Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Bại Trong Gang Tấc?

2548 chữ

"U Hồn Trùng? Ha ha, nếu các ngươi muốn biết, vậy thì để ta nói cho các ngươi biết một chút, U Hồn Trùng này là thần thông đặc thù của Cửu U Tộc, người U Hồn tộc có thể rút lực lượng hồn phách người khác ra, rồi dùng bản mệnh thần thông tế luyện thành U Hồn Trùng" Lão già tóc bạc tựa hồ như đùa cợt, sau đó giải thích.

"Rồi thả U Hồn Trùng vào trong cơ thể sao?" Lông mày Hàn Lập nhướng mày, hỏi.

"Không sai. Một khi trùng này chui vào thần hồn người khác sẽ đảo khách thành chủ khống chế hành động đối phương, thân thể, thậm chí cả tư duy ý nghĩ nữa. Dùng U Hồn Trùng luyện thành Khôi Lỗi là cao cấp nhất, Khôi Lỗi còn giữ được ý thức, tất cả năng lực, đến cả pháp tắc cũng đều giữ lại. "Lão già tóc bạc gật đầu nhẹ, tiếp tục nói.

Vừa nghe xong, sắc mặt tất cả mọi người, kể cả Thạch Xuyên Không đều trở nên khó nhìn.

"Sao lại có dị thuật này chứ, nếu thực sự như vậy, ta nguyện ý tự hủy Nguyên Anh mà chết còn hơn phải sống trong cái xác không hồn." Mặt mũi Thạch Xuyên Không vàng như đất, rồi sau đó hung hãn nói ra.

"Tự hủy Nguyên Anh? Bây giờ chúng ta chưa cùng đường, sao ngươi lại cam tâm tự sát chứ? Ma Quang nhìn Thạch Xuyên Không một cái, lạnh lùng nói ra.

"Nếu còn một tia hy vọng, ta cũng không dễ gì tự sát cả? Hồ Tam hít sâu một hơi, cười khổ một tiếng.

"Khó trách Cửu U Tộc có thể thống lĩnh Cửu U Vực nhiều năm như vậy, quả nhiên là có chỗ dựa" Bách Lý Viêm cũng thở dài, nói.

Hàn Lập không nói lời nào, ánh mắt lay động, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Ta có thể cảm ứng lực lượng thần hồn mạnh mẽ của các hạ, tuy vậy ngươi cũng đừng nghĩ ngăn cản được nó, căn bản U Hồn Trùng không cách nào ngăn được." Tựa hồ lão già tóc bạc nhìn thấu suy nghĩ Hàn Lập, mở miệng nói ra.

"Vậy trong người các ngươi đã bị gieo U Hồn Trùng rồi sao? Hàn Lập liếc lão già tóc bạc cùng nam tử tai dài kia, hỏi.

"Đúng vậy, những người đang ở tầng chín này, trừ năm người các ngươi ra, thì người nào cũng đã bị gieo U Hồn Trùng rồi." Trong mắt lão già tóc bạc lóe lên hung quang, tựa hồ chạm vào vết sẹo sâu trong đáy lòng, rồi lập tức thở dài một tiếng, nói ra.

"Ngoại trừ biến thành một cỗ Khôi Lỗi, thật là không còn cách nào khác hay sao? Hàn Lập lại hỏi.

"Bọn ta đều đã không còn hy vọng, nếu năm người các ngươi không muốn biến thành như bọn ta bây giờ, tốt nhất thì nên tự sát ngay đi, một khi đã bị gieo U Hồn Trùng vào, đến lúc đó muốn tự sát cũng không được nữa rồi." Lão già tóc bạc cười lạnh một tiếng, nói.

"Đa tạ các hạ chỉ điểm. "Hàn Lập nghe vậy, liền chắp tay về lão già tóc bạc, rồi không nói gì nữa.

Đám người Thạch Xuyên Không, Hồ Tam nghe vậy cũng trầm mặc lại, thần sắc trên mặt trở nên âm tình bất định.

Hàn Lập im lặng chốc lát, lắc đầu không suy nghĩ nhiều nữa, mà khoanh chân ngồi xuống, vừa chịu đựng thống khổ sát khí nơi này nhập thể, vừa cảm ứng tình hình trong người lúc này.

