Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bổn Tôn

Phiên bản Dịch · 3173 chữ

“Ầm ầm!”

Đợt kiếp lôi thứ ba cuối cùng cũng phủ xuống, phạm vi lần này so với lần trước còn nhỏ hơn rất nhiều, uy lực cũng gia tăng không ít. Bên trong vạn đạo kiếp lôi, một cột sét màu đỏ khổng lồ từ bên trong huyết vân đánh xuống, mục tiêu trực chỉ Thái Cổ Ma Viên.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên gầm lên một tiếng, thân thể khổng lồ không gì sánh được đột nhiên lại vươn cao thêm vài thước. Chỉ vỏn vẹn có vài thước, nhưng tất cả đều cảm giác được, lấy Thái Cổ Ma Viên làm trung tâm, bên trong phương viên mấy ngàn trượng tràn ngập một luồng ánh sáng màu tím như sao trời. Bên dưới chân của Thái Cổ Ma Viên, mặt đất không ngừng vỡ vụn ra.

Từng tơ máu trải đầy trên con ngươi của Thái Cổ Ma Viên, huyết dịch sôi trào, những năng lực trong đầu lần lượt được thức tỉnh, bản năng cũng bị đánh thức.

Từng tia sát khí từ trong cơ thể Thái Cổ Ma Viên bắn ra, đến khi sát khí dày đặc nhất, trong đầu chỉ còn lại một mảnh huyết sắc và dục vọng giết chóc vô tận.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên lại gầm lớn một tiếng, hai tay vung lên. Trong phạm vi mấy ngàn trượng bên chân, mặt đất dập dờn như sóng cuộn, cát bụi vô tận dường như biến thành nước biển, bị một cỗ lực lượng cường đại khống chế bốc lên cao mấy ngàn trượng, lần lượt hội tụ về nơi Thái Cổ Ma Viên.

“Gào!”

Quang huy màu tím vô tận tràn vào bùn đất như sóng cả. Ít nhất phải có đến ức tấn bùn đất lơ lửng quanh người Thái Cổ Ma Viên, nhanh chóng hình thành mấy chục khỏa lưu tinh màu tím. Thái Cổ Ma Viên mạnh mẽ đánh ra một quyền về phía kiếp lôi, những khỏa lưu linh lập tức bay về hướng cột sét đỏ rực đang đánh xuống.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Từng khỏa lưu tinh thật lớn do bùn đất và khí tím hợp thành bị kiếp lôi đỏ rực đánh vỡ tan. Mỗi một khỏa tử tinh vỡ vụn đều tản ra một tầng mây mù màu tím như lụa mỏng. Khi kiếp lôi đi qua mây mù màu tím kia, màu sắc và cường độ đều giảm đi không ít, cuối cùng trực tiếp va chạm với một quyền của Thái Cổ Ma Viên.

“Ầm ầm!”

Thanh âm như long trời lở đất. Tất cả mọi người đều thấy được sự cường hãn của Thái Cổ Ma Viên, một quyền dựa vào lực lượng thân thể đã đánh tan hơn phân nửa lực lượng còn dư của kiếp lôi.

“Gào!”

Lại là một tiếng gầm, thân thể Thái Cổ Ma Viên bỗng nhiên phát ra những tiếng răng rắc giống như xương cốt ma sát với nhau, cơ nhục không ngừng kéo dài. Kiếp lôi qua đi, thân hình của Thái Cổ Ma Viên lại một lần nữa vươn cao, lúc này đã gần tiếp cận với một vạn trượng.

Đồng thời khi Thái Cổ Ma Viên độ kiếp, trong phạm vi ảnh hưởng của thiên kiếp, Trì Thương và chúng Hoàng Kim giáp sĩ nhìn kiếp lôi càng ngày càng đến gần, nhắm hai mắt lại. Số lượng kiếp lôi mặc dù đã giảm đi không ít, nhưng uy lực thì lại càng kinh khủng.

