Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Chỗ Ở

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Dương Bình ngạc nhiên nhìn sang tên thanh niên trước mặt, không những biết nói tiếng Trung Quốc mà còn chửi hằn là ngu học nữa, nhất thời lửa giận bốc lên, ánh mắt lóe lên sát khí nhìn chằm chằm Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên như đã biết tên cảnh sát trước mặt đang nghĩ gì, hắn mở miệng nói trước:"Đúng là tao nhập cư trái phép đấy, rồi sao? bắt tao à? mày có bản lĩnh đấy thì cứ thử xem".

Không đợi Dương Bình trả lời, Lý Vân Thiên chui vào xe ô tô, nổ máy định chạy tiếp, Dương Bình thấy vậy thì giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, lấy súng từ thắt lưng chỉa thẳng vào chiếc ô tô.

Dương Bình gằn từng chữ:"Tốt, tốt lắm, khá khen cho lũ mọi rợ chúng mày, hôm nay bọn mày ai cũng đừng hòng đi".

Lý Vân Thiên nhìn tên cảnh sát trước mặt như một thằng hề, hắn búng tay một cái, lập tức một cơn gió cực mạnh từ giữa hư không xuất hiện thổi Dương Bình văng vào gốc cây gần đó.

Dương Bình không kịp phòng bị, cả người va vào thân cây, nội tạng bị chấn động mạnh làm hắn đau đến thấu xương, máu huyết trong người nhộn nhạo như muốn trào ra, cổ họng hắn ngọt ngọt rồi hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.

Lý Vân Thiên không buồn liếc mắt nhìn Dương Bình một cái, tiếp tục di chuyển trên đường phố đông đúc.

Thấy Dương Bình bị như vậy, có một người đàn ông trung niên vội đến xem, cũng may đây là một người tốt, không những gọi cho xe cấp cứu mà còn dìu hắn vào xe nghỉ ngơi.

Về phần Lý Vân Thiên lúc này thì đang đứng trước cửa một ngân hàng, lần trước hắn còn 200 triệu, cộng với tiền tích lũy từ trước tới giờ của cả gia đình tổng cộng được 500 triệu.

Không có nhân dân tệ buộc Lý Vân Thiên phải đi đổi tiền, nhìn sắc mặt khinh thường của nhân viên khi thấy tiền Việt Nam Đồng thì Vân Thiên rất tức giận, hắn thầm nghĩ:"Chẳng lẽ ở Trung Quốc họ khinh thường người Việt Nam đến vậy sao? sau này thực lực của bản thân cường đại thì chính mình phải khiến họ thay đổi cách nhìn này". Thầm hạ quyết tâm, Vân Thiên rời khỏi cửa hàng, tiếp tục đi tìm nhà trọ.

Đổi được 14 vạn nhân dân tệ, Lý Vân Thiên vốn nghĩ đổi được nhiều lắm, không ngờ ít như vậy làm hắn rất thất vọng.

Lý Vân Thiên đi đến vùng ngoại ô thành phố Mai Châu, bản thân hắn đã gây ra náo loạn lớn ở nhà tù Côn Luân thì tốt nhất là nên tránh xa khu đô thị, bằng không thì cũng có ngày bị cảnh sát vây bắt.

Lý Vân Thiên dẫn gia đình đi đến vùng ngoại ô của thành phố Mai Châu.

Gọi là vùng ngoại ô chứ thật sự thì thua kém nội thành như trời và đất, tại đây chỉ có các nhà trọ san sát với nhau kéo dài mãi không hết.

Vùng ngoại ô này trị an cực kém, hầu như là không có cảnh sát đi qua đây vì cảnh sát đa phần chỉ tuần tra, hoạt động trong nội thành, lại cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì cơ chứ?.

Đi vòng quanh các khu nhà trọ, Lý Vân Thiên quyết định ở khu dãy nhà của bà chủ tên là Mai Xuân.

Mai Xuân là một người Trung chính gốc, cô lớn lên và làm việc ở thành phố này, ban đầu mọi việc có vẻ xuông sẽ, thế nhưng khó khăn trong công việc đã buộc cô phải bán nhà, dọn qua vùng ngoại thành sống bằng nghề cho thuê nhà trọ.

Mai Xuân từ nhỏ đã có vóc dáng đẹp, quyến rũ, nhưng vì cuộc sống khó khăn nên nhan sắc cô dần lụi tàn, hiện tại cô mới 31 tuổi nhưng nhìn cô cũng chỉ ưa nhìn thôi, không còn xinh đẹp như trước.

Hỏi thăm vài người gần đó, Lý Vân Thiên gõ cửa căn nhà của Mai Xuân.

Sau 5 phút, Mai Xuân mở cửa, cô nhìn người thanh niên trước mặt thì xinh ra lòng hảo cảm ngay vì Lý Vân Thiên khá đẹp trai, cô cười tủm tỉm nói:"Cậu đến đây thuê nhà phải không? vừa hay có một căn rất rộng, còn nguyên đồ đạc của người chủ cũ do vội nên không mang theo, căn phòng đó số 17 tầng 3, để tôi dẫn cậu đi".

