Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhỏ khó gần

Tiểu thuyết gốc · 1865 chữ

Nó thấy ngay chồng sách của nó nằm gọn gàng giữa sạp. Rinh chồng sách lên tay mà như rinh cả tòa núi. Nó chao đảo vài cái mới kịp đứng vững. Tiếng ông Phúc vọng vào từ ngoài sân:

- Nếu nặng quá thì cầm một nửa, tí nữa rinh tiếp.

- Dạ cháu chịu được ạ

- Ừ thanh niên như thế là tốt

Nó rinh ra ngoài sân chào ông Phúc và cố lết về nhà với đôi tay mỏi nhừ. Dọc đường mỏi lắm nhưng nó chẳng dám đặt xuống nghỉ, nó sợ bẩn sách.

Thế mà cũng lết được về đến nhà đặt chồng sách vở xuống cái bàn học. Cha mẹ nó còn chưa về nó cũng chẳng buồn nấu cơm. Hai người họ xuống huyện cơ mà kiểu gì chả mua về cho nó bát phở. Ôi cứ nghĩ bát phở nóng còn đang bốc hơi, nước dùng ngọt ngọt êm êm cộng thêm sợi phở dai dai mà nó đã cồn cào hẳn ra.

Rồi cuộc thì cha mẹ nó cũng về và tất nhiên cũng không thiếu gói phở dành cho nó. Nó mừng quýnh lên vừa chạy vừa hát bỏ phở ra tô bưng ra ngoài bàn và ăn một cách ngấu nghiến.

Đang ăn dở thì có tiếng ai chạy ầm ầm ngoài ngõ. Nó thừa biết là thằng hoàng mập. Nghe nó nói nó bị bệnh thận nên uống thuốc rồi bị béo phì. Quả không sai thằng mập chạy vào vẻ mặt như hoảng hốt như mất bò vậy. Nó chưa vào đến nơi nhưng cái miệng đã chạy trước mấy mét:

- Giời ơi thằng này mày còn ngồi đấy mà ăn được à. Biết tin gì chưa

- Tao đang nghe đây

- Giời ạ. Bọn làng Bắc Sơn bảo tối hẹn nhau ở sân bóng cũ đánh nhau trận cuối phân chia lại địa bàn.

- Sao lại trận cuối

- Bọn chúng bảo sắp lên cấp 3 người lớn rồi nên không đánh nhau nữa, kiểu gì cũng phải nộp chung

- Á à bọn này được đã thế chơi một trận sợ gì. Địa bàn chia như nào

- Bọn nó bảo nếu bọn chúng thắng bọn chúng sẽ giữ vườn xoài nhà ông Lý. Còn thua sẽ cho chúng ta vườn hồng xiêm.

- Nhà ông Lý tuy xoài nhiều nhưng lắm chó. Có vẻ không ổn lắm

- Mày yên tâm bọn chúng tặng luân cây sào hái. Có cái đó chẳng sợ.

- Vậy được mày đi gọi quân ra ngay chỗ cũ bàn kế hoạch. Để tao ăn xong chạy ra liền

- Được nhưng mày nhanh lên đó

Vậy là đêm nay bọn nó sẽ quyết một trận với bọn chúng. Tuy quân số bên nó hơi yếu nhưng chúng nó chẳng sợ nếu thắng thì được quản lý vườn xoài mà. Nói quản lý cho sang chứ thật ra là đi trộm. Nhưng trước giờ bọn Bắc Sơn quản lý cái chỗ ấy chả cho chúng nó vào trộm. Nên bây giờ tự dưng được mời mà. Phải ăn chứ.

Loay hoay một hồi cũng hết tô phở nó dọn dẹp xong chạy một mạch ra cổng làng nó, vừa đến đã có tiếng chửi ing ỏi.

- mày ăn gì ăn lâu thế, mày ăn lâu thế không có xoài mà ăn đâu

- thằng mắt dịch này mày có biết bọn tao chờ nãy giờ không

- sao mày không ở nhà ngủ luân đi

Biết mình sai nên nó chỉ im lặng, bọn chúng đủ cả rồi. Thằng Mặc thì mặc cái áo đen như đít nồi, Thằng mập nhìn đâu cũng thấy mỡ, thằng Hường thì gầy trơ xương, thằng ỏng thì mắt trợn ngược như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy . Chúng nó có 5 thằng bàn bạc, sau một hồi chiến lược thì chúng nó quyết định cứ vào đánh nhào được ai thì được.

Thế là 5 đứa rủ nhau ra sân bóng cũ với khí thế như là quân triều đình đánh lên Lương Sơn vậy.

Ra đến sân thì bọn Bắc Sơn đã tụ tập đầy đủ, tụi nó có tổng cộng sáu thằng, tuy khá nhỏ con nhưng có nhiều đứa rất khỏe. Thấy chúng nó thằng đầu đàn đã lên tiếng:

- chúng mày cũng khá đúng giời nhỉ, ngày mai còn ra đồng tưới nước đấy

Ừ nhỉ ngày mai cả làng đi tưới nước đồng mà. Nên nó nói luân

- Luật chơi thế nào nói luân đi

- chúng mày có 5 đứa mà bọn tao 6 đứa nên một đứa bên tao nghỉ cho công bằng. Chia thành từng cặp bên nào thắng nhiều trận hơn bên ấy ăn.

Nó nghoảnh ra sau hỏi đồng đội:

- Nhận không chúng mày

Cả bầy gật đầu, chỉ mỗi thằng Hường không nói gì. Phải rồi nó gầy thế mà khoản này chết mất. Nhưng cũng chả ai quan tâm nhiều như vậy. Nó ngoảnh lại hất cằm lên cho ra dáng. Nói

- Nhận!

Thằng đầu đàn Bắc Sơn cũng hất cằm lại.

- Trận đầu bên tao sẽ cho thằng Tú sẹo ra. Bên mày đứa nào trước.

Thằng Tú bước ra với dáng vóc khá dữ. Mặt nó có vết sẹo do tai nạn nên nhìn lúc nào cũng bặm trợn.

Nó lui về sau hỏi xem ai lên đối phó với thằng kia. Nhưng chả ai muốn lên, phải rồi thằng Tú nó giang hồ quá mà. Hình như nhìn thấy sự rụt rè bên đội nó thằng Tú càng ra vẻ hơn. Nó vênh mặt đắc ý hét một cái, "thằng nào ngon bước ra".

Bổng nhiên thằng Mặc nhảy ra một cái. Cả đội gần như lấy lại được tinh thần thì nó quay lại chửi một câu

- "Tiên sư thằng nào đẩy tao"

Cả lũ cười như điên. Nhưng rồi bọn nó cũng bắt đầu trận chiến. Và tất nhiên sau một hồi vùi dập thì trận đấu cũng kết thúc một cách mĩ mãn. Chả ai nhắc về chuyện thắng thua nữa vì ai cũng biết đây chỉ là cái cớ để giảng hòa cho trẻ con hai làng.

Tiếng gió nhè nhẹ thổi, tiếng côn trùng réo lên xé bớt màn đêm tĩnh mịch. Cả mười một đứa nằm giữa sân nhìn lên trời.

Ai cũng đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, xa xa có mấy vì sao lúc ẩn lúc hiện như báo hiệu nhiệm vụ của nó sắp hoàn thành, sắp được tắt hình nhòa vào màu đen bí ẩn của vũ trụ bao la. Bỗng có đứa phá tan sự tĩnh lặng:

- Trời hôm nay đẹp bây hén , sao đầy trời

Rồi lại đứa khác nói:

- Tụi bây có biết bên kia đồi có gì không, tao ước mình lớn thật nhanh ra khỏi làng xem có gì

Lại có đứa nói:

- Không biết cỏ bên kia đồi liệu có xanh hơn không nhỉ

Rồi cả đám lại im lặng. Nó cũng vậy nó nằm đó mùi đất mẹ xộc thẳng vào mũi hơi hắc nhưng cũng thật êm. Nó cũng nhìn về ngọn đồi. Ngọn đồi ngăn cách hai làng liên sơn với thế giới bên ngoài. Cũng không biết bao nhiêu lần nó tự hỏi. Liệu cỏ bên kia đồi có xanh hơn bên này, thế giới bên kia đồi liệu có những chiếc ô tô, xe máy giống như người lớn kể, liệu bên kia đồi có những ngôi nhà mái ngói, có những hàng quán xếp sắp dãy. Nó nghĩ nhiều thứ lắm, cũng như bao đứa trẻ khác nó cũng muốn lớn thật nhanh để chạy ra khỏi đồi để thỏa sức vẫy vùng thỏa sức làm những gì mình thích.

