Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh

Phiên bản Dịch · 1579 chữ

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một khuôn mặt lạ, nhận thức được một mái đầu bạc.

“Hách hách, ngươi như thế nào lại thê thảm vậy? ……mê mang? Không hiểu được được điều gì rất lạ? hãy nghĩ đi, nghĩ lại đi!” Nam tử đầu bạc kia không vội thu thập Phong Vân Vô Kị, bước tới gần nói: “Ta đã đợi cơ hội này thật lâu, ha ha… … cái ngày ngươi hủy nhục thân của ta, mối thù này ta nhất định ‘báo đáp’ các ngươi.”

“Đao đế?!!!” một lời nói nhanh như tia chớp xẹt qua trong óc Phong Vân Vô Kị, vô thức hô lên.

“Hừ, ngươi cũng nhớ rõ bổn đế, đều la do các ngươi hại bổn đế thành ra bộ dạng thế này! Hủy diệt nhục thân ta!” mái tóc Đao đế tung bay, ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn, lãnh khốc: “Lần trước bị hủy mất nhục thân, lần này bổn đế muốn xem ngươi một mình bên ngoài, lại bị trọng thương, ngươi còn có thủ đoạn gì.”

Phong Vân Vô Kị lắc đầu cười lạnh nói: “Ngươi tự tin như vậy … … có thể giết chết ta?”

“Ngươi tưởng rằng đế cấp cao thủ có thể dễ dàng bị giết chết? lần trước nếu không phải bốn người các ngươi liên thủ, bổn đế cũng không có ngờ tới ngươi đột nhiên có thể sử ra một chiêu nọ của Tây Môn Y Bắc, mới có kết quả như vậy. Lúc này đây, bổn đế cũng thật tò mò, ngươi liệu có thể xuất ra một kiếm kia?”

“Không thể” Phong Vân Vô Kị dứt khoát nói, điều đó ngoài ý muốn của Đao đế.

Đồng tử hơi co lại, Đao đế ngưng tụ chân khí toàn thân, đột nhiên lại cười ha hả: “Thôi, bổn tọa đương nhiên sẽ không bị ngươi lừa, mặc dù chân khí trong cơ thể ta không so được vơi trước nhưng thần thức cũng không kém. Trong cơ thể ngươi ngũ phủ bị hao tổn, kinh mạch tắc nghẽn, chân khí không đủ, căn bản không đủ chân khí để xuất ra kiếm chiêu kia… …hừ hừ, tốt lắm, quả nhiên ngươi ngươi bản tính khó đổi, hôm nay rơi vào tay bổn đế, bổn đế sẽ từ từ tiếp đãi ngươi.”

Đao đế vừa dứt lời một chưởng đánh ra, một đạo đao khí nhằm đỉnh đầu Phong Vân Vô Kị đánh tới.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, cố gắng đề tụ chân khí, ngửa lòng bàn tay xuất ra một chưởng hướng ánh đao của Đao đế chém tới.

Bình! Một cỗ cường lực truyền đến, Phong Vân Vô Kị bị Đao đế bổ ra một đao bay ra xa mấy trăm trượng, thân thể kéo dài trên mặt đất thành một cái rãnh thật sâu.

Phong Vân Vô Kị nằm sõng soài trên mặt đất, không nhúc nhích. Đao đế vẻ mặt sát khí, bước từng bước kéo theo thanh đao nhằm hướng Phong Vân Vô Kị đi đến, tiếng bước chân có thể nghe rõ ràng.

Lọc cọc! Lọc cọc! Lọc cọc!

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đao đế vận khởi chân khí toàn thân, sau khi trải qua một lần, hắn đã sớm học được không ít giáo huấn.

Từng đạo khói đen nhàn nhạt từ lỗ chân lông Phong Vân Vô Kị bay ra, Đao đế cả người chấn động, bước từng bước đến gần nói: “Vốn nghĩ cùng ngươi chơi đùa, hận thù do hủy diệt nhục thân của ta, thật sự không thể một đao chém chết ngươi là có thể giải hết hận thù. Nhưng ngươi cũng quá kỳ quái, trên người có nhiều sự thay đổi khiến cho ta hiếu kỳ. Ta thích chứng kiến ngươi chết trước mặt ta, sau đó chặt ngươi ra làm nhiều mảnh!”

“Thật sao?” Phong Vân Vô Kị vốn đang nằm trên mặt đất, đột nhiên trong lúc đó ngẩng đầu lên, nhanh như tia chớp nhảy lên, Đao đế cũng phản ứng phi thường nhanh chóng, tay phải nâng trường đao nhằm hướng Phong Vân Vô Kị đâm tới.

phốc!

Thanh đao đâm qua ngực Phong Vân Vô Kị, xuyên qua cơ thể, lộ ra sau lưng Phong Vân Vô Kị, máu tươi từ thân đao chảy ra ròng ròng, cơ hồ đồng thời hai tay Phong Vân Vô Kị, một tay bóp chặt cổ Đao đế, một tay như ngọn đao đâm vào trong ngực Đao đế.

