Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1887 chữ

Tôi ước gì là do mình đang high lúc 3 người chúng tôi ngồi vào bộ sofa tôi vừa tậu, hay nói đúng hơn 2 gã kia ngồi vào đấy, còn tôi đành đặt mông xuống cái sofa cũ mèm, ngồi có cảm giác như mấy cái lò xo thông ass từ mọi tư thế mặc dù khá chắc là nó chả có cái lò xo quái nào cả.

Tôi đói vãi chưởng, cái pizza đặt trên thùng sữa cứ như đang liếc mắt đưa tình mời gọi tôi xơi trọn ẻm. Chợt nhận ra mình cần phải tỏ ra lịch sự rồi thì mới có thể thoải mái được.

“Hai anh uống gì để tôi rót nhé?” – Vừa tỏ ra lịch sự, vừa mong họ ừ để tôi lấy luôn cả phần cho mình.

“Không ạ, cảm ơn anh, chúng tôi ổn.” – Người cao hơn trả lời – “Chúng tôi nói nhanh cái này rồi đi ngay.”

“Ồ. Vậy được rồi.” – Tôi cố gắng lờ đi cái cách anh ta chăm chú dò xét căn nhà thuê của tôi. Ờ thì không phải khách sạn 5 sao nhưng cũng vừa đủ tiện nghi mà. Tôi biết giấy dán tường có hơi nát, còn thảm sàn thì sờn lông, cơ mà cũng vừa đủ dùng lại hợp tài chính nữa.

“Hmm. Nay tôi và đồng nghiệp…”

“Hai anh tên gì ấy nhỉ?” – tôi tò mò ngắt lời, kèm chút lo lắng. Tôi tính hỏi họ đến đây làm gì nhưng thật ra cũng thầm biết rằng ắt hẳn họ sẽ lấy hết tất cả đi thôi.

“John và Sam” – người đàn ông cao tự chỉ vào mình khi nói tên John.

“Ồ. Còn tôi là Jason.”

“À ờ… thật ra thì bọn tôi biết rồi.”

“Ờ ha..”

“Như tôi nói, tôi và Sam được cử đến đây vì chúng tôi tin là đã có một sự nhầm lẫn nho nhỏ và chúng tôi cần phải sửa chữa lại nó.”

“Nhầm lẫn? Ý anh là cái phầm mềm Matrix ấy hử?”

“Đúng thế. Thật ra thì ông bạn Michael của anh mới là người được chọn cho chương trình này. Nhưng không ngờ được là anh ấy bán máy trước khi chúng tôi kịp mở lời. Sai sót về phía bên bọn tôi…”

“Rõ ràng. Không do mấy anh thì còn do ai.” – Tôi nói leo.

“Để tôi nói hết đã, Jason.” – mặt John nghiêm lại – “Giờ Michael vừa mua một con lap nhanh hơn và chương trình mới down xong hôm nay. Tận khi anh ấy bắt đầu khám phá phần mềm thì bọn tôi mới nhận ra có tới 2 mã được kích hoạt. Giờ thì Michael đã đồng ý làm việc cho chúng tôi, nhưng để hoàn tất hợp đồng thì tôi phải đi xử lý tình huống bất thường này đã.”

“Mấy anh không có quyền lấy máy tính của tôi. Tôi đã trả tiền cho nó.” – tôi buộc miệng – “Và số tiền. Tôi cần số tiền đó. Nhìn cái ổ chuột xung quanh mấy người đi.”

Sam khịt mũi và nhìn tôi với vẻ khinh thường – “Anh nghĩ anh xứng đáng nhận được bất kì thứ gì từ chúng tôi sao? Anh nghĩ anh có thế cứ lấy mọi thứ mình muốn mà không phải trả giá gì à?” – gã đứng dậy, cuối nhìn John ngán ngẩm rồi bỏ đi không thèm liếc tôi lấy một cái.

“Dĩ nhiên là anh vẫn giữ cái lap, nhưng tiền trong tài khoản ngân hàng đã được chuyển trả lại. Phần mềm sẽ tự gỡ cài đặt, tối nay sẽ xong thôi, anh sẽ không còn truy cập được nữa.” – John chưa nói gì về số tiền mặt. Tôi chỉ mới vừa nhận được, có khi hắn ta chưa biết cũng nên. Tôi cố ngăn mình không liếc nhìn quan ngại về phía cái túi vải thô. Cơ mà đm, tôi tệ mấy chuyện này vl.