Thời gian trôi nhanh trên làng liên sơn ( Đông Sơn và Bắc Sơn) mới đã mà đã đến ngày nhập học bọn trẻ trong làng ai cũng có quần mới áo mới đi học buổi đầu tiên. Nó cũng vậy tuy nhà nó nghèo nhưng cha mẹ chưa bao giờ để nó thiếu thứ gì trong màu áo trắng nó đi đến trường.

Vào lớp học nó thấy lũ thằng Mặc đã ngồi đấy rồi, nhìn mặt đứa nào đứa nấy hớn hở tia một lượt nó thấy toàn mấy đứa mở mắt đã thấy nhau, lũ con gái thì tụm năm tụm bảy nói chuyện. Nó cũng vào bàn nó ngồi với thằng Mập. Ngồi một lúc cô giáo cũng vào lớp. Cô giáo nó dáng người khá nhỏ đeo một chiếc kính dày cộp gương mặt khá hiền.

Cô giưới thiệu tên là Ngọc Nga. Cô bắt đầu giưới thiệu về nội quy lớp, trường một cách nhanh gọn. Trời tháng tám rồi mà vẫn nắng to, quạt thì không có trong lớp vài đứa mồ hôi nhễ nhãi. Nó đảo mắt một lượt quanh lớp và bất chợt dừng lại ở bàn đầu tiên dãy trong cùng nó thấy một đứa con gái khá xinh nhưng mặt lạ hoắc bất chợt nó quay ra hỏi thằng mập.

- Ê mập nhỏ nào kia

- Đứa nào

- bàn đầu dãy trong cùng

- Ơ mày không biết thật hả, con Ly cháu ông Mạnh làng Bắc Sơn đấy

- Sao tao chưa bao giờ thấy nó nhỉ

- Nó ít đi chơi lắm, với lại cũng khó gần nên mày không biết cũng phải

Thì ra là làng bên, nó vốn ít giao lưu với làng bên bên không biết. Nó buột miệng nói:

- Xinh nhỉ

- Ừ xinh nhưng khó gần lắm.

Tiếng cô Nga lại vang lên. Sau đây cô sẽ cho bốc thăm sắp xếp lại chỗ ngồi các bạn lần lượt từ trong ra ngoài bắt đầu từ bạn Ly.

Chết cha thế là chỗ ngồi đảo lộn nó phải xa anh em chiến hữu ư. Hai bờ chiến tuyến ai cùng nó đấu tranh bảo vệ cách mạng. Thẩn thơ một hồi cũng đến lượt nó, nó nhẹ nhàng đi lên bóc lá thăm định mệnh của năm học, nó mở ra là số 12 nó nhìn lên bảng số 12 là bàn thứ hai dãy giữa, nó nhìn xuống thì ôi. Đây là bàn của nhỏ khó gần, vẫn chưa tin nó nhìn lại một lần nữa thì kết quả không thay đổi.

Thẩn thờ giây lát chẳng lẽ số nó đen thế sao vừa xa anh em chiến hữu lại ngồi kể nhỏ này, xinh thì xinh thật nhưng thấy nó cứ lầm lì như vậy thì ai dám ngồi chứ.

Bước xuống với tâm trạng não nề ngồi vào ghế nó cố gắng rặn một nụ cười và nhìn sang nói:

- Chào Ly mình là Hùng, rất mong bạn giúp đỡ.

Nhỏ nhìn sang nó rồi lại cặm cụi cúi xuống đọc sách. Ôi thế là bạn Ly nhỏ nhắn xinh đẹp đáng mến vừa tặng nó một gáo nước lạnh. Lúc đấy mặt đất cứng quá nếu không nó cũng đào hố chôn bản thân rồi. Mắc cỡ không biết chạy đâu cho hết.

Ngồi một lúc cũng đỡ tí nó quyết định không thể để tình trạng như này được chả lẽ để vậy đến hết năm, rồi nó cũng buồn mà chết mất

Bạn đang đọc Phía Bên Kia Đồi sáng tác bởi HưngĐảoChủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HưngĐảoChủ
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.