Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn Thành Sát Chiêu

Tiểu thuyết gốc · 1886 chữ

Lý Vân Thiên lúc này đang về nhà, hắn vừa đi vừa nghĩ về tên sư phụ của Tấn Đạt, Tông Sư hắn chưa gặp bao giờ, hơn nữa hiện tại tu vi bản thân còn yếu kém, nếu gây ra chuyện quá lớn thì cũng không có cách nào giải quyết nổi.

Về đến nhà, Lý Vân Thiên chợt nhớ lần đấu giá lúc trước đã mượn 201 triệu của Trần Thành Tiến, bản thân Vân Thiên là người không thích nợ người khác, vì vậy hắn nhanh chóng chuyển khoản. v

Do là Lý Vân Thiên đã có tài khoản ngân hàng nên chuyển khoảng rất nhanh chóng, sau vài thao tác trên điện thoại thì số tiền đã được chuyển qua, Vân Thiên còn kèm theo lời nhắn:"Trả cho anh nè, cảm ơn vì đã cho em mượn".

Lý Vân Thiên quyết định hoàn thành một sát chiêu để có đủ thực lực đánh với tên Tông Sư sắp tới. Vân Thiên nhớ tới việc có được ngọc thạch, chưa kịp khắc phù văn "Liệt hỏa phần thiên".

Lấy ra ngọc thạch, hình dạng của nó bây giờ đã có chút biến đổi, mặt giữa của nó đã có những đường nét chi tiết, nhìn kĩ thì là một trận đồ, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ về nó.

Lý Vân Thiên nhìn kĩ phù văn "Liệt hỏa phần thiên" trong sách cổ, phù văn này tổng cộng có 200 đường nét, các đường nét đan xen lẫn nhau, đặc biệt là cần phải khắc đúng từng milimet, chỉ cần sai một milimet thì sự vận chuyển của phù văn sẽ sai lệch ngay.

Không còn cách nào khác, Lý Vân Thiên đành luyện tập vẽ phù văn, Vân Thiên dùng linh lực vẽ một hình tròn trước, sau đó là vừa xem âch cổ vừa vẽ từng chi tiết vào.

Thấm thoát đã trôi qua 2 tuần kể từ sự kiện giốt tân Tấn Đạt, Trần Thành Tiến gọi cho Lý Vân Thiên biết rằng tên sư phụ của Tấn Đạt đã đến Việt Nam, Diệp Thiên nhờ vào tài sản khổng lồ đã thu mua được tin tức, may mắn là Võ Thanh Long muốn lôi kéo Vân Thiên cho nên ông ta đã dùng mối quan hệ rộng và tài sản để chặn các tin tức, nhưng cũng sắp không được nữa rồi, Diệp Thiên dùng số tiền quá lớn, đã có vài người không nhịn được muốn mật báo nhưng may mắn là phát hiện kịp thời, Trần Thành Tiến báo cho Vân Thiên biết rằng tin tức sắp bị lộ, chuẩn bị kĩ càng để ứng phó.

Bị áp lực thời gian, Lý Vân Thiên luyện vẽ phù văn cả ngày lẫn đêm, sau 2 tuần mệt mỏi không ngủ thì nét vẽ dần dần trở nên hoàn mỹ, bây giờ thì Vân Thiên có thể chắc chắn rắng nét vẽ của hắn đã giống đến 7 phần trong sách cổ.

Thao tác của việc dùng "Liệt Hỏa Phần Thiên" rất đơn giản, đầu tiên là khắc phù văn vào ngọc thạch, sau đó lúc nào muốn dùng đến thì chỉ cần thúc đẩy linh lực vào ngọc thạch, uy lực của "Liệt Hỏa Phần Thiên" phụ thuộc vào kĩ năng vẽ phù văn vào ngọc thạch và còn phụ thuộc vào linh lực của người dùng.

Việc thúc đẩy 100% linh lực của bản thân vào ngọc thạch thì vẽ phù văn thì chỉ cần đảm bảo giống 6 phần là uy lực sẽ đạt tiêu chuẩn của chiêu thức, ngược lại nếu vẽ phù văn giống 1, 2 phần thì uy lực sẽ giảm sút đáng kể.

