Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Thành Quả Phụ

Phiên bản Dịch · 1627 chữ

Chương 1: Quả Phụ Muốn Xuất Giá 1

“ Ta cho ngươi một cơ hội trở lại thế giới để cảm nhận cái bất đồng nhân sinh, ngươi chỉ cần thay người khác giải trừ chấp niệm, thay ta thu những người bị ảnh hưởng bởi thất tình lục dục, ngươi có nguyện ý hay không?”

“ Nguyện ý “

Thẩm Ngọc Noãn trả lời rất dứt khoát còn có điểm gấp gáp không chờ nổi.

Nàng rất thức thời lấy lòng đối phương, hắc khí bao quanh thân nàng dần dần tan đi, áp lực đến không thể nào thở nổi kia cũng dần tan biến, sự thay đổi quá bất ngờ nên mang theo hốt hoảng như đang trong mơ.

Nàng, Thẩm Ngọc Noãn sinh thời đã bị các chuyên gia khoa thần kinh chẩn bệnh vì có bệnh trầm cảm, lại bị vọng tưởng có hai nhân cách cùng với tinh thần phân liệt điềm báo của bệnh tâm thần. Nàng chết ở một phòng bệnh nhỏ trong bệnh viện, sống được vừa tròn 28 tuổi.

Nàng có phải bị bệnh hay không, chính nàng là hiểu rõ nhất. toàn thế giới đều nói nàng có bệnh, nàng cũng từng hoài nghi chính bản thân mình, thẳng đến sau khi chết, đối với thi thể nàng lải nhải, Lý Bảo Châu đã cho nàng một đáp án chắc chắn. Nàng là hoàn toàn bình thường. Tất cả chỉ là một âm mưu sắp đặt hãm hại mà thôi.

Khi sống một mình ở phòng đơn, đến khi chết cũng không thể siêu thoát. Thẳng cho đến khi thanh âm kia xuất hiện, với nàng mà nói tựa như 28 năm nhân sinh đau khổ để đổi lấy một hi vọng kì tích.

Cái kia thanh âm kì ảo vang lên trong đầu, nói một đoạn thật dài, đợi một đoạn trời đất quay cuồng, đầu óc trì độn mới hoàn tỉnh lại. Nàng đây là….xuyên qua sao ?

Bốn phía rất an tĩnh, trừ tiếng nàng thở và nơi xa đang có tiếng ve sầu kêu.

Linh hồn nàng vừa tiến vào, toàn thân đều cảm thấy bủn rủn vô lực, một thời gian dài ở A Phiêu, Thẩm Ngọc Noãn khẽ kéo khóe miệng. Khó chịu. Cái gì thế này?

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ngay lúc đó truyền tới tiếng bước chân phía xa, trong lòng nàng hoảng hốt đánh giá bốn phía, phòng ở tổng 24 mét vuông, trừ bỏ giường nàng đang nằm, bên ngoài gồm có một tủ quần áo, một bộ bàn ghế, một bộ trang điểm.

Đồ vật cũ nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, phòng không có mùi lạ, nhưng tất cả những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm là những thứ này nói cho nàng biết đây là cổ đại. Cổ đại aaa!

Thẩm Ngọc Noãn đang xúc động nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, càng lúc càng kích động. Làm sao bây giờ, người tiến vào là ai? Phải ứng phó như thế nào?

Đang khẩn trương liền thấy một thứ ùa vào đầu nàng, khiến đầu nàng như muốn nỏ tung nào còn thời gian mà lo lắng.

Tiến vào là một phụ nữ trung niên da nâu đen, vận trang phục vải thô, cổ tay áo còn chồng chất mảnh vá. Trong tay bưng một cái tô màu nâu bự tỏa ra nồng đậm mùi dược vị.

Vương thím vừa vào cửa liền thấy Lâm Noãn nương đã tỉnh đang ngồi ngây ngốc tâm như tro tàn, không có một chút tỉnh táo thong thường.

Hồ gia gồm cha và một tiểu hồ nhi đến địa phương này sống, nam nhân gia chỉ cần không có trở ngại liền vừa lòng, cuộc sống tuy có lôi thôi nhưng không tính toán tỉ mỉ, tiền thu trừ bỏ hai mẫu ruộng đất liền không có gì cả.

Đến khi Hồ con 16 cũng không có làm lễ trưởng thành, ai ngờ Hồ cha trong một chuyến ngẫu nhiên đi đến huyện thành, vận khi tốt thế nào mua lại từ tay một bà tú Lâm Noãn nương đang bị bệnh nặng. Định tính nuôi dưỡng tốt để cấp làm tức phụ, ai biết mới đưa vào nhà cây liền rụng, này cũng thật quá hại người.

Từ lúc Noãn Nương tới Hồ gia, lúc trước chỉ có thể ăn tạm bợ sống qua ngày, gần nhất từ khi hai năm trước gặp Hồ thúc chính là rượu thịt ngon không ngừng, có không ít người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đáng tiếc mệnh quá yếu, thứ tốt như thế bọn họ không có phúc hưởng, hai cha con Hồ gia trước sau ra đi, không biết từ nay về sau đến nhà nào mới được hưởng phúc phận ấy.

Đáng thương nhất chính là Noãn nương , còn trẻ mà đã phải thủ tiết, tạo nghiệt a.

