Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài hay phế vật (Phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 1627 chữ

Chương 4: Thiên tài hay phế vật?

.....

Đám học sinh còn lại nhanh chóng hoàn thành phần kiểm tra của mình.

"Số 488, Lâm Trấn!"

Một giáo viên kêu lớn, Lâm Trấn liền ra vẻ con cháu đại gia tộc, sang trong từ tốn khiến bao học nữ chú ý. Mục đích của hắn là lấy được sự chú ý của Dương Thanh Nguyệt, nhưng xem ra cô ta liếc của chả thèm liếc cô chỉ một hướng nhìn phía cuối đám học sinh nói chính xác hơn là đang nhìn Vũ Thiên.

Lâm Trấn bước đến chỗ quả cầu đặt tay lên một lượng Mana đổ vào phát ra ánh sáng Lam nhạt không khí có chút đổi lạnh.

"Sơ kỳ 10 tinh!"

Ngồi phía trên Lâm Bình thấy cảnh này cười lớn nói.

"Ha ha! Đúng là cháu ta, Hiệu trưởng thấy sao?"

Lâm Bình nhanh chống hiện lên vẻ cáo già của mình cái hắn muốn chính là sự chú ý của Lý Khanh cùng Dương Thanh Nguyệt có được chỗ dựa lớn hắn càng dễ dàng thực hiện âm mưu của mình.

Hiệu trưởng nét cười cười nói,

"Đứa trẻ này thật sự không tồi, là một thiên tài đáng được bồi dưỡng."

Lý Khanh kế bên không nói ông ta cười nhẹn, đầu hơi gật lòng thầm nghĩ.

"Kẻ đúng là một con cáo..."

Ầm!!!

"Năng lực tấn công loại A!"

Người giáo viên chấm điểm nhanh chống hô lớn, đám học sinh còn lại bất đầu hô hò.

"Wao! Đẹp trai quá!"

"Đúng là con cháu gia thế!"

"Năm này hắn lại đứng nhất rồi."

"Người với người có thể khác nhau vậy sao?"

.....

.....

Lâm Trấn rất biết thưởng thức sự tán thưởng của đám bạn học, đầu hơi ngẩn cao tay nhẹn vuốt mái tóc tạo nét cho bản thân.

Lâm Trấn từ tốn về chỗ hắn cũng không quên liếc Vũ Thiên cái cười lạnh.

"Số 489, Vũ Thiên!"

Vũ Thiên bước lên bỏ lại phía sau là ánh nhìn khinh thường của đám bạn cùng lớp, đặt bàn tay lên quả cầu một màu hồng nhạt xuất hiện tản ra khắp nơi như những tấm lụa.

"Sơ kỳ 11 tinh!!"

Cả trường như chết lặng nhất là đám cùng học, Đường Tâm Tâm ngồi ở phía trên trên che miệng cười duyên nhìn Vũ Thiên.

Lý Khanh nhanh chống chú ý đến kẻ này ông ta trinh chiến bao năm sao lại không nhận ra lượng Mana vừa rồi rất bất thường nói đúng hơn là nó nhiều một cách bất thường.

Bên khác Lâm Bình mày nhíu chặt, hắn làm sao có thể quên tên nhóc này.

Bất ngờ một tiếng hô lớn đến từ phía dưới đám học sinh, người này không ai khác chính là Lâm Trấn.

"Quả cầu chắc có vấn đề ta kiến nghị đổi quả khác."

Lâm Trấn giọng điệu có chút không tin, có chút tức giận lòng hắn bắt đầu xuất hiện một tia lo sợ hắn vốn coi Vũ Thiên như một con sâu dư sức dẫm chết nhưng hắn lại không ngờ tới con sâu lười biếng ngày ngày ngủ trong giờ học này lại mạnh hơn hắn được, hắn không cho phép. Hắn là ai là người Lâm Gia, được bồi dưỡng từ nhỏ, được hưởng sự giáo dục tốt nhất, Lâm Gia cũng ra sức bồi dưỡng hắn tốn bao nhiêu tài nguyên dược bảo làm sao lại thua một tên nghèo kiếp chuyện này vốn không thể sảy ra.