Còn trường hợp vẽ các nét sai lệch thì chiêu thức sẽ không hoạt động, cá biệt có trường hợp vẽ vài nét chồng chất lên nhau thì lúc dồn linh lực vào ngọc thạch nó sẽ phát nổ vì va chạm linh lực.

------------------------------------------------------------------------

Hôm nay có 1 chap thôi nha mọi người

Lý Vân Thiên quyết định khắc phù văn vào ngọc thạch ngay, sau 1 tiếng nghỉ ngơi thì Vân Thiên bắt đầu vẽ phù văn.

Đặt sách cổ trên bàn, Lý Vân Thiên nhìn chăm chú hồi lâu, đầu tiên vẽ một vòng tròn trước, vòng tròn bán kính khoảng 2 mét, sau đó là các nét đơn giản, vẽ bằng tay nên Vân Thiên cảm nhận rõ từng chi tiết, cử chỉ của hắn, kết hợp việc dùng thần thức để tỉ mỉ dò xét phù văn đang vẽ, sau 1 tiếng thì mồ hôi đã chảy ướt nhẹp áo sơ mi của hắn.

Do việc tập trung cao độ nên Lý Vân Thiên rất mệt mỏi, vẽ xong nét cuối cùng thì Vân Thiên ngã quỵ xuống, cả cơ thể cạn kiệt sức lực, hắn mơ mơ màng màng xong dần chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, tại biệt thự của Võ Thanh Long, có một bóng đen lượn lờ trước cổng, bảo vệ thấy vậy thì tiến lại gần, chưa tiếp cận thì bảo vệ thấy cơ thể lảo đảo, ngã xuống rồi không biết gì nữa.

Bóng đen thừa dịp lao vào, 2 phút sau có tiếng súng vang lên, tiếng súng nổ rất đều hầu như không hề nghỉ một giây.

Tiếng súng kéo mãi đến 1 phút sau thì chấm dứt, lúc này có người đi đường nghe tiếng súng nổ thì hốt hoảng nhìn vào căn biệt thự, thấy cổng chính đã khóa lại thì cũng không muốn can dự vào việc này nên bỏ đi.

Trong biôt thự, tại phòng của Võ Thanh Long, ông ta lúc này bị một hắc y nhân bóp cổ, Võ Thanh Long nghẹn họng không thở được, aăc mặt tái nhợt nhìn hắc y nhân trước mặt, hắc y nhân mở miệng:"Nói, mày thuê người giết đệ tử của tao phải không?".

Võ Thanh Long lúc này đang nửa tỉnh nửa mê phần vì bị bóp cổ thiếu dưỡng khí, phần vì khiếp sợ hắc y nhân trước mặt nên vội nói:"Đừng giết tôi, hắn là Lý Vân Thiên, bạn của Trần Thành Tiến, hắn ta tu vi cỡ Ám Kình Hậu Kỳ, thực lực rất mạnh, chỉ vài chiêu thì Tấn Đạt đã chết rồi, tha cho tôi đi tôi sẽ chỉ đường cho ngài tìm hắn, tiền bạc của tôi cho ngài hết, đừng giết tôi".

Hắc y nhân lạnh lùng siết chặt hơn cổ họng của Võ Thanh Long, nói:"Giờ tao sẽ tìm thằng Trần Thành Tiến với Lý Vân Thiên luôn, còn về mày thì tao không tha được bởi vì mày đã giết cả nhà đệ tử tao, còn giết cả đệ tử tao nữa, mày đi chết đi". Dứt lời, hắc y nhân siết mạnh làm vỡ nát yết hầu của Võ Thanh Long, Võ Thanh Long phun ra một ngụm máu rồi chết tươi.

Hắc y nhân tiện tay ném ra một hỏa cầu đốt thi thể của Võ Thanh Long, hắn nghĩ:"Vì thằng khốn này mà làm mình tốn thời gian tìm manh mối, Lý Vân Thiên và Trần Thành Tiến nữa, sẽ nhanh thôi cứ chờ đấy".

------------------------------------------------------------------------

Hôm nay 3 chap nha. Đây là chap thứ 1.

Lý Vân Thiên tỉnh lại thì thấy phù văn vẫn đang trôi nổi trên không trung, Vân Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn vẽ xong thì mệt quá nên cũng không kịp khắc vào trận pháp.