Hắn nhìn theo hướng mắt tôi – “À phải rồi. Còn khoản tiền mặt. Thôi thì thế này – không ai được phép biết về công nghệ mới này. Nó là một thí nghiệm phi thường. Tôi hy vọng anh đồng ý giữ lấy số tiền để đổi lại việc giữ bí mật tuyệt đối.”

“Im lặng hử? Ờ… Cũng được? $50.000 lận…” – Tôi băn khoan liệu mình có thể trao đổi không, hay đây là kiểu người sẽ dìm sâu mọi đầu mối trong biển máu. Hắn ta như hiểu tôi đang nghĩ gì và rướn lông mày quan sát.

“Thỏa thuận chứ?” – Tôi liền gật đầu. Số tiền đó nhiều hơn tất thảy những gì tôi từng thấy trong đời mình, tội không thể từ bỏ nó. Hắn đứng dậy và tôi cũng nhỏm dậy theo.

Sau khi bắt tay tạm biệt, tôi đi theo hắn ra cửa.

“Nếu tôi là anh, Jason, tôi sẽ cố gắng học tất cả mọi thứ có thể trước khi mất đi cơ hội này vĩnh viễn.” – anh ta thì thầm rồi bước đi vào màn đêm. Đường quá tối để thấy được anh ta đi đâu, chắc là tìm gã Sam rồi lẻn trở lại vào phòng lab bí mật nào đấy.

Quay vào nhà, tôi vơ hộp pizza trở lại bàn máy tính. Bấm thử vào icon Matrix. Tới giờ vẫn chạy. Bộ đếm vẫn giữ nguyên, và tôi nghĩ mình đã hiểu điều John ám chỉ.

Chọn HỌC HỎI.

Tôi lướt qua các lựa chọn – mục NGÔN NGỮ đã biến mất. Vậy là sau khi tôi học xong thì lựa chọn ấy cũng không còn nữa. Tự hỏi thế thì liệu Michael có được học NGÔN NGỮ không hay tôi lấy xừ cơ hội đó của nó luôn rồi.

Dù sao cũng không thay đổi được gì.

Giờ thì tôi cần biết gì để cải thiện cuộc sống của mình nhỉ? Đánh nhau như Liam Neeson? Lập trình như Bill Gay? Lướt theo thứ tự bảng chữ cái, tôi đã thấy mục NGÔN NGỮ LẬP TRÌNH. Ctrl+A rồi OK. Màn hình nháy sáng trong lúc tôi cố gắng không chớp mắt vì chói. Bằng cách nào đấy mà tôi ý thức được ánh sáng ấy là 1 phần của quá trình upload kiến thức vào não mình, nên đau mắt một tí cũng phải chịu.

Tiếp tục lăn chuột. Chẳng có lựa chọn nào là ĐÁNH NHAU hay CHIẾN ĐẤU cả, à nhưng lại có mục TỰ VỆ ngay gần NGÔN NGỮ LẬP TRÌNH lúc nãy. Không có mục con nào nên chỉ cần confirm và nhìn màn hình nhấp nháy.

Bộ đếm bây giờ chỉ còn 073 credit. 2 thứ của quỷ tôi vừa học tốn kém vl. Thôi kệ cũng lỡ rồi. Nửa tiếng đã trôi qua, tôi không chắc khi nào thì Matrix sẽ thật sự bị gỡ mất như họ nói. Và liệu quá trình Gỡ cài đặt có lâu như quá trình Cài đặt không.

Trời ạ. Khi nào thì mình mới có một cái máy tính chạy nhanh hơn sên bò như này cơ chứ.

Tiếp túc tập trung vô danh sách dài đằng đẵng, tôi bấm chọn VĂN HỌC, GIẢI PHẪU CƠ THỂ NGƯỜI và SINH HỌC. Tôi học thêm cả HÓA HỌC, VẬT LÝ, cũng như TOÁN HỌC và TƯ DUY LOGIC.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, giờ đã là 5 giờ sáng, chỉ còn lại 3 credit và một hộp thoại nhỏ vừa hiện lên “Đang chuẩn bị cho tiến trình gỡ cài đặt.”

Phải lẹ lên thôi, skip hết mấy thứ tôi không quan tâm, chắc hẳn phải còn gì đó hay ho quan trọng mà chỉ tốn 3 credit. Gần cuối danh sách, bỗng có một mục nằm ngoài thứ tự bảng chữ cái và có màu xám nhạt. SỰ THẬT. Chỉ ngắn gọn thế.

Nhanh tay bấm chọn, màn hình lại nháy sáng rồi thì tôi ngất xỉu không hay biết gì nữa.

Khi với tay bật được nút nguồn thì nhận ra bên ngoài trời đã sáng, nghĩa là rất có thể tôi đã trễ giờ làm. Thiết nghĩ có khi tôi nên nghĩ làm hôm nay luôn. Não tôi như mềm nhũn ra trong nỗ lực đi tìm điện thoại. Hôm qua đã lấy nó ra khỏi túi quần đi làm chưa ấy nhỉ?

À rồi, tôi để nó trên cái thùng sữa được dùng tạm làm chiếc bàn café bất đắc dĩ.

Không biết mấy nhà bác học uyên bác có cảm thấy đầu họ nặng thế này không. Cảm giác như tất cả những gì tôi học được hôm qua được nhồi nhét chặt cứng trong hộp sọ theo nghĩa đen ấy.

Bật điện thoại lên. 08:06 AM. Hmm, 10 giờ tôi mới phải vô ca làm.

Nhưng nhìn đống tiền mặt quăng trên sàn tôi lại lưỡng lự. Ờ thì khó khăn lắm mới giữ lại được số tiền, cơ mà dùng một ít để cho phép mình được nghỉ làm vài hôm chắc cũng chả thấm vào đâu. Bấm số gọi sếp và xin cáo bệnh.

“Nghe giọng mày đâu giống bệnh tật gì?” – Kelly, sếp tôi gầm gừ.

“Em bị đau mắt đỏ.” – Tôi nói, biết chắc rằng bệnh này thì chẳng ai dám cho đi làm.

“Mày làm cái quái gì mà để bị lây đau mắt đỏ hả? Hôm sau không mang theo giấy của bác sĩ thì chị trừ lương mày.”

“Em vừa đi khám về, quên lấy giấy mất. Em không có bảo hiểm… Mà quay lại khám chỉ để lấy giấy thì tốn thêm một mớ ấy.”

“Thôi được rồi” – Chị ta dịu giọng trong giây lát. Thường thì tôi chả bao giờ kiếm cớ để nghỉ việc. “Thiếu người nên chị hơi căng thẳng. Mà thôi lần này chị tha cho mày. Mà mai có đi làm được không?”

“Không rồi ạ” – Giọng tôi giả bộ ăn năn. Dù sao thì viêm kết mạc phải mất ít nhất 3 ngày để chữa khỏi, tôi nghĩ. – “Mai em chưa đi làm được đâu, chắc phải nghỉ 2 ngày nữa cơ. Thứ sáu chắc là sẽ khỏi.” – thật ra mai là tôi muốn đi làm lại rồi, cũng không phải đứa lười biếng gì. Nhưng phóng lao thì phải theo lao thôi.

“Ừ. Thứ sáu nhớ phải đi đấy.”

Tôi gác máy rồi trườn lại lên giường. Thứ cuối cùng tôi còn nhớ được trước khi bất tỉnh là bấm chọn SỰ THẬT. Nhưng hình như tôi không có khái niệm gì về thứ mình đã học được sau đấy. Tôi có thể nghiệm ra kiến thức khoa học, toán học, văn học trôi lờ lững trong não mình, nhưng mục SỰ THẬT ấy không cho tôi thêm một kiến thức gì mới cả.

Chìm dần vào giấc ngủ, tôi mơ thấy thiên thần, rồi ác quỷ. Họ mắc kẹt trong một cuộc chiến không hồi kết, còn tôi thì phải đứng giữa cố gắng giữ họ lại. Giấc mơ dường như dài đến 10.000 năm. Lúc tỉnh dậy cơ thể tôi run bần bật và ướt đẫm mồ hôi dù thật sự chỉ mới vài giờ trôi qua.

End Chap II.

Bạn đang đọc Phần Mềm Bí Ẩn của Oliver Eliot Daniels
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongNgạoThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.