Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chìa khóa và ổ khóa

Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Giữa trưa.

Trừ đồng nghiệp tổ A, Triệu Ngọc còn gọi cả Trương Cảnh Phong và Lương Hoa đến Phí Đằng Ngư Hương, hai người này mới vừa rời khỏi tổ A, trên lí thuyết cũng không tính là người ngoài.

Nhìn hải sản trên bàn tiệc, mọi người không khỏi ngạc nhiên hít hà, mọi người cũng không thể tưởng tượng nổi, Triệu Ngọc lại hào phóng như vậy, thậm chí ngay cả tôm hùm lớn và cá muối cũng có trên bàn!

Chịu chi thế này khiến mọi người được chiều mà sợ.

Đương nhiên, chỉ có Triệu Ngọc và Lý Bối Ny biết rõ, sao hôm nay lại có tôm hùm lớn và cá muối? Tất cả đều xuất phát từ bàn tay tội ác của Triệu Ngọc...

Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nên mọi người không uống rượu, nhưng không khí vẫn rất tưng bừng.

Trên bàn cơm, mọi người lớn tiếng bàn luận về những đề tài trọng tâm, khen ngợi Triệu Ngọc, chúc mừng Triệu Ngọc, thảo luận kiến nghị phản bác về triển vọng của tổ A vân vân...

Trong cả tổ chỉ có một người rầu rĩ không vui, đó là Lưu Học Sơn cùng đi tìm tội phạm với Triệu Ngọc! Người này chỉ yên lặng gặm cua, trong đầu tràn đầy hối hận!

Ông ta hối hận lúc trước không chịu đi tìm Dương Văn Đào với Triệu Ngọc! Nếu ông ta cũng đi trấn Ngân Bàn, nói không chừng người được khen ngợi hôm nay cũng có ông ta!

Giờ thì hay rồi, bởi vì mình lười biếng, nên Triệu Ngọc tỏa sáng rực rỡ còn mình thì xám xịt không màu, đúng là buồn bực... Có điều, là từ giờ khắc này, Lưu Học Sơn định quyết định, nếu sau lại có nhiệm vụ thì nhất định phải theo sát Triệu Ngọc! Thằng nhóc này vô cùng bất thường!

Nhưng mà, bây giờ Triệu Ngọc lại hơi khác thường. Tuy trên bàn cơm hắn vẫn giữ tư thế hung hãn ương ngạnh kia, nhưng rõ ràng lúc nói chuyện lại có phần không yên lòng, giống như có tâm sự gì!

Tất cả mọi người đều là điều tra viên, đương nhiên nhận ra. Có điều, nhấm nháp hải sản ngon lành trong miệng, ai cũng không rảnh lắm miệng hỏi.

Đương nhiên trong lòng Triệu Ngọc có chuyện, còn có không chỉ một chuyện!

Đầu tiên, điều bây giờ hắn muốn biết nhất là nhắc nhở mình ngẫu nhiên nhận được hôm nay, có trở thành mấu chốt phá vụ án Giản Văn Lị bị hại không?

Hôm nay hắn nghỉ họp, đi trại tạm giam thẩm vấn Lưu Bằng Phi, chỉ muốn xác minh xem suy nghĩ của mình có chính xác hay không?

Cuối cùng cũng chứng minh được, rất có thể phương hướng tra án của hắn đã đúng rồi! Trước mắt, hắn đang chờ kết quả điều tra của Miêu Anh, tâm trạng không yên, nên mới có vẻ không yên lòng.

Vốn dĩ từ hôm qua lúc Hoa Hoa nhắc tới chiếc chìa khóa bỏ đi, bảo Dương Hồng đổi ổ khóa, Triệu Ngọc đã không nhịn được nghĩ tới điều gì đó. Mà ngay hôm nay lúc Lý Bối Ny nói về vụ trộm của Viện Dưỡng Lão, lại nhắc tới chìa khóa và ổ khóa, cuối cùng khiến Triệu Ngọc chú ý cao độ!

Triệu Ngọc còn nhớ rõ, trong khẩu cung của Lâm Mỹ Phượng, chị ta đã từng đề cập, nói lúc chị ta vào nhà Giản Văn Lị hành hung, cửa đang khóa!

Cửa ngoài khóa, cửa phòng cũng khóa!

Lâm Mỹ Phượng có được chìa khóa Lưu Bằng Phi cung cấp, nên mới vào được.

Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại chi tiết này rồi kết hợp với phỏng đoán của mình, Triệu Ngọc hơi lĩnh ngộ được điều gì...

Đầu tiên, thông qua thiết bị phát hiện nói dối và chứng cứ Miêu Anh thu được, đã có thể xác định, Giản Văn Lị bị người ta giết chết trước, mới bị Lâm Mỹ Phượng đi vào phòng đâm một dao.

Dao của Lâm Mỹ Phượng, chỉ cắm vào một thi thể thôi!

Như vậy... đã xuất hiện vấn đề!

Người giết chết Giản Văn Lị đi vào nhà vào phòng chị ta thế nào?

Lúc Lâm Mỹ Phượng đi vào, cửa phòng bị khóa, chị ta dùng chìa khóa mở cửa. Nói cách khác, khi đó ổ khóa trên cửa còn nguyên, kẻ giết người kia không phải cậy cửa đi vào!

Như vậy... Hắn ta vào thế nào?