“Ngươi … … điên rồ!” Đao đế giận dữ hét, muốn vung đao cắt thân thể Phong Vân Vô Kị, nhưng trong cơ thể Phong Vân Vô Kị một luồng ma khí mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, tràn vào trong cơ thể Đao đế, sau đó một cỗ hấp lực đáng sợ từ bàn tay Phong Vân Vô Kị phát ra, chân khí của Đao đế cuồn cuồn chảy vào trong bàn tay Phong Vân Vô Kị với một tốc độ khiến người ta sợ hãi. Bàn tay ở trong cơ thể hắn cũng bị Phong Vân Vô Kị dùng hấp tinh đại pháp hấp thu chân khí vào trong cơ thể.

Đao đế bị bàn tay của Phong Vân Vô Kị đâm thủng ngực, máu tươi phun ra như mưa, bắn hết vào người Phong Vân Vô Kị.

“Ngươi … …” Đao đế toàn thân run rẩy không thôi, môi hơi động đậy, rất khó khăn mới phát ra đầy đủ thanh âm.

“Buông hắn ra!” Một tiếng quát lạnh truyền đến, sau đó một luồng lực đạo từ phía sau truyền đến, kình khí bàng bạc kích trúng người Phong Vân Vô Kị. Oanh một tiếng đánh hắn bay ra xa. Trong một sát na, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Ám Hắc Đế quân sắc mặt âm trầm, chậm rãi từ không trung hạ xuống.

“Tại sao hắn lại cứu hắn … …” Đây là ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu Phong Vân Vô Kị, một bóng người xẹt qua trước mắt, sau đó hắn cái gì cũng không biết.

Phía sau, Ám Hắc Đế quân gật gật đầu, sau đó thân hình nhanh như điện tật bay về phía sau nơi Phong Vân Vô Kị rơi xuống, thân thể không như không nhúc nhích.

“Hắn ở đâu? Trước ngực Đao đế toàn máu, cổ tay phải run run không thôi: “như thế nào lại không thấy… ….”

“Không biết” Ám Hắc Đế quân xoay người lại đối diện với Đao đế, hai người nhìn thoáng qua nhau, trong mắt hiện lên sự thâm ý.

Tiếng ngọn lửa lách tách!

Âm thanh ngọn lửa cháy làm Phong Vân Vô Kị giật mình, mở to mắt, Phong Vân Vô Kị phát hiện một thân hình đang lẳng lặng đốt những khúc củi, một mái tóc dài, một thân hắc bào rộng thùng thình đưa lưng về phía Phong Vân Vô Kị, lẳng lặng ngồi bên cạnh đống lửa, tay phải nhặt thêm một cành cây khô vứt vào trong đống lửa.

Một loại cảm giác giống như đã từng quen biết hiện lên trong lòng, hình ảnh trước mặt này tạo cho Phong Vân Vô Kị cảm giác tựa hồ đã gặp qua.

lệ!

Trong màn đêm dài truyền đến một tiếng yêu cầm kêu to, tại lúc này trong bóng đêm có chút hoang vắng và lạnh lẽo. Phong Vân Vô Kị chống một tay trên mặt đất, ngồi dậy, đưa mắt nhìn lại, từ bốn phía trong bóng đếm xuất hiện một màn vụ khí màu trắng, gió gào thét thổi qua, Phong Vân Vô Kị không khỏi co người lại, cảm giác lạnh cả người.

“Như thế nào ta lại có bộ dạng này!” Phong Vân Vô Kị đột nhiên tỉnh ngộ ra, cả người đứng lên, thái cổ cao thủ ít thì một vạn năm, lâu thì hơn mười vạn năm, trăm vạn năm công lực, vốn đã đạt tới không sợ lạnh ngấm vào thân, như thế nào mà chỉ một luồng gió đêm lại khiến hắn lạnh run lên.

Thần thức quan sát trong cơ thể, Phong Vân Vô Kị nhất thời kinh ngạc, trong cơ thể chân khí cơ hồ chống rỗng, ma khí cũng bị một cỗ cường lực phong ấn.

“Không cần lo lắng, qua một khoảng thời gian, ngươi có thể khôi phục công lực tăng tiến gấp đôi.” Một thanh âm ôn hòa từ bên ngoài truyền đến, Phong Vân Vô Kị nhìn lại, đã thấy người mặc áo đen khẽ nhúc nhích, tựa hồ nơi tay cầm cái gì, một cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt xuất hiện trong tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không nghĩ ra.

“Ngươi có muốn cùng ta nướng thịt!” người mặc áo đen đột nhiên xoay người lại, trong tay cầm một khối thịt bị xuyên qua nhánh cây, khối thịt đã được nướng, hiển nhiên nhiên đã được nướng qua một khoảng thời gian.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người mặc áo đen kia, Phong Vân Vô Kị toàn thân kịch chấn, há mồm cứng lưỡi nói: “Ngươi … …là ngươi!!”

Người mặc áo đen mỉm cười: “Đúng vậy, ta không nghĩ tới ta và ngươi lại gặp lại.”

Hơ hơ, thằng PVVK gặp là thằng nào nhỉ, ta cũng chưa nhớ ra!!!

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.