Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Vệ

Tiểu thuyết gốc · 1826 chữ

Lý Vân Thiên đi cùng với Trần Thành Tiến vào, cả 2 ngồi xuống, lúc này thì Thành Tiến mở miệng trước:"Chào anh, đây là em của bạn em, cậu ta tên Lý Vân Thiên, biết võ công khá lợi hại, hôm nay em dẫn cậu ta đến đây vì muốn cậu ta làm bảo vệ cho anh trong thời gian này, mong anh chấp nhận".

Võ Thanh Long nhìn Lý Vân Thiên, cơ thể thì gầy gò ốm yếu, cơ bắp không có, đẹp trai cũng không, hơn nữa còn là học sinh, Võ Thanh Long nghĩ thầm chẳng lẽ thằng Tiến dẫn người tới đây làm bảo vệ moi tiền của mình? tiền thì mình không thiếu nhưng cũng không thể xem như rác được, nghĩ xong thì nói:"Anh nói này Tiến, không lẽ chú dẫn người tới moi tiền anh hả? cậu học sinh này thì có võ công gì chứ?".

Trần Thành Tiến nhìn qua Lý Vân Thiên, thấy sắc mặt Vân Thiên vẫn binh tĩnh thì quay sang nói:"Cậu ta có võ thật đấy, mình cậu ta có thể đánh bại 7 tên côn đồ cầm gậy gộc dao kiếm, em tận mắt thấy chứ không đùa đâu".

"Vậy à, tôi cho cậu ta một cơ hội, đập nát đống gạch này thì tôi sẽ thuê, còn không thì mời đi cho". Dứt lời, Võ Thanh Long búng tay, lập tức có một tên vệ sĩ cầm một chồng gạch ống được xếp ngay ngắn đặt trên bàn, đếm qua thì có 20 viên gạch.

"Chuyện nhỏ thôi". Lý Vân Thiên búng tay, một đạo khí xuất hiện và chém thẳng vào đống gạch ống, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, 1 giây sau thì đống gạch đã vỡ làm hai.

Võ Thanh Long khiếp sợ, nhìn Lý Vân Thiên như nhìn quỷ, chỉ một cái búng tay đã làm vỡ đống gạch ống, đây là cao thủ thâm tàng bất khả lộ trong truyền thuyết sao? Thứ vừa rồi bắn ra chính là khí của Cổ Võ Giả, chỉ tu vi từ Ám Kình mới có thể phóng khí ra ngoài cơ thể, điều này nói rõ cậu thanh niên này tu vi ít nhất là Ám Kình, nhìn biểu hiện thản nhiên không có chút mệt mỏi nào thì có thể khẳng định là đã đạt tới Hậu Kỳ hoặc Đỉnh Phong.

Cổ Võ Giả đạt đến cảnh giới Ám Kình Đỉnh Phong là đã đặt một chân vào cảnh giới Hóa Cảnh Tông Sư trong truyền thuyết, lời đồn trong giới giang hồ là Cổ Võ Giả ở cảnh giới này rất ít khi ra ngoài mà chỉ ở trong nhà tu luyện chờ đột phá, tích lũy chân khí để sớm ngày tiến vào Hóa Cảnh Tông Sư.

Còn về Hóa Cảnh Tông Sư thì được xưng tụng là "Tiên Nhân" có thể đạp không mà đi, nhảy cao hơn ngàn mét, đặt biệt là có thể phi hành, tuổi thọ tăng đến 300 năm, có thể dùng chân khí tạo ra được lớp phòng ngự bên ngoài, lúc này thì đạn của súng trường như aka 47 đã không làm gì được Tông Sư rồi.

Giang hồ còn truyền một tin chấn động thế giới những năm 1970 là trên cảnh giới Tông Sư còn có cảnh giới Đại Tông Sư, Thánh Nhân. Chẳng qua chỉ là lời đồn thôi chứ từ xưa đến nay cảnh giới cao nhất mà mọi người có thể gặp chỉ là Tông Sư.

Võ Thanh Long lập tức suy nghĩ, lần này mình nhặt được bảo vật rồi, với tu vi Ám Kình Hậu Kỳ thì sợ gì thằng Tấn Đạt tu vi Ám Kình Sơ Kỳ đó cơ chứ? thế là Võ Thanh Long sửa giọng nói:"Anh bạn, làm vệ sĩ cho tôi luôn đi, lương mỗi tháng là 200 triệu, còn sau vụ này thì tôi đưa thù lao là 500 triệu, anh bạn đồng ý không?".

Lý Vân Thiên nghĩ một lát rồi nói:"Làm bảo vệ thì không được, có điều nếu tôi xử thằng Tấn Đạt đó luôn thì 1 tỉ, nếu không thì tôi không nhận vụ này nữa".

Võ Thanh Long phát run, có điều xử thằng Tấn Đạt 1 tỉ thì cũng đáng giá, nếu thằng điên đó mà còn sống thì sau vụ này chắc chắn nó sẽ quay lại trả thù, vậy thì sao không xử nó luôn ở đây? vậy là Võ Thanh Long cắn răng nói:"Được, tôi đồng ý với cậu, nếu cậu xử thằng Tấn Đạt đó thì 1 tỉ sẽ là của cậu".

Lý Vân Thiên mỉm cười nói:"Được thôi".

10h sáng, bãi biển Vũng Tàu, thành phố Tân An, Việt Nam.

Lúc này, tại một con thuyền cách đó 2km, có một người đàn ông đang đứng trên bong tàu nhìn về phía bãi biển, người đàn ông trung niên mở miệng nói:"Sắp tới chưa?".

Tên vệ sĩ đứng gần đó đáp:"Sắp tới rồi thưa ông chủ, còn cách khoảng 2km".

Người đàn ông trung niên chính là Tấn Đạt, là một người Việt Nam di cư sang Mĩ vì trốn tránh kẻ thù là Võ Thanh Long, ánh mắt Tấn Đạt lóe lên, hắn thầm nghĩ:"Sau 15 năm ta đã trở lại Việt Nam, quê hương thân yêu của ta, lần này tao sẽ giết cả dòng họ nhà mày, Võ Thanh Long à, chờ đó cho tao, chỉ một lát nữa thôi".

20 phút sau, Võ Thanh Long đã thấy con tàu, trên tàu có một khuôn mặt vừa thân quen vừa xa lạ, quen là vì khuôn mặt này chính hắn đã từng chà đạp, giết cả gia đình tên Tấn Đạt, lạ là vì khuôn mặt năm nào còn mang dáng vẻ ngây thơ, sợ sệt thì bây giờ đã trở nên lạnh lùng, cương quyết, không lