Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần thức hàng lâm Đao vực

Phiên bản Dịch · 2268 chữ

Bình nguyên dung nham tàn phá, cảnh sắc duy nhất chỉ có khói và nham thạch hỏa hồng, cùng với những cây ngô đồng thưa thớt. Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng bên cạnh khe nứt lớn, đối diện với dung nham lưu động. Ánh sáng đỏ rực chiếu vào mặt hắn không ngừng chập chờn, khiến cho gương mặt tuấn mỹ của hắn cũng theo đó biến ảo bất định giữa hỏa hồng và tối tăm.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Những tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau truyền đến, sau đó một thanh âm quen thuộc vang lên:

- Sư tôn…

- Trì Thương…

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, thần thái bình tĩnh, không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.

- Tham kiến chủ công!

Phía sau Trì Thương, hai gã Hoàng Kim giáp sĩ đi theo lập tức quỳ xuống.

Ánh mắt của Trì Thương lướt qua thân thể Phong Vân Vô Kỵ, dừng lại trong dòng dung nham hỏa hồng, có chút buồn bã nói:

- Tây Môn tiền bối… ở bên trong sao?

- Phải…

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói, trong mắt lại toát lên tự trách và bi thương.

Trì Thương thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn khe nứt lớn xuyên qua toàn bộ bình nguyên, lẩm bẩm nói:

- Hy vọng Tây Môn tiền bối sớm ngày khôi phục!

- Tại sao ngươi lại tìm đến đây?

Phong Vân Vô Kỵ vẫn không quay đầu lại, cặp môi mấp máy, chậm rãi lên tiếng.

- Đệ tử Kiếm các phân bố hơn phân nửa Thái Cổ, theo ý tứ của sư tôn tùy thời đều phải bảo trì liên hệ, vì vậy sự quan tâm đối với Tuyết vực cũng gia tăng rất nhiều so với bình thường… Khi Tây Môn tiền bối gặp phải Chiến Ma, một đệ tử Kiếm các cũng có mặt tại hiện trường.

Phong Vân Vô Kỵ chợt bừng tỉnh, trong lòng hiểu ra. Mấy ngày nay tinh thần hắn có chút hoảng hốt, bởi vì Tây Môn Y Bắc nói cho cùng cũng là vì hắn mà thụ thương, đây gọi là quan tâm tắc loạn.

Đệ tử Kiếm các bên ngoài tìm hiểu tin tức vẫn liên hệ với mình, lẽ ra hắn phải sớm nghĩ đến Trì Thương làm sao có thể tìm được nơi này.

Địa từ nguyên mạch có quan hệ với Phượng Phi, cho nên Phong Vân Vô Kỵ không muốn cho những người khác biết nơi này, nhưng hắn đã quên, trước kia hắn đã từng nói chuyện này cho những người thân cận, Trì Thương cũng ở trong số đó.

- Biết rồi…

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

- Sư tôn…

Trì Thương đưa mắt nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, nhanh chóng chuyển qua đám cỏ dại lơ thơ bên cạnh.

- Nói đi, không nên ấp úng!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng lên tiếng.

- Vâng thưa sư tôn!

Trì Thương thần sắc nghiêm túc, tinh thần khẽ run lên, mở miệng nói:

- Sư tôn đã ở nơi này hơn một tháng rồi…

Nói đến đây hắn liền ngừng lại đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ nghiêng tai lắng nghe, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.

- Trong một tháng này Chiến tộc có chút dị động. Không lâu trước, chúa tể Đao vực Quân Thiên Thương đã phái người đưa đến một phong thư mật, bảo đệ tử đưa cho sư tôn tự mình mở xem.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày:

- Thư đâu?

Trì Thương liền quay đầu lại, một gã Hoàng Kim giáp sĩ lập tức đem phong thư đến. Trì Thương tiếp lấy, sau đó tiến lên phía trước đi hai bước, hai đầu gối quỳ xuống, cúi đầu, hai tay cầm phong thư đưa lên.

Phong Vân Vô Kỵ liền cầm lấy phong thư, lập tức mở ra, cầm lấy tờ giấy bên trong, ánh mắt nhanh chóng lướt qua trang giấy: “Chiến tộc có dị động, sợ rằng Chiến Đế muốn đích thân xuất thủ rồi. Môi hở thì răng lạnh, hy vọng vực chủ quan tâm!”

Phong Vân Vô Kỵ biến sắc, lập tức đứng dậy, lên tiếng hỏi:

- Thư đưa đến lúc nào?

- Ba ngày trước.

Phong Vân Vô Kỵ dùng hai ngón tay cầm bức thư, khẽ run lên, tờ giấy kia lập tức hóa thành mảnh vụn đầy trời bay lả tả, rơi xuống bên trong khe nứt liền bốc cháy, nhanh chóng hóa thành một chùm tro đen.

