Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vào ở Bắc Lâu.

Phiên bản Dịch · 710 chữ

edit:wings195.

Nguyệt Thính Linh theo Hoán Minh Ngọc rời đi, bởi vì trời quá tối, nàng không xác định được phương hương, thâm chí không thấy rõ được nhiều thứ, nhưng nàng biết rất rõ, Nam Minh Vương phủ khá rộng lớn.

Ở trên đỉnh núi khắc nghiệt , hiểm trở như vậy mà có thể kiến tạo ra kiến trúc như vậy thật là khó tin.

Được cái phòng ốc rộng rãi cũng tốt, nàng sẽ ít có khả năng chạm mặt Nam Minh Vương, chỗ trốn cũng rất nhiều, tiện cho nàng mỗi ngày 15 đễ hành sự.

Hoán Minh Ngọc cả đoạn đường không nói chuyện gì, cỏa người toát ra sự lạnh lùng, đến Bắc lâu, nàng ta mở của vào trong thấp đèn, mặt không đổi, lúc này mới noi một câu:"Vương phi,đã đến Bắc lâu, nơi này sau nàng chính là phòng của ngươi, ta đi cho người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."

"tốt"Nguyệt Thính Linh trả lời một chữ, tâm tư nàng đang để vào hết vào cách bố trí căn phòng, không để ý nàng ta vừa dùng từ "ta" tự xưng.

Gian phòng không tệ, khá lớn, mặc dù là ở bắc lâu, ý chỉ người xếp cuối cùng thân phận đứng sau người khác. Nhưng nàng không quá đặt tâm tư vào điều ấy, chỉ cần có một nơi ở là tốt rồi.

Không bao lâu, Hoán MInh Ngọc cho người mang đồ ăn tới, đặt lên bàn , lạnh lùng nói:"Vương phi, có thể dùng thiện".

"Tốt"Nguyệt Thính Linh đáng xem gian phòng, nghe có đồ ăn, liền nhanh chóng đi đến, ngồi lên băng ghế, nhìn trên bàn có mấy món ăn, tất cả đều là món chay, hai cái màn thầu, một chén cơm, trong lòng có chút nghi vấn, nhưng đói bụng, không quản được nhiều, lấy đồ ăn ăn"

Cơm bỏ vào miệng có chút mùi ôi thiu, chắc hẳn là để qua đêm.

Thức ăn chay, nàng có thể không tính toán, nhưng lại còn bị thiu nàng không thể không tính toán:"Minh Ngọc tại sao thức ăn này bị thiu?"

Minh Ngọc lạnh lùng cười Miệt thị:"Thân đã đến Bắc lâu chẳng nhẽ còn muốn ăn sơn hào hải vị sao?"

"Ngươi,,,"

"Phủ Nam Minh Vương chia làm đông, tây , nam , bắc lâu đựa theo than phân tôn quý mà vào ở. Tại bắc lâu này của ngươi, thân phận là thấp nhất, ở mỗi nơi thân phận đều khác biệt, chứng tỏ vị trí trong lòng vương gia. Vương gia để ngươi ở Bắc lâu, chứng tỏ vương gia chán ghét ngươi.Ta ở Nam lâu, mặc dù chỉ là tỳ nữ sương phòng, nhưng nói thế nào đi chăng nữa vẫn là ở Nam lâu, nói rõ là trong lòng vương gia vị trí của ta còn cao hơn ngươi, tuy ngươi là vương phi, nhưng trong lòng vương gia lại không có chút địa vị, cho ngươi cơm thưà canh cặn cũng là nể mặt mũi ngươi lắm rồi.Sau này cơm ba bữa ngươi tự mình giải quyết, phòng bép ở hậu viện, ngươi tự mình lo liệu đi.Tí nữa sẽ có người đưa quần áo vật dụng hằng ngày đưa tới, đều là hoàng thương ban thưởng, vương gia lại không chuẩn bị bất cứ thứ gì".

"Hoán Minh Ngọc, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tỳ nữ, không cảm thấy nói như vậy hơi quá phận hay không?"

"Muốn trách thì trách chính bản thân ngươi, làm cho vương gia chán ghét.Vương gia từng cưới qua ba vương phi, chưa từng có người nào vào ở Bắc lâu, ngươi là người thứ nhất."Lời nói tràn đầy miệt thị, không đưa vị trí Vương phi để vào mắt, liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.

Nguyệt Thính Linh không gọi nàng ta lại, bời vì đói, không còn cách nào khác là cơm thừa canh cặn cũng phải ăn.

Đúng là dùng mắt chó nhìn người.

Không quan hệ, tự mình giải quyết, tự mình giải quyết, nàng còn tưởng sẽ bị người khác quấy rầy cuộc sống của nàng đây.

➻❥ωιиɢѕ࿐ chúc mọi người có những giây phút đọc truyện vui vẻ.

                                                                                                                  ◦•●◉✿tђâภ╰❥.
Bạn đang đọc Phi Tử Lệnh : Tân Nương Xinh Đẹp Của Minh Vương của Lục Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Wings195
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.