Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vinh dự vô cùng

Phiên bản Dịch · 1684 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Ban đầu chỉ là một cơn mưa nhỏ nhưng rồi giông tố nổi lên thổi theo không gian núi rừng, màn đêm giống như bị một tấm rèm che đi rồi vỡ ra giống như từng chậu nước đổ ập xuống.

Nhiệt độ giảm xuống đột ngột khiến mọi người cảm thấy lạnh cả người, ngay cả khi đang ngồi trong xe cũng cảm thấy lạnh tới tận xương.

Lúc này đã qua mười hai giờ đêm, bọn họ đang ở dưới núi Ngân Bàn phía sau mỏ quặng của trấn Ngân Bàn.

Tuy nơi này không có nhiều người sinh sống lắm, nhưng cảnh sát vẫn kéo sợi dây ngăn người tới xem như bình thường.

Ở đây có tổ trưởng tổ A Bành Hân, tổ trưởng tổ B Khúc Bình, nhân viên pháp y đang thu gom các vật chứng, ngài ra còn có vài người điều tra viên đặc biệt tới từ Phòng điều tra trên thành phố và những kỹ sư chuyện nghiệp đã tới mỏ quặng này.

Bọn họ đang dọn dẹp mỏ quặng bị sụp thì nhìn thấy một số đá vụn, nên nghi ngờ ở đây còn có bí mật mà người ngoài không biết?

Ngoài mỏ quặng, trên một bãi đất trống dưới chân núi, có rất nhiều xe cảnh sát lớn nhỏ. Vì cơn mưa lớn nên dù là lãnh đạo hay điều tra viên thì đều co rúc trong xe chờ tin tức.

Triệu Ngọc đang ngồi trong một chiếc xe cảnh sát, bên cạnh hắn chính là con chó bị hắn gọi là Chuyên Gia Văn Sử.

Sau khi tắm rửa xong, nó không chỉ sáng sủa hơn mà trên cơ thể còn có mùi hương thoang thoảng. Bây giờ, nó đang sủa sủa liên tục, đứng cạnh chủ nhân Triệu Ngọc, giống như đang kiên nhẫn chờ đợi vụ án sắp được phá.

Triệu Ngọc sờ đầu nó, suy nghĩ lại đã bay đi chỗ khác.

Dù có hệ thống kỳ ngộ trong người, nhưng hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới trên đời lại có chuyện trùng hợp ly kỳ như vậy! Mình vốn đuổi theo đào phạm đưa anh ta về quy án, rồi nhặt được một cái cặp da, mà cái cặp da này lại có chứng cứ quan trọng nữa chứ.

Sự trùng hợp hiếm có này khiến hắn cảm thấy khó mà tin được.

Nếu không phải Dương Văn Đào trốn vào trong cái mỏ quặng đã sập này, nếu không phải hắn ném đá về phía Dương Văn Đào khiến cho hang động bị sụp, nếu không phải hắn chuyển hòn đá ra để cứu Dương Văn Đào thì... hắn cũng đâu nhặt được cái cặp da này.

Nếu vậy...

Có khi nào...

Vụ án từng chấn động này sẽ vẫn bị chôn vùi dưới lớp đất đá mãi như vậy không?

Ngẫm lại những chuyện xảy ra ở phòng làm việc lúc chiều, Triệu Ngọc đã làm rõ cái cặp da có liên quan gì tới vụ án thì mới nghĩ tới số tiền trong cái ví kia hắn không thể giấu diếm được nữa! Dù giá trị của nó có thể lên tới hàng vạn nhưng nếu đã liên quan tới vụ án thì hắn không thể chiếm làm của riêng được nữa.

Triệu Ngọc vội gọi Bành Hân và các điều tra viên của Tổ A tới, sau đó trình bày chuyện mình có được cái cặp da này thế nào cho bọn họ biết.

Mọi người nghe hắn nói xong thì vô cùng sửng sốt, không ai nói ra lời được.

Tất cả đều ngu ra.

Dù là Lưu Học Sơn đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp chuyện kỳ tích như vậy!

Cái cặp da này lại liên quan tới vụ bắt cóc trẻ em hai mươi sáu năm trước? Không biết thông qua nó có thể điều tra ra vụ bắt cóc năm đó không, tìm thấy những người bị bắt cóc năm đó không?

Rốt cuộc những đứa trẻ bị bắt cóc năm đó là ai?

Bọn chúng còn sống không?

Ở mỏ quặng bị sụp đỏ này còn có bí mật gì?

Bành Hân cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vụ việc lần này, chị ta không chỉ báo cho Lưu Trường Hổ, mà còn mời người có nhiều kinh nghiệm như Khúc Bình tới hiện trường.

Ở thời khắc này chẳng ai còn có tâm tư phân chia cao thấp nữa! Thêm một người cho ý kiến thì sẽ bớt đi được một phần sai sót.

Nếu quả thật có thể điều tra ra vụ án bắt cóc này, thì đã không còn chỉ là công lao của mỗi đội này thôi, việc này liên quan tới cả cục cảnh sát Tần Sơn luôn rồi.

Nhưng trong khi mọi người còn đang nghiêm túc làm việc thì Lưu Trường Hổ lại rất vui vẻ. Sau khi biết chuyện thì anh ta lại chạy tới trước mặt Triệu Ngọc mắng chửi một trận: Sao lúc sáng cậu không báo cáo chuyện này? Có phải cậu muốn chiếm cái cặp làm của riêng đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu chuyện cậu làm khiến việc phá án bị chậm trễ thì tôi sẽ cho cậu biết tay, vân vân...

