Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến trong biến, Huỳnh Hoặc rút lui

Phiên bản Dịch · 5110 chữ

Chiến Đế gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc:

- Trẫm hiểu rồi. Sau khi Thánh điện tái hiện, trẫm sẽ truyền lệnh khắp thiên hạ, tất cả võ giả trong khoảng thời gian này đều không được phá vỡ không gian. Có điều bên phía tu pháp giả thì khó nói…

- Về chuyện này, ta sẽ thuyết phục thánh giả của tu pháp giả.

Phong Vân Vô Kỵ kiên quyết nói:

- Ta nghĩ thánh giả sẽ hiểu được hiện tại nên làm như thế nào.

Chiến Đế khẽ nhướng mày:

- Quả nhiên… Nếu như ngươi có thể giải quyết được vấn đề tu pháp giả phá vỡ không gian, vậy thì càng tốt. Từ trung bộ đến phía bắc Thái Cổ, chỉ cần xuất hiện bất cứ không gian ba động nào, cùng với những kẻ xuyên vượt không gian, trẫm đều sẽ giết chết toàn bộ, bao gồm cả đệ tử Kiếm vực.

Dứt lời, y liền nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, giống như muốn thử phản ứng của hắn.

- Ta còn hiểu rõ chuyện nào nặng nhẹ.

Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Toàn bộ Kiếm vực sẽ lui ra khỏi bắc bộ Thái Cổ. Từ trung tâm đến tây nam Thái Cổ sẽ do ta tự mình trấn giữ, bất cứ người nào phá vỡ không gian đều sẽ tiêu diệt toàn bộ.

- Mặt khác, khu vực của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn ta sẽ phái người đi thông tri. Lần này sợ rằng còn phải mượn thanh thế của ngài rồi.

Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn về phía Chiến Đế:

- Chỉ cần tuyên bố Kiếm vực và Chiến tộc kết minh, ta nghĩ Đại Quang Minh Vương Dương Tôn sẽ hiểu nên làm thế nào.

- Cũng chỉ có thể như vậy. Sự tình hôm nay càng ít người biết thì càng tốt.

Huỳnh Hoặc thở dài một tiếng, gật đầu nói:

- Sau lần này ta sẽ đi gặp y một lần, hi vọng y có thể hiểu. Nếu như không thể thực hiện được, vậy thì chỉ có thể mượn thanh thế của các ngươi thôi.

- Phía bắc có trẫm tọa trấn, tây nam có Vô Kỵ ngươi trấn giữ, còn những nơi khác thì sao? Ai sẽ tọa trấn đây?

Chiến Đế hỏi, lại nhìn về phía Huỳnh Hoặc, ý tứ biểu lộ không thể nghi ngờ.

- Không!

Phong Vân Vô Kỵ kiên quyết nói:

- Huỳnh Hoặc tiền bối còn cần vào việc khác.

- Ồ? Vậy ngươi chuẩn bị dùng ai?

Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, quay mặt sang Tây Môn Y Bắc vẫn ôm kiếm đứng bên cạnh, không nói một lời.

Ánh mắt Chiến Đế dừng lại trên người Tây Môn Y Bắc, khẽ nhướng mày. Ngoài dự liệu của mọi người, câu trả lời của y lại là:

- Có thể. Có hắn là đủ rồi.

Tây Môn Y Bắc vẻ mặt hờ hững, bị ánh mắt của hai người nhìn vào, y lại giống nhìn như không nhìn thấy, thân thể vẫn đứng thẳng không nhúc nhích. Có điều khi ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ nhìn qua, y lại khẽ gật đầu, ra hiệu mình hoàn toàn có thể làm được.

- Sư tôn, ước hẹn ba ngày kia có cần hoãn lại không?

Trì Thương đột nhiên lên tiếng.

Đám người Chiến Đế và Huỳnh Hoặc cũng nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Không cần, ta tự có thương nghị.

Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói, trong bình thản có một loại khí thế như nắm chắc đại cuộc trong tay:

- Thánh điện đã bị ta cường hành bức ra, gian tế Ma giới bên trong Thánh điện nhất định đã bị kinh động. Động cỏ thanh thế càng lớn, sau khi xà kinh trái lại sẽ ẩn sâu bất động.

Mọi người gật đầu, loáng thoáng đã có chút minh bạch ý đồ của Phong Vân Vô Kỵ.

- Chiến Đế, lần này phải làm phiền ngài rồi! Huỳnh Hoặc tiền bối, ngài hãy lưu lại, Vô Kỵ có chuyện cần thương lượng.

Chiến Đế đạm nhiên cười, chỉ chỉ bầu trời:

- Vị kia đã thông báo cho ta, vì vậy ngươi có hành động gì cần ta phối hợp thì cứ nói thẳng là được. Về phần ước định của chúng ta, để ngày sau hãy bàn.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, nhìn Chiến Đế hóa thành một luồng gió nhẹ phiêu tán đi. Bên cạnh người, Tây Môn Y Bắc không nói một lời, ôm thanh thiết kiếm chậm rãi từ trong lĩnh vực đi ra, mái tóc dài trong gió đêm bay lượn, dần dần biến mất về hướng đông…

- Huỳnh Hoặc tiền bối, đã đến lúc này rồi, ngài nên nói ra đi!

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc nói.

Những lời này cực kỳ đột ngột, khiến cho Huỳnh Hoặc không khỏi sửng sốt, nhưng sau đó như tỉnh ngộ, cười khổ nói:

- Ngươi đã biết rồi sao?

Phong Vân Vô Kỵ cũng không trả lời câu hỏi này, trái lại nói:

- Một người biết nhiều bí mật của Thái Cổ như vậy, không thường hành tẩu tại Thái Cổ, lại có giao tình với những người mạnh như Chiến Đế, tâm gắn liền với người trong thiên hạ, đâu có thể đơn giản như vậy. Quan trọng nhất chính là…

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Huỳnh Hoặc, nói từng chữ:

- Ngài đối với Thánh điện, quá hiểu rõ.

“Bồng!”

Mái tóc dài của Huỳnh Hoặc không gió tự động cuồng dã bay lượn, khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng dần dần có chút kích động. Phong Vân Vô Kỵ nhìn qua hai cánh tay che một nửa bên dưới tay áo bào màu đen rộng thùng thình của y, chỉ thấy bàn tay nắm lại, hơi run lên, các đốt ngón tay vì dùng sức mạnh mà trở nên trắng bệch.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, đang định lên tiếng gọi Huỳnh Hoặc tỉnh lại, không ngờ bên tai bỗng vang lên một tiếng thở dài khổ sở, Huỳnh Hoặc lại tự mình thoát khỏi tâm ma.

- Từ cái đêm gặp ngươi hóa thân thành ma thân, ta đã ẩn ước cảm thấy, bí mật này sẽ có một ngày bị ngươi biết được.

Trên gương mặt thương tang của Huỳnh Hoặc lộ ra một nụ cười khổ sở:

- Cho tới nay, ta đều không muốn để cho người khác biết ta có quan hệ với… Thánh điện.

Trong lĩnh vực yên lặng không một tiếng động. Trì Thương mở miệng, nhưng lại không phát ra một chút thanh âm nào, chỉ ngạc nhiên nhìn Huỳnh Hoặc.

- Ta đã từng là một thành viên trong cao tầng Thánh điện, thân là chưởng khống giả, tham dự định ra sách lược dùng máu để thôi sinh “tân Chí Tôn”, cũng định ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ. Sự thoái ẩn của bốn tộc, cùng với sự hình thành các phái, tạo nên một cục diện chiến loạn tại Thái Cổ, tất cả đều có bàn tay của ta.

Tất cả đều giật mình nhìn Huỳnh Hoặc, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không khỏi nhíu mày. Mặc dù từ lâu đã ngờ tới Huỳnh Hoặc vốn là một thành viên thuộc về Thánh điện, hơn nữa địa vị còn không thấp, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến địa vị của Huỳnh Hoặc lại cao đến mức này.