Hắn phát hiện trong đầu, lúc này nhộn nhạo từng vòng gợn sóng màu đen, phát ra lực lượng giam cầm cường đại, phong ấn cả lực lượng thần thức cùng thần thồn hắn lại.

Tuy thần thức hắn bị giam cầm, nhưng vẫn có thể cảm ứng được trong cơ thể như trước, trong đan điền đang bị từng đạo tia sét màu đen bao phủ, không chừa một khe hở nào.

Ngay lúc này Nguyên Anh của hắn cũng bị giam cầm bên trong những tia sét chằng chịt, không cách nào nhúc nhích được cũng như ngăn cách liên hệ với Hàn Lập.

Những tia sét màu đen này không những giam cầm Nguyên Anh, mà còn không ngừng tuôn ra từng điểm sương mù màu đen, từ từ chui vào Nguyên Anh, còn ăn mòn vào lục phủ ngũ tạng khắp người hắn.

Tuy vậy nhục thể của hắn vô cùng cường đại, lục phủ ngũ tạng từ lâu đã trở nên cứng cỏi vô cùng, tuy lúc này bị chút ít sương mù màu đen ăn mòn, nhưng vẫn còn có thể ngăn đỡ được, cũng không đáng lo lắm.

Nhưng Nguyên Anh thì lại khác, lúc này bên ngoài đã phủ kín một tầng màu đen nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mơ hồ lộ ra vài phần dữ tợn.

"Đáng chết!" Hàn Lập thấy vậy, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Hiện giờ hắn đã bị cắt đứt liên hệ với Nguyên Anh, không cách nào dò xét biến hoá này sẽ tạo thành bao nhiêu nguy hại đối với Nguyên Anh của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được, một khi mình gián đoạn liên hệ với Nguyên Anh quá lâu, tuyệt đối sẽ tạo thành tổn thương không thể lường được.

Hàn Lập hít sâu một hơi, rồi đè nén căm phẫn trong lòng lại, ánh mắt nhìn xuống ngón tay một cái.

U Lạc chỉ lấy pháp khí trữ vật trên người hắn, chứ không cảm ứng tồn tại của không gian Hoa Chi, xem ra trong cái rủi lại còn có cái may.

Phải biết rằng, gần nửa thân gia trên người hắn đều nằm bên trong không gian Hoa Chi, thậm chí Chưởng Thiên Bình cũng nằm trong đấy, nếu mà để người khác phát hiện ra, đến lúc đó chính hắn cũng không dám nghĩ đến.

Tiếc là Thiên Hồ Hoá Huyết Đao lại bị hắn thu vào bên trong Pháp Khí trữ vật, hiện giờ đã rơi vào trong tay U Lạc rồi, nếu không lúc này có lão gia hỏa Thạch Kinh Hậu tựa hồ biết rõ về Cửu U Tộc, thì có lẽ có chút cơ hội xoay chuyển.

Ánh mắt Hàn Lập âm thầm quan sát xung quanh, tin tưởng không có ai theo dõi cấm chế trong này, lúc này dựa lưng vào tường nhà tù, tay phải đỡ trán, làm ra bộ dáng như chịu đựng không nổi thống khổ khi sát khí nhập thể vậy.

Hắn toàn lực điều động lực lượng thần thức trong đầu, rồi lao vào trùng kích gợn sóng màu đen trong đầu.

Những gợn sóng cấm chế này chỉ tác dụng trói buộc lực lượng thần thức trong đầu, không cách nào thả ra ngoài, chứ chưa giam cầm hoàn toàn.

Tu vi của hắn lúc này đã đạt đến Kim Tiên đỉnh phong, cho dù không cách nào tiến thêm một bước, thế nhưng trong những năm đi vào Hôi Giới này, trong lúc hắn rãnh rỗi thì đa số thời gian hắn đều tu Luyện Thần Thuật, cho nên lực lượng thần thức có chút tiến bộ.

Mặc dù cấm chế gợn sóng màu đen cường đại vô cùng, nhưng vẫn bị Hàn Lập vận động toàn bộ lực lượng thần thức lao lên, gây nên chấn động một chút.

"Có tác dụng!" Trong lòng Hàn Lập vui mừng, rồi tiếp tục vận chuyển lực lượng thần thức, phóng tới gợn sóng màu đen.