- Tây Môn huynh! Ta rất muốn ở nơi này với huynh một đoạn thời gian, nhưng sợ rằng không được… Đối với thương thế của huynh, Vô Kỵ hiện giờ cũng đành bất lực. Người có thể giúp huynh cũng chỉ chính bản thân huynh mà thôi. Hy vọng huynh có thể sớm ngày khôi phục!

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ quan sát Tây Môn Y Bắc lẳng lặng nằm trong lòng đất, buồn bã nói, sau đó áo bào phất lên, hai tay vẽ ra một vết tích trước người. Hắn quát lớn một tiếng, trong cơ thể đột nhiên phát ra những tiếng “keng” như trường kiếm rời khỏi vỏ, sau đó năm đạo kiếm khí màu sắc khác nhau từ hai tay và ngực của hắn phá thể bay ra. Năm loại kiếm ý hoàn toàn khác nhau ngưng tụ thành kiếm hình cao ba thước giữa hư không. Phong Vân Vô Kỵ dùng thần thức khống chế kiếm trận này chậm rãi đi qua nham thạch nóng chảy, nhập vào trong lòng đất.

“Đinh đinh!”

Liên tiếp năm tiếng kêu bén nhọn vang lên, sau đó năm đạo kiếm khí hùng hậu từ lòng đất bắn ra, thẳng đến tận trời. Địa tầng vốn đã không ổn định dưới ảnh hưởng của năm đạo kiếm ý hùng hậu càng trở nên bất ổn, ầm ầm rung chuyển, nham thạch nóng chảy phun ra từ những vết nứt.

Trì Thương ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chỉ năm đạo kiếm ý hóa thành năm thanh cự kiếm kinh thiên bay thẳng đến trời cao. Năm loại kiếm ý này hắn đều rất quen thuộc, chính là kiếm ý của bốn vị vực chủ Kiếm vực, còn có một đạo kiếm ý phi thường cổ quái. Trì Thương cảm thấy mình rất quen thuộc vớ kiếm ý này, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

Kiếm vực tổng cộng có bốn vị vực chủ, nhưng lúc này lại là năm loại kiếm ý.

- Đi thôi!

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn năm đạo cự kiếm nhanh chóng thu nhỏ xuống phía dưới, thở dài một tiếng, phất tay áo xoay người lại, nhanh chóng đi về hướng Kiếm các, đồng thời lên tiếng:

- Hãy điều mười lăm vị Hoàng Kim chiến tướng đang tiềm tu trong các đến đây, bảo bọn họ tu luyện Hoàng Kim chiến quyết trong lòng đất, đồng thời trông coi Tây Môn vực chủ!

- Vâng thưa sư tôn!

Trì Thương nhìn thân ảnh Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng rời đi, bỗng nhiên giơ tay gọi:

- Sư tôn, khoan đã!

- Còn có chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ chắp tay mà đứng, tóc đen theo gió lay động, bước chân liền ngừng lại.

- Nhị sư tôn không lâu trước đây có lưu lại một kiện khải giáp tại Kiếm các.

Trì Thương do dự một chút, sau đó lên tiếng.

Nhị sư tôn mà Trì Thương ám chỉ tự nhiên chính là đệ nhị phân thần ẩn sâu trong lòng đất. Trong suy nghĩ của Trì Thương, Bổn Tôn giống như không hề có tình cảm, cho nên sư tôn chân chính được hắn thừa nhận vẫn là Đệ Tam nguyên thần.

- Cửu Mệnh chiến giáp!

Phong Vân Vô Kỵ giật mình, thần sắc biến đổi mấy lần.

- Đúng vậy!

Trì Thương vừa dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ đã như một viên đạn pháo bắn thẳng lên trời, sau đó trong nháy mắt hóa thành một điểm đen biến mất khỏi tầm nhìn. Đám người Trì Thương ngẩn người đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn về không trung…

“Rầm!”

Phong Vân Vô Kỵ như ngựa không dừng vó bay thẳng đến Kiếm các, hai tay đẩy mạnh. Hai phiến cửa lớn của Kiếm các kêu “két” một tiếng, lập tức bay vào bên trong, xoay vài vòng tại không trung, sau đó nặng nề rớt xuống sàn nhà. Ánh mặt trời xuyên qua đại môn chiếu vào trên ván gỗ nhẵn bóng.

Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ xuyên qua đám bụi mù đang tung bay trong ánh mặt trời, dừng lại tại một chiếc bàn vuông thấp bé giữa Kiếm các. Trên chiếc bàn có một bộ khải giáp màu sắc đen kịt, trong màu đen lại phớt hiện màu đỏ sậm, chính là Cửu Mệnh chiến giáp.