- Mỗi trăm vạn năm, Thái Cổ sẽ điều động đại lượng tộc nhân đi đến Ma giới cùng với dị thứ nguyên dưới sự khống chế của thiên đường, tiến hành trao đổi để nhân loại có thể tiếp tục được bình yên dưới “Thái Cổ hiệp nghị”. Mấy trăm triệu năm qua, quy định này vẫn luôn do ta chế định và thi hành kỹ lưỡng…

“Ầm!”

Không hề có dấu hiệu, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên xuất thủ, một chưởng mạnh mẽ đánh vào ngực Huỳnh Hoặc. Huỳnh Hoặc kêu lên một tiếng đau đớn, trong cơ thể phát ra những tiếng xương cốt rạn nứt, thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài…

- Sư tôn!

Trì Thương kinh hô một tiếng.

- Vô Kỵ!

Thần sắc của Độc Cô Vô Thương cũng biến đổi, thân hình nhẹ nhàng chắn giữa Phong Vân Vô Kỵ và Huỳnh Hoặc.

- Ngươi… ngươi… không ngờ lại là ngươi!

Ngực của Phong Vân Vô Kỵ nhấp nhô kịch liệt, một tay chỉ vào Huỳnh Hoặc đang nằm trong một vũng máu bên ngoài mấy chục trượng, toàn thân run lên. Mỗi người đều có thể cảm giác được khí cơ đã hoàn toàn hỗn loạn và sát cơ đang kịch liệt khoách triển trong lòng Phong Vân Vô Kỵ.

- Vô Kỵ, dừng tay!

Phong Vân Vô Kỵ xuất thủ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Độc Cô Vô Thương. Mặc dù không rõ đây là chuyện gì, nhưng bản năng của y hiểu rõ cần ra tay ngăn họ lại.

Phong Vân Vô Kỵ từ từ nhắm hai mắt lại, ngửa đầu lên trời. Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn lại hiện lên những bộ xương khô trong thủy lao dưới lòng đất. Hắn làm sao cũng không ngờ Huỳnh Hoặc lại là người chế định và thực thi kế hoạch này.

Hít sâu một hơi, Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào Huỳnh Hoặc, sát cơ tràn ngập trong lồng ngực. Tay phải của hắn giơ ra, sau một tiếng vang nhỏ, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã từ trong tay áo chui ra, hạ xuống lòng bàn tay. Từng phiến kiếm khí từ bàn tay tỏa ra, địch ý trong lòng hắn biểu lộ không thể nghi ngờ.

“Phụt!”

Trên mặt đất, Huỳnh Hoặc cố gắng vươn người dậy, trong miệng máu tươi ồ ạt chảy ra. Áo bào đen trên người sớm đã bị máu tươi như suối phun ra làm ướt sũng.

- Kiếm Ma, ngươi tránh ra đi, việc này không quan hệ đến ngươi!

Huỳnh Hoặc cử động nửa thân trên, vẻ mặt cười bi thảm:

- Ta bị trừng phạt là đáng tội. Mấy trăm triệu năm qua, trong lòng ta chưa bao giờ thanh thản. Ta tự cảm thấy hai tay đầy máu tanh, nhiễm quá nhiều máu tươi của tộc nhân. Đối với ta mà nói, mỗi ngày đều phải sống trong dày vò.

- Vô Kỵ, ngươi động thủ đi, ta đích thật là đáng tội!

Huỳnh Hoặc quỳ dưới đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ âm trầm đáng sợ. Những tộc nhân táng thân nơi đất khách kia vẫn luôn là một nút thắt trong lòng hắn. Một tay cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm, hắn liền đi nhanh đi qua.

- Sư tôn, không thể giết được!

Biến cố trước mắt vượt xa dự liệu của Trì Thương, hắn làm sao cũng không ngờ tới sự tình lại chuyển biến thành như thế này.

