Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Pháp Ngôn Thiên Địa

Phiên bản Dịch · 2329 chữ

Nửa canh giờ sau, trong lãnh địa Xích Hà Phong.

Trên mảnh thảo nguyên rộng lớn hoang vắng đầy đá sỏi có một đạo độn quang màu xanh lao đến, thân ảnh hiện ra bên trong không ai khác, chính là Hàn Lập.

Nói đến cũng có chút buồn cười, vốn nơi này là một sơn cốc có phong cảnh hữu tình, tú lệ nhưng chỉ vì hơn trăm năm trước hắn chọn đây là chỗ tu luyện thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, không cẩn thận đâm sụp hai ngọn núi cao bên cạnh làm vùi lấp cả sơn cốc nên mới có cảnh hoang tàn ngày hôm nay.

Hàn Lập đứng lơ lửng giữa không trung, sắc mặt nghiêm túc, trên thân mơ hồ xuất hiện một cỗ ba động kỳ lạ.

Đúng lúc này đôi mắt hắn bỗng nhiên phóng ra hào quang sáng rực, lực lượng thần thức cường đại toả ra trong nháy mắt bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh.

Không thấy hắn kết ấn hay làm gì khác, trong hai con ngươi đột nhiên có một vòng phù văn nhỏ li ti nổi lên, câu chữ khắc trên đó chính là khẩu quyết mà hắn ngày đó nghe được từ vị tăng nhân tai to, cũng chưa đầy đủ, chỉ là ba câu rưỡi mà thôi.

Ba câu rưỡi viết lại bằng phù văn kì lạ, nhưng cũng không được sắp xếp đúng theo lời ngâm tụng của tăng nhân mà thứ tự rối loạn, dường như được tổ hợp lại mà không có quy tắc nào.

Thực tế ban đầu ý nghĩa của những khẩu quyết này không phải là điều trọng yếu, nhưng ngược lại những chữ này, từng chữ một đều có chứa trong mình loại lực lượng đặc thù nào đó. Sau khi Hàn Lập lĩnh hội được hắn đã dung hợp thành công nó với thần thức cường đại của bản thân tạo ra thần thông mới tạm đặt tên là “Pháp Ngôn Thiên Địa”

“Gió lên”. Hàn Lập quát khẽ một tiếng.

Vù…..

Trên thảo nguyên hoang vắng phong vân đột biến, bầu trời vốn đang trong vắt bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến, ngưng tụ lại một chỗ , che kín cả không gian, sắc trời trở nên tối đen.

Một trận cuồng phong gào thét lao qua quét tan tuyết đọng trên hoang nguyên, cát vàng mênh mông cuốn lên, đất bay đá nhảy tán loạn đầy trời, va đập vào nhau tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc.

“Chớp xuống”. Măt Hàn Lập không đổi sắc, tiếp tục quát.

Trên trời cao mây đen luân chuyển tạo thành một vòng xoáy màu đen sâu thẳm.

Sâu trong vòng xoáy có những âm thanh “Ù, ù” vang lên không ngừng, điện quang màu xanh u ám chớp động liên tục.

“Ầm” Một tiếng vang thật lớn.

Một luồng lôi điện màu lam to như vại nước từ trên trời đánh xuống mặt đất, từng tảng đá lớn bị đánh trúng lập tức vỡ nát, mảnh vụn và khói bụi văng lên tung toé.

Ngay sau đó, tiếng sấm liên miên không dứt, từng đợt, từng đợt lôi điện rơi xuống như mưa, liên tiếp đánh xuống, huỷ diệt tất cả, toàn mảnh thảo nguyên chỉ còn cảnh hoang tàn.

Đá vụn vung vãi khắp mặt đất, ngoài mặt cháy đen, phía trên còn có một tầng điện quang trải rộng lấp loé điên cuồng.

Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét gay mũi.

Hàn Lập vẫn bình thản, miệng tiếp tục nói: “Long trời lở đất.”

Chỉ thoáng chốc, phong vân cuồng loạn, trời đất biến sắc.

Một cỗ lực lượng kinh khủng đến nghẹn lời quét ra, bao phủ trọn vẹn mảnh thiên địa này.

Hàn Lập chợt cảm thấy choáng váng, đầu óc có chút mê muội, mở mắt ra đã thấy mây đen dày đặc, sấm chớp cuồn cuộn dưới chân.

Hắn ngẩng lên lại nhìn thấy một mảnh đại địa kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm trên đỉnh đầu.

Nhìn gần còn thấy được từng khối nham thạch lộn xộn, một tầng khói bụi mờ mịt bao phủ cả mặt đất, xa xa là những ngọn núi cao cả ngàn trượng treo lơ lửng như thạch nhũ, ngọn gần nhất chính là Xích Hà Phong của hắn.

Nhưng thật kỳ lạ, mọi vật trở nên đảo ngược như vậy mà không có điểm nào cho thấy là sẽ rơi xuống, ngay cả tầng khói bụi tràn ngập đại địa kia cũng không mảy may hạ xuống chút nào.

