Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết ở Tần Sơn

Phiên bản Dịch · 1669 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Trời ơi, mẹ nó!” Lương Hoan lập tức há hốc miệng: “Nhiều vậy sao?”

Lý Bối Ny cũng choáng váng, cô kinh ngạc than thở: “Anh thật là lợi hại! Sắp phát tài rồi đó?”

“Tiểu Triệu Nhi!” Lương Hoan chỉ vào cái cặp da rồi kích động hỏi Triệu Ngọc: “Cậu mau nói cho tôi biết, 20 xấp này, tất cả đều có số liền nhau phải không?”

Triệu Ngọc gật đầu, đồng thời cũng kéo khóa của cặp da ra cho Lương Hoan xem.

“Trời ơi, mẹ nó!” Lương Hoan sợ đến mức miệng không khép lại được: “20 xấp này nếu như có số seri liên tiếp, vậy xem như… phát tài rồi?”

Lương Hoan vừa thán phục, vừa nhìn về phía cái cặp da.

Thế nhưng, trong giây phút Lương Hoan nhìn thấy cái cặp da, một sự việc mà không ai nghĩ đến bất ngờ… xảy ra!

Lương Hoan vốn dĩ chỉ muốn nhìn tiền, nhưng sau khi ánh mắt của anh ta nhìn thoáng qua cái cặp da cũ kĩ và ố vàng đó, bỗng nhiên ngớ người ra ngay tại chỗ!

Triệu Ngọc còn tưởng là tiền trong cái cặp của mình làm anh ta kinh ngạc, hắn không nhịn được mà nhếch môi, có vẻ cực kì đắc ý.

Tuy nhiên, Lương Hoan cũng chẳng còn để ý đến tiền trong cặp nữa, trái lại anh ta dùng hai tay mình đè lại cái cặp da, nghiêm túc xem xét, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cái nhãn hiệu con bướm trên cặp!

Tiếp theo, anh ta càng nhìn thì càng kinh ngạc, càng nhìn thì càng kích động hơn, thậm chí hai cánh tay còn trở nên run rẩy nữa chứ.

Hả?

Sao…

Lúc này Triệu Ngọc mới chú ý đến sự khác thường của Lương Hoan, hắn đang định mở miệng hỏi han, bỗng nhiên Lương Hoan giống như bị động kinh vậy, anh ta nắm lấy tay Triệu Ngọc, lớn tiếng hỏi: “Triệu Ngọc, cậu nói cho tôi biết! Cái cặp này… Cái cặp này… cậu lấy ở đâu vậy?”

Triệu Ngọc hết hồn, lúc này hắn mới bĩu môi nói: “Sao vậy, anh bị gì vậy? Cái cặp này sao thế?”

“Không… Không phải!” Lương Hoan giống như bị thứ gì bám vào người, sau khi buông tay ra thì anh ta đè mạnh vào trán mình. Giống như chuyện xảy ra đột ngột lúc nãy cũng làm anh ta rất khó hiểu.

“Ồ!” Lý Bối Ny thông minh nhanh trí, lập tức nghĩ ra: “Em biết rồi, lão Lương, cái cặp này còn quý hơn tiền ở trong đúng không? Đồ cổ? Hàng hiệu?”

A?

Lần này thì đến lượt Triệu Ngọc há to miệng, không thể nào?

Lẽ nào… còn có thưởng thêm nữa à?

“Cái gì chứ! Em… Mấy người nghĩ gì vậy!” Lương Hoan hét lớn một tiếng.

Thân thể của anh ta đã kích động đến mức run rẩy từ lâu. Sau khi Lương Hoan nghiêm túc nhìn hiện trường xong, vậy mà lại đẩy Triệu Ngọc ra, ngồi lên chiếc ghế xoay trước máy vi tính!

Ngay sao đó, anh ta lại giật con chuột của Triệu Ngọc, bắt đầu điều khiển máy tính.

Bà nội nhà nó chứ!

Cuối cùng là sao vậy?

Triệu Ngọc hơi hỗn loạn, hắn không hiểu Lương Hoan đang làm trò gì nữa?

Lý Bối Ny cũng không rõ vì sao, cô và Triệu Ngọc cùng nhau nhìn Lương Hoan giống như đang bị động kinh với vẻ mờ mịt.

Vị trí cái máy vi tính ngay chỗ Triệu Ngọc chính là máy vi tính chuyên dụng của tiểu tổ. Lương Hoan đã ở đây làm việc hơn nửa năm, đương nhiên là quen thuộc với việc sử dụng.

Anh ta nhanh chóng tìm được một tấm hình trong một thư mục nào đó của máy tính.

Ai ngờ, hình ảnh vừa hiện lên, vậy mà lại là một cái cặp da, hơn nữa kiểu dáng, màu sắc và nhãn hiệu của cái cặp này đều giống y như đúc với cái mà Triệu Ngọc nhặt được!

Ôi?

Triệu Ngọc và Lý Bối Ny nhìn nhau, lúc này đến lượt hai người bọn họ mờ mịt! Tại sao trên ảnh lại có một cái cặp da giống y như đúc chứ?

Rốt cuộc thì đây…

“Chỗ này… Cái nhãn hiệu con bướm chỗ này bị mất một miếng!” Lương Hoan phóng to hình ảnh lên, kích động chỉ vào nói: “Thấy không?”

Triệu Ngọc nhìn hình trước, sau đó lại nhìn cái cặp da mà mình nhặt được, kết quả là nhãn hiệu con bướm trên cái cặp da của hắn cũng bị mất một miếng, giống y như hình trên máy tính!

