Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Hải

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

Trăm vạn đại quân phi thăng rất nhanh liền được phân chia. Tuyết vực, Vu tộc đều có thu hoạch, Đao vực cùng Ma vực vốn cũng muốn tham gia phân chia thế nhưng sớm đã kết oán cừu với Kiếm các, lập trường song phương như vậy nên Kiếm các sẽ không gửi môn hạ vào hai vực này. Mà hai vực tựa hồ cũng biết sự tình này, nên cũng không cử người tới Kiếm vực. Phong Vân Vô Kị đoán rằng theo cách hành sự của hai vực, không có khả năng sẽ không can thiệp vào việc của người khác như vậy. Vốn dĩ hai vực này không có động tĩnh, chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là do Thánh điện nhúng tay vào. Phong Vân Vô Kị mặc dù phán đoán không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng sự thật cũng không khác bao nhiêu.

Không lâu sau thì chưởng môn Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái là Tử Hoàng cũng tự mình đến Kiếm vực, yêu cầu thu nhận năm vạn tân phi thăng giả. Bởi vì quan hệ giữa hai liên minh, Phong Vân Vô Kị cũng không tiện cự tuyệt.

Trăm vạn phi thăng giả xuất hiện, chuyện này lan truyền rất lâu ở Thái cổ, rất nhiều người đều hiểu được cơ hội này không thể có lại, từ giờ về sau tình huống này chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện. Không kể như thế nào, do có sự gia nhập của Thánh điện, đây quả là một chuyện lớn rung động cả Thái cổ. Tuy nhiên cũng chưa có dẫn đến xung đột của năm vực trong lúc đó, tất cả mọi mâu thuẫn tạm thời bị đè xuống, Thái cổ khôi phục lại cuộc sống hòa bình.

Nhìn cả Thái cổ bây giờ, Kiếm vực tuy được biết đến như vực thứ năm, nhưng thực lực cũng là yếu nhất. Nếu không có hai vị cao thủ cấp kiếm hoàng là Tây Môn Y Bắc cùng Độ Cô Cầu Bại (Độc Cô Vô Thương) gia nhập, kéo theo Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái gia nhập thì thực lực của Kiếm vực còn yếu nữa.

Làm thế nào để kéo gần khoảng cách với Tứ vực, đây là một vấn đề làm Phong Vân Vô Kị vô cùng đau đầu. Cân nhắc vấn đều một thời gian dài, rốt cục trong một ngày Phong Vân Vô Kị triệu tập tất cả các đệ tử rời khỏi Kiếm các. Kiếm vực không còn nữa, mọi người trong kiếm vực chẳng biết đã đi về đâu, tin tức này khiến mọi người chấn động. Chưởng môn Tử Hoàng của Nam Thăng Bắc Đẩu kiếm phái cũng chấn kinh không thôi.

Một tháng qua đi, hai tháng qua đi, nửa năm lại qua đi, một năm đã trôi qua, Kiếm các vẫn trống rỗng như cũ, Kiếm các dần dần biến mất khỏi Thái cổ một cách bình thường. Do đã kết oán cừu với Ma vực và Đao vực, hai vực này đều phái xuất người đi điều tra tung tích của Kiếm các trên toàn Thái cổ. Nhưng điều khiến kẻ khác khiếp sợ chính là kiếm hoàng Phong Vân Vô Kị cùng với hơn sáu mươi vạn chiến sĩ, một số lượng khổng lồ như vậy đột nhiên như bốc hơi khỏi nhân gian.

Có người vui mừng hoan hỉ, có người buồn bã, ưu sầu, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng tò mò: người trong Kiếm vực rốt cuộc đã đi đâu? Vì sao tất cả bọn họ như đã biến mất khỏi Thái cổ, cũng chưa bao giờ có người ở địa phương nào nhìn thấy kiếm các chiến sĩ.

Phía đông Thái cổ có một vùng biển rộng lớn tên là: Đông Hải. Mực nước sâu hàng vạn dặm, rộng mênh mông đến hàng vạn hải lí.

Ở sâu trong Đông Hải mấy ngàn thước, có vô số người ngồi xếp bằng dưới mặt biển, nhiều người kim quang trên người nhấp nháy, ở dưới biển sâu trông có vẻ bắt mắt. Cách lục địa hàng ngàn dặm là biển rộng, những người này không nói, ngồi bất động, yên lặng tu luyện công lực dưới áp suất của biển sâu. Tại hải vực xung quanh có rất nhiều thi thể khổng lồ đang trôi nổi theo dòng nước. Tại một nơi trên mặt nước có một gã hắc phát nam tử đang lẳng lặng tu luyện trong nước, sóng biển bắt đầu nổi lên nhưng thân hình này vẫn bất động, hoàn toàn ổn định trong nước. Phía trên mặt biển rộng có một cỗ thiên địa nguyên khí dựa theo quy luật nào đó chuyển động, lần lượt thay đổi không có vào dưới lòng biển sâu mà tiến vào trong cơ thể người ngồi sâu dưới mấy ngàn thước kia.

Những người này chính là Phong Vân Vô Kị cùng chúng nhân Kiếm các. Phong Vân Vô Kị sau thời gian dài suy nghĩ, rốt cục quyết định lợi dụng sức ép độ sâu của Đông Hải để tập luyện gia tăng công lực.