Trong khi mọi người đang chờ chết, từ bên trong Nam Thăng đại điện, một vòng ánh sáng nhu hòa bắn ra, bao phủ toàn bộ đỉnh Nam Thăng. Tại hư không đảo qua, tất cả kiếp lôi đánh về phía Hoàng Kim giáp sĩ nhất thời đều biến mất vô tung…

- Độc Cô tiền bối…

Trì Thương kinh hô một tiếng, nhìn về phía tòa đại điện trên đỉnh núi.

Bên trong đại điện, Độc Cô Vô Thương vẫn ngồi yên bất động, quanh người bao phủ một tầng bụi đất dày đặc, hai mắt vẫn khép chặt như trước, không hề có dấu hiệu muốn xuất quan.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên gầm lên một tiếng, sau khi phát ra một quyền đối phó thiên kiếp, lại hưng phấn vỗ mạnh vào ngực. Sau đó nó liền quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những đệ tử Chiến tộc áo trắng. Hai con ngươi màu đỏ co rút lại, sát khí cuồng bạo lập tức phá thể bay ra, mạnh mẽ oanh kích về hướng hơn trăm cao thủ Chiến tộc còn sót lại.

“Ầm!”

Từng đạo chiến ý cuồng bạo phá thể bay ra nghênh đón sát khí hung tàn của Thái Cổ Ma Viên. Nhưng luận về bản tính tàn bạo, trong thiên địa này có vật gì so sánh được với Thái Cổ Ma Viên. Nắm giữ khí đục của trời đất, hấp nạp âm tà, khí tức hung tàn, tắm máu mà sinh, khí thế của nó đã đạt đến mực không ai có thể chống lại. Mặc dù Chiến tộc cũng sở trường chiến ý khắc địch, nhưng căn bản không thể so sánh được với con Thái Cổ Ma Viên hung tàn này. Chỉ là một đợt khí thế công kích, mấy chục cao thủ Thần cấp của Chiến tộc đã bị thương, tâm thần tu vi càng cao thì cảm giác lại càng sâu, bị thương cũng càng nặng.

“Ầm!”

Thái Cổ Ma Viên bước lên một bước, khoảng cách đạp đến mấy trăm trượng, nơi bàn chân đạp xuống lại đang có một gã cao thủ Chiến tộc.

“A!”

Cao thủ Chiến tộc kia nắm chặt tay phải, chiến đao nơi tay bổ ra một đạo đao khí thông thiên (có cần khoa trương vậy không?), thân hình cũng tà tà bay về phía sau. Đao khí khổng lồ oanh kích vào người Thái Cổ Ma Viên giống như gãi ngứa, chỉ đánh rớt được một chút lông trên người.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên hai mắt đỏ bừng, thân hình cúi xuống, hai tay mạnh mẽ đánh vào mặt đất…

Có câu sóng cả cùng lên, mà lúc này, mặt đất dưới một quyền của Thái Cổ Ma Viên lập tức biến thành một phiến hải dương điên cuồng. Bên dưới chân, toàn bộ đại địa đều nứt ra, kình khí cuồng bạo kéo theo bùn đất điên cuồng bắn về về bốn phương tám hướng…

Đứng trước lực lượng như vậy, sắc mặt của tất cả cao thủ Chiến tộc đều tái mét. Tại phương diện lực lượng, nhân loại so với Thái Cổ hung vật trưởng thành này vẫn còn cách biệt một trời một vực.

Đám cao thủ Chiến tộc sắc mặt như màu đất, lần lượt thối lui về các phương hướng, nhưng đã quá muộn. Kình khí hủy diệt nặng nề đánh vào người các cao thủ Chiến tộc đang bay ngược trong hư không. Mỗi người đều có cảm giác thể nghiệm được một lực lượng cực hạn. (có thật là lực lượng cực hạn?)