“Lão Lương! Chuyện này… cuối cùng là sao vậy?” Lý Bối Ny không nhịn được mà hỏi một câu.

“Là sao? Miên Lĩnh! Miên Lĩnh đó!” Lúc này hai con mắt của Lương Hoan đã đỏ hết cả lên, quả thực giống như bị điên vậy, anh ta nói chuyện cũng lộn xộn luôn: “Tôi… Tôi cho mấy người nhìn… nhìn…”

Nói xong, anh ta thu nhỏ hình lại, sau đó lại mở ra một tài liệu có liên quan đến hình ảnh, trong tài liệu ghi chi chít những dãy số!

Ngay sau đó, Lương Hoan lại lấy ra một xấp tiền mặt, sau đó đọc số seri của tờ tiền thứ nhất: “À… Tờ thứ nhất là 524! Nhìn tờ cuối cùng xem, 623! Xấp tiền này là từ 524 đến 623…”

Một mặt anh ta lặp lại hai con số này, mặt khác lại tìm kiếm trong đống tài liệu, bỗng nhiên, con trỏ chuột dừng lại tại một chuỗi số, ba người nhìn kỹ lại, chỉ thấy con số trên đó đồng dạng là từ 524 đến 623!

“A! A…”

Bởi vì quá kích động, Lương Hoan ngồi không vững, té xuống đất cùng với cái ghế xoay!

Đùng đùng, rầm rầm, bàn cũng lệch đi, đồ vật trên bàn thì rơi lả tả xuống đất!

Lý Bối Ny tốt bụng vội vàng bước đến nâng Lương Hoan đứng dậy, mà con mắt của Triệu Ngọc thì chỉ nhìn chăm chăm vào cái máy vi tính. Hắn rê chuột, sau khi thu nhỏ hình ảnh và tài liệu lại, lúc này hắn mới nhìn rõ tên thư mục mà Lương Hoan đã mở ra.

Tên thư mục là: Vụ án bắt cóc mất tích rất lớn ở Miên Lĩnh!

A?

Trong giây lát đó, Triệu Ngọc như bị điện giật!

Trời ạ, sao lại… như vậy chứ?

Vụ án bắt cóc mất tích rất lớn ở Miên Lĩnh.

Vụ án này đã từng xếp hạng nhất trong số những vụ án quan trọng ở thành phố Tần Sơn mấy chục năm gần đây! Bởi vì mức độ phức tạp của vụ án quá lớn, ảnh hưởng lại rộng, nạn nhân quá nhiều, nên đã từng được một vị lãnh đạo gọi là… Cái chết của đội cảnh sát Tần Sơn!

Tất cả những người dân từ 30 tuổi trở lên sống ở thành phố Tần Sơn, không ai mà không biết vụ án này!

26 năm trước, thị trấn Miên Lĩnh xã Lê Dương thành phố Tần Sơn xảy ra một vụ bắt cóc lớn! 5 học sinh tiểu học trên đường ngồi xe riêng về nhà thì bị người ta bắt cóc!

Bọn bắt cóc yêu cầu mỗi nhà giao 200 ngàn tiền chuộc thì mới thả người. Ai ngờ, khi mỗi nhà giao tiền xong thì 5 học sinh đó, kể cả tài xế xe cũng mất tích, đến nay vẫn chưa về, không rõ sống chết!

26 năm!

Đội cảnh sát Tần Sơn chưa bao giờ đình chỉ việc điều tra vụ án này, tư liệu của vụ án này cũng luôn được lưu trữ trong máy vi tính của tổ trọng án thuộc mỗi phân cục, được liệt vào danh sách những vụ án lớn cần ưu tiên xử lý! Thậm chí đã từng có lần tỉnh ủy cử đặc phái viên chuyên môn điều tra vụ án này.

Tuy nhiên, qua nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì!

Mấy đứa nhỏ bị bắt cóc đã biến mất!

Nghi phạm thì mai danh ẩn tích!

Thậm chí ngay cả tiền chuộc cũng biến mất không một dấu vết!

5 đứa bé, kể cả vị tài xế kia nữa, vẫn sống không thấy người chết không thấy xác, làm người thân đau xót đến đứt gan đứt ruột, khóc không thành tiếng, cũng làm cho người nghe lo lắng và đau lòng thay.

Nhưng mà, nhưng mà, thế nhưng…

Khi Triệu Ngọc nhặt được một cái cặp da đầy tiền trong cái hầm mỏ bị sụp, tất cả đã thay đổi!

Lúc Lương Hoan vẫn còn trong tổ thì anh ta đã từng cẩn thận nghiên cứu tư liệu của vụ án này, vì vậy khi vừa nhìn thấy cái cặp da của Triệu Ngọc, liền nhớ đến vụ án lớn chưa được giải quyết này!

Căn cứ vào tư liệu trong máy tính, cái cặp da mà Triệu Ngọc nhặt được, chính là một trong những cái cặp tiền chuộc năm đó!

200 ngàn trong đó là của gia đình một nạn nhân!

Tuy Triệu Ngọc không có ấn tượng sâu sắc như Lương Hoan, nhưng đối với một vụ án nổi tiếng như vậy, hắn cũng từng nghe qua.

Bởi vậy, khi hắn biết được, trong lúc vô tình chính mình lại mở ra được một cánh cửa lớn của vụ án chưa giải này, tâm trạng của hắn đột nhiên trở nên phức tạp lạ thường!

Mà vào giờ phút đó, hắn cũng nhớ đến một việc khác cũng quan trọng như vậy.

Lẽ nào… hệ thống mở quẻ “Khôn” và vụ án chưa giải này… lại có liên quan đến nhau?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.