xa xa. Cái ngồn đồi gửi gắm biết bao ước mơ hoài bão của từng lứa trẻ con làng. Trong vô thức nó hỏi lại Ly

- Còn cậu?

- Tớ ước bố tớ trở về, lâu lắm rồi tớ chưa thấy mặt bố đến nỗi tớ quên mất gương mặt bố mình rồi.

Nó chẳng hỏi thêm, nó không muốn gợi thêm nỗi buồn cho Ly.

Một lúc sau tiếng sấm đầy trời. Mưa lại về thăm làng rồi. Đâu đó có vài tiếng thở dài vọng đến cưới chân trời. Ly khẽ nói

- Mưa rồi!

Bạn đang đọc Phía Bên Kia Đồi sáng tác bởi HưngĐảoChủ

Truyện Phía Bên Kia Đồi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HưngĐảoChủ
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.