Đặt chén thuốc xuống, Vương nhị thẩm nhìn đầy thương hại, muốn nói lại thôi, ngập ngừng đắn đo.

Nàng không nói khéo, không thể ăn nói khéo léo như các tiểu tức phụ khác chỉ cần mở miệng liền đem người ta cười vui mừng không ngừng.

Nàng có tính thẳng thắn, có gì nói thế, vì vậy đã đắc tội không ít người xung quanh. Biết là tính xấu nhưng trời đã tạo ra như thế, nàng không phải muốn sửa là sửa được.

Chỉ có Noãn nương là thật tốt, chưa bao giờ so đo, nhưng sao người tốt lại phải gặp cảnh như thế. Vương nhị thẩm hạ quyết tâm khuyên can Noãn nương, lắp bắp nửa ngày rốt cuộc cũng nói được câu

“ Noãn nương, hiện nay Hồ gia chỉ còn lại mình ngươi, ngươi phải sống thật tốt không thể nghĩ dại dột, Hồ thúc và con hắn còn chờ ngươi viếng mồ đốt tiền cho họ những ngày lễ nữa…”

Nhìn thấy Noãn nương phản ứng tốt, không còn ngây ngốc như trước, Vương nhị thẩm kiên trì không ngừng khuyên nhủ

“ Ngươi còn trẻ, lại xinh đẹp, may vá cũng thuộc số một số hai ở trấn này, tương lai sau này sẽ rất tốt. Nghe thẩm khuyên, đừng nghĩ điều xấu, ngày lành chắc chắn còn ở phía sau…”

Nàng không có nói bừa, quả phụ thì như thế nào ? Nếu Noãn nương muốn gả, người muốn thú có thể đạp hỏng cửa Hồ gia cũng không khoa trương.

Một hai năm ông trời thưởng đất đai màu mỡ hoa màu thu hoạch tốt, so với mấy năm trước còn tốt hơn. Nhưng ăn không đủ no đủ ấm, thì đi theo, giá trị lại càng lớn.

So với những cô nương chưa lấy chồng, quả phụ trên đời này cũng không phải kém, lại nói Noãn nương không có con làm liên lụy.

Cho dù có cũng có rất nhiều người muốn thú, phải biết rằng, Noãn nương có thủ pháp thêu cực kì tốt, bán đi một bức tiểu bình phong là có thể nuôi sống cả gia đình hơn phân nửa năm, ai mà không muốn ?

Nếu không phải hồ gia đặt trước, các bà mối phỏng chừng đều tới. quanh Sơn Loan thôn bọn họ còn có hai mươi mấy ngươi chưa cưới tiểu tức phụ, Noãn nương chính là bánh ngon, cưới về nhà không những có vợ lại còn là một cây hái ra tiền!

Những lời này hiện tại không phù hợp nói với Noãn nương, Vương thím nghẹn cũng khó chịu, xem Noãn nương tốt xấu gì cũng có phản ứng, dặn dò nhớ uống dược, liền cáo từ rời đi xem như đã tận tình.

Nhìn theo Vương thẩm rời đi, Thẩm Ngọc Noãn mới yên tâm xuống dưới, thở dốc, vừa rồi tin tức truyền vào trí não mãi mới tiêu hóa được, nàng hít thật sâu rồi thở ra một trọc khí.

Đưa nàng xuyên vào người, là thần hay yêu ma? Tóm lại là chỉ nghe thấy tiếng không nhìn thấy người, tự nhiên ý vị đem những gì nàng cần làm làm như thế nào đều khắc ở trong đầu.

Thế gian luôn có rất nhiều cuộc sống không như ý, hàm chứa các loại cảm xúc mong nhanh chết, những loại cảm xúc đó khi chết đi biến con người trở thành quỷ hồn, bọn họ là những người mang nặng thất tình lục dục , đòi hỏi nhiều yêu cầu.

Hai nhân sinh khác nhau, những quỷ hồn đem những đồ vật trân quý nhất của mình cho Mộng Vô, đổi lấy cơ hội viết lại nhân sinh, Thẩm Ngọc Noãn xuyên qua để hoàn thành nó. Nghĩ tới có thể bỏ được đồ vật như thế chứng tỏ nhân sinh không dễ gì vất bỏ.

Đơn giản mà nói, công việc của nàng là làm cho họ vừa ý cam tâm tình nguyện đem vật trân quý nhất bỏ mộng vô cho dù là linh hồn.

Thẩm Ngọc Noãn bỗng hoảng hốt, sau khi chết nàng bị nhốt ở tàn thể trung không thoát ra nổi, nguyên nhân là do chấp niệm quá nặng sao? Chấp niệm này làm Lý Bảo Châu chết có tính hay không ?

Thất thần trong chốc lát, Thẩm Ngọc Noãn cưỡng ép đem suy nghĩ của mình kéo về, Mộng Vô đã nói qua, hồn phách của nàng quá yếu, nếu dao động quá lớn chính là tìm đường chết.

Nàng hoàn toàn hiểu, thế giới này hồn phách vô hạn, nếu thất bại ,hồn nàng chết ,Mộng Vô dễ dàng tìm một hồn phách thay thế. Nhưng nàng không nghĩ muốn chết đâu.

Bạn đang đọc Pháo Hôi Phản Công Vô Địch ( Dịch) của tiêm tiêu bạn dư sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyênnguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.