Không muốn có sơ suất gì nên Triệu Ngọc tỉ mỉ lật xem tài liệu của vụ án năm đó, trên đó viết, cửa nhà Giản Văn Lị quả thực không có dấu vết bị cậy!

Nói cách khác, tên tội phạm kia cũng dùng chìa khóa mở cửa!

Không sai!

Mấu chốt mà Triệu Ngọc suy đoán, nằm ở chỗ này!

Nếu hung phạm cũng dùng chìa khóa mở cửa đi vào, như vậy... Chìa khóa của hắn ta là ở đâu ra?

Nếu như có thể tìm được chỗ sản xuất ra chìa khóa, có phải là có thể - xác định hung thủ không?

Bởi vậy, Triệu Ngọc mang theo suy nghĩ này chạy tới trại tạm giam thẩm vấn Lưu Bằng Phi.

Theo lời khai của Lưu Bằng Phi, lúc trước chìa khóa nhà họ chỉ có hai chìa, do hai vợ chồng giữ. Trừ việc trao đổi giết người với Lâm Mỹ Phượng, anh ta chưa từng sao chìa khóa cho ai khác.

Sau khi Lưu Bằng Phi trả lời như vậy, theo bản năng Triệu Ngọc nghĩ tới một khả năng! Đó là... có phải tác phong sinh hoạt của Giản Văn Lị này có vấn đề không? Chìa khóa của hung thủ, chẳng lẽ bản thân bà ta đi đánh ra? Hay là, hung thủ căn bản không có chìa khóa, mà là Giản Văn Lị tự mở cửa cho hắn ta?

Giản Văn Lị có gian tình với hung thủ, hung thủ vì yêu sinh hận, hoặc là muốn trộm đồ trong nhà Giản Văn Lị, lại bị Giản Văn Lị vô ý phát hiện nên bóp chết chị ta?

Nhưng mà, sau khi suy nghĩ kín đáo, Triệu Ngọc lại phủ định phỏng đoán này.

Bởi vì, năm đó cảnh sát hình sự điều tra kĩ càng về cuộc sống của Giản Văn Lị, không phát hiện bà ta có lời đồn với ai cả, nếu hung thỉ thật sự có gian tình với Giản Văn Lị, thì chân tướng vụ án đã sớm rõ ràng rồi!

Mặt khác, vẫn là câu nói kia, Triệu Ngọc không tin hung thủ kia chỉ trùng hợp giết trước khi Lâm Mỹ Phượng đến!

Quá trùng hợp rồi!

Nếu không phải có bàn bạc trước thì sao lại trùng hợp như vậy?

Hắn cảm thấy, kẻ giết chết Giản Văn Lị chắc chắn có quan hệ gì đó với Lâm Mỹ Phượng hoặc Lưu Bằng Phi!

Trước đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh hoài nghi chồng của Lâm Mỹ Phượng bây giờ. Nhưng mà, chứng cứ cho thấy, 10 năm trước, hai người bọn họ không những không quen, thậm chí cũng không sống cùng một thành phố. Chồng Lâm Mỹ Phượng cũng không có xíu liên quan nào với Vu Chí Căn, Lưu Bằng Phi và Giản Văn Lị!

Không phải nhân tình của Giản Văn Lị, cũng không phải chồng Lâm Mỹ Phượng, vậy... cuối cùng chân tướng là gì?

Lúc ấy, Triệu Ngọc thấy không thể hỏi được manh mối có giá trị, nên định để cảnh ngục mang Lưu Bằng Phi đi. Nhưng mà, lúc một chân Lưu Bằng Phi đã cất bước đi ra cửa rồi Triệu Ngọc chợt nhanh trí kêu anh ta lại.

Bởi vì, khi đó, trong đầu Triệu Ngọc lại léo ra hai từ mấu chốt chìa khóa và ổ khóa, sau khi hắn suy nghĩ kĩ càng lần nữa thì nắm lấy một điểm quan trọng.

"Lưu Bằng Phi, tôi muốn hỏi một vấn đề," Triệu Ngọc ôm tâm lý thử một lần hỏi: "Chìa khóa ông đưa cho Lâm Mỹ Phượng- - đánh ở chỗ nào?"

"À..." Bởi vì đã quá lâu, Lưu Bằng Phi gần như quên mất, ông ta gãi mũi suy nghĩ năm phút, mới không quá xác định trả lời: "Cậu cảnh sát à, tôi nhớ là lúc đó do không muốn bị người quen nhìn thấy, tôi chạy đi thật xa đánh chìa khóa! Chỗ đó là... Lúc trước còn là vùng ngoại thành, tên thì tôi nhớ không rõ, nhưng mà vị trí thì có thể nhớ..."

"Vậy..." Triệu Ngọc lấy giấy bút ra: "Anh vẽ cho tôi đi! À..., đúng rồi, anh có nhớ người đánh chìa có vẻ ngoài thế nào không?"

"Cái này thì tôi nhớ rõ lắm!" Lưu Bằng Phi cầm bút, vừa chuẩn bị vẽ, vừa không cần nghĩ ngợi trả lời: "Người kia là tên ngốc, dáng người còn cao hơn tôi nửa đầu, với lại... Anh ta đi đường còn hơi khập khiễng nữa!”

"Cái gì? Anh nói cái gì?"

Nghe thấy lời này, rõ ràng Triệu Ngọc rất kinh hãi, phát ra một tiếng la rung trời.

Lưu Bằng Phi sợ tới mức khẽ run rẩy, bút cũng rơi xuống đất!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.