Mặc khác giáo viên có phần khó chịu về hành động này của Lâm Trấn, nhưng không ai trách mắng hắn. Lâm Bình có chút nhíu mày lần nửa hắn mở miệng.

"Ta thấy cũng tốt, quả cầu này cũng nhiều học sinh dùng qua cũng nên đổi một quả."

Hiệu trưởng mày hơi nhíu đây chính xác là đang xem thường vật chất của trường ông ta, nhưng ông cũng nhắm mắt cho qua kẻ này vốn rất khó để đắc tội. Ông nhẹn gật đầu ra hiệu cho một giáo viên đi lấy quả cầu khác.

Người giáo viên nam chủng bị đi thì bị Đường Tâm Tâm cản lại,

"Để ta đi cho."

Cô đứng vậy đi vào phía trong cười mộng mị, cô cũng không quên liếc xéo Lâm Bình một cái.

Lý Khanh một bên cười lạnh lòng thầm nghĩ.

"Quả nhiên của nhóc này được cô để mắt tới, thú vị thú vị... Ta lại tự hỏi kẻ nào đủ sức thuê cô dạy bảo một cô nhóc 15 16 tuổi."

Lý Khanh có một suy nghĩ đúng lẽ nhưng hắn lại sai ở một điểm, không phải Dạy Bảo mà là Bảo Vệ.

Rất nhanh quả cầu được thay, Vũ Thiên đặt tay lên hiện tượng không khác lúc đầu là mấy.

"Sơ kỳ 11 tinh!!"

Vũ Thiên lại lười để ý hắn chán rồi lòng thầm nghĩ "nhanh nhanh còn về ngủ." Một mạch đi đến điểm kiểm tra tấn công. Tay vơ cao một vòng tròn Ma Pháp màu hồng xuất hiện.

"Tinh Thần-Quyền!"

Từ hư không một nắm tay to lớn xuất hiện sao đó đấm thẳng xuống chỗ ba con bù nhìn.

Ầm!!!

Ngay lập tức ba con bù nhìn bẹp dính trên mặt nền cả trường như chết lặng nhất là lớp của Vũ Thiên, mặt của Lâm Trấn lúc này khó coi vô cùng nhăn nhó mày nhíu chặt hắn cố lừa dối bản thân mình đây không phải sự thật hắn làm sao có thể thua tên phế vất đó được "Không thể!!" là hai từ lập đi lập lại trong đầu hắn miệng thì lẩm bẩm khiến cho một số học sinh khác né xa ra.

"Tấn công l-loại S."

Người giáo viên kiểm tra có chút kinh ngạc, bởi cậu học sinh này hắn không hề biết từ bao giờ hắn lại không nhớ một học sinh có triển vọng như thế này?

Ngay lập tức cả trường như cái chợ ồn ào vô cùng khiến cho giáo viên cũng phải nhăn mặt.

"Hắn là ai?"

"Tại sao ta chưa từng biết kẻ mạnh thế này..."

"Hắn mạnh hơn cả Lâm Trấn."

"Tên này người của gia tộc nào thế?"

"Hắn lớp nào thế?"

"Tấn công loại S, tên này ăn gì trâu bò vậy?"

"Đây... Là mơ ta không tin!!"

"Đứa nào đánh ta cái coi!"

.....

Như không chịu được sự đã kích, Lâm Trấn không biết từ lúc nào đã đi lên phía sân nơi kiểm tra tiếng thẳng đến Vũ Thiên hai tay túm lấy cổ áo Vũ Thiên mặt kề mặt.

