Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thân

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

Huyện Tùng Tư là một huyện có đẳng cấp cao, nằm ở phía bắc tỉnh Giang Nam, nơi này có nhiều nhánh sông giao thoa, giao thông phát triển, từ xưa đã là trung tâm thương nghiệp, lại nằm sát bên phủ An Khánh, không nhiều trộm cướp, mặc dù không giàu nhưng cũng không có người chết đói.

Bên ngoài thành có một con sông lớn tên là Cừ Thủy Hà, rộng mấy chục trượng, sâu hơn ba trượng, thượng du có rất nhiều nhánh, không thành hệ thống, nhưng ở hạ du các mạch lại hợp lại đổ vào Hoàng Hà, không có cách nào trở thành đường thủy thương nghiệp.

Mặc dù như thế, nhưng nó cũng là nguồn sống của mấy vạn dân cư sống hai bên bờ, nước đổ vào ruộng, nước ăn sinh hoạt đều lấy từ trong đó.

Đến mùa xuân, khi mà nước sông dâng lên, càng có vô số ngư dân dong thuyền bơi ra, buông lưới lớn, thu hoạch cá tôm đầy thuyền.

Bây giờ đang là mùa hạ, trên mặt sông không có chiếc thuyền nào, cỏ mọc um tùm hai bên bờ sông, ve sầu ở trên cây 'Y a y a' réo lên không ngừng.

Phạm Vũ ngồi tựa vào thân cây, híp mắt lại lơ mơ ngủ, đặt một cây gậy trúc ở trên đầu gối, đầu bên kia vung ra thật xa.

Đây gọi là Khương thái công câu cá nhưng người lại cắn câu.

Hắn cũng không màng mấy con cá, chỉ là vì muốn giết thời gian, thật ra là vì sợ mẹ mình, bà suốt ngày thúc giục hắn đọc sách, muốn hắn thi tiến sĩ, giờ vừa mới trộm được nửa ngày nhàn nhã, trốn ra bờ sông câu cá.

Một tiếng vạch nước vang lên, mới nghe đã biết được, ông lão bên cạnh lại có thu hoạch, hắn vẫn không mở mắt ra nhìn, việc này đã sớm tập mãi thành thói quen rồi.

Xét tới bản lĩnh câu cá, mười tên như hắn cũng không thu hoạch nhiều bằng ông lão chỉ ngồi tới trưa, trong giỏ cá của mình chỉ có mấy con cá tôm nhỏ, của người ta lại tràn đầy cả giỏ.

"Ha ha, con cá này trông rất lạ nha, toàn thân hồng nhuận như ngọc, mắt cá có ánh sáng trong suốt, đã lên bờ nhưng vẫn nhảy nhót tưng bừng, sức lực thật lớn, đáng tiếc là kích thước nó cũng không lớn, nếu không sẽ có thể bán được nhiều tiền."

Phạm Vũ mở mắt ra nhìn, quả thật là một con cá chép màu đỏ lớn cỡ bàn tay, vảy cá xếp thành đường vân, kín khít lóe ra ánh sáng, đang dùng sức nhảy nhót ở trong tay ông lão.

Hắn biết chuyện trong sông có cá chép, nhưng cá có đường vân như vậy lại rất hiếm thấy, lập tức cảm thấy ngạc nhiên ngồi thẳng lên nhìn lại.

"Phạm lão gia thích nó à?"

Ông lão cười toe toét lộ ra hàm răng vàng, đi mấy bước đưa tới: "Nhìn con cá này cũng không tệ, lão hán mới trông thấy lần đầu tiên, cực kì hiếm có, nếu như ngài thích, cầm lấy chơi đi."

Phạm Vũ cười một tiếng, từ trong túi tiền lấy ra chút bạc vụn: "Ta cũng không để ông thiệt, ông cầm lấy hai đồng bạc này đi, đủ mua lại con cá đỏ này rồi."

"Ngài thật là, vậy thì lão hán đa tạ Phạm lão gia vậy."