Mai Xuân dẫn Lý Vân Thiên đi lên cầu thang, cầu thang khá cũ nhưng do cô thường xuyên quét dọn nên cũng không có nhiều bụi bặm, rất nhanh Mai Xuân và gia đình Lý Vân Thiên đều tới trước căn phòng số 17.

Căn nhà này chỉ riêng phòng khách đã rộng tới 40 mét vuông, 2 phòng ngủ, 1 nhà tắm và 1 phòng bếp, phòng khách có 2 chiếc ghế sô pha và một chiếc ti vi màn hình mỏng 17 inch, do chủ cũ vội nên để lại gần như là toàn bộ đồ đạc, Lý Vân Thiên cũng đỡ phải mất công đi mua thêm.

Sau khi tham quan hết căn nhà, Lý Vân Tiến, Lý Vân Vân, Lý Vân Ly rất hài lòng, cả 3 đều đồng ý thuê dù tiền thuê khá đắc đỏ.

Lý Vân Thiên chỉ định ở tạm một thời gian nên không quan tâm đến tiền bạc lắm, hắn quay sang hỏi Mai Xuân:"Căn nhà này tôi khá hài lòng, còn tiền điệm nước thì sao?".

Mai Xuân quay sang nói:"Tiền được nước thì cậu tự trả, mỗi tháng hóa đơn tiền điện nước đều ở chỗ tôi, muốn đóng tiền cũng như vậy, cậu còn vấn đề gì không?".

Lý Vân Thiên nói:"Vậy được rồi, đây là tiền 2 tháng thuê, từ hôm nay gia đình tôi ở đây luôn".

Lý Vân Thiên lấy 2 vạn đưa cho Mai Xuân, đối với căn nhà này hắn cũng khá hài lòng.

Mai Xuân giải thích thêm một chút về căn nhà rồi rời đi, Lý Vân Tiến thấy vậy nói:"Chủ nhà trọ cũng tốt bụng nhỉ, ba thấy cô ấy giải thích rất tỉ mỉ, kĩ càng".

Lý Vân Ly cũng chen vào:"Con cũng thấy vậy, từ giờ gia đình mình sẽ bắt đầu lại từ đầu, à mà giờ gia đình mình làm công việc gì đây nhỉ? phải đi kiếm việc làm thôi".

Lý Vân Thiên đúng là chưa nghĩ tới tìm việc làm mới cho gia đình hắn, lúc rời khỏi nhà cũ thì hắn quá bận rộn với mệt mỏi nên chẳng hề nghĩ đến.

Suy nghĩ một chút, Lý Vân Thiên nói:"Tạm thời ba mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi, con sẽ tìm việc làm mới cho ba mẹ và chị, tất nhiên là không phải công nhân rồi".

Cả ba đều đồng ý, di chuyển liên tục từ lúc rời nhà cũ tới bây giờ họ nghỉ ngơi rất ít, nói thêm vài câu thì cả 3 đều đi ngủ lấy sức.

Lý Vân Thiên khép cánh cửa căn nhà lại, việc tìm chỗ ở mới đã xong, hiện tại cần phải kiếm tiền và việc làm mới cho 3 người họ.

Lý Vân Thiên rảo bước trên con đường hoang vắng, đi thêm 2 con đường thì Vân Thiên sắc mặt lạnh lẽo nói:"Đừng trốn nữa, ra đây đi nào".

Từ chỗ bụi cây, 2 thân ảnh xuất hiện, một đại hán khôi ngô, đầu cạo trọc lóc, mặt mũi hung tợn, cao 1 mét 8 nhìn chằm chằm Lý Vân Thiên.

Người kia là một thanh niên tóc vàng, mang một chiếc áo khoác đen, mũ đen, cao 1 mét 7, trên tay cầm một con dao thái lan.

Đại hán nói:"Thằng kia, đưa hết tiền bạc đây tao tha cho một mạng, bằng không thì, hừ hừ". Như để chứng minh điều vừa nói, trên tay hắn cũng có một con dao bấm, chỉ khác con dao của thanh niên tóc vàng là dao này dài hơn nhiều, lưỡi của dao có hình răng cưa, nhìn rất sắc bén.

Lý Vân Thiên cười nhạt, cánh tay chém xuống tạo thành một đạo kiếm quang.

Kiếm quang sắc bén như dao, vừa chém vào đầu gối của tên đại hán thì chân hắn đã bị đứt làm đôi, đại hán la toáng lên:"Á á á a a a a, thằng chó chết tao sẽ không tha cho mày đâu".

Thấy đồng bọn của mình bị phế một chân, thanh niên tóc vàng hoảng sợ quỳ xuống:"Đại nhân tha mạng, tụi em chỉ là cùng đường nên mới làm cướp thôi, tụi em xin bái đại nhân làm lão đại, từ nay đại ca nói gì em nhất quyết làm theo, tuyệt không chối từ".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.