Trì Thương ôm lấy hai chân Phong Vân Vô Kỵ, quỳ gối trước mặt hắn:

- Sư tôn, nếu như người giết Huỳnh Hoặc tiền bối, người sẽ hối hận suốt đời. Người cũng sẽ giống như tiền bối, ở trước mộ phần của Hiên Viên Chí Tôn tại Bắc Hải sám hối cả đời.

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên rùng mình, dưới chân khẽ ngừng lại. Trong khoảnh khắc, hắn bỗng nhiên nhớ lại Huỳnh Hoặc bên bờ Bắc Hải, tại một khắc đó, Huỳnh Hoặc quỳ sát trước Hiên Viên khâu, dáng vóc tiều tụy như một tín đồ…

Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Sau khi trầm mặc một lúc, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên vung lên tay áo, quay người lại lạnh lùng nói:

- Nói đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Trì Thương và Độc Cô Vô Thương rốt cuộc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương trong lòng hoàn toàn bị vạch trần, Huỳnh Hoặc mặt đầy vết máu, tóc dài dính máu tươi kết thành từng chùm buông xuống trên vạt áo màu đen:

- Trong thánh điện cũng không chỉ có mình ta là chưởng khống giả. Theo số lần ta đến Bắc Hải càng ngày càng nhiều, sư huynh của ta, cũng là đệ nhị chưởng khống giả của Thánh điện, dưới tình huống ta không biết đã dần dần tiếp quản quyền lực của ta. Đồng thời theo y du thuyết *, các chưởng khống giả cao tầng cũng dần dần tiếp nhận một kế hoạch mới.

  • Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua của các nước áp dụng chủ trương của mình.

Nói đến đây, Huỳnh Hoặc ngẩng đầu lên:

- Thánh điện quyết định mở rộng phạm vi của kế hoạch máu tanh. Sau khi một đời hậu tuyển Chí Tôn xuất hiện, sẽ khoách triển phạm vi chiến loạn đến cả Thái Cổ. Ta không cách nào chấp nhận kế hoạch này, vì vậy sau khi từ Bắc Hải trở về, ta liền cực lực khuyên bảo cao tầng Thánh điện từ bỏ nó. Nhưng cuối cùng, mấy vị chưởng khống giả còn lại, kể cả chư vị trưởng lão, toàn bộ đều đồng ý với kế hoạch này… Sau đó, ta liền rời khỏi Thánh điện.

- Thế lực Ma tộc hẳn là từ sau lần đó mới bắt đầu xâm nhập vào Thánh điện…

Dứt lời, Huỳnh Hoặc nhắm hai mắt lại.

Sau khi Huỳnh Hoặc nói xong, bên trong lĩnh vực trở nên yên tĩnh như chết chóc. Trì Thương nhìn Huỳnh Hoặc, lại nhìn sang Vô Kỵ, nhất thời cũng trầm mặc không nói, lúc này thật sự không thích hợp để hắn xen vào.

- Ngươi đi đi…

Trong yên lặng, Phong Vân Vô Kỵ bình tĩnh nói, bóng đen phản chiếu trên mặt đất không ngừng lay động, cũng giống như tâm tình của hắn lúc này.

Huỳnh Hoặc lắc đầu, gian nan đứng dậy, liếc nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ một cái, sau đó đi ra bên ngoài. Kiếm chi lĩnh vực ở trước mặt y bỗng mở một lỗ hổng.

Đứng ở lỗ hổng, Huỳnh Hoặc ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, đạm nhiên nói:

- Vô Kỵ! Ta rất may mắn, lúc trước có thể khiến cho ta tại thời khắc đó, địa điểm đó gặp được ngươi… Sự thật cũng chứng minh, nhiều năm như vậy âm thầm thủ hộ ngươi, chính là quyết định chính xác nhất mà ta làm được.

