Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lam Y Nhân

1873 chữ

Phía Nam Gia Nguyên thành đường Nam Lăng là nơi phồn hoa nhất, có một tòa nhà chiếm một diện tích khá lớn. Tòa nhà này có một cánh của lứon màu đen, trên có tấm biển viết hai chữ "Mặc phủ" , phía dưới tấm biển trái phải có tám gã đại hán mặc đồng phục đứng canh, cả đám đều thẳng người cao đầu, mắt không nhìn lung tung, bộ dáng hẳn là đã được huấn luyện, làm cho người ta vừa thấy cũng không dám coi thường.

Đối diện cách Mặc phủ không xa, có một tòa nhà ba tầng là Hương Gia tửu lâu. Cái này tại Gia Nguyên thành cũng là tửu lâu lớn, đặc biệt chiêu bài của nó là rượu _"Bách lý hương" _ , càng là rượu ngon có tiếng, vì nó mà không ít khách thương tới đây.

Lúc này là lúc dùng cơm trưa, cho nên Hương Gia tửu lâu người rất đông, từ lầu một cho đến lầu ba các bàn đều có người ngồi chận kín dùng cơm.

Người đi đường trên đường cái phái ngoài tửu lâu, đều có thể nghe thấy trên tửu lâu phát ra mùi rượu thịt nồng đậm, làm cho người ta thèm thuồng chay nước miếng, thật là mê người.

Trên một cái màn nhìn ra đường tại lầu hai có một gã thanh niên đang ngồi, trên bàn cũn có chút đồ ăn cùng một bình rượu nổi tiếng _"Bách lý hương" _ . Sau lưng thanh niên này có một gã cự hán đang đứng, người này chính là Hàn Lập vừa ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Hàn Lập lúc này từ cửa sổ nhìn xuống, trong tay vẫn đang cầm một chén rượu nhỏ, thức ăn trên bàn cũng không động đến, bộ dáng cho thấy rất không yên tâm.

Hàn Lập liếc mắt nhìn Mặc phủ cách đó không xa, lại thu hồi ánh mắt nhìn về con đường trước mắt, trên mặt không hề biến hóa, lại ngửa đầu, uống cạn chén rượu kia, rồi lại xuất thần nhìn ra bên ngoài lầu.

Trải qua một phen hỏi thăm Hàn Lập biết, Mặc đại phu có hai cô con gái cùng một nghĩa nữ, tất cả đều lớn lên như hoa như ngọc, thiên kiều bá mị, đúng là tam đại mỹ nữ của Gia Nguyên thành, người ta gọi là Mặc phủ tam kiều.

Bởi vì diễm danh viễn dương, cho nên các công tử, thiếu hiệp tuấn kiệt theo đuổi các nàng đúng là không thể đếm xuể.

Mà trong đó Mặc Ngọc Châu càng xinh đẹp tuyệt luân, là người được theo đuổi nhiều nhất. Lần đính hôn này của nàng càng làm nổi lên một trận sóng gió, làm cho những người theo đuổi khác thương tâm muốn chết, có chút người có võ công đều đi kiếm vị Ngô công tử khiêu chiến, kết quả là bị vị Ngô Kiếm Minh này liên tiếp đánh bại mười sáu gã tình địch, ngược lại đã tạo nên danh tiếng võ công tuyệt đỉnh cho hắn, làm cho hắn và Mặc Ngọc Châu kia càng như trời sinh một cặp, tình chàng ý thiếp.

Hàn Lập càng nghĩ tới càng có cảm giác chuyện này thật có chút thấy tức cười, người khác không biết vị Ngô công tử này là cái gì, Hàn Lập lại hết sức rõ ràng.

Vị Ngô Kiếm Minh này tám chín phần mười là do các môn phái đối đầu với Mặc đại phu phái tới, xem ra nhiều năm như vậy Mặc đại phu không có lộ diện, đã khiến cho các môn phái đối đầu hoài nghi, mà vị Ngô công tử này đến phỏng chừng chính là một lần thử dò xét hành vi. Cũng không biết hắn dùng phương pháp gì mà làm cho Mặc phủ tin tưởng, nói vậy chỉ với lá thư và tín vật bình thường hẳn là sẽ không làm cho mấy vị phu nhân của Mặc đại phu dễ dàng tin tưởng như vậy chứ.