Cảm giác kia giống như bị mấy ngàn ngọn núi cao ngàn trượng đánh vào thân thể (à, té ra lực lượng cực hạn chỉ có chừng này thôi!), kình khí từng đợt nối tiếp nhau. Ngay lúc này, xương cốt trong cơ thể bỗng nhiên vang lên những tiếng rạn nứt, lồng ngực giống như khô quắt lại. Những cao thủ Chiến tộc đang bay giữa không trung đều phun ra một ngụm máu, tu vi không qua được Đế cấp hầu như đều chết ngay lập tức, thân thể bị xé rách, huyết nhục văng tung tóe. Tình cảnh gần trăm ức năm trước lại một lần nữa tái diễn. Chỉ có điều lần đó khi Thái Cổ Ma Viên phát uy, bên người còn có vô số cao thủ Thái Cổ, ngay cả Chí Tôn cũng bị kinh động gia nhập vào trận chiến (nói nhảm, thằng Chí Tôn nào kinh động?), thế nhưng lần này… bọn họ lại gặp phải một Thái Cổ Ma Viên còn cường đại hơn.

Vô số cao thủ Chiến tộc chết thảm (có hơn trăm tên mà làm như nhiều lắm), ngay cả cao thủ Thần cấp sơ cảnh cũng không thể đối kháng với con Thái Cổ Ma Viên trưởng thành này. Đao khí không thể đả thương thân thể của Ma Viên, mà lực lượng của Ma Viên thì lại không thể ngăn cản được, tình huống chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên.

Toàn bộ Kiếm vực trở thành một món đồ chơi trong tay Thái Cổ Ma Viên, hóa thành từng mảnh nhỏ. Mặt đất khắp nơi lõm xuống.

“Có lẽ ngoại trừ Chí Tôn, không người nào có thể so sánh với Thái Cổ Ma Viên về phương diện lực lượng… Sợ rằng đế quân cũng không thể!” Chiến La mở trợn tròn mắt. Đội ngũ mà hắn dẫn đầu hiện tại chỉ còn lại một mình hắn, những người khác đều bị dư uy của thiên kiếp đánh tan thành mảnh nhỏ.

“Nơi này căn bản chính là địa ngục. Trời ạ… chúng ta rốt cuộc đã tiến vào địa phương nào thế này?” Chiến La rên rỉ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời (còn rảnh rỗi nhìn bầu trời, không lo chạy trốn à?). Kiếp vân vẫn chưa tan, nhưng trong thời gian ngắn lại không có dấu hiệu phát ra một đạo kiếp lôi khác. Chiến La hoàn toàn cảm thụ được, đợt thiên kiếp tiếp theo chỉ sợ là đợt cuối cùng, hơn nữa uy lực còn vô cùng kinh khủng.

“Ta cần phải nhanh chóng chạy về, đem tình huống nơi này báo cho đế quân biết… Một con Thái Cổ Ma Viên trưởng thành… Trời ạ! Không phải nhân lực có thể đối kháng được.” Chiến La lẩm bẩm, dưới chân đạp mạnh lập tức chìm vào lòng đất. Tại khoảnh khắc khi hắn chìm vào lòng đất, một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo bỗng dâng lên trong lòng, đó là một loại cảm giác bị giám thị.

Thân hình Chiến La ngừng lại, thần thức đảo qua nhưng lại không hề phát hiện được gì. Hắn cắn răng một cái, nhanh chóng chạy về bên bờ Kiếm vực.

Trong lòng đất, hai con ngươi màu trắng bạc của Bổn Tôn đảo qua trên người Chiến La, sau đó nhanh chóng dời đi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt băng lãnh vô tình xuyên qua bùn đất vô tận (sâu có bao nhiêu mà dám kêu vô tận), trực tiếp nhìn lên bầu trời.

Trong hai con ngươi của, không tồn tại bầu trời, cũng không tồn tại mặt đất, tất cả đều không tồn tại, chỉ còn lại bản chất.

Trong đôi mắt này chỉ nhìn thấy có vô số những mạng lưới nhỏ giăng khắp nơi, còn có những năng lượng chuyển động mạnh mẽ hoặc từ từ. Thế giới bên trong ánh mắt này có vô số những sợi tơ màu trắng, nhìn như hỗn loạn nhưng kỳ thực lại vận chuyển theo quy tắc của nó. Mà ngoại trừ những sợi tơ màu trắng lại là hư không vô tận đen kịt, nối liền toàn bộ vũ trụ…

Bổn Tôn trong đầu chỉ còn lại lý trí, tất cả đều dùng phân tích và thôi diễn quy tắc làm chủ yếu. Chỉ khi nào không xung đột với nguyên tắc bản thân, có lợi với việc phân tích và thôi diễn quy tắc, thậm chí là pháp tắc, Bổn Tôn mới có hành động.

