Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cậu có bao nhiêu?

Phiên bản Dịch · 1584 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

"Đồ gì tốt vậy?" Lý Bối Ny ăn nốt miếng tôm hùm cuối cùng, tò mò hỏi Triệu Ngọc, "Sư huynh, sao huynh toàn ra chiêu không theo quy luật thế? Chiêu này cũng quá không liên quan rồi đấy?

"Đúng vậy!" Bành Hân cười nói, "Ngọc à, đồ gì tốt vậy, bảo vật gia truyền sao?"

"Không phải, không phải bảo vật gia truyền! Là tiền!" Triệu Ngọc không chút lưỡng lự nói: "Nhà của tôi có một xấp tiền giấy cũ, là nhân dân tệ năm thứ tư, tất cả đều là tờ 100 nguyên vẹn, tôi đã nghĩ tới việc tìm một người lành nghề để hỏi về giá!"

"Ồ?" Lương Hoan nghe vậy đầy hứng thú, vội hỏi; "Tiểu Triệu Nhi, tiền còn nguyên vẹn không? Còn cả số không?"

"Không bị sao hết, chỉ hơi cũ chút thôi!" Triệu Ngọc đáp, "Về phần số, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ nữa! Ây. . . . . . Không đúng. . . . . ." Hắn ý thức được mình đã lỡ mồm, úp úp mở mở nói, "Có. . . . . .có lẽ là còn, còn một phần! Mà làm sao. . . . . .anh biết à?"

"Hứ! Nói thừa rồi!" Trương Cảnh Phong vỗ bả vai Lương Hoan, giới thiệu: "Mấy người chưa biết thôi! Tiểu Lương Tử của chúng ta là tín đồ sưu tập các đồ cổ từ thời Tần đấy!"

Hả?

Triệu Ngọc ngạc nhiên, thật là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, không ngờ lại có người am hiểu vấn đề này ngồi ngay trước mặt mình!

"Đừng nói quá! Bình thường, bình thường thôi!" Lương Hoan cười hì hì nói, "Tôi chủ yếu là thu thập tem, tiền chỉ là sưu tập chơi thôi! Tiểu Triệu Nhi à, sưu tập tiền thì không thể chỉ thông qua lời nói được, còn phải nhìn xem chất lượng nữa!

"Bộ tiền nhân dân tệ đời thứ tư, nếu không có tổn hại gì, mà tiền vẫn còn cả số, thì giá trị gấp khoảng 5 lần! Bình thường, thì chỉ gấp hai ba lần thôi. Nhưng . . . . . . nếu chất lượng không tốt, ngay cả số cũng không còn, vậy thì chẳng còn giá trị gì nữa!"

"Nếu như vậy, tôi lấy ra cho anh xem nhé!" Triệu Ngọc nóng lòng, rất muốn biết cái bao da đó của mình rốt cuộc có giá trị bao nhiêu tiền? Không nhẫn lại được vội vàng nói với Lương Hoan: "Nếu không thì, thế này đi ăn cơm xong, anh đến nhà của tôi xem thử được không?"

"Việc này. . . . . ." Lương Hoan nhíu mày, "Lát nữa chị dâu cậu có nhờ tôi đến đại sảnh chuyển tiền phí sửa chữa, quân lệnh như núi! Nếu không như vậy đi, dù sao buổi chiều cũng được nghỉ làm, sau khi tan làm, tôi sẽ trực tiếp tìm cậu là được rồi?"

"Ây. . . . . . Vậy đi!" Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, "Buổi chiều tôi mang tiền đến cho anh xem thử!"

"Được!"

Sau khi hai người đã hẹn xong, đại tiệc hải sản này cũng ăn gần hết rồi. Mọi người cảm ơn Triệu Ngọc, rồi sau đó từng người một ra về.

Triệu Ngọc phải về nhà lấy tiền, lập tức quay về phố Thuận Phong.

Bởi vì tối hôm qua Hoa Hoa đột nhiên đến, hắn còn chưa có cơ hội xem xét cẩn thận. Bây giờ mới lấy tiền ra, lúc này mới kinh ngạc, bên trong bao da là một xấp tiền đã được đặt rất ngăn nắp, tuy rằng mặt ngoài có chút ố vàng, nhưng là mỗi một tờ tiền đều rất sạch sẽ!

Càng làm cho Triệu Ngọc kinh ngạc hơn, đó là trên mặt tiền của mỗi một xấp, tất cả vẫn còn nguyên số!

Trời ơi?

Nghĩ lại lời Lương Hoan nói, nếu số tiền này thật sự có thể bán gấp 5 lần. . . . . . vậy thì. . . . . .

Trong đầu Triệu Ngọc bắt đầu hiện ra những con số. Kết quả, mỗi một xấp vừa tròn 100 tờ, vừa tròn một vạn ư! Sau đó, hắn đem tất cả số tiền mặt trong bao ra, cũng phải khoảng, 20 xấp!

Ôi, bà nội tôi! ! !

20 vạn ư… đây là! ?

Gấp 5 lần, chẳng phải sẽ là. . . . . .tròn——100 vạn! ?

Trong phút chốc, cả người Triệu Ngọc như bị chết lặng!

Cả hai đời cộng vào, hắn cũng chưa được thấy nhiều tiền như vậy!

Oa ha ha. . . . . .

100 vạn, mình chẳng phải là có thể mua nhà hay sao? Mình còn thuê nhà làm quái gì nữa chứ? Mình. . . . . . mua xe cũng được đấy? Mình. . . . . . sẽ đến quán bar chơi một lần, ông đây có phải sắp giàu có rồi hay không?