Từng đợt lực lượng thần thức nối tiếp nhau không ngừng trùng kích lên trên gợn sóng màu đen.

Trong nháy mắt đã qua một canh giờ, gợn sóng màu đen chấn động càng lúc càng nhiều nhưng vẫn chưa lộ ra kẽ nứt nào.

Sắc mặt Hàn Lập có chút trắng bệch, hiện giờ Tiên Linh Lực của hắn đã bị phong ấn, cho nên việc thúc giục lực lượng thần thức trong thời gian dài lại làm cho thân thể của hắn gánh vác lớn vô cùng.

Tuy vậy cho dù có gánh vác lớn ra sao, hắn cũng không thể ngừng được, gã Âm Quát kia chẳng biết khi nào sẽ tới đây, trong mấy người có thể hắn là người đầu tiên bị cưỡng ép gieo U Hồn Trùng vào người, đến lúc đó sợ là hết cách xoay chuyển rồi.

Cho nên, nhất định trước khi gã đến phải vùng vẫy thoát khỏi cấm chế trong người, rồi sau đó không tiếc bất cứ giá nào cũng phải chạy thoát khỏi chỗ này.

Trong lòng Hàn Lập tính toán, rồi hít sâu một hơi, tiếp tục vận chuyển lực lượng thần thức trùng kích phong ấn.

Rất nhanh lại qua thêm một canh giờ nữa, hắn không ngừng trùng kích cấm chế gợn sóng màu đen trong đầu, rốt cuộc cũng có chút nới lỏng.

Trong lòng Hàn Lập mừng thầm, lại lần nữa vận dụng toàn bộ lực lượng thần thức, hung hăng trùng kích cấm chế gợn sóng màu đen.

Gợn sóng màu đen chấn động dữ dội, nhất là gần chỗ chính giữa thần hồn lại chấn động kịch liệt vô cùng.

"Niệm Kiếm Quyết!"

Hai mắt Hàn Lập sáng lên, thần hồn trong đầu lóe lên mãnh liệt, từ đó bắn ra một đạo tinh quang, hóa thành một thanh kiếm ảnh mơ hồ, đâm vào chính giữa gợn sóng màu đen.

"Xoẹt xoẹt" một tiếng, rốt cuộc cấm chế gợn sóng màu đen cũng đã bị đâm một kẽ nứt nho nhỏ, rồi đạo thần niệm kiếm ảnh kia từ đó lao ra, lóe lên chui vào không gian Hoa Chi.

Ngay khi thần niệm kiếm ảnh vừa lao ra, gợn sóng màu đen liền lóe lên dữ dội, rồi lập tức lấp đầy đạo kẽ nứt đó, làm nó khôi phục như lúc ban đầu.

Hàn Lập không để ý đến cấm chế gợn sóng màu đen nữa, mà điều khiển cỗ lực lượng thần thức kia chui sâu vào trong không gian Hoa Chi.

Ở lầu các trong không gian Hoa Chi, có một bóng người màu vàng đang đứng thắng ngửa đầu nhìn lên trời, chính là Giải Đạo Nhân.

Ngay đúng lúc đó, một đạo tinh quang từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lầu các, rồi hóa thành một đạo thân ảnh Hàn Lập mơ hồ.

"Hàn đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì à? Sao đột nhiên ta lại bị cắt đứt liên hệ với ngươi." Giải Đạo Nhân liền đi tới, hỏi.

"Đã xảy ra nhiều chuyện, nói rất dài dòng, hiện giờ ta đã bị người khác phong ấn Tiên Linh Lực rồi lại bị giam giữ nữa..." Bóng người mơ hồ mở miệng nói ra, kể lại đơn giản chuyện xảy ra bên ngoài cho Giải Đạo Nhân.

Giải Đạo Nhân tinh thông pháp tắc lôi điện, có lẽ có cách phá giải cấm chế trong người của hắn.

"Sát Lôi pháp tắc... Trong trí nhớ của ta quả thật biết chút ít tin tức về cái này, Sát Lôi pháp tắc thuộc dị loại trong lôi điện pháp tắc, có thể xem như đồng nguyên với lôi điện pháp tắc của ta, hẳn là có ích trong việc phá giải cấm chế trong đan điền của ngươi, tuy vậy cấm chế trong người ngươi là do Đại La Cảnh hạ thủ, cho nên ta cũng không nắm chắc lắm." Giải Đạo Nhân trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra.