Trong thế giới của Bổn Tôn không có thời gian, nhưng cái mà hắn thiếu nhất lại chính là thời gian.

Ánh mắt của Bổn Tôn dừng lại trên người Thái Cổ Ma Viên trong chốc lát. Năng lực của con mãnh thú này sau khi biến thân đã làm cho hắn cảm thấy một chút hứng thú. Không lâu trước đây, khi Bổn Tôn phụ thể trên người Đệ Nhất phân thần đã kiến thức được thân thể khổng lồ của đám Ma Thần tại Ma giới. Con Thái Cổ Ma Viên này thoạt nhìn còn cường đại hơn nhiều so với những Ma Thần kia. Lúc đó trước khi thu hồi thần thức, Đệ Nhất phân thần đã từng hỏi qua một vấn đề, có thể nào nghiên cứu một loại công pháp khiến cho hắn đạt đến chung cực biến thân, trở nên cao to như những Ma Thần kia.

Đối với yêu cầu của những phân thần khác, gần như dưới ảnh hưởng của bản năng, Bổn Tôn vẫn ưu tiên suy nghĩ một chút, đương nhiên điều kiện trước tiên là không ảnh hưởng đến việc thôi diễn quy tắc.

Hiện nay, phóng mắt khắp toàn bộ Thái Cổ, không ai có thể so sánh được với Bổn Tôn về phương diện lý giải quy tắc. Trình độ thôi diễn quy tắc của đã đạt đến một mức độ gần như bản năng. Nhưng càng tiến hành thôi diễn, Bổn Tôn lại dần dần phát hiện độ phức tạp của quy tắc còn vượt xa so với dự liệu của mình. Mỗi khi phân tích gần như hoàn thành một quy tắc, luôn luôn sẽ đột nhiên xuất hiện một số nhánh tiến hóa kỳ quái. Những nhánh phát triển này có một số khác biệt so với tin tức nhận được từ thôi diễn quy tắc, nhưng khi Bổn Tôn tiếp tục thôi diễn, lại phát hiện những nhánh tiến hóa này đột nhiên biến mất, giống như bản thân của chúng chỉ có thể “dài” như vậy…

Đúng vậy, chính là dùng từ “dài” để hình dung. Mỗi một đoạn quy tắc đều ẩn chứa những tin tức khác nhau. Sự xuất hiện của những quy tắc tiến hóa này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Bổn Tôn tạm thời vẫn không biết, nhưng bởi vì phát hiện này khiến cho quá trình thôi diễn quy tắc của hắn dần dần chậm lại, cho nên mới có thời gian đáp ứng thỉnh cầu của Đệ Tam phân thần trước khi rời đi.

“Năng lượng rất khổng lồ, phi thường khổng lồ.” Ánh mắt của Bổn Tôn đảo qua bầu trời. Trong mắt hắn căn bản không tồn tại những huyết vân, chỉ có năng lượng khổng lồ có mức độ hủy diệt kinh khủng.

Chỉ cần là năng lượng thì có thể lợi dụng, đối với Bổn Tôn chính là đơn giản như vậy.

“Ầm ầm!”

Đợt thiên kiếp sau cùng rốt cuộc cũng phủ xuống. Thiên địa một màu huyết hồng, diện tích rộng lớn vượt qua tưởng tượng của con người. Lần này chỉ có một đợt công kích, một đợt công kích có tính hủy diệt.

“Rắc rắc!”

