Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tám đời nữa cũng đừng mơ

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Vốn dĩ Triệu Ngọc chỉ suy nghĩ xoay quanh vấn đề chìa khóa và ổ khóa, nghĩ tới nghĩ lui không ngờ lại hỏi được manh mối quan trọng.

"Người đó tuổi không lớn lắm, nhưng vẻ ngoài rất xấu xí." Được Triệu Ngọc yêu cầu nên Lưu Bằng Phi bắt đầu tỉ mỉ nhớ lại bề ngoài của người đánh chìa: "Vóc người rất cao, chắc cũng gần 1m90 rồi. Chân của hắn ta bị thọt, lúc đi khập khiễng rất rõ ràng nên ấn tượng rất sâu!"

Chân bị thọt?

Triệu Ngọc nhớ rất rõ, trên hồ sơ vụ án có ghi, cảnh sát dựa vào dấu chân hoài nghi, chân phải hung phạm giết người có tật! Thêm nữa, theo dấu chân và vết bóp cổ mà suy đoán, hung phạm là một kẻ rất cao, ngón tay rất dài, những điều này cũng ăn khớp với miêu tả của Lưu Bằng Phi!

Chẳng lẽ...

"Anh có quen hắn ta không?" Triệu Ngọc vội hỏi.

"Cảnh sát, tôi là kẻ ngốc hả?" Lưu Bằng Phi buồn bực: "Tôi đánh chìa khóa để chuẩn bị giết người, có cần tìm người quen đánh không?"

"Vậy... Lúc đánh chìa, trong phòng có người khác không? Anh nghĩ kĩ đi, trên đường anh đi về lúc đánh chìa xong thì sao?" Triệu Ngọc lại hỏi.

"Chuyện này... tôi không nhớ ra nổi!" Lưu Bằng Phi không rõ ý của Triệu Ngọc, kinh ngạc trả lời: "Lúc ấy tôi căng thẳng như vậy, thật sự không nhớ nổi!"

"Ông đánh chìa vào lúc nào?"

"À... Chừng ba bốn ngày trước khi quyết định để Lâm Mỹ Phượng ra tay," Lưu Bằng Phi nhớ lại: "Lúc đánh chìa xong, tôi còn gặp Lâm Mỹ Phượng bàn bạc về chi tiết vụ giết người! Sau đó giao chìa khóa cho cô ta!"

"Hai người... nói..." Triệu Ngọc suy tư hỏi.

"Đúng, tối hôm chúng tôi nói chuyện có mưa to!" Lưu Bằng Phi giành trả lời trước: "Tôi đã nói chừng mười mấy lần!"

Chậc chậc...

Triệu Ngọc nhất thời rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Đánh chìa?

Chân bị thọt ?

Vóc người cao?

Chẳng lẽ... hung thủ thật sự giết Giản Văn Lỵ là hắn ta?

Trước kia Triệu Ngọc đã từng hoài nghi, hung phạm không phải là kẻ ăn cắp nhiều lần, mà là một người mới học nghề. Tên đánh chìa này, có khi nào là con chim non đó không?

Khi đó, Triệu Ngọc cảm thấy hẳn mình đã tìm thấy điểm mấu chốt của bản án, cho nên không đợi Lưu Bằng Phi bị mang đi, hắn đã sốt ruột khó nén gọi điện thoại cho Miêu Anh.

Miêu Anh nhận tin thì cảm thấy vô cùng chấn động! Manh mối Triệu Ngọc tìm được đúng là rất có giá trị! Cô lập tức quyết định, triển khai điều tra kẻ đánh chìa khóa này.

Có điều, lòng hiếu kỳ của Miêu Anh rất nặng, thấy chấn động nhưng cô cũng không nhịn được hỏi trong điện thoại: "Triệu Ngọc, tới cùng anh phát hiện manh mối này bằng cách nào?"

Nhìn thấy Miêu Anh nôn nóng như vậy, Triệu Ngọc lại bắt đầu bướng bỉnh, dõng dạc làm màu với người ta: "Thiên cơ bất khả lộ! Đội trưởng Miêu, cô quên rằng tôi có thần tiên giúp đỡ sao? Tôi..."

Không đợi Triệu Ngọc nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.

Tuy ngoài miệng nói nhẹ nhàng nhưng lúc ăn cơm, lòng dạ Triệu Ngọc không có giây phút nào không nhớ chuyện này.

Hắn không biết, đến cùng người đánh chìa có phải kẻ bị tình nghi quan trọng không? Manh mối mình tìm được, rốt cuộc có đúng không?

Vừa nghĩ đến đây, hắn không nhịn được lại nghĩ tới Lâm Mỹ Phượng, nghĩ đến hình ảnh thân mật giữa chị ta và đứa con dưới nắng sớm!

Không biết, bây giờ tìm thấy manh mối thì có thể cứu được chị ấy không?

Kết quả, lúc lòng Triệu Ngọc đang không yên, điện thoại lại vang lên.

Triệu Ngọc vừa thấy là Miêu Anh gọi tới thì nhanh chóng rời khỏi bàn ăn nghe máy.

"Triệu Ngọc, chúng tôi điều tra ra rồi!" Miêu Anh đi thẳng vào vấn đề: "Tên đánh chìa kia đúng là có vấn đề!"

Triệu Ngọc nghe ra, giọng nói đội trưởng Miêu luôn luôn bình tĩnh này rõ ràng đang run rẩy, có vẻ vô cùng kích động.

