Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Đề

Tiểu thuyết gốc · 1067 chữ

Lý Vân Thiên dần tỉnh táo lại, đầu vẫn còn đau nhức nhưng vẫn gắng gượng đứng dậy được, nhìn xung quanh thì phát hiện hắn đang ở trong nhà xác, xung quanh đều là xác của bệnh nhân chờ hỏa thiêu, mỗi người đều nằm dưới đất sơ sài, chỉ có tấm vải trắng trùm khắp người.

Vội thả ra thần thức, sau khi hiểu rõ tình hình thì Lý Vân Thiên lao ra ngoài, một đường đi thẳng tới căn biệt thự của Thanh Vũ.

Thanh Vũ lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân, bên cạnh là chai rượu vang đắt tiền, phía sau là hai tên đàn em mặc vest đen đeo kính đen đứng nghiêm.

Nếu Lý Vân Thiên ở đây thì sẽ khá ngạc nhiên vì cả hai người này đều có tu vi Ám Kình Đại Viên Mãn, đã đặt một chân vào cảnh giới Tông Sư, khí thế đã được thu liễm nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác sợ hãi theo bản năng.

Lúc này có ba người đang nằm ngay dưới đất, hai tay và chân đều bị trói chặt lại, đây là Lý Vân Ly, Lý Vân Vân và Lý Vân Tiến, sắc mặt của ba người đều tái nhợt nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt.

Lý Vân Ly mở miệng trước:"Anh là ai? tại sao lại bắt tôi?".

Thanh Vũ nhàn nhạt mở miệng:"Ta là bạn của Lý Vân Thiên, chỉ đơn giản vậy thôi".

Lý Vân Ly kinh ngạc, bạn của em mình ư? tại sao lại bắt mình? việc này có liên quan gì tới em mình không? hàng chục câu hỏi hiện lên trong đầu cô, cô biết lúc này không được sợ hãi hay hoảng loạn, chỉ có vậy mới đảm bảo giữ được mạng sống cho cô và ba mẹ cô.

Thanh Vũ đứng dậy, mở miệng nói:"Em của cô đắc tội với Hiệp Hội Cổ Võ Giả, tôi chỉ là là người làm việc cho họ thôi, cô cũng đừng trách tôi, có trách hãy trách em của cô có mắt không thấy thái sơn".

Thanh Vũ nhìn bộ ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo, hắn không nhịn được mà liếm liếm môi, thầm nghĩ:"Bên Hiệp Hội lệnh cho mình giết cả nhà nó, thay vì làm theo thì có lẽ mình nên giữ con nhỏ này lại chơi đùa cho tốt, dù sao cũng không ai biết, giết một mỹ nữ như vậy thì phí quá".

Ánh mắt của Thanh Vũ hiện lên tia tham lam, dục vọng, không hề cố kỵ mà nhìn thẳng Lý Vân Ly làm cô khẽ rùng mình, đầu óc cô nhanh chóng chuyển động, cô thầm nghĩ:"Hình như tên này đã động tâm với mình, nếu mình chiều theo ý hắn thì có khả năng giữ được tính mạng cho ba mẹ mình, nếu mình ngoan cố không khuất phục có khi hắn giết cả mình mất, Lý Vân Thiên chị xin lỗi em, chị không còn cách nào khác".

Lý Vân Ly cúi đầu thấp xuống hiện lên bộ ngực thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo, Thanh Vũ nhìn mà đỏ mắt, một cỗ hơi nóng bốc lên từ phía dưới, hắn không nhịn được ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ:

"Lôi Lý Vân Vân, Lý Vân Tiến xuống, nhanh một chút cho tao".

Ánh mắt hắn nóng rực, hắn đứng dậy cởi trói cho Lý Vân Ly, bế cô vào phòng ngủ trên lầu.

Hai tên vệ sĩ thấy vậy thì ghen tỵ thì thầm với nhau.

"Ông chủ phen này vớ bở rồi, làm nhiệm vụ cho Hiệp Hội mà còn được chén một em xinh tươi nữa, haizzzz".

"Bớt nói nhiều, mày ngon thì làm ông chủ đi, mau lôi hai ông bà già này xuống".

Trong bệnh viện Bạch Mai, hai người nhân viên mặc đồ bảo hộ màu trắng từ trên xuống, khẩu trang 3 lớp dày cộp.

Một nhân viên thở dài nói:"Mày nghe tin gì chưa? thành phố Vũ Hán cách chúng ta 300 cây số đã bị cách ly hoàn toàn rồi".

Người nhân viên còn lại ngạc nhiên hỏi:"Chuyện gì nghiêm trọng tới mức cách ly cả thành phố thế? thành phố Vũ Hán tới 11 triệu dân cơ mà?".

Người nhân viên kia lắc đầu nói:"Nghe đồn là ăn thịt dơi, trong thịt dơi có chứa rất nhiều mầm bệnh không được xử lí, còn nghiêm trọng hơn là bọn nó ăn nguyên con, không hề qua chế biến hay gì cả, mầm bệnh cứ thế mà vào cơ thể thôi".

"Vậy à? vậy thì chắc nhiều người nhiễm lắm nhỉ?".

"Ừ, tới 30 ngàn người nhiễm rồi, theo tin mới nhất hồi sáng thì 700 người đã chết, theo tao thì con số thật sự lớn hơn rất nhiều, hiện toàn thành phố Vũ Hán đã bị phong tỏa, cấm người dân xuất nhập thành phố, sân bay thì đóng cửa, thực phẩm và đồ dùng hàng ngày được vận chuyển vào thành phố Vũ Hán nhưng rất ít, đa phần người dân bên đó đang đói rét, bệnh viện quá tải phải xây thêm bệnh viện dã chiến, số người chết nhiều đến nỗi tiêu hủy không hết".

"Thật à? làm sao mày biết mấy tin tức này thế? đứng nói là nghe đồn bậy à nha".

"Tao có người bạn làm bác sĩ bên đó, hiện tình hình khẩn cấp dữ lắm, vắc xin thì chưa có, chưa người mắc bệnh nào được chữa khỏi hết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi phong tỏa đến hết năm nay mất, chỉ khổ cho người dân bên trong thành phố, mới vừa ăn tết xong vậy mà, haizzz".

Người kia thì phẫn nộ nói:"Chính quyền chưa nghiên cứu ra thuốc giải à? tiếp tục như vậy thì chắc người dân trong đó nhiễm bệnh chết hết quá".

Người kia lắc đầu nói tiếp:"Hiện chưa có thuốc trị, chỉ có thuốc kéo dài mạng sống cho họ thôi, nhưng dù sau này trị khỏi cho toàn bộ dân trong thành phố Vũ Hán thì chính quyền cũng giải tán thành phố, sau này nó sẽ biến thành thành phố chết".

Người kia thở dài:"Chỉ cầu phúc cho họ qua khỏi tai họa này thôi, thật tội nghiệp".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.