Ông lão nhận lấy bạc vụn, liên tục thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời sau đó nói lời cáo từ: "Đã đến giữa trưa, lão hán phải trở về ăn cơm đây, sợ là vợ lão đã chờ sốt ruột rồi, sẽ không quấy rầy Phạm lão gia nữa."

Nói xong lập tức thu dọn đồ câu, sau khi cáo lui một lần nữa lập tức rời đi.

Đợi ông lão đi khuất, Phạm Vũ cầm lấy con cá đỏ, đưa lên trước mặt dò xét, cảm thấy rất ngạc nhiên, mắt con cá này rất giống mắt người, tỏa ra ánh sáng lung linh, vừa hiện ra linh tính, lại vừa lộ ra niềm bi thương.

"Ai bảo mày tham ăn? Đang yên lành bị người câu lên bờ, nếu không phải là mày gặp được Phạm lão gia ta, sợ là sẽ không tránh được kết cục biến thành một bát canh cá, chui vào trong bụng người ta."

Phạm Vũ tiện tay ném một cái, con cá đỏ hóa thành một đường vòng cung, 'Soạt' một tiếng rơi vào trong nước: "Đi thôi, đi thôi, đừng nên tham ăn nữa, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Hắn vỗ vỗ tay, cũng đứng dậy thu dọn đồ câu, thoải mái nhàn nhã đi vào trong thành, trên đường đi gặp được không ít dân làng, trong lời nói có cung kính nhưng cũng không thiếu hâm mộ.

Sau khi về đến nhà, chưa kịp đi vào trong sân, đã thấy một người đàn bà đang dựa ở cổng, đầu tiên hắn cảm thấy sững sờ, tiếp đó trong đầu lập tức hiện ra tin tức về người đàn bà này.

Người này chính là đại tỷ của hắn, trước kia đã gả tới vùng nông thôn, cách huyện thành mấy chục dặm, đi lại không tiện, số lần gặp mặt cũng không nhiều.

Nhưng ở trong trí nhớ của hắn, nhà đại tỷ cũng không giàu có, tiền đi học của mình, nhà chị hắn bỏ ra hơn phân nửa, mặc dù thi nhiều lần không trúng, cũng có lời oán giận, mẹ chồng khắc nghiệt, chồng lại là một người không có chủ kiến, cũng đã nhiều lần mượn mà không trả.

Đại tỷ của Phạm Vũ nhìn thấy hắn từ xa, lập tức nhanh chóng chạy tới, đoạt lấy đồ câu: "Sao cử nhân lão gia có thể tự mình cầm đồ vật được, để cho ta cầm là được."

Phạm Vũ dở khóc dở cười, mặc kệ nàng: "Đại tỷ, lần này chị trở về, có việc gì hay không?"

Đại tỷ mở trừng hai mắt, lại định trách cứ,

Chợt lại nhớ tới chuyện đệ đệ nhà mình bây giờ đã là cử nhân lão gia, lập tức xì hơi, trợn trắng mắt: "Ngươi đã trúng cử nhân, lại không muốn để chị ngươi về thăm nhà để dính một chút danh tiếng của ngươi hay sao?"

Phạm Vũ Liên lập tức khoát tay: "Phạm Vũ không dám, đại tỷ chớ có xấu hổ mà chết cùng ta."

"Có cho thì ngươi cũng không dám."

Đại tỷ tức giận hầm hừ vài câu, bỗng nhiên trợn tròn con mắt, không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại: "Không đúng, lúc trước ngươi là một tên đầu gỗ, một gậy đánh không ra mấy cái rắm, như thế nào hôm nay đầu óc lại linh hoạt như thế?"

Phạm Vũ lập tức tắt tiếng, không phản bác được, cũng may là nàng ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ chắp tay trước ngực, quỳ ở trên mặt đất, dập đầu nói: "Thật sự là Bồ Tát hiển linh, tổ tông phù hộ a, phù hộ Phạm Vũ trúng tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông."

Sau khi cả hai tiến vào trong sân, có một người đàn ông khỏe mạnh đi ra, lộ ra nụ cười dè dặt: "Em vợ trở về rồi à."