Lời vừa dứt, bóng lưng của Phong Vân Vô Kỵ khẽ run lên một chút, gần nưh không thể phát giác được, sau đó lại khôi phục bình tĩnh. Một bên khác, Huỳnh Hoặc lảo đảo đi vào sâu trong đêm tối, từ xa xa, một thanh âm dường như tự nói, lại dường như đang truy hỏi nhẹ nhàng truyền đến:

- Ta vẫn luôn muốn biết, nếu như những người khác ở vào vị trí của ta, họ sẽ làm như thế nào… Nên làm như thế nào… ha ha… không biết, ta không biết…

“Bùng!”

Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên tản lĩnh vực ra, từng cơn cuồng phong thổi vào. Trong gió đêm, y bào của ba người tung bay phần phật. Ở xa xa, tiếng thì thầm của Huỳnh Hoặc từ trong gió nhẹ nhàng thổi qua:

- … Làm như thế nào… Rốt cuộc nên làm như thế nào?… Rốt cuộc, ta nên làm như thế nào…

- Sư tôn!

Trì Thương nhìn vào sâu trong đêm tối, lẩm bẩm nói:

- Con cảm thấy, Huỳnh Hoặc tiền bối kỳ thật rất đáng thương…

- Ta biết.

Phong Vân Vô Kỵ không biết từ khi nào đã xoay người lại, vẻ mặt hờ hững khiến cho người khác không thể nhìn thấy biến hóa của nội tâm. Từng luồng tóc dài rũ xuống trên trán, theo tiếng gió kịch liệt phất vào khuôn mặt:

- Ta chỉ là… không cách nào tha thứ cho y…

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền quay về hướng hoàn toàn đối lập với Huỳnh Hoặc, dưới chân nhún một cái, bay vào sâu trong đêm tối. Một giọng nói chợt cao chợt thấp từ trong gió bay vào tai Trì Thương…

- Trì Thương, ngươi hãy trở lại Kiếm vực trấn thủ… Độc Cô tiền bối, xin ngài hãy đi đến bên bờ Đông Hải trợ giúp Tây Môn huynh một tay!

Dứt lời, người đã như chim nhạn hoàn toàn biến mất không còn thấy…

Vực chủ Kiếm vực sắp sửa tiết lộ bí quyết trong khoảng thời gian ngắn thành tựu Thần cấp tuyệt đỉnh cao thủ của y. Bí mật bất truyền của Kiếm Thần - Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp – cũng sẽ tại Kiếm vực công khai thiên hạ. Đồng thời còn có rất nhiều võ học hoàn chỉnh…

Tin tức này đã truyền khắp thiên hạ. Từ bốn phương tám hướng, rất đông cao thủ trong hệ phái tự do, cùng với một số cao thủ tiềm tu đã lâu nhưng thủy chung không có thu hoạch cũng bắt đầu phá đất đi ra, tiến về Kiếm vực…

Tại thời gian ước định, đông đảo cao thủ Thái Cổ tràn về Kiếm vực. Gió to nổi lên, đây là một ngày nhiều gió.

Từ xa xa, mọi người đã nhìn thấy chủ nhân Kiếm vực - Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ - chắp tay đứng trên vách núi dựng đứng cao ngàn trượng phía trước Kiếm các, nghiêng người về phía chúng nhân, áo bào trắng tung bay phần phật.

Đợi khi chúng cao thủ trong hệ phái tự do bước vào Kiếm vực, còn cách Kiếm các không xa, Phong Vân Vô Kỵ mới chậm rãi xoay người lại, thanh âm vang vọng tại không trung:

- Thiên hạ võ đạo, trăm sông đều đổ về một biển, tu luyện đến cực điểm đều tương đồng. Võ học của Thánh điện nhiều bản không trọn vẹn, bổn tọa có cảm ngộ, dùng sở học bản thân hoàn chỉnh những võ học này. Chư vị có thể tự mình lựa chọn võ học thích hợp.

Dứt lời, trong ánh mắt quan sát của mọi người, , Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi mở hai tay ra, giơ lên cao.

“Ầm ầm!”

