Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết ?

Tiểu thuyết gốc · 1020 chữ

Đang tiếp tục suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại làm Thanh Vũ bừng tĩnh, vội vàng cầm điện thoại lên chấp nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia nói:"Đại ca, bọn em đang đứng trước nhà của nó, băt đầu hành động chưa?".

Thanh Vũ nói:"Được rồi, bắt đầu đi".

"Dạ đại ca".

Thanh Sơn cúp máy, vẫy tay ra hiệu cho 2 tên đàn em, cả đám đi vào căn nhà trọ cũ kĩ.

Chẳng mấy chốc đã đến trước căn phòng, lúc này Thanh Sơn gõ cửa:"Cốc cốc cốc".

Cảnh cửa nhẹ nhàng mở ra, đập vào mắt Thanh Sơn là một thiếu nữ mặc y phục màu xanh, khoảng chừng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan, chân mày lá liễu, thần thái cao quý.

Lập tức Thanh Sơn rung động, gái đẹp hắn đã thấy nhiều rồi nhưng đẹp như cô gái trước mặt thì đúng là hiếm thấy, nghĩ cũng phải thôi, đẹp như vầy thì bảo sao mà đại ca của mình cũng rung động muốn cướp người chứ.

Thiếu nữ hơi nghi hoặc hỏi:"Anh là ai?".

Thanh Sơn bừng tỉnh, không nghĩ nhiều nữa mà nói:"Em gái, biết điều thì ngoan ngoãn đi theo bọn anh, đừng cố chống cự".

Lý Vân Ly biến sắc, quay người định chạy vào nhà thì Thanh Sơn đã lao đến, đánh nhẹ vào gáy của Vân Ly làm cô ngất xỉu ngay lập tức.

Lý Vân Tiến và Lý Vân Vân cùng chạy ra, thất cảnh như vậy thì cũng biết tình huống không ổn, định hỗ trợ Lý Vân Ly thì hai tên đàn em đã nhanh hơn, lập tức đánh bất tỉnh cả hai người.

Thanh Sơn và 2 tên đàn em đều có tu vi Ngoại Kình, đánh mười người bình thường rất dễ dàng.

Thanh Sơn ra hiệu cho đàn em rút lui, cả đám đều rời đi, căn phòng trọ trở lại cảnh yên tĩnh như thường ngày.

Về Lý Vân Thiên lúc này thì đã được mang đến nhà xác của bệnh viện Bạch Mai, hai viên cảnh sát nhận lệnh mang đến đây vì phải hỏa thiêu xác của hắn.

Tình trạng của Lý Vân Thiên lúc này thì hầu như đã chết, tim ngừng đập, mạch máu ngừng lưu thông, đại não cũng ngưng hoạt động, tim, gan, phổi, lá lách đều đã vỡ tan, có thể nói là thần tiên cũng không cứu nổi.

Duy chỉ có quyển sách cổ là vẫn nằm trong người Lý Vân Thiên, quyển sách vẫn mang dáng vẻ tang thương như cũ, dường như nó biết chủ nhân của nó đã chết nên cũng lặng yên không nhúc nhích tí nào.

Duy chỉ có thần hồn của Lý Vân Thiên là đang được một sức mạnh nào đó bảo dưỡng mà không bị tiêu tán, đột nhiên một tia thần hồn dung nhập vào trong quyển sách, sách cổ khẽ rung lên rồi tiếp tục yên lặng.

Lý Vân Thiên lúc này chỉ thấy đầu đau nhức vô cùng, tĩnh lại thì hắn thấy vẫn bình thường, cơ thể khỏe mạnh tựa như không hề có chuyện gì xảy ra.

Vội đứng dậy, hắn thấy xung quanh toàn một màu trắng xóa, tựa như không có vật gì khác ngoài hắn vậy.

Lý Vân Thiên tiếp tục bước đi, đi mãi đi mãi, càng đi hắn càng cảm thấy lạ lẫm, khung cảnh xung quanh dần hiện lên rõ ràng.

Từng đám mây mù hiện ra, kéo dài liên miên không dứt, Vân Thiên cảm thấy hắn là một phần của nơi này, tựa như xung quanh mới là nhà của hắn vậy.

Không biết đã qua bao lâu, một bóng người hiện ra trước mặt hắn, đây là một người thanh niên cao khoảng 1m77, dáng người gầy gò, mảnh khảnh, tóc đen nhánh dài đến ngang lưng, mặc một thân áo bào đen từ đầu đến chân, quay lưng về phía hắn.

Người thanh niên hỏi:"Tới rồi đấy à".

Giọng nói như từng cây kim đâm vào não hắn, hắn cảm thấy đầu đau vô cùng, hắn muốn nhớ lại người trước mặt là ai nhưng không nhớ được, chỉ có cảm giác người thanh niên này rất quen, tựa như đã là bạn rất thân từ lâu.

"Đừng cố nhớ lại, đây chưa phải lúc ta gặp ngươi". Người thanh niên vẫn đưa lưng về phía hắn.

"Ngươi quá lỗ mãng, cố chấp, sống được đến bây giờ cũng phải do vận khí, haizzz con người vốn là như vậy, lúc yếu đuối thì sợ sệt, run rẩy, đột nhiên thực lực mạnh lên rồi thì luôn hống hách, ngang ngược, đây vốn là bản năng của con người, ngươi chung quy cũng không thể thoát khỏi". Người thanh niên vẫn tiếp tục nói, Lý Vân Thiên lúc này không nghe rõ người thanh niên nói gì nữa vì hắn đang rất nhức đầu, đầu tựa như búa bổ vậy, lỗ tai ù ù, mắt dần mờ đi.

"Coi như ta xui xẽo gặp phải ngươi đi, ta chỉ có thể cứu ngươi lần này thôi, nhớ cho kĩ khi chưa có thực lực thì đừng kiêu ngạo, ngươi không còn cái mạng nào nữa đâu". Người thanh niên hóa thành hư ảnh rồi biến mất.

Lý Vân Thiên bỗng nhiên nhận được một sức mạnh nào đó kéo hắn bay ra ngoài, vì quá đau đầu nên những câu cuối của người thanh niên hắn không nghe rõ, chỉ biết là người thanh niên trước mặt đã cứu mình một mạng, chắc chắn đây là sức mạnh của quyển sách cổ rồi, hắn suy nghĩ đến đây thì trước mặt tối sầm lại, sau đó hắn không biết gì nữa.

Lúc này, một màn kì diệu diễn ra, từng tia kim quang từ quyển sách phóng ra chui vào trong cơ thể Lý Vân Thiên, từng bộ phận như phổi, lá lách, gan,... dần dần được tái tạo, tim bắt đầu đập lại, hô hấp dần đều hơn.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.