Hàn Lập nhìn khắp bốn phương, suy nghĩ thật lâu, trên mặt hiện lên nét tươi cười, hai tay nhẹ nhàng vỗ.

Trong nháy mắt thiên địa đảo ngược trở lại, khói bụi tan đi, mây đen, lôi điện, cuồng phong , loạn thạch đều biến mất.

Cả mảnh trời đất nhanh chóng trở lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà lúc này, phù văn trong mắt Hàn Lập đã biến mất, con ngươi một lần nữa phục hồi bình thường.

“Hiệu quả so với dự đoán còn mạnh hơn một chút, sau này đối mặt với cường địch, lại có thêm khả năng chiến thắng rồi.”. Hàn Lập cười cười nói ra.

Thần thông “Pháp Ngôn Thiên Điạ” này thực chất là một loại Huyễn Thuật cực kỳ lợi hại, nhưng lại không cần bất cứ pháp trận phụ trợ hoặc công pháp nào duy trì.

Chỉ cần hắn dùng lực lượng thần thức bao trùm một khu vực, rồi đọc ra những lời chú ngôn như “Gió chuyển mây về” “Dời núi lấp bể” “Long trời lở đất” liền có thể tuỳ theo ý niệm mà tạo ra một loại ảo cảnh, vây hãm đối thủ trong đó.

Nếu đối phương thần thức yếu hơn Hàn Lập, không có pháp bảo hoặc bí thuật đặc thù để bảo vệ bản thân liền bị ảnh hưởng bởi thần thông này, nhưng mức độ ảnh hưởng nhiều ít sẽ khác nhau.

Thử nghĩ nếu trong lúc đang giao chiến với một đối thủ có thực lực tương đương, đột nhiên dùng chú ngôn tạo nên một ảo cảnh làm đối phương bất ngờ, luống cuống lộ ra sơ hở, thì hậu quả là chết không thể nghi ngờ.

Sau thời gian khoảng một chén trà, Hàn Lập đã trở về đến nơi động phủ.

Hắn khoanh chân ngồi trong mật thất, trước mặt là một khối ngọc giản sắc tím, phía trên được điêu khắc đường vân nhỏ nhắn tạo thành một đồ án tinh xảo đẹp đẽ kỳ lạ.

Đây là vật mà hắn lấy được trong hộp ngọc của Bình Dao Tử, nhưng vốn ở trên có cấm chế thần thức nên cho đến tận giờ hắn vẫn chưa thể gỡ bỏ.

Sở dĩ hôm nay hắn đem ra vì toàn bộ vòng đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân đã khôi phục, có thể toàn lực sử dụng Chân Thực Chi Nhãn.

Chân Thực Chi Nhãn được duy trì bởi một trăm lẻ tám vòng đạo văn, đến hôm nay khả năng nhìn xuyên huyễn thuật hay phá huỷ cấm chế thần thức đã đạt đến trạng thái kinh ngạc, nếu so sánh phải mạnh gấp mười mấy lần Minh Thanh Linh Mục.

Hai tay Hàn Lập kết phát quyết, sau lưng âm thanh “Ô…ô…n….g” vang lên, kim quang chiếu sáng, Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng xuất hiện.

Theo từng tràng chú ngữ mà hắn ngâm tụng, con mắt ở giữa Chân Ngôn Bảo Luân chậm rãi mở ra, một luồng kim quang bao trùm lấy ngọc giản màu tím.

Đồ án khắc phía trên ngọc giản đột nhiên sáng ngời toả ra kim sắc quang mang. Từ trên ngọc giản những phù văn màu vàng liên tiếp bay ra chặn luồng sáng từ Chân Thực Chi Nhãn lại.

Nhưng trước sức mạnh vượt trội của Chân Thực Chi Nhãn tầng quang mang tràn ngập phù văn lại giống như hư vô, không thể ngăn trở luồng sáng chiếu xuống ngọc giản.

Hàn Lập không còn dùng mắt thường để nhìn nó nữa, mà thông qua Chân Thực Chi Nhãn để quan sát.

Chỉ thấy trên ngọc giản kim quang tràn đầy như gợn nước, đồ án hình hoa kia lơ lửng trôi nổi phía trên.

Hàn Lập không nhìn thẳng vào nó mà nhìn cảnh tượng được phản chiếu phía dưới.

Hình ảnh thấy được làm người ta nghĩ đến cát vàng mịn óng trải dài dưới đáy sông, phía trên có từng dòng chữ Kim Triện Văn giống như có người dùng tay vẽ lên vậy.

Ánh mắt Hàn Lập lướt qua, trong lòng vui mừng không thôi.

Không khác với những suy đoán trước đây, văn tự được ghi trên cát vàng kia chính là niềm mơ ước của hắn bấy lâu nay. Đan Phương Đạo Đan.

“Lôi Trì Kim Dịch, Đồ Linh Hoa Nhị, U Vụ Thảo, Phù Sinh Quả, Thiên Tạo Sâm…”

Hàn Lập đọc tên của từng loại linh tài, linh thảo xa lạ này, kích động trong lòng lắng xuống, nhiệt tâm cũng giảm đi nhiều. Muốn tìm đủ những nguyên liệu này không đơn giản chút nào.