Từng tiếng ầm ầm vang vọng về bốn phía. Dưới chân Phong Vân Vô Kỵ, vách núi dựng thẳng bắt đầu rung chuyển, đại lượng đá vụn từ trên vách rơi xuống…

Sau những tiếng va chạm dày đặc, từ bên dưới vách núi Kiếm các, một đám bụi mù cuồn cuộn bốc lên cao mấy ngàn trượng.

Phong Vân Vô Kỵ mở tay áo ra, phất nhẹ ra bên ngoài, bụi mù bốc lên liền tiêu tán. Trên vách núi dựng đứng, từ trên xuống dưới bỗng hiện ra những hàng chữ dày đặc như rồng bay phượng múa…

“Xuýt!”

Những tiếng hít khí lạnh vang lên, sau đó Kiếm vực vốn ầm ĩ trong phút chốc trở nên yên lặng không tiếng động. Ánh mắt của mọi người đều bị hút đến những công quyết dày đặc bên dưới chân Phong Vân Vô Kỵ, có người còn phát hiện ra công quyết mà bản thân đang tu luyện, sau khi đối chiếu mới nhận ra sở học của mình tàn khuyết quá nhiều.

Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ đảo qua từng cao thủ Thái Cổ như đang mê mẩn bên dưới, khẽ gật đầu gần như không thể nhìn thấy, sau đó trầm giọng nói:

- Cảnh giới của võ học, dù là cấp bậc nào thì khác biệt cũng đều nằm ở đạo lý. Đạo của cảnh giới, không phải ngôn ngữ có thể biểu đạt được.

Rất nhiều cao thủ vốn đang chìm trong những công pháp khắc trên vách đá lần lượt khôi phục tinh thần lại. Tương đối mà nói, cảnh giới so với những công quyết hoàn chỉnh này càng hấp dẫn bọn họ nhiều hơn.

- Mặc dù võ học không có đường tắt, nhưng lại có thể linh động.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua bên dưới, tiếp tục nói:

- Hôm nay, bổn tọa sẽ đem cảm ngộ đối với Hoàng cấp, Đế cấp và Thần cấp lưu tại nơi này. Có thể đột phá được bình cảnh hay không thì phải xem tạo hóa của các ngươi.

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền từ trên sườn núi người nhẹ nhàng hạ xuống. Bên dưới sườn núi, chúng cao thủ đều ồ ạt tản ra, chừa cho Phong Vân Vô Kỵ một khoảng đất trống rộng lớn.

Phong Vân Vô Kỵ lại đi lên phía trước mấy chục trượng. Mọi người hiểu ý, lại lui về phía sau thêm một khoảng cách nữa.

- Đầu tiên là Hoàng cấp.

Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, sau đó bay lên trời, thân hóa thành du long như tia chớp bay lượn trong hư không mấy vòng. Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Phong Vân Vô Kỵ đã trở về chỗ cũ, tay áo phất một cái trước người, lại lui về phía sau mấy chục trượng.

- Đây là Đế cấp.

Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ như tiếng sấm, sau đó hai mắt khép lại. Ngay lúc này, một đạo sấm sét bỗng nổ lớn trên đỉnh đầu, hư không hiện lên một đoàn mây đen.

- Cuối cùng chính là Thần cấp.

Lần này Phong Vân Vô Kỵ lui ra đến trăm trượng. Trong lúc mọi người đều cho rằng thanh thế lần này nhất định là kinh đào hãi lãng, không ngờ Phong Vân Vô Kỵ lại khoanh chân ngồi xuống, khẽ nhắm mắt lại, sau đó đứng lên.

- Ba loại cảnh giới, bổn tọa đều đã đem những lĩnh ngộ trong lòng khắc tại nơi này. Có thể lĩnh ngộ được hay không thì phải tạo hóa của các ngươi.

Dứt lời, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một chùm điểm sáng biến mất vô tung.

Bên dưới Kiếm các, tất cả võ giả Thái Cổ đều hai mặt nhìn nhau, không ai biết được Kiếm Thần này rốt cuộc đang làm chuyện huyền bí gì.

- Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?