"Mày... Chắc chắn gian giận... M- Mày đã dùng thủ đoạn gì? Thằng nghèo kiếp như mày không thể mạnh hơn tao được."

"Này em kia....!!!"

Giáo viên nhanh chống lên tiếng định lôi Lâm Trấn ra nhưng việc tiếp theo gần như khiến cả trường không lạnh mà run.

Vũ Thiên hai tay túm lấy đầu Lâm Trấn ấn mạnh xuống phía dưới lại một chân co lại đánh mạnh đầu gối vào mặt.

Binh!

Vũ Thiên buông Lâm Trấn ra hắn ta lảo đảo máu miệng máu mũi rơi lộp độp, chán nổi gân xanh mắt đỏ ngầu hét lớn.

"Thằng chó!! Mày dám đánh tao!"

Lâm Trấn đưa tay định sử dụng Ma Pháp nhưng ngay lập tức hiệu trưởng xuất hiện giữa hai người.

"Được rồi! Dừng ở đây."

Lâm Trấn khựng lại, nhưng cũng ngay lập tức Lâm Bình xuất hiện hắn không vui không giận nhìn Vũ Thiên cười khiến cậu có chút khinh thường ra mặt.

"Cậu nhóc có muốn gia nhập Lâm Gia không?"

Lâm Bình lên tiếng hắn không phải kẻ ngu khi không nhận ra sức mạnh của Vũ Thiên bây giờ tất nhiên hắn phải lôi kéo, không được thì phải bóp chết tránh hậu họa sau này.

"Chú...."

Lâm Trấn định lên tiếng nhưng bị Lâm Bình liếc cái im bặt sợ hãi.

Vũ Thiên có cảm giác kinh tởm kẻ trước mắt, lòng lại vân lên cảm giác khó chịu về chuyện này.

"Ta từ chối!"

Lâm Bình nhận được câu trả lời, khuôn mặt không tốt nhìn Vũ Thiên.

"Cậu chắc chứ? Cha cậu thì sau?"

Lâm Bình cười gian trá nhìn Vũ Thiên.

Nhận thấy sự đe dọa Vũ Thiên thân lượng lờ một luồng Mana nhưng hắn chưa kịp lên tiếng một bàn tay mềm mại đặt lên vai hắn, bàn tay này chính là của Đường Tâm Tâm cô nhìn Vũ Thiên sau đó lắc nhẹn đầu.

"Lâm Lão cũng nên về chỗ chúng ta còn phải xem mấy học sinh khác kiểm tra."

Hiệu trưởng cười nói.

"Hừ!"

Lâm Bình liếc Vũ Thiên một tiếng sau đó quay lưng đi, một bên khác hiệu trưởng lại nhìn Vũ Thiên cười cái rồi cũng quay đi.

Bên khác Đường Tâm Tâm nhéo tai Vũ Thiên khiến hắn đau đớn, giọng cô có chút tức giận nói.

"Em hay quá! Mới có chút thành tựu lại đi gây sự... Xong đi, cô xử em thế nào."

Vũ Thiên xoa xoa tai mặt oan ức nói.

"Là hắn... Kiếm chuyện chứ bộ..."

Binh!!!

Ngay lập tức Vũ Thiên ăn đấm vào đầu, khiến hắn đau đớn ôm đầu.

"Em có về chỗ không?"

Đường Tâm Tâm tay nắm lại vơ lên một ngọn lửa phừng cháy khiến Vũ Thiên xanh mặt nhanh chạy về chỗ.

Phía trên Dương Thanh Nguyệt từ đầu tới cuối quan sát, không biết nghĩ gì mà cười lạnh một cái. Vũ Thiên vừa về tới chỗ liền cảm thấy sống lưng lạnh toát quay mặt lại nhìn đã thấy Dương Thanh Nguyệt đang nhìn hắn.

.....

Bạn đang đọc Pháp Sư Tâm Linh Hệ sáng tác bởi Axen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Axen
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.