Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân, Phong, Chiến

Phiên bản Dịch · 2368 chữ

Tiếng bước chân sàn sạt từ phía sau vang lên. Từng gã đệ tử Chiến tộc trên trán buộc lụa trắng, thân mặc chiến bào màu trắng bay phất phới , tay phải đặt trên chuôi chiến đao trắng như tuyết bên trái thắt lưng, hình thành một vòng cung vây quanh Quân Thiên Thương.

- Quân Thiên Thương! Chúng ta sẽ không quấy nhiễu ngươi thu liễm thi cốt của Ma Luyện Tông.

Một giọng nói giòn giã nhưng lạnh lùng từ phía sau vang lên. Đó là Một cao thủ Chiến tộc Thần cấp hậu kỳ, áo dài màu trắng, đứng ngạo nghễ, sắc mặt nghiêm túc, có một loại khí thế không uy mà mạnh mẽ.

Thần thức của Quân Thiên Thương từ lâu đã phát hiện được động tĩnh phía sau. Nghe chiến tướng kia nói, thân thể của y hơi khựng lại, sau đó tay trái từ trong người lấy ra một hộp sắt nhỏ màu đen, tay phải duỗi về mặt đất, cẩn thận nhặt những mảnh vụn thật nhỏ trong đống tro cốt kia bỏ vào trong hộp sắt.

Thần thái của Quân Thiên Thương vô cùng bình tĩnh, động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, giống như không hề biết đang bị rất nhiều cao thủ Chiến tộc vây quanh.

Tràng diện phi thường yên tĩnh. Những chiến tướng của Chiến tộc chung quanh yên lặng nhìn Quân Thiên Thương thu liễm thi cốt của Ma Luyện Tông, không ai phát ra một tiếng động nào.

Hai bên đều duy trì một loại ăn ý không lời.

- Chiến Đế đây? Dựa vào bọn các ngươi không thể được ta.

Quân Thiên Thương bình tĩnh đem một mảnh xương vỡ cuối cùng bỏ vào trong hộp sắt, bình thản nói.

- Thu liễm xong rồi sao?

Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng từ phía sau vang lên.

Bàn tay Quân Thiên Thương đang cầm hộp sắt khẽ run lên một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi đứng lên. Y quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy giữa những đệ tử Chiến tộc vây quanh hai bên, Chiến Đế thân mặc đế bào bằng tơ tằm hờ hững đứng thẳng trong gió tuyết, nhìn chăm chú vào mình, y bào bay phần phật, vô số hoa tuyết lượn quanh thân thể, giống như đang quay chung quanh một vị quân vương.

Quân Thiên Thương gật đầu, sau đó thản nhiên cười:

- Xong rồi… Ta thật sự không ngờ ngươi sẽ tự mình đến đây.

- Bọn họ không đủ để đối phó ngươi.

Khóe miệng Chiến Đế khẽ cười, nhưng rất nhanh liền biến mất:

- … Luân Hồi quyết, quả thật có thể xếp vào hàng ngũ võ học công pháp nhất đẳng tại Thái Cổ.

- Đa tạ lời khen của Chiến Đế! Luân Hồi quyết có thể được Chiến Đế đánh giá cao như vậy, cũng không uổng công mấy trăm triệu năm ta khổ công nghiên cứu.

Chiến Đế thở dài, tay áo phất một cái, đặt ra phía sau:

- … Ngươi quả thật có thiên tư ngút trời. Ngoại trừ Kiếm Thần gần đây quật khởi, trong mấy tỷ năm qua, trẫm cũng chưa nhìn người nào có thể so sánh với ngươi.

- Ồ?

Sắc mặt Quân Thiên Thương thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó ung dung cười nói:

- Không ngờ Chiến Đế đối với Kiếm Thần cũng đánh giá cao như vậy!

- Ta đối với hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Chiến Đế thở dài nói:

- Đánh giá hắn cao, cũng không phải là ta…

- … Thánh điện phải không?

Quân Thiên Thương chợt hiểu ra.

- Không sai! Thánh điện đối với hắn vô cùng coi trọng, như vậy là đủ rồi.

Chiến Đế hờ hững nói.

Quân Thiên Thương phát hiện, khi Chiến Đế nói đến Thánh điện, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc phức tạp khó hiểu.

- Có điều, bất kể như thế nào, lần này trẫm đã hạ quyết tâm. Quân Thiên Thương, ngươi không thể chạy thoát được!

Chiến Đế thần sắc nghiêm túc, lãnh đạm nói:

- Trẫm không thể để cho ngươi lại thành lập một Đao vực. Thực lực của ngươi quá cường đại, hơn nữa Luân Hồi quyết do ngươi sáng tại lại là công pháp có tính chất quần công, nếu như ta không có mặt, sợ rằng toàn bộ Chiến tộc không một ai có thể đối phó được với ngươi. Về tình về lý, ta đều không thể buông tha cho ngươi.

- Chiến Đế, hình như ngươi đã quên mất một người!