Đây là chồng của đại tỷ, một người đàng hoàng, không có nhiều bản lĩnh, là một người làm nghề nông lành nghề, cũng rất khỏe mạnh, ngày bình thường nếu như trong nhà có việc nặng nhọc gì cần giúp đỡ, sai người nhắn lời, ngày hôm sau hắn sẽ tới.

Nếu không chỉ có một người yếu ớt như mình và mẹ già cao tuổi, làm sao có thể trông nom lo liệu việc nhà thoả đáng được?

Hắn cũng không hờ hững, đi lên chào: "Lại để cho tỷ phu chờ đợi, Phạm Vũ hổ thẹn."

Làm như vậy lại dọa sợ tỷ phu, làm anh ta khẩn trương đến mức tay không biết để đâu, lời nói có chút không mạch lạc: "Không, không phải..."

"Không phải cái gì? Nhìn ông xem, vài ngày trước đó không phải là ông luôn la hét phải tới thăm Phạm Vũ hay sao, như thế nào bây giờ gặp mặt lại nói không lên lời."

Đại tỷ tức giận đấm một cái, làm cho tỷ phu đỏ mặt lên, chỉ cười ngây ngô hắc hắc, càng làm cho đại tỷ tức giận không ngừng đánh, sau đó hung hăng nhéo một cái.

"Cậu."

Một tên nhóc có dáng dấp rắn chắc, làn da màu đen đã nói rõ nó từng theo tỷ phu đi xuống đồng không ít, tính cách cũng giống cha, vừa chất phác lại vừa thành thật.

Nhưng trong lòng Phạm Vũ rất ưa thích tên nhóc này, trong trí nhớ có một lần, hắn ốm phải nằm trên giường, đúng lúc ruộng đồng cần phải thu hoạch nên tỷ phu và đại tỷ đều không đi được, một mình tên nhóc vác theo mười cân lương thực đi mấy chục dặm, đến trời tối mới đến huyện thành.

Lúc ấy mẹ già rơi lệ, vô cùng đau lòng ôm lấy tên nhóc này.

Mọi người đều nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, tên nhóc này càng thêm ngoan ngoãn, chưa từng tinh nghịch, hiếu thuận để cho người ta vô cùng yên tâm.

Phạm Vũ lộ ra nụ cười, ôm lấy hắn: "Lại lớn lên nữa rồi, mấy năm nữa chắc cậu không ôm nổi ngươi nữa."

Tên nhóc lộ ra nụ cười ngây ngô: "Cậu, sau khi trưởng thành ta sẽ kéo xe ngựa cho cậu, mẹ nói, cậu là cử nhân lão gia, sẽ được ngồi xe ngựa, ta đã lớn bằng này rồi nhưng vẫn chưa bao giờ được ngồi qua."

Phạm Vũ cười to, nhéo nhéo khuôn mặt hắn: "Phạm Triết à, mặc dù làm mã phu sẽ có thể thường xuyên ngồi xe, nhưng nào có thể thoải mái bằng ngồi ở bên trong xe, cậu dạy cháu đọc sách, tương lai cũng thi cử nhân, có được không?"

Tên nhóc kia cắn ngón tay, lắc đầu: "Mẹ nói, cháu không có tư chất đọc sách, học làm ruộng cho tốt, tương lai mới có thể lấy được vợ."

"Đừng nghe mẹ cháu, nghe cậu, cậu nói cháu làm được là làm được, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Đại tỷ đứng bên cạnh, cười vui tới con mắt đều sắp nhắm chặt lại, liếc chồng mình cũng đang cười ngây ngô, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.

Xem ra, mặc dù đệ đệ nhà mình đã đậu Cử nhân, nhưng cũng không ghét bỏ những thân thích nghèo hèn bọn họ, tương lai cũng là có một chỗ để dựa vào.

Bạn đang đọc Phi Tiên - 飞仙 của Bán Nhật Tha Đà

Truyện Phi Tiên - 飞仙 tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thichthanhtu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.