Lý Vân Thiên làm động tác cuối cùng là dẫn phù văn vào ngọc thạch, chỉ thấy Vân Thiên lẩm bẩm những chú ngữ khó hiểu, hắn quát:"HỢP". Tức thì phù văn sáng lên, từng nét vẽ ghép lại với nhau rồi chầm chậm chuyển động, phù văn bay vào ngọc thạch rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Thở phào một hơi, Lý Vân Thiên biết phù văn của "Liệt Hỏa Phần Thiên" đã thành công, chỉ là không biết vẽ giống bao nhiêu so với bản gốc thôi. Trong lúc suy nghĩ về lúc vẽ thì điện thoại kêu lên, vội mở máy thì số gọi tới là của Trần Thành Tiến.

Lý Vân Thiên nói vào điện thoại:"Anh Tiến hả? gou em có việc gì không?".

Đầu dây bên kia nói:"Mày là Lý Vân Thiên phải không? tao là Diệp Thiên sư phụ của Tấn Đạt đây, đến khu nhà bỏ hoang ở ngoại thành gặp tao, nếu không thì mai mày nhận xác thằng Tiến".

"Được tao lại đó ngay". Lý Vân Thiên biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ lá không ngờ tới sớm như vậy, mới 2 tuần mà tên Tông Sư kia đã tìm tới rồi.

Tại khu nhà bỏ hoang ở ngoại thành, trên tầng thượng của một tòa nhà lớn nhất có hai người, một người bị trói vào cột người còn lại thì mặc áo thun đen, quần và giày cũng đen nốt, hắn đang nhìn bầu trời xa xăm thì chợt nhìn xuống, thị lực của Tông Sư vốn vượt gấp nhiều lần người thường nên không cần ống nhòm cũng thấy từng chi tiết ở khoảng cách xa.

Diệp Thiên xem kĩ người đang chạy đến, dáng người cao 1m72, áo sơmi quần xanh đen và đôi dép lê trông như một thiếu niên bình thường, nhìn vóc dáng thì khoảng 17 tuổi, trên người chỉ có bộ quần áo ngoài ra không mang gì cả làm sắc mặt Diêp Thiên khẽ biến, thầm nghĩ:"Thằng nhóc con này có chút bản lĩnh, mới 17 tuổi đã là Ám Kình Hậu Kỳ, sau này chắc chắn tiến vào Hóa Cảnh Tông Sư, hay là làm quen thử trước vậy, dù sao mạng của Tấn Đạt cũng không đáng để mình lưỡng bại câu thương với một Tông Sư tương lai".

Chỗ Diệp Thiên đang đứng là tầng 3, lúc này thì Lý Vân Thiên cũng đã thấy Diệp Thiên, Vân Thiên hét to:"Thằng kia mau nhảy xuống đây chơi với tao, ức hiếp một người bình thường thì có đáng mặt Tông Sư không?".

Tiếng hét của Lý Vân Thiên làm Trần Thành Tiến đang bị trói trên cột đá cũng kinh sợ, không ngời Vân Thiên dám mắng chửi Diệp Thiên như vậy, phải biết Tông Sư là một phạm trù cảnh giới cao nhất của Võ Đạo, vì vậy nên bất cứ Tông Sư nào cũng cao cao tại thượng, tông sư khônc thể bị làm nhục.

Diệp Thiên nhìn Lý Vân Thiên mỉm cười nói:"Nhóc con khá lắm, dám mắng chửi cả ta, từ trước đến nay Diệp Thiên ta là lần đầu bị mắng chửi như vậy". Nói xong thì Diệp Thiên nhảy xuống, đôi chân sắp chạm đất thì như có một lực lượng vô hình đỡ bàn chân hắn làm hắn nhẹ nhàng tiếp đất, dường như không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, kể cả một chút bụi đất khi tiếp đất cũng không.

Diệp Thiên cười lớn, mở miệng nói:"Nhìn thấy chưa nhóc? đây chính là Tông Sư, một tồn tại cao cao tại thượng có thể sánh ngang với thền tiên, ta cho nhóc một cơ hội, quỳ xuống lạy ta ba cái xin tha thì ta sẽ bỏ qua cho nhóc".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.