Một trận thanh âm ù ù từ chân trời bên dưới khe hở của những tầng mây vang lên. Mây đen dày đặc từ phía nam tràn đến, trong mây đen lóe lên những ánh chớp như ngân xà. Tiếng sấm ầm ầm không dứt bên tai. Một cỗ ý thức khổng lồ như thiên thần quan sát toàn bộ thiên địa Ma vực.

Cùng tràn đến với mây đen còn có kiếm khí cường liệt tê thịt liệt da như biển gầm. Một cảnh tượng như ngày tận thế bao trùm toàn bộ thiên địa hướng đông, rất nhanh lao đến nơi này.

Chiến Đế thản nhiên cười, quay mặt về hướng đông nói:

- Kiếm Thần! Ngươi đã đến rồi. Không sai! Trẫm quả thật quên mất một người… Thời gian thành lập của Kiếm vực mặc dù không dài, thế nhưng hiểu biết rộng rãi, tin tức linh thông, thật sự khiến cho kẻ khác phải giật mình.

- Chiến Đế! Ta quả thật không ngờ, dựa vào địa vị của ngươi, lại thừa dịp khi Quân Thiên Thương thu liễm thi cốt của người cũ để tập kích. Chẳng lẽ người không cảm thấy bôi nhọ thân phận của mình hay sao?

- Thủ đoạn không quan trọng, quan trọng chính là kết quả.

Sắc mặt Chiến Đế không đổi, thản nhiên nói:

- Ở tại Thái Cổ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được điều này? Từ khoảnh khắc phi thăng, ngươi đã phải chân chính đối mặt với hai chữ “chiến tranh”. Đây không phải là trò chơi, nếu như ngươi không thể điều chỉnh tâm tính của mình, vậy thì bất kể nguyên nhân gì, ta cũng sẽ tự mình động thủ tiêu diệt Kiếm vực. Loại tâm tính đó của ngươi tương lai sẽ hại rất nhiều người.

Giữa mây đen trở nên trầm mặc, một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ mới lên tiếng:

- … Chiến Đế! Lập trường của ngươi rốt cuộc là gì? Chiến tộc ẩn nhẫn bấy lâu, lúc này lại đột nhiên xuất hiện, lẽ nào chỉ vì một cái mộng tưởng gọi là xưng bá thiên hạ hay sao?

Quân Thiên Thương nghe vậy cũng nhìn về phía Chiến Đế.

Chiến Đế thở dài, nhắm hai mắt lại, trầm ngâm không lên tiếng, một lúc sau mới hờ hững nói:

- … Trẫm không cần phải trả lời ngươi vấn đề này. Chuẩn bị xong chưa? Nếu như đã chuẩn bị xong, ta sẽ lập tức xuất thủ. Lần trước để cho hai người các ngươi chạy thoát, lần này vốn chỉ muốn đối phó với Quân Thiên Thương, không ngờ ngươi lại đến đây, vậy thì trẫm sẽ dứt khoát tiêu diệt các ngươi một lần.

Trong thiên địa, từ bốn phương tám hướng đột nhiên nổi lên từng cơn gió mạnh. Tiếng gió thổi gào thét pha lẫn với tiếng bay phần phật của y bào.

Bầu trời phía đông, nơi những tia chớp và mây đen giao nhau, đột nhiên vang lên từng tiếng kiếm ngân. Kiếm khí tràn ngập khắp cả thiên địa đột nhiên giống như thuỷ triều rút xuống, lui về hướng trung tâm.

Từ bên dưới những tầng mây, kiếm khí dày đặc hóa thành hình dáng Phong Vân Vô Kỵ, tay phải duỗi ra. Một vệt cầu vồng màu đen mang theo tiếng rít từ chân trời phía xa lướt tới, bay vào trong tay của hắn.

- Lui ra!

Chiến Đế thần sắc nghiêm túc, giơ tay ra lệnh cho những Chiến tộc chúng quanh. Tất cả Chiến tộc đều chắp tay, sau đó khom người, bay nhanh về khu vực hướng ven bờ Ma vực.

Loại cao thủ như Chiến Đế và Quân Thiên Thương một khi giao thủ với nhau, kình khí va chạm, năng lượng hỗn loạn sinh ra có thể dễ dàng xé nát những người năng lực kém hơn nhưng lại tự ý đến gần.

Ý tứ của Chiến Đế rất rõ ràng, không muốn thủ hạ bị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể để cho Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương dễ dàng chạy thoát. Lần này hắn đã hạ quyết tâm.

Bàn tay mở ra, ngón cái và bốn ngón khác phân ra. Một thanh chiến đao trắng như tuyết liền xuất hiện trong hư không bên dưới bàn tay Chiến Đế khoảng nửa tấc. Năm ngón tay bỗng nhiên gập lại. Ngay khi bàn tay nắm lấy chuôi đao, y bào của hắn bỗng nhiên phồng lên; trong cơ thể, một cỗ hàn khí trắng xoá phá không bay ra, thẳng đến tận trời; dưới chân, một phiến sương trắng vô tận tràn ra.