Kết quả, Lưu Trường Hổ còn đang mắng chửi thì Triệu Ngọc lại không nhịn được, cầm ly cà phê bên cạnh lên ném về phía anh ta lần nữa.

Lưu Trường Hổ bị dọa sợ, vội xoay người lại, kết quả cốc cà phê đập thẳng vào lưng anh ta.

“Này này này...” Lương Hoan thấy chuyện không ổn, vội chạy lên kéo Triệu Ngọc lại.

“Triệu Ngọc! A...”

Lưu Trường Hổ xoay người lại định mắng tiếp thì đột nhiên Khúc Bình đi tới nói lớn với anh ta: “Đội trưởng Lưu! Phiền anh chuyên nghiệp hơn? Anh thế này thì còn đâu là dáng vẻ đội trưởng của đội cảnh sát hình sự nữa!”

Nghe tiếng quát của Khúc Bình, Lưu Trường Hổ ngẩn ra. Trước giờ, các điều tra viên chưa từng nhìn thấy tổ trưởng Khúc tức giận như vậy, hơn nữa người cô ta nổi giận lại còn là cấp trên của mình.

“Triệu Ngọc có thể tìm ra được chứng cứ quan trọng, sao anh... sao anh còn đi tính toán những chuyện nhỏ nhặt này? Nếu cậu ấy muốn chiếm cái cặp da làm của riêng thì bây giờ chúng ta còn đứng ở đây điều tra được sao?” Khúc Bình giận tới không kiềm chế được mà chỉ trích anh ta: “Đây không phải một vụ án bình thường, là vụ bắt cóc ở Miên Lĩnh đấy! Vụ án này không phải chúng ta có thể một mình xử lý được, sao anh còn không nhanh chóng báo cáo với lãnh đạo về tình hình vụ án đi?”

“Được... được...”

Thấy Khúc Bình tức giận như vậy, Lưu Trường Hổ mới nhận ra chuyện lần này nghiêm trọng thế nào, vội lấy di động trong túi ra gọi điện thoại.

“Bành Hân!” Khúc Bình bỗng chốc trở thành một vị đại tướng chỉ huy mọi người: “Khi lãnh đạo biết chuyện nhất định sẽ nhanh chóng đưa ra kế hoạch, cô cần cho người của cô chuẩn bị tâm lý trước đi!”

“Được!” Bành Hân gật đầu.

“Triệu Ngọc!” Khúc Bình quay người nói với Triệu Ngọc: “Chuyện này do cậu phát hiện ra, cậu phải trình bày tỉ mỉ toàn bộ những chuyện đã xảy ra, nhất là chỗ mà cậu đã phát hiện ra cái cặp da! Lý Bối Ny sẽ giúp cậu, cậu nhanh chóng làm một cái báo cáo về việc này, báo cáo của cậu sẽ được lãnh đạo kiểm duyệt rồi đưa lên lãnh đạo trên tỉnh!”

“Được!” Vì vừa rồi Khúc Bình nói giúp hắn nên thái độ của Triệu Ngọc với cô ta tốt hơn nhiều, cũng không phản đối mà lập tức đồng ý.

“Diệu Huy, cậu lập tức gọi cho trưởng phòng Vương Phi!” Khúc Bình cầm ví da và tiền đưa cho một người điều tra viên đứng gần đó: “Nói với cô ấy đưa người tới giám định chứng cứ này, phải kiểm tra cẩn thận, trong thời gian ngắn nhất phải gửi tài liệu cho tôi!”

Điều tra viên tên Diệu Huy gật đầu, vội lấy điện thoại ra gọi cho Vương Phi.

Tuy Triệu Ngọc hơi tiếc số tiền trong chiếc cặp nhưng hắn cũng hiểu mình với số tiền này không có duyên rồi! Tuy không biết tin tức của đứa bé bị bắt cóc, nhưng còn có người thân, ba mẹ của đứa bé đó, số tiền này đã có chủ rồi!

Hơn nữa, nếu có thể phát hiện gì đó trên cái cặp da thì chắc chắn sẽ là chứng cứ quan trọng của vụ án!

“Mọi người nghe tôi nói đây.” Khúc Bình gọi tất cả điều tra viên lại, giọng nói cô ta lạnh lẽo: “Vụ án bắt cóc ở thị trấn Miên Lĩnh là một vụ án lớn, nó được mọi người gọi là vụ án khó giải quyết nhất ở Tần Sơn cho tới bây giờ, hiện tại chúng ta tìm được chứng cứ liên quan tới vụ án này nên dựa theo nguyên tắc thì nó sẽ giao cho chúng ta phụ trách!”

“Tôi nghĩ, về tầm quan trọng của vụ án thì chắc tôi không phải nói lại rồi!” Khúc Bình nhìn thoáng qua tất cả mọi người, hơi dừng lại chỗ Triệu Ngọc một lúc rồi nói tiếp: “Tôi nói như vậy là hi vọng mọi người có thể xóa bỏ những chuyện không vui trước đây, cùng đoàn kết hợp tác với nhau phá vụ án này! Nếu chúng ta có thể phá được vụ án này thì đây chính là vinh dự vô cùng to lớn! Chúng ta đều sẽ được đưa vào lịch sử của cảnh đội Tần Sơn!”

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH

Truyện Phản Phái Hình Cảnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.