Rốt cuộc có người mở miệng nói ra nghi hoặc trong lòng. Đoàn người bình tĩnh lại trở nên ầm ĩ.

Trong đám người huyên náo, một gã nam tử trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó bước nhanh ra khỏi đám người, đi về nơi Kiếm Thần gọi là lưu lại cảnh giới Hoàng cấp.

Khi nam tử kia vừa mới tới gần, trên mặt đất đột nhiên hiện ra hai vết chân.

“Đinh đinh!”

Một tiếng kiếm ngân vang lên, sau đó nam tử kia liền nhìn thấy thân ảnh mờ ảo của một nam tử áo trắng tay cầm kiếm từ bầu trời hạ xuống, tay phải vươn ra, dưới thân hàng vạn kiếm khí hình thành một vòng từ không trung bắn xuống.

- A!

Võ giả kia thét lên một tiếng kinh hãi, thân thể bắn ngược trở về, nhưng khi hắn vừa lui về phía sau, tất cả kiếm khí kể cả bóng dáng nam tử mơ hồ kia đều biến mất vô ảnh vô tung.

Nghi hoặc một lát, võ giả kia rốt cuộc lại lần nữa tiến về phía trước, ngẩng đầu nhìn lên. Trong hư không lại xuất hiện vô số kiếm khí, tiếng rít đầy rẫy hai tai…

Nam tử kia kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó đột nhiên khoanh chân ngồi xuống, đầu ngẩng về phía trước, không hề nhúc nhích. Chỉ trong chốc lát lưng áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Phía sau, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, trong mắt bọn họ không hề nhìn thấy thứ gì, chỉ phát hiện tên võ giả kia đột nhiên ngồi xếp bằng trên đất, thần sắc cũng có chút dị thường.

Trong đoàn người, hai gã nam tử áo xanh nhìn thoáng qua nhau, như có minh ngộ, liền đi nhanh về phía trước. Tại nơi nam tử đầu tiên ngồi xếp bằng, một gã nam tử sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, sau đó cũng ngồi xuống theo. Một nam tử khác thì dừng lại trong chốc lát, sau đó lại tiến về phía trước.

“Ầm ầm!”

Khi nam tử kia bước vào trong bóng đen, từ trong đoàn mây đen lơ lửng lặng yên bất động trên bầu trời, vạn đạo sấm sét đột nhiên nổ tung. Sắc mặt của nam tử kia bỗng trở nên trắng bệch, sau đó cũng khoanh chân ngồi xuống.

Dị trạng của ba người rốt cuộc khiến cho mọi người chú ý. Mấy chục gã cao thủ áo đen liền tiến về phía những vết tích do Phong Vân Vô Kỵ một đường lưu lại. Có những người này dẫn đầu, rất nhiều cao thủ như thủy triều tràn về phía trước.

Càng tiến về phía trước, số người lại càng giảm đi. Rất nhiều cao thủ ngồi xếp bằng trên mặt đất không nhúc nhích, trên trán mồ hôi lạnh như mưa. Phía trước nhất, tại nơi Phong Vân Vô Kỵ gọi là Thần cấp cảnh giới, chỉ có một gã nam tử tướng mạo uy mãnh đi đến gần.

“Ầm!”

Trong ý thức hải rung lên một tiếng, mặt đất dưới chân dường như sụp đổ, kéo theo thân thể không ngừng chìm xuống, lực lượng thiên địa giống như ép xuống hai vai, trên bầu trời lôi điện hành không, trong nháy mắt chung quanh hoàn toàn, thời không biến ảo, tất cả những thứ quen thuộc đều biến mất…

- Quả nhiên không hổ là Kiếm Thần!

Nam tử nói ra những lời cảm thán từ đáy lòng, sau đó chậm rãi khom người, tại nơi Phong Vân Vô Kỵ biến mất khoanh chân ngồi xuống.