Kiếp lôi khổng lồ bao trùm toàn bộ Kiếm vực còn chưa tới gần, năng lượng ẩn chứa trong huyết quang đã khiến cho mặt trở nên khô kiệt rạn nứt. Mặt đất dưới áp lực của kiếp lôi phát ra từng tiếng rên rỉ, từng vết nứt lớn lan ra khắp cả Kiếm vực. Bên trong những vết nứt sâu không thể luồng, một trận thanh âm giống như vạn ngựa phi nhanh vang lên, sau đó nham thạch nóng chảy từ trong khe nứt dâng lên, rất nhanh chôn vùi toàn bộ mặt đất. Khắp nơi đều là một màu đỏ rực, đây chính là một phiến hải dương màu đỏ.

“Ầm ầm!”

Ngọn núi Kiếm các phát ra một tiếng nổ giòn, sau đó nứt ra, nửa phần trên nghiêng xuống. Mà ở bên kia, đỉnh Nam Thăng mặc dù không đổ, nhưng lại bị áp lực vô hình khổng lồ đè thấp xuống mấy trượng. Cả tòa sơn thể đều rung chuyển giống như lúc nào cũng có thể sụp xuống.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên đứng thẳng trên mặt đất, ánh mắt từ trên người đám cao thủ Chiến tộc ngã xuống mặt đất dời lên bầu trời, nhìn chăm chú vào huyết quang hủy diệt thiên địa, phát ra một tiếng gầm phẫn nộ bất cam.

Uy lực khổng lồ như vậy, căn bản so với ký ức lưu chuyển trong huyết dịch hoàn toàn không phù hợp. Đây không phải là thiên kiếp mà chính là thiên phạt. Nếu như kiếp lôi này đánh xuống, uy lực ẩn chứa bên trong đủ để hủy diệt hoàn toàn tất cả những thứ trong phạm vi Kiếm vực, bao gồm cả Thái Cổ Ma Viên da thô thịt dày, lực lượng phòng ngự kinh người.

Tiếng gầm phẫn nộ bất cam vang vọng ra bên ngoài Kiếm vực. Trong tiếng gầm, một đợt kiếp lôi uy lực đã gia tăng gấp ngàn lần từ không trung phủ xuống…

Chung quanh Nam thăng đại điện đột nhiên tối sầm, tất cả ánh sáng giống như bị hút vào một hắc động, mà Nam Thăng đại điện chính là hắc động kia. Bóng tối vô tận chỉ duy trì trong chốc lát, sau đó một tiếng kiếm ngân réo rắt vang lên hư không, từng đạo kiếm khí từ trong cơ thể những đệ tử Kiếm các bay ra, hội tụ cùng một chỗ…

Bên Nam Thăng đại điện bao trùm trong bóng tối, một đạo ánh sáng rực rỡ bắn ra, hóa thành hình vòng xoáy, bảo hộ tất cả Hoàng Kim giáp sĩ ở bên trong. Bên trong thế giới đỏ rực, phiến quang mang trắng sáng kia giống như một kỳ quan, tựa như một hóa kỳ hoa trong thiên địa.

Trong lòng đất, Bổn Tôn ngẩng đầu nhìn kiếp lôi có uy lực kinh khủng trên bầu trời, vẻ mặt vẫn không hề có biểu tình. Một vầng sáng vô hình nửa trong suốt từ trong cơ thể hắn bắn ra, trong nháy mắt mở rộng đến tột đỉnh, dùng tốc độ siêu việt bao phủ toàn bộ thiên địa…

Tại khoảnh khắc này, trong ký ức mỗi người đều cảm thấy thiên địa đột nhiên tối sầm, giống như tất cả đều đã nhắm mắt lại.

Nhưng chỉ sau một khắc, toàn bộ thế giới đều biến đổi. Kiếp vân kinh khủng đủ để hủy diệt toàn bộ Kiếm vực bỗng nhiên biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Không ai biết tại một khắc thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao kiếp vân trên đỉnh đầu lại đột nhiên biến mất vô tung…

“Đây rốt cuộc là chuyện gì…” Chiến Phong ngã trên mặt đất, khuỷu tay chống xuống, lẩm bẩm nói…

Xa xa, Chiến La đứng bên bờ Kiếm vực cũng lau mồ hôi, thở phào một hơi thật dài. Hắn đang chuẩn bị bước ra ngoài, đột nhiên trong đầu trở nên trống rỗng, không còn biết gì nữa…

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.