"Có tác dụng là tốt rồi, chỉ cần Giải đạo hữu có thể đánh vỡ một đạo phong ấn cấm chế bên trong đan điền ta, ta liền có thể thúc giục Thời Gian pháp tắc, tự động phá giải cấm chế." Khuôn mặt bóng người mơ hồ lộ vẻ vui mừng, nói ra.

"Nếu đã như vậy, ngược lại ta có mấy phần nắm chắc." Giải Đạo Nhân gật đầu nói.

"Vậy thì làm phiền Giải đạo hữu chuẩn bị ở đây, đợi khi ta quay về liền bắt đầu ra tay." Bóng người mơ hồ nói một tiếng, rồi quay người bay ra bên ngoài, bay tới một góc dược viên.

Dược viên nơi đấy có gieo trồng một cây Linh Thảo màu đen xì, tỏa ra cỗ mùi hương kỳ lạ, đó chính là Vạn Hồn Thảo.

Từ khi từ đổi Linh Thảo này từ tay Thạch Xuyên Không, Hàn Lập sợ để nó lâu trong hộp ngọc sẽ ảnh hưởng dược lực của Vạn Hồn Thảo, cho nên đã mang nó trồng vào bên trong không gian Hoa Chi.

Bóng người mơ hồ vung tay lên, một luồng hào quang thoáng một cái đã quấn lấy cây Vạn Hồn Thảo, rồi từ từ rút nó ra, trên mặt hắn lộ vẻ vui mừng.

May là hắn đã mang cây này trồng trong không gian Hoa Chi, lại đúng lúc hắn đang cần thứ này.

Bằng vào lực lượng cây Vạn Hồn Thảo này, hắn có thể nắm chắc năm thành, nội ứng ngoại hợp, liền phá giải cấm chế gợn sóng màu đen trong đầu.

Chỉ cần cấm chế trong đầu bài trừ, rồi mượn lực lượng Giải Đạo Nhân, phá giải cấm chế Sát Lôi trong đan điền, thì cơ hội nắm chắc hơn nhiều.

Đang ngẫm nghĩ, bóng người mơ hồ đã quấn lấy Vạn Hồn Thảo, rồi tính quay trở về, chợt sắc mặt bóng người lập tức trở nên khó coi vô cùng, ngừng thân hình lại.

Đúng lúc này, bên trong tầng chín U Lao, một thân ảnh áo đen đang từ lối vào từ từ bay tới, chính là Âm Quát.

"Đáng chết!" Hàn Lập âm thầm cắn răng, cúi đầu xuống.

Đám người lão già tóc bạc thấy Âm Quát xuất hiện, trên mặt đều giật mình.

Thân hình Âm Quát nhoáng một cái, đã bất ngờ xuất hiện trước nhà tù ngay chỗ Hàn Lập, rồi nhìn Hàn Lập, trong mắt lộ vẻ nóng bỏng.

Hàn Lập thấy vậy, trái tim liền chùng xuống, hắn chậm rãi đứng người lên.

Chẳng lẽ lại thất bại trong gang tấc sao?

Không chờ Hàn Lập suy nghĩ nhiều, Âm Quát đã vung tay bấm niệm pháp quyết, trên cấm chế cửa lao lóe lên, rồi tự động mở ra, gã cất bước đi vào, tiếp đó không nói lời nào vung tay lên.

Từ mặt đất lóe lên điện quang, lăng không tuôn ra hai cái bàn tay lôi điện màu đen dài khoảng một trượng, thoáng cái đã trói thân thể Hàn Lập lại, một mực giam cầm hắn.

Hàn Lập chỉ cảm thấy không khí xung quanh thân thể bị xiết chặt, tiếp đó không thể nào động đậy được.

Đám người Thạch Xuyên Không thấy vậy, đều cả kinh.

"Ngươi muốn luyện ta thành Khôi Lỗi U Hồn Trùng sao?" Hàn Lập cũng không có ý phản kháng, mà nhìn Âm Quát, từ từ mở miệng nói ra.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên 2 của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 569

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.