Không ai biết hắn rốt cuộc đã cảm thụ được gì, trong mắt những người khác vẫn như trước không hề thấy thứ gì.

oOo

Cách Kiếm vực hơn mấy ngàn dặm, tại nơi Trì Thương được ba người tương trợ thi triển ra Thái Cực kiếm đạo, Phong Vân Vô Kỵ phất áo bào lên, khoanh chân ngồi xuống, thân thể giống như một tảng đá không nhúc nhích, khí tức sinh mệnh nhanh chóng từ trong cơ thể biến mất. Sau một lát, trong cảm giác hắn đã thật sự giống như một khối đá.

Bên dưới thân, một thái cực đồ to lớn uốn lượn dọc theo mặt đất. Đệ Ngũ Kiếm Đảm dài không đến một thước như du xà bay lượn trong hư không, như một con độc xà đang chọn người cắn nuốt, tùy thời chuẩn bị ra tay.

Bốn đạo kiếm khí từ bốn góc chung quanh phóng lên cao. Tất cả mọi người đều có thể cảm giác được, tại không gian bên ngoài tràn ngập một tầng kiếm khí dày đặc, muốn phá vỡ không gian nhất định phải phá vỡ tầng kiếm khí vô hình này.

Phía đông nam, một tia ma khí như có như không bỗng hiện lên, không gian quy tắc sinh ra một chút ba động cực nhỏ. Ngay lúc này, Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng bất động bỗng nhiên mở mắt ra, một vệt sáng lạnh lóe lên trong mắt. Phía trước người, Đệ Ngũ Kiếm Đảm hóa thành một đạo lưu quang bắn ra, cùng lúc đó thân thể của hắn cũng trở nên mờ ảo…

“Xoẹt!”

Bên ngoài hoang dã, một vệt sáng đen bỗng xẹt qua, huyết quang bay múa, máu tươi từ trong cổ một bóng đen bắn lên cao mấy trượng, lại có màu đen…

“Sưu!”

Năm ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ khẽ mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm lại quay về trong tay, một vệt máu đen dọc theo mũi kiếm nhỏ xuống…

oOo

Cách Đông Hải mấy ngàn dặm, bên trong dãy núi rậm rạp, một lão giả râu tóc bạc trắng trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, nhìn chung quanh một vòng, sau đó đánh ra một chưởng. Phía trước người, một khe nứt không gian từ từ mở rộng ra…

“Cộp!”

“Cộp!”

Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên hông vang lên. Lão giả trong lòng kinh hãi, bất giác nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã nam tử khoảng ba mươi tuổi ôm một thanh kiếm, thần sắc lạnh lùng, một mặt dùng ánh mắt băng lãnh đánh giá mình, một mặt không nhanh không chậm đi tới, bước đi không rộng cũng không hẹp, mỗi một bước rất đều.

- Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Lão giả tựa hồ có chút kinh hoàng.

“Ầm!”

Trả lời hắn là bóng tối trong khoảnh khắc, cùng với một đạo kiếm quang cực điểm sáng ngời…

“Cheng!”

Trường kiếm vào vỏ, Tây Môn Y Bắc hờ hững nhìn thi thể tên ma tộc phân làm hai nửa, hai mắt trợn trừng nằm trên mặt đất, sau đó xoay người đi về một hướng khác. Sau mấy bước, dưới chân nhún một cái, liền hóa thành một đạo lưu quang biến mất không thấy…

Trên mặt đất, máu đen ồ ạt hình thành một vũng, thấm vào bên dưới. Trên người tên ma tộc có những chiếc sừng dài này vẫn còn mặc một bộ y phục của nhân tộc bị phá nát, đôi mắt lớn mở trừng trừng nhìn mây đen xoay quanh trên bầu trời, dường như không tin được đối phương lại động thủ mà không nói một lời…

Bên cạnh thân, vết nứt không gian đang mở rộng dần dần khép lại…

oOo

Tại Đao vực, Chiến Đế thân mặc áo bào bằng vải bố, đón gió phất phơ, ngồi xếp bằng bên ngoài Chiến Đế hành cung. Bỗng nhiên, trong lòng y như có dự cảm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía đông bắc, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo…

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.