Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rơi vào bẫy mai phục

Tiểu thuyết gốc · 1616 chữ

Lý Vân Thiên đang ngồi trên một chuyến xe buýt, hắn cảm thấy nên bế quan tu luyện một thời gian, thực lực là tất cả ở thế giới này, có thực lực là có tất cả.

Trải qua những chuyện vừa rồi, Lý Vân Thiên cảm thấy đạo tâm của mình càng vững vàng hơn, sau vài pha đại chiến thì linh lực của hắn đã có dấu hiệu đột phá, chỉ cần tu luyện vài năm nữa thôi thì có thể tiến vào Trúc Cơ Trung Kỳ, việc này làm hấn rất chờ mong.

Bỗng nhiên Lý Vân Thiên cảm thấy có gì đó không đúng, bản năng của một tu sĩ cho biết chuyến xe này có vấn đề, quét thần thức khắp chuyến xe buýt thì thấy đa phần là thanh niên, tụm 3 tụm 4 với nhau đang ngồi một chỗ, ai cũng im lặng không nói chuyện.

Lý Vân Thiên nhìn qua nhân viên soát vé hỏi:"Cho tôi xuống được không?".

Kể từ lúc chạy ra khỏi nhà tù Côn Luân thì Lý Vân Thiên đã học được tiếng Trung Quốc, đối với tu sĩ có thần thức cường đại thì chỉ cần quét thền thức một lượt là sẽ ghi nhớ tất cả sách vở nên không tốn chút thời gian nào.

Nhân viên soát vé tươi cười nói:"Anh chờ một chút, nửa tiếng nữa sẽ có trạm dừng".

Nhìn bàn tay thô to và vẻ mặt cố nặn ra nụ cười thì Lý Vân Thiên biết tên này cũng là người cùng phe với bọn kia nên dứt khoát im lặng không nói gì nữa.

Nửa tiếng sau, tất cả hành khách đều đã xuống, duy chỉ có nhân viên soát vé là nói với Lý Vân Thiên rằng sắp tới trạm dừng chân, hiện tại chưa xuống được.

Bỗng chiếc xe buýt dừng lại, một đám người mặc thường phục cầm aka47, M4A1 chỉa vào chiếc xe buýt, nhân viên phục vụ đã xuống xe từ lúc nào, bỏ lại Lý Vân Thiên một mình trên xe.

Một đại hán đầu trọc tươi cười nói:"Chào anh bạn, quân đội đang truy nã anh với mức giá là 1 tỉ, anh có thể bỏ 2 tỉ để mua mạng mình, nếu không thì chúng tôi buộc phải giao anh cho phía quân đội".

Lý Vân Thiên thở dài, biết đã rơi vào ổ mai phục nên quát to:"Lũ rác rưởi Trung Cẩu tụi mày mà đòi bắt tao à? chúng mày chưa nghe bên quân đội nói về tao phải không? lũ ôn con". Nói xong cũng không đợi đại hán có phản ứng, Vân Thiên xông ra cửa xe buýt.

Từ lúc biết đã bị mai phục thì Lý Vân Thiên đã quét thần thức khắp nơi đây, tổng cộng có 70 tên vũ trang đầy đủ, có 2 khẩu róc-két với 20 quả đạn pháo, ngoài ra thì chỉ có lựu đạn và M4A1, aka47 là đầy đủ.

Lý Vân Thiên vừa ra khỏi cửa thì linh lực nhanh chóng kết tụ thành một thanh kiếm quang, hắn niệm chú ngữ 2 giây rồi chém ngang, kiếm quang vốn chỉ dài có 2 mét đột nhiên bành trướng rộng tới 50 mét.

Một nhát chém ngang này tức thì lấy đi 32 sinh mạng của lũ côn đồ, trước khi chết trên mặt chúng vẫn đang cười rất tươi, chúng nghĩ rằng một thằng nhóc 16,17 tuổi thì dù biết chút võ cũng chẳng là gì so với súng đạn nên cực kì tự tin, kiêu ngạo.

38 tên còn lại bao gồm cả thủ lĩnh là đại hán vừa nãy còn cười rất tươi, phảng phất như phía trước chính là một đống tiền đợi bọn hắn tới lấy, vậy mà sau 5 giây thì chẳng ai trong chúng cười nổi nữa, sắc mặt cứng đờ lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Đại hán lấy lại bình tĩnh quát to:"Tất cả mau bình tĩnh, chỉ cần chúng ta nổ súng thì hắn chẳng làm được gì đâu, mau nổ súng". Dứt lời, đại hán nổ súng, khẩu aka47 giật giật xả từng viên đạn vào Lý Vân Thiên.

Bọn đàn em cũng kịp lấy lại bình tĩnh, đều đồng loạt nổ súng, hàng trăm viên đạn cùng lúc xé gió lao tới.

Lý Vân Thiên cười lạnh, đúng là một lũ cướp chẳng có chút huấn luyện gì cả, thứ mà bọn này có chỉ là súng ống hùng hậu, xung quanh Vân Thiên nhanh chóng tạo ra một lớp cương tráo.

Từng viên đạn ghim vào cương tráo, tiếng "Keng,keng" vang lên liên tục, đáng tiếc nỗ lực của bọn cướp chỉ là vô ích, sau 2 phút nổ súng thì phần lớn bọn cướp đều hết đạn.