"Hả...?" Triệu Ngọc vẫn còn hưng phấn, căng thẳng thúc giục: "Nói mau, nói mau!"

"Người này tên là Mễ Ái Quân, người của Trần gia thôn." Miêu Anh nói rất nhanh: "Trước kia hắn ta đi làm trong nhà máy thì xảy ra sự cố, gót chân phải bị máy móc cắt đứt! Sau khi thất nghiệp thì hành nghề đánh chìa khóa mấy năm. Sau đó Lưu Bằng Phi tìm đến hắn ta!”

"Kỳ lạ nhất là, ngày thứ ba sau khi Giản Văn Lỵ bị hại, người này đóng cửa không làm nữa. Theo lời của họ hàng, hắn đến nơi khác làm ăn, đi rất vội vàng!"

À...

Triệu Ngọc hiểu rõ, điều này có khả năng hắn ta sợ chuyện bại lộ nên ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

"Chúng tôi điều tra tỉ mỉ gia đình của hắn ta, nhà bà ngoại Mễ Ái Quân ngay ở Tam Lý Truân, cùng thôn với Giản Văn Lỵ! Thêm nữa, từ nhỏ Mễ Ái Quân đã sống cùng bà ngoại, chắc chắn hắn ta có quen Giản Văn Lỵ! Hai người anh họ của hắn, thậm chí đi làm ngay trong xưởng may của Giản Văn Lỵ!"

"À..., Mễ Ái Quân biết tình huống trong nhà Giản Văn Lỵ, biết nhà chị ta có tiền, cho nên..." Triệu Ngọc phụ họa theo một câu, hỏi: "Hắn ta có tiền án không?"

"Không có!"

Vậy thì càng đúng rồi! Triệu Ngọc phấn khích nắm chặt tay, lòng thầm nghĩ, tuy người này làm nghề đánh chìa khóa, trong việc ăn trộm lại chỉ là tay mơ!

"Lưu Bằng Phi cũng không biết hắn ta." Miêu Anh nói: "Nhưng rất có khả năng hắn ta có quen Lưu Bằng Phi! Bởi vậy, có thể hắn ta đã giở trò lúc đánh chìa!"

"Đúng!" Triệu Ngọc đồng cảm: "Hắn ta biết rõ, chìa khóa mà mình đánh là của Giản Văn Lỵ giàu có! Cho nên, hắn ta hoàn toàn có động cơ lén lút làm thêm một chìa khác!"

"Mặc kệ nói thế nào, người này cũng hiềm nghi rất lớn!" Miêu Anh nói tiếp: "Chúng tôi đã điều tra ra, giờ Mễ Ái Quân làm công trong một nhà xưởng ở tỉnh Giang Lâm, chúng tôi đã xin lệnh truy bắt, hai giờ chiều sẽ đi máy bay qua đó bắt người!"

"Được! Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công! Nhanh bắt được kẻ tình nghi này!" Triệu Ngọc vội vàng chúc phúc.

“Ừ...”

Theo lý thuyết, nói đến đây thì bên kia nên gác điện thoại rồi. Nhưng Miêu Anh lại chậm chạp không cúp máy, rõ ràng có vẻ muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó với Triệu Ngọc.

Trong lòng Triệu Ngọc hiểu, chắc Miêu Anh còn đang tò mò, làm sao hắn tìm ra manh mối quan trọng này?

Bởi vì trước kia Triệu Ngọc từng nói quá nhiều lời huênh hoang tự đại, Miêu Anh cho rằng hắn là kẻ có hoa không quả nhưng không ngờ, hắn lại tìm được manh mối quan trọng để phá án thật, cho nên trong nhận thức chủ quan của cô có phần không tình nguyện.

"Ha ha ha..." Triệu Ngọc cười xấu xa, vội nói: “Đội trưởng Miêu thấy thế nào? Có phải đang suy nghĩ đợi phá án rồi cần mời tôi đi khách sạn nào ăn cơm không? Không có chuyện gì, con người của tôi rất dễ thỏa mãn, khách sạn nhỏ là..."

"Hừ!" Miêu Anh tức giận ngắt lời hắn, hàm răng bắn ra mấy chữ, "Tám đời - cũng đừng mơ!"

Nói xong, điện thoại bị cúp một cách thô bạo.

“Ha ha ha...”

Không biết vì sao, vừa thấy Miêu Anh giận lên là Triệu Ngọc cảm thấy vui vẻ từ trong lòng. Có điều, lúc vui vẻ thì tư thế oai hùng hiên ngang, dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ thấm vào như lòng người của Miêu Anh, không khỏi hiện ra trước mắt mình, khiến hắn vô cùng nhớ nhung...

Giờ vụ án Giản Văn Lỵ có tiến triển, Triệu Ngọc cũng yên tâm rồi, lúc quay lại bàn ăn đã khôi phục bề ngoài càn rỡ ngày xưa, chuyện trò vui vẻ với các đồng nghiệp, tha hồ nói ẩu nói tả.

Chuyện tới nước này, chuyện thứ nhất đã giải quyết, vậy cũng chỉ còn chuyện thứ hai thôi!

Triệu Ngọc chờ mọi người ăn gần xong, bỗng nhiên hỏi một câu mập mờ: "À mà... mọi người nè, tôi có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ một chút, không biết có ai quen biết chỗ nào buôn bán đồ cổ không? Tôi có mấy món đồ tốt, muốn bán ra!"

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.