Chỉ riêng tài liệu chính là Lôi Trì Kim Dịch, cũng không phải loại thiên tài địa bảo bình thường. Trên chín tầng trời cao có loài Thôn Lôi Thú sinh sống, nó chuyên thôn phệ lượng lớn Cửu Thiên Chân Lôi, cứ như thế đến ít nhất mười vạn năm sau thì trong cơ thể của Thôn Lôi Thú mới có tỷ lệ nhất định sản sinh ra loại linh dịch này.

Cũng nhờ như thế mà trong Lôi Trì Kim Dịch mới có ẩn chứa chút lực lượng Lôi Pháp Tắc.

Để tạo ra loại linh tài trên, cần thời gian dài tích luỹ và còn phải dựa vào thiên địa tạo hoá nữa. Người luyện đan muốn có được nó thì mười phần vận khí chắc vẫn chưa đủ.

Hàn Lập cũng đã đoán trước mọi thứ không hề dễ dàng nên tình huống hiện tại không làm hắn nản chí, ngược lại loại đan dược này dùng những nguyên liệu có phẩm chất như thế thì khi luyện ra chắc chắn không hề tầm thường.

Hắn chăm chú nghiên cứu đan phương, ghi khắc tất cả trong tâm khảm, cho tới khi đọc đến dòng văn tự cuối cùng thì lông mày không tự chủ nhảy lên một cái, lộ ra vẻ bất ngờ ngoài ý muốn.

Dòng văn tự có nội dung: “Đã là Đạo Đan, phụ dược làm cơ sở để xác định phẩm chất đan dược, chủ dược làm chất dẫn xác định thuộc tính của Đạo Đan. Không thay thế phụ dược thì phẩm chất không thay đổi, chủ dược thay đổi thì thuộc tính khác nhau…”

“Không thay thế phụ dược thì phẩm chất đan dược không thay đổi, chủ dược thay đổi thì thuộc tính khác nhau…” Hàn Lập thấp giọng đọc câu văn này, trong lòng có chút giật mình.

Thì ra với Đan Phương Đạo Đan, nếu giữ nguyên các loại phụ dược và thay đổi tài liệu chính ẩn chứa lực lượng pháp tắc thì sẽ thay đổi được thuộc tính pháp tắc của đan dược.

Nói một cách đơn giản hơn, nếu với đan phương hắn đang có trong tay, thay thế Lôi Trì Kim Dịch bằng một loại linh tài có chứa pháp tắc Thuỷ thuộc tính loại Trọng Thuỷ thì có thể luyện chế ra Đạo Đan Trọng Thuỷ thuộc tính. Còn nếu thay thế thành tinh hạt có chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc thì đương nhiên cũng sẽ luyện chế ra Thời Gian Đạo Đan.

Nhưng phía sau dòng văn tự kia cũng có nhắc nhở, mỗi loại nguyến liệu trong đan phương được đề xuất cũng đã có cân nhắc nhất định. Nếu thay đổi chủ tài liệu thì tất nhiên cũng có cơ hội luyện chế ra Đạo Đan, nhưng tỷ lệ sẽ khác biệt rất nhiều.

Đối với việc này Hàn Lập lại không quá quan tâm, lâu nay hắn luôn muốn thông qua Chân Ngôn Bảo Luân để lĩnh ngộ Thời Gian Pháp Tắc, nhưng mãi vẫn chưa thể tìm ra đầu mối. Bây giờ biết được đan phương này có thể giúp hắn luyện chế ra Thời Gian Đạo Đan, như vậy cũng đã đủ rồi.

Hàn Lập cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân rồi cất kỹ miếng ngọc. Sau đó lật tay lấy ra tấm mặt nạ đầu trâu màu xanh đeo lên mặt.

Linh dược ghi chép trên đan phương loại nào cũng là trân phẩm thế gian hiếm có khó tìm, muốn thu thập đầy đủ không phải là chuyện ngày một ngày hai là làm được.

Đầu tiên hắn muốn thử vận may tìm kiếm trong Vô Thường Minh, nếu có được thì tốt nhất, còn không đành đặt ra nhiệm vụ tìm kiếm rồi từ từ tính tiếp.

Linh thạch trên người hắn đã không còn mấy, Tiên Nguyên Thạch vẫn còn nhưng số lượng cũng không nhiều, cho nên đối với những loại linh dược này hắn yêu cầu rất thấp, chỉ cần đúng chủng loại, cho dù là hạt giống hắn cũng nguyện ý thu mua.

Một đoàn thanh quang sáng lên, trên vách tường hiện ra một trận bàn to lớn.

Ánh mắt Hàn Lập chăm chú nhìn lên cột các loại vật phẩm, bắt đầu tìm kiếm.

Mấy ngày sau trong Linh Dược Viên ở động phủ đã có thêm mấy loại linh dược, hầu hết đều là mầm mon chưa tới mười năm tuổi, cá biệt có hai loại chỉ là hạt giống còn chưa nảy mầm.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên 2 của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật User_Name
Lượt thích 19
Lượt đọc 1800

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.