Chỉ thấy xung quanh Lý Vân Thiên lúc này tràn ngập viên đạn, hàng trăm viên đạn rớt xuống cùng một chỗ tạo thành một đống lớn.

Đại hán cảm thấy nguy cơ tử vong chưa từng có, nhất thời hắn hét lớn vứt súng xuống lao tới Lý Vân Thiên.

Đại hán tung một đấm, hô to:"Thiên Sơn Quyền" Lý Vân Thiên cười nhạt, loại Võ Giả thông thường này dù có kéo tới hàng trăm tên thì Vân Thiên cũng không sợ, hắn cũng dồn linh lực vào tay rồi tung một đấm.

Song quyền giao nhau, chỉ nghe tiếng xương vỡ từ phía đại hán, mắt của hắn trợn trắng, nội tạng bị vỡ tung vì chấn động vừa rồi.

Đại hán phun một ngụm máu rồi chết ngay tại chỗ, đám đàn em thấy đại ca đã chết thì sắc mặt trắng bệch, cũng hô nhau bỏ chạy.

Lý Vân Thiên cười lạnh nói:"Muốn chạy? không dễ như vậy" rồi điều khiển linh lực tạo thành 20 thanh phi kiếm.

Phi kiếm xếp đều thẳng tắp, không sai lệch một li, phi kiếm tỏa ra hào quang rực rỡ, sáng rực cả một góc, Lý Vân Thiên chỉ về phía đám cướp đang vội vàng bỏ chạy nói một chữ"Đi".

Tức thì phi kiếm lao đi, một lát sau từng tiếng kêu thảm thiết của đám cướp vang lên, sau 10 phút thì vang lên tiếng hét thảm cuối cùng của một tên cướp.

Khung cảnh lúc này như tu la địa ngục, từng cái xác, viên đạn, súng ống vứt bừa bãi khắp nơi, tư thế chết củng muôn hình muôn vẻ, có kẻ đang chạy thì chết, có kẻ đang lái xe thì chết,.....

Lý Vân Thiên thờ ơ nhìn đống xác chết, khuôn mặt không chút biểu tình, hắn nhận ra bản thân đã thay đổi rất nhiều từ lúc nhận được cuốn sách cổ của tiền bối Trần Bắc Huyền kia.

Tính cách hắn dần trở nên máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn, hiếu chiến hơn và đặc biệt là không muốn thua thiệt so với kẻ khác, hắn thở dài mệt mỏi, giờ phút này hắn chỉ mong mau chóng trở về ngôi nhà của mình.

Lý Vân Thiên lấy một chiếc xe máy của bọn cướp, nổ máy rồi nhanh chóng rời khỏi.

Sáng hôm sau, trên báo thành phố Liễu Châu có một tin tức chấn động là 70 tên cướp đã bị một thế lực thần bí nào đó giết sạch không chừa một ai, điều kì lạ là súng ống, đạn dược vẫn còn nguyên, cảnh sát còn thu được hàng tấn ma túy, thuốc lắc.

Cảnh sát cho biết đây là một băng đảng cộm cán hoạt động ở vùng ngoại ô thành phố Liễu Châu, bọn này ngoài buôn bán ma túy, heroin ra thì còn cướp của những người đi đường giàu có, ngoài ra thì chúng còn bao kê sòng bạc, karaoke, vũ trường, mại dâm, không gì là không làm, cảnh sát cho biết mọi chứng cứ vẫn đang tiếp tục điều tra làm rõ.

2 tuần sau, Ngô Bá Khá lúc này đã bị giáng chức thành Trung Tá, hắn cực kì câm hận Ngô Đình Diệm đã nhờ hắn đi dẹp loạn nhà tù Côn Luân, thuộc hạ trung thành của hắn giảm đi rất nhiều, tất cả đồng nghiệp đều khinh bỉ hắn, ra sức làm khó dễ, chèn ép làm hắn không thở được. Bao nhiêu nâm cố gắng mới lên được chức Trung Tướng, những tưởng hắn sẽ sống một cuộc sống an nhàn, hạnh phúc bên gia đình thì giờ đây phải chịu cảnh thế này.

Ngô Đình Diệm cũng chẳng khá hơn, từ Cục Trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Liễu Châu trở thành Phó Cục Trưởng, giáng chức như thế này làm hắn thất thần một thời gian, gia tộc của hắn từ vị trí thứ 5 trong các gia tộc ở thành phố Liễu Châu tụt dốc không phanh, hiệm tại chỉ là xếp thứ 10, chỉ cần tuột một hạng nữa thôi thì gia tộc hắn sẽ chinh thức mất đi quyền lợi to lớn, từ một đại gia tộc trở thành một gia tộc bình thường, không có quyền hành hay tiếng nói gì trong thành phố Liễu Châu nữa cả.

Còn về phần Trưởng Quan thì vẫn đang tiếp tục làm Trưởng Quan nhà tù Côn Luân, cảnh sát đã phát hiện xác chết của Thống Đốc, thay Thống Đốc bằng một người tên là Ngô Sở Huy, đây là một kẻ kiêu ngạo, luôn luôn coi thường người khác, nhờ vào hắn là con của Bí Thư thành phố Nam Kinh nên không ai dám đắc tội, ai ai cũng cúi đầu tươi cười khi gặp hắn làm hắn càng kiêu ngạo hơn.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.