Trong nháy mắt, Chiến Đế đã mở ra một thế giới tuyết trắng khác tại Ma vực, mà thân thể hắn đang đứng tại trung ương của thế giới tuyết trắng này. Trên đỉnh đầu, sương tuyết vô tận tràn về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

- Ngươi thật sự không nên đến!

Chiến Đế nghiêng người nói với Phong Vân Vô Kỵ:

- Thần thức không thể mang theo được bao nhiêu chân khí… Cho dù ngươi tự mình đến đây, kết quả cũng vậy.

Chiến Đế nói xong, chiến đao trắng như tuyết trên tay phải giữa hư không biến hóa, tùy ý chém xuống. Một đao khí thông thiên màu trắng xuyên qua thiên địa, mạnh mẽ bổ về hướng Quân Thiên Thương.

Cương phong lạnh lẽo ép xuống. Đao khí còn chưa đến, không khí trong chu vi mấy trăm trượng bên dưới liền cuộn lên, gió mạnh hướng về bốn phía tràn ra…

Sắc mặt Quân Thiên Thương vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, hai tay chậm rãi khép lại phía trước, tóc đen bay múa. Một đạo hư ảnh nhàn nhạt hình bánh xe liền bao bọc lấy thân thể hắn.

“Ầm!”

Đao khí đột nhiên gia tăng tốc độ. Trong chu vi mấy trăm trượng bên dưới, không gian toàn bộ bị đông lại, kể cả Quân Thiên Thương và hư ảnh hình bánh xe vừa ngưng tụ bên ngoài cơ thể. Một tầng băng sương dày đặc bao bọc lấy cơ thể Quân Thiên Thương.

Gần như ngay khi vung đao chém xuống, Chiến Đế bỗng nhiên vẫy tay về phía Phong Vân Vô Kỵ bên dưới những tầng mây. Cuồng phong trong tay áo phát ra, hóa thành một luồng khí lạnh hùng hậu tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Khí lạnh vừa tràn ra, liền hóa thành một dòng thác rợp trời kín đất, bao trùm một không gian thẳng tắp trong phạm vi mấy ngàn trượng .

Trên bầu trời, gió lạnh thét gào. Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt bình tĩnh, ngay khi luồng khí lạnh hùng hậu áp tới, cặp môi của hắn bỗng mở ra:

- Ta căn bản không nghĩ đến dùng kiếm khí đánh bại ngươi…

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền đạp chạn về phía trước, tiến lên một bước. Thân thể vừa đông lại giống như tuyết lở tan ra trong hư không, hóa thành một luồng gió nhẹ biến mất. Thần thức khổng lồ trực tiếp xuyên qua cỗ chân khí cực kỳ băng hàn kia không chút nào trở ngại…

Một bên khác, không gian rộng lớn bị đao khí làm đông lại. Bên trong không gian, thân hình Quân Thiên Thương khựng lại, nhưng rất nhanh hàn băng bên ngoài cơ thể lại tan chảy ra. Từng luồng khí lạnh tràn vào trong cơ thể Quân Thiên Thương như thôn tính, sau đó dạo qua cơ thể một vòng, lại từ dưới chân chảy vào lòng đất.

“Rắc rắc…”

Bên dưới chân, từng thanh âm giòn giã vang lên. Từng cỗ khí tức cực hàn khiến cho chu vi mấy trăm trượng đều đóng thành băng. Vô số tơ băng như dây leo không ngừng lan về phía trước. Trong nháy mắt, dưới chân Quân Thiên Thương đã hình thành một tòa băng sơn gần trăm trượng…

Công pháp mà Quân Thiên Thương dùng để hóa giải chân khí cực hàn của Chiến Đế dĩ nhiên chính là Hàn Băng quyết do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo ra.

Vừa mới hóa giải một đao của Chiến Đế, tay áo Quân Thiên Thương liền mở ra. Hư ảnh hình bánh xe bên ngoài cơ thể chợt bành trướng, càng trở nên ngưng thật. Đồng thời, trong hư không chung quanh lại xuất hiện vô số bánh xe hư ảo.

Một lực hút cường liệt đến từ linh hồn tràn ngập khắp Ma vực. Ngay khi Quân Thiên Thương chuẩn bị ra cuốn Chiến Đế vào luân hồi, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm bỗng nhiên dâng lên trong lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy thân hình Chiến Đế chậm rãi bay lên, hai tay cầm đao chậm rãi giơ lên như lực cử ngàn cân, trên mặt hiện lên thần sắc cực độ băng hàn mà tàn khốc…

Hai lần xuất thủ đều không phải là mục đích của Chiến Đế. Kéo dài thời gian, sử ra một đao tất sát, đó mới là mục đích chân chính.

Toàn bộ hư không đều rung chuyển, một đao đã từng giết chết mấy ngàn cao thủ Thần cấp của Ma vực kể cả Ma Luyện Tông một lần nữa sắp sửa xuất ra…

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.