Thần tình của Phong Vân Vô Kỵ vốn đang kích động, nhưng khi nhìn thấy bộ chiến giáp kia lại trở nên bình tĩnh. Hắn hít một hơi thật sâu, đi qua cánh cửa, tiến đến phía trước chiếc bàn gỗ vuông, tay phải từ bên dưới áo bào vươn ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những đường cong của Cửu Mệnh chiến.

“Cửu Mệnh chiến giáp… Cửu Mệnh chiến giáp…” Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, không ngừng lẩm bẩm. Chính vì Cửu Mệnh chiến giáp này, thiếu chút nữa hắn đã chết bên trong lĩnh vực của Thái Huyền.

Lâu như vậy, bộ chiến giáp này vẫn mặc trên người Bổn Tôn, cho nên Phong Vân Vô Kỵ gần như đã quên mất bộ chiến giáp này. Khi Trì Thương nói đến Bổn Tôn lưu lại một kiện khải giáp, hắn lập tức nghĩ tới Cửu Mệnh chiến giáp, đồng thời từ đó liên tưởng đến một cường giả Thần cấp khác, đó là Thái Huyền.

Tây Môn Y Bắc linh hồn bị thương, hôn mê bất tỉnh, không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục lại, có lẽ… Phong Vân Vô Kỵ cố gắng không nghĩ đến vấn đề này nữa.

Sức mạnh của Chiến tộc đã triển hiện không thể nghi ngờ, Chiến Đế thực lực cường đại nhất còn chưa xuất thủ, Kiếm vực và Đao vực đã rất khó chống đỡ.

Kiếm vực còn quá trẻ, so sánh với những thế lực tồn tại hơn ức năn vẫn còn chênh lệch rất lớn. nếu như đã không thể so sánh về số lượng, vậy thì chỉ có cách gia tăng về chất lượng. Một siêu cấp cường giả có thể đối phó với trăm tên cao thủ Thần cấp, đây chính là ưu thế.

Tây Môn hôn mê bất tỉnh, Độc Cô bế quan không ra, toàn bộ Kiếm các chỉ còn Phong Vân Vô Kỵ tận lực duy trì. Một mình một bóng, loại cảm giác cô độc này khiến cho hắn vô cùng khó chịu.

“Ta cần trợ lực mới, một trợ lực cường đại!” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thẩm nhủ, mà Thái Huyền chính là một mục tiêu của hắn.

Thái Huyền vẫn chưa chết. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ chạy ra khỏi Thái Huyền lĩnh vực, trong nháy mắt khi cúi đầu nhìn lại, hắn đột nhiên sinh ra loại minh ngộ này.

Một cao thủ từ lâu bị lãng quên, bị sinh tử nhị khí dằn vặt, chỉ còn lại một bộ xương. Có thể giãy dụa sinh tồn trong thời gian lâu như thế, vậy thì loại mức độ hủy diệt này cũng tuyệt đối không thể hoàn toàn tiêu diệt hắn. Đây chính là lòng tin của Phong Vân Vô Kỵ đối với Thái Huyền, chuẩn xác mà nói là lòng tin đối với người tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công.

Phong Vân Vô Kỵ xếp bằng ngồi xuống đối diện với chiếc bàn gỗ vuông, một nửa thân hình ẩn trong bóng tối, nửa kia lộ ra ngoài sáng, mái tóc đen mềm mại từ trên trán rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt.

“Trước khi gặp Thái Huyền còn phải liên lạc với Quân Thiên Thương một chút.” Phong Vân Vô Kỵ trầm ngâm một lúc, trong đầu nhất thời có quyết định.

Thu liễm tâm thần, mí mắt buông xuống, một cỗ thần thức khổng lồ đã từ trong cơ thể phá không bay ra, mở rộng về phía Đao vực, Thần thức bao trùm trời đất, những nơi đi qua nhất thời gió thổi sấm vang, mây đen cuồn cuộn. Khác với Chiến Đế, khi thần thức của Phong Vân Vô Kỵ bay ra, thiên tượng biến hóa kịch liệt…

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh đã mở rộng đến bầu trời Đao vực. Sắc trời âm u, từ trên không quan sát chỉ thấy thấp thoáng những ánh lửa, đệ tử Đao vực đang mang những thi thể của các đệ tử đã chết… Nơi này hiển nhiên vừa xảy ra một trường đại chiến.

Khi ý thức của Phong Vân Vô Kỵ phủ xuống, mây đen cuồn cuộn rất nhanh khiến cho mọi người chú ý. Vài đạo thần thức cường hãn nhanh chóng từ phía dưới Đao vực bắn ra, nghênh đón ý thức của Phong Vân Vô Kỵ…

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.