Tiến vào Đông Hải, Phong Vân Vô Kị truyền thụ cho mọi người Quy tức đại pháp, sau đó chúng nhân lợi dụng thời gian ban đêm để chạy, ban ngày cẩn thận che dấu hành tung, ẩn thân trong huyệt động, không có huyệt động thì tạo huyệt động nhân tạo. Hành động này quan hệ vô cùng trọng đại, Phong Vân Vô Kị không khi vọng nơi tu luyện võ học ở sâu trong Đông Hải bị người của Ma Vực hoặc Đao vực phát hiện. Nhân dịp này cửu chuyển sinh tử huyền công vô cùng bá đạo học được tại Thánh điện hấp thu thiên địa nguyên khí vô cùng mãnh liệt. Trong phạm vi mấy trăm dặm, những người khác cơ hồ rất khó hấp thu thiên địa nguyên khí.

Trong biển rộng, trải qua vô số năm tháng cùng tuế nguyệt, nhật nguyệt tích tụ được rất nhiều thiên địa vân khí, có rất nhiều yêu thú thu nhập vân khí, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa. Những nhật nguyệt tinh hoa này yêu thú không hấp thu toàn bộ mà một phần dung nhập vào trong biển rộng, tích tiểu thành đại nên trong biển cũng không ít linh khí. Phong Vân Vô Kị vận chuyển cửu chuyển sinh tử huyền công vô cùng bá đạo, phương pháp thổ nạp khiến thiên địa nguyên khí ở ngoài ngàn thước đều tụ tập lại trong biển, giúp cho sự hấp thu chân khí mọi người trong Kiếm vực vận chuyển với tốc độ nhanh hơn.

Khi tốc độ chân khí giảm bớt, mọi người trong Kiếm vực đều lặn xuống thêm một ngàn thước, cứ như vậy không ngừng trầm xuống. Ở trong chỗ sâu áp suất càng mạnh, dưới áp lực tác dụng công lực vận hành càng nhanh, sinh ra lực lượng đủ sức kháng cự lại áp lực của nước.

May mắn chính là vùng Đông Hải này là nơi có rất ít người giao thiệp, bởi vậy rất ít người tìm kiếm người của Kiếm vực tại nơi này. Phong Vân Vô Kị cùng chúng nhân tại tầng biển sâu tu luyện võ học. Đệ ngũ kiếm đảm tuần tra tại vùng hải vực, yêu thú bị khí tức loài người hấp dẫn, những yêu thú yếu bị chân khí của Phong Vân Vô Kị giết chết, những yêu thú khác thì bị đệ ngũ kiếm đảm phân thây, rốt cục trong phạm vi ngàn dặm không có yêu thú dám lại gần, từ đó người của Kiếm các được an toàn.

Năm mươi vạn giáp sĩ tư chất mặc dù bình thường nhưng hoàng kim chiến quyết không đòi hỏi tư chất cao, chỉ cần nửa năm, năm mươi vạn giáp sĩ đều đạt tới cảnh giới tầng thứ nhất của hoàng kim chiến quyết.

Sâu trong biển không có nhật nguyệt, chúng nhân một lòng tiềm tu, lúc mới đầu còn phải toàn tâm toàn ý mới có thể vận chuyển hết chân khí trong cơ thể, nhưng về sau hình thành thói quen, không cần phải đặc biệt chú tâm.

Đột phá tầng thứ nhất của hoàng kim chiến quyết, đi xuống sâu một ngàn thước, thời gian đầu cần phải hao phí tâm tư, nhưng sau đó dần dần trở thành một loại bản năng. Trong khung cảnh đó, tâm hồn kiếm các chúng nhân dần trở nên không suy nghĩ, tiến dần đến cảnh giới thái hư vô thượng, việc tu luyện võ học cũng dần nhanh hơn rất nhiều.

Trải qua không biết bao nhiêu năm? Trong biển rộng, ngồi bắt chéo chân trong nước, Phong Vân Vô Kị lần đầu tiên nhìn thấy tình huống đóng băng từ khi tới Đông Hải. Vô số bông tuyết từ trên không trung bay xuống, kết thành một tầng băng trên mặt biển rộng, tầng băng ngày càng dày hơn, lực lượng mạnh mẽ của thân thể Phong Vân Vô Kị bắt đầu khai phá tầng băng chung quanh.

Lúc đầu Phong Vân Vô Kị lưu giữ một tia ý thức tại bên ngoài cơ thể, lẳng lặng nhìn những thi thể yêu thú khổng lồ dần dần biến thành những bộ thi cốt khổng lồ. Trên bộ thi cố này có nhiều điểm trắng, rốt cục cũng xuất hiện từng vết nứt, chìm vào rồi biến mất trong nước. Thi cốt của yêu thú không ngừng luân hồi, thi cốt theo dâu vết của năm tháng chìm vào trong nước, biến mất không dấu vết.

Trong Đông Hải, băng không ngừng tan chảy rồi lại đóng băng, bông tuyết không ngừng rơi rồi lại tan chảy, một năm rồi lại một năm nữa, không ngừng chuyển động tuần hoàn.

Lúc bắt đầu thần tức ở lại bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kị còn có thể lẳng lặng tính toán năm tháng, một năm, hai năm, ba năm … …nhưng rốt cục cũng cảm giác được việc đếm này thật nhàm chán, cuối cùng cũng buông bỏ.

Lực lượng thời gian không thể ngăn cản, ý thức bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kị rốt cục cũng trở thành một mảng hỗn độn, rất nhiều thứ dần dần đều không rõ. Lúc bắt đầu Phong Vân Vô Kị còn có thể nhớ rõ vị diện xa xôi kia, những đêm mưa gió luyện võ, ngộ đạo hiểu ra sự tình, còn có thể nhớ rõ lần đầ đi vào thái cổ, biết được chân tướng sự thật, cảm thấy mất mát, nhưng rốt cục tất cả trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ … …

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.