Mấy cô em hám của à, mau lại đây đi, mau lại đây mà quỳ xuống chân ông đây đi……

Ha ha. . . . . .

Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy vô cùng thích thú, càng nghĩ càng thấy kích động. Nhưng mà, chỉ 10 phút sau, hắn lại từ từ suy nghĩ đến một vài điểm của đồ vật này.

Kỳ lạ. . . . . .

Ở N năm trước, 20 vạn này thật sự là một khoản lớn à nha? Rốt cuộc là người nào sơ ý làm mất ở quặng mỏ chứ? Chẳng lẽ. . . . . . giống như suy đoán lúc trước của mình, có người đã bị tảng đá đánh trúng?

Nếu đúng như vậy, vậy. . . . . . mình có nên đi xem không?

Thứ nhất là để xem dưới đó còn ai khác không, thứ hai là xem thử còn… cặp da nào khác không?

Tối hôm qua Triệu Ngọc không thế nào ngủ được, vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng lại tưởng tượng đến giá trị của khoản tiền 100 vạn đó, hắn thấy mình như bị phát điên, làm sao mà ngủ được chứ?

Đến giờ rồi, hắn lấy ra hai xấp tiền mặt từ trong bao da, định đưa cho Lương Hoan xem trước rồi mới nói!

Nhưng, lúc hắn lấy chìa khóa khóa cửa, lại không khỏi lo lắng, lo một khoản tiền lớn như vậy mà để ở trong nhà thì thật không an toàn?

Nếu như có trộm, vậy thì chả phải là sẽ mất hết sao!

Nhất là lúc hắn đã điều tra được hung thủ giết chết Gian Văn Lỵ, có lẽ sau này phải lắp thêm khóa, trong lòng vô cùng bất an.

Vì vậy, cân nhắc mãi, hắn lại đem hai xấp tiền cho vào bao da, sau đó mang cả bao da đến cục cảnh sát.

Nhưng mà, kiểu dáng của bao da này đã rất cũ, cho dù Triệu Ngọc xách ở tay, hay kẹp ở dưới nách, đều không ăn nhập với cách ăn mặc của hắn, mang theo bao đi ra ngoài như vậy, thật sự khiến người khác chú ý.

Vì thế, lúc hắn đi qua quán hoa quả, nhân lúc Khương Đại Phong không chú ý, thuận tay lấy một cái túi plastic màu đen, cho cái bao da vào đó.

Cứ như vậy, Triệu Ngọc cẩn thận mang bao da tiền đó về văn phòng ở cục cảnh sát.

Lí Bối Ny đang vội viết báo cáo, nhưng ánh mắt của tiểu nha đầu này, lại nhìn về phía Triệu Ngọc đang lén lén lút lút ôm một cái túi đen, cảm thấy rất buồn cười.

"Ây? Sư huynh, mang bảo bối đến rồi sao?" Lí Bối Ny bước đến trước mặt Triệu Ngọc: "Nhanh, cho em nhìn thử với, xem nó là bảo bối gì?"

"Đi đi, chỗ nào cũng có em thế?" Triệu Ngọc ôm cái túi plastic xua xua, "Không phải nói với em rồi mà! Tiền, tiền mặt cũ ngày xưa thôi mà!"

"Em biết rồi, nhưng! Muốn xem nó trông như thế nào? Nhìn bộ dáng keo kiệt của anh, còn cố chấp như vậy, sợ là em cũng không cướp nổi?" Lý Bối Ny chu miệng, không vui.

Triệu Ngọc đang muốn giải thích, thì Lương Hoan tới.

"Nào nào nào, lão Lương. . . . . ."

Lí Bối Ny còn nhiệt tình hơn cả Triệu Ngọc, tiếp đón Lương Hoan đến trước mặt. Triệu Ngọc lấy cái bao da từ trong túi plastic ra, từ bên trong bao lấy ra một xấp tiền mặt.

"Oa!" Lí Bối Ny kinh ngạc, "Nhiều như vậy ư? Sư huynh có nhiều tiền như vậy sao?"

"Hư!"

Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt xấp tiền vào tay của Lương Hoan.

Lương Hoan rút một tờ ra nhìn kỹ, nói: "Nhìn qua thì cũng không tệ, chỉ là màu sắc không tốt lắm! Ồ? Đúng là vẫn còn cả số, không tồi, không tồi. . . . . ."

"Thế nào, giá trị được bao nhiêu?" mắt Triệu Ngọc sáng lên, chờ đợi câu trả lời.

"Ây. . . . . . không tiện nói lắm" Lương Hoan nhíu mày nói: "Đồ này của cậu, nếu gặp phải người có mắt nhìn, đừng nói là gấp 4 5 lần, ngày cả cấp 10 lần thì cũng có người mua nó! Nhưng, nếu như nhìn không ra, thì dù gấp có 2 lần cũng không có người mua! À. . . . . . đúng rồi, rốt cuộc cậu có bao nhiêu thế? Nếu như cậu có nhiều, vậy thì quá kinh khủng rồi!"

"Hả? Thật sao?" Triệu Ngọc quan sát một hồi, nhưng trong văn phòng lúc bấy giờ chỉ có ba bọn họ, lúc này mới đem túi plastic màu đen ra, lấy cái bao da ra, nói: "Tôi tổng cộng có ——20 xấp! ! !"

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.