Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 1168 chữ

Hôm nay chủ nhật là một ngày đẹp trời, Khanh xách cần câu ra bờ sông câu cá, đang suy nghĩ miên man về Vân, cô bạn học cùng lớp . Anh ta thích Vân lâu rồi mà không dám nói,đang nghĩ không biết làm sao để tỏ tình với cô ấy. Mà cũng phải thôi, gần 20 tuổi đầu anh có biết mùi con gái là gì đâu,lúc còn nhỏ một chút cũng đào hoa , được nhiều cô để mắt đến,nhưng anh ta không quan tâm lắm, suốt ngày hết học rồi tới game, hoàn toàn không chú ý đến con gái, đến khi chú ý thì đã già chát rồi.Càng nghĩ càng chán nản, nhìn mấy đứa nhỏ mới học bậc tiểu học thôi mà cũng có đôi có cặp hết rồi, còn mình vẫn độc thân, đắng lòng , haiz...

Thở dài một tiếng cảm thương cho số phận cô đơn của mình, anh ta chợt nhìn xuống đôi dép dưới chân, bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt “Tới đôi dép còn có đôi, còn mình thì vẫn cô đơn lẻ bóng một mình, không biết khi nào mới thoát khỏi kiếp sống FA, trời ơi là trời”.

Ầm !bỗng nhiên có một tiếng sấm vang lên giữa thinh không. Hắn ta giật mình hoảng hồn nói : “Trời phật! con trót lỡ dại, con chỉ gọi chơi cho vui thôi, không có ý gì đâu, người có bận việc gì thì người cứ đi làm đi, đừng để ý đến con”.Nói xong hắn hoảng hồn lau mồ hôi hột đang rơi như mưa phía sau lưng.

Ầm ! Lại thêm một tiếng sấm vang trời nữa xuật hiện.

Hắn run rẩy nhìn bầu trời xanh nói : “Trời ơi, con xin lỗi ngài, con lỡ dại, không nên gọi ngài vào một ngài đẹp trời như thế này, ngài đại nhân đại lượng tha cho con lần này, lần sau cho dù có bị người ta bắt đem đi thiến thì con cũng không dám gọi người đâu, huhu”.

Đáp lại lời hắn là một khoảng không im lặng, hắn thở phào một hơi, hết hồn. Thầm nghĩ chắc mình bị dọa cho sợ thôi, chứ thế giới này làm gì có ông Trời như người ta thường đồn, chẳng phải ngoài trái đất là vũ trụ với những dãy ngân hà vô cùng rộng lớn sao?. Đem dụng cụ câu thu vào bao chuẩn bị đạp xe về, thì “Rầm” một tiếng. Một tia sét cực lớn từ trên trời đánh vào hắn. Trước khi ngã xuống hắn thầm gào thét trong lòng : “Rõ ràng người ta đã xin lỗi rồi mà, còn xin lỗi chân thành như vậy,không ngờ lại bị đột kích chết tức tưởi, đúng là một cái chết đầy oan ức và không cam lòng mà”, không ngờ câu cá vào một ngày đẹp trời như vậy lại là ngày chết của hắn, biết thế thì thà hắn ở nhà chơi với kiến chứ quyết không ra đường.Nhưng hối hận thì cũng đã muộn.

Lách tách, những hạt mưa rơi trên lá tạo ra âm thanh vô cùng vui tai, Khanh dần tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, hắn từ từ mở mắt nhìn xung quanh… Tối đen như mực, đó là khung cảnh trước tầm mắt của hắn lúc này, nhớ tới cảnh bị sét đánh hắn nghĩ : “Vậy là mình đã chết rồi sao?”.

Lúc này có một suy nghĩ lướt ngang đầu hắn làm hắn sợ hết hồn: “Nếu mình chết rồi, ở đây tối như vậy thì chắc hẳn là địa ngục, mà nghe kể rằng dưới địa ngục có ngưu đầu mã diện, hắc bạch vô thường… và cả loại quỷ khác. Chút nữa có khi nào bọn chúng xuất hiện rồi không nói lý lẽ đem hắn đưa đại vô một tầng địa ngục nào đó không? Có thể lắm chứ, phải suy nghĩ cách thương lượng với bọn chúng mới được. Lỡ chết rồi thì cũng phải đi dạo một vòng cho biết địa ngục như thế nào chứ, chẳng lẽ chưa biết gì mà bị đem đi bắt đầu thai hay nhốt xuống địa ngục thì có phải đã phí một lần tham quan không”. Nghĩ vậy nên hắn chống người đứng dậy, bịch một tiếng, đầu của hắn va phải thứ gì đó, nhưng do tối quá hắn không nhìn rõ được. Cảm giác đau từ đầu truyền đến làm hắn tỉnh táo.

“Không đúng, nếu đã chết thì làm sao mà đau được”, nghĩ vậy hắn đưa tay cấu đùi mình một cái, đau thật. Vậy là hắn đã xác định được là mình vẫn còn sống.

“Ha ha ha, tốt quá, mình vẫn chưa chết, còn sống là còn hy vọng, bị tia sét lớn như vậy đánh mà không chết thì đúng là may mắn, tạ ơn trời phật”, hắn vừa vui mừng vừa thầm cảm ơn ông trời mà hắn đã mắng nhiếc trong lòng trăm vạn lần trước khi bị đánh.

“Uhm ta còn sống ! Nhưng ta đang ở đâu đây? Tại sao nơi này lại tối như vậy?” hắn thầm tự hỏi.

Dùng tay khua khoáng xung quanh thì hắn đại khái xác định được là mình đang nằm trong một cái hang không to lắm, có thể là hang heo rừng hay hang con gì đó . Không suy nghĩ nhiều , hắn tìm cách chui ra. Sau một hồi chật vật thì hắn cũng chui được ra khỏi hang , trước mắt là một mảng rừng xanh tươi và mát mẻ, xung quanh toàn những cây đại thụ vô cùng to lớn, tán lá che phủ cả khung trởi, những giọt mưa chỉ có thể chen qua kẽ lá tí tách rơi xuống.

Đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện âm thanh : “Ting, Chúc mừng kí chủ đến với Thiên Vũ đại lục, hệ thống Pháp sư mở ra, Chúc ký chủ có một hành trình mới thật thành công và thú vị.

“Thiên vũ đại lục ? Hệ thống pháp sư ? Ai đang nói chuyện ?”. Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của hắn lúc này, vô cùng hoang mang, tại sao trong đầu mình lại xuất hiện giọng nói? Chẳng lẽ lúc bị sét đánh dẫn đến bị tâm thần phân liệt , sinh ra ảo giác luôn rồi? Không đúng, rõ ràng là hắn rất tỉnh táo, và giọng nói vừa rồi vô cùng chân thực. Không thể nào có chuyện sinh ra ảo giác được, nghĩ vậy hắn cất tiếng hỏi: “ Ai ? Là ai đang nói chuyện với tôi ?”.

Trong đầu hắn lại vang lên giọng nói : “Ta là hệ thống Pháp sư, đang ký sinh trong người ký chủ, do ký chủ đã dung hợp với hệ thống nên được đưa đến Thiên vũ đại lục này”.

Bạn đang đọc Hệ thống Pháp thuật tại dị giới sáng tác bởi AhriNguyen90
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AhriNguyen90
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.