Hàn Lập một bên dùng ngón tay gõ gõ lên bàn, một bên suy nghĩ các nghi vấn trong lòng.

"Vị công tử này mời ngài ngồi bên này! Các món ăn mà người chọn sẽ lập tức được đem lên" Một tiểu nhị mặc áo ngắn màu trắng, dẫn một vị thanh niên áo lam cỡ hai bảy hai tám tuổi đi lên lầu hai, cũng đưa hắn tới ngồi xuống tại một cái bàn cách Hàn Lập một tấm vách, sau đó vội vàng đi xuống trả lời một vị khách nhân khác.

Thanh niên áo lam này cao lớn ngũ quan đoan chánh, mày rậm mắt to, giữa hai mi có vài phần anh khí.

Sau khi hắn ngồi xuống thì đưa mắt nhìn quanh bốn phía, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Hàn Lập.

Hàn Lập cảm thấy trong ánh mắt của đối phương có loại cảm giác thâm thúy khó hiểu, tựa hồ có loại hấp lực kỳ quái như muốn cuốn cả bản thân vào trong đó, Hàn Lập lấy làm kinh hãi, vội vàng quay đầu đi phía khác, sắc mặt cũng hơi đổi.

Người này cũng kinh ngạc ngoài ý muốn một chút, nhưng lập tức sau khi lạnh lẽo liếc mắt nhìn Hàn Lập, cũng quay đầu đi, không để ý tới bên này nữa.

Hàn Lập sắc mặt có chút trắng bệch ra, vừa rồi đối phương liếc mắt nhìn qua làm cho hắn có loại cảm giác tất cả đều bị nhìn thấu, làm cho hắn phi thường hoảng sợ.

Loại tư vị chỉ liếc mắt đã bị người ta nhìn thấu, Hàn Lập cũng chính là lần đầu tiên gặp.

Người áo lam sau khi rượu và thức ăn đã đưa lên đầy bàn, đã bắt đầu ăn uống, hơn nữa đồ ăn hương vị cũng hết sức ngọt ngào, bộ dáng cũng không chú ý đến ai cả.

Hàn Lập giờ phút này đã đứng ngồi không yên, cảm thấy bất an.

Hắn đa dùng Thiên nhãn thuật quan sát đối phương, nhưng trên người của người áo lam này mơ hồ tản mát ra một loại linh lực cường đại, ngược lại còn làm cho hắn khiếp sợ. Hắn rất rõ ràng, đối phương tuyệt đối là người tu tiên pháp lực thâm hậu so với chính mình nhiều.

Hàn Lập trước nay tổng cộng chỉ thấy qua Dư Tử Đồng và Kim Quang thượng nhân hai người tu tiên, hai người này một người nguyên thần thân thể pháp lực hoàn toàn biến mất, người kia thì pháp lực thấp kém đến đáng thương, vừa thấy mặt đã bị hắn giết chết. Bởi vậy Hàn Lập đối với người tu tiên cũng không có nhiều hiểu biết, trong tâm hắn vẫn tràn ngập sắc thái thần bí, hắn thật sự không biết nên ứng đối với tình hình gặp phải đối phương mạnh hơn mình nhiều như thế nào.

"Người áo lam này sẽ không giống như mình đối với Kim Quang thượng nhân chứ, không chút khách khí đem chính mình ra một nhát tiêu diệt đi?" Hàn Lập không nhịn được chỉ muốn phá tung chỗ này mà chạy đi.

Kết quả trong khi Hàn Lập tâm phiền ý loạn lo lắng đề phòng, người áo lam này đã ăn xong rồi thức ăn của mình. Hắn lấy ra một cái khăn lau miệng, rồi lấy ra một thỏi bạc, rồi phiêu nhiên rời đi. Từ đầu tới đuôi cũng không thèm liếc mắt nhìn qua chỗ của Hàn Lập cái nào nữa, tựa hồ quên hẳn đi sự tồn tại của Hàn Lập.

Hàn Lập đợi đến khi người đó hoàn toàn rời khỏi tửu lâu, mới thở phào một cái, dựa vào ghế của mình, thời gian người áo lam ăn cơm mặc dù rất ngắn, nhưng hắn lại cảm giác giống như là dài cả ngày rồi, tạo cho hắn áp bức về mặt tinh thần quá lớn, giống như mới cùng với ai một hồi sinh tử đại chiến.

Lúc này, người áo lam kia xuất hiện tại một góc đường khác, nơi đó có một gã nam tử áo vàng khoảng ba mươi tuổi đang đợi.

"Lão Tam, tại sao lại đến chậm? Chúng ta còn phải gặp mặt với đại ca nữa!" Nam tử áo vàng có chút bất mãn nói.

"Hắc hắc! Nhị ca, đừng nóng giận! Ta chỉ là mấy năm rồi không được ăn thức ăn cảu thế gian, vừa rồi đi thưởng thức một phen!" Người áo lam cười nói.

"Ngươi thật ham ăn! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, người tu tiên chúng ta phải thanh tâm quả dục, kiêng kỵ cái loại ăn to nói lớn này. Nhưng ngươi vẫn không nghe, ngươi ăn uống một lần như vậy, lại làm cho tâm tính lại thấp đi không ít" Người áo vàng trừng mắt nhìn người áo lam, tức giận giáo huấn.

"Ha ha! Biết rồi, biết rồi, cũng không có tìen lệ đâu! Được rồi, ta tại nơi ăn cơm đã gặp một người tu tiên khác" Người áo lam vội nói sang chuyện khác, đem chuyện gặp Hàn Lập nói lại.

"Ồ! Phải không? Pháp lực của đối phương có thâm hậu không?" Người áo vàng quả nhiên lập tức chú ý đến việc này.

"Pháp lực rất thấp, xem bộ dáng chỉ mới tới được bảy tám tầng của công pháp cơ sở, miễn cưỡng cũng có tư cách tham gia Thăng tiên hội. Thật không hiểu? Pháp lực thấp như vậy clại đến Lam châu xem náo nhiệt, chẳng lẻ thật muốn tìm cái vận rắm chó gì sao, tưởng có thể thắng tại Thăng tiên hội sao?" Người áo lam trề môi nói.

"Đối phương tuổi có lớn không?"

"Cỡ mười bảy mười tám tuổi gì đó" .

"Cái này cũng đúng, đối phương tám chín phần mười là theo trưởng bối mà tới, hẳn là chỉ muốn tăng cường lịch duyệt đại khai nhãn giới mà thôi. Phỏng chừng mười năm nữa đối với Thăng tiên hội, mới chính thức tham gia" Người áo vàng cười nói.

"Chắc vậy! Kể ra tư chất của đối phương cũng có thể. Nếu như mười năm nữa, người này có lẽ thật có thể đạt tới tiêu chuẩn như ta" Người áo lam đắc ý dương dương nói.

"Ngươi đừng có tự khoa trương nữa! Dạng như ngươi vừa mới luyện thành mười tầng công pháp, tiêu chuẩn như vậy, hàng năm tại Thăng tiên đại hội có quá nhiều. Nếu luyện đến tầng mười một, mười hai rồi nói cũng không muộn" Người áo vàng vừa bực mình vừa buồn cười nói, sau đó cũng không nói nữa, xoay người rời đi.

"Thật là, nếu không uống Trúc cơ đan mà có thể luyện thành hơn mười tầng, vậy ta còn tới tham gia Thăng tiên hội này làm cái gì! Trực tiếp đi bái sư cho rồi" Người áo lam lầm bầm đi theo sau, cũng rời khỏi nơi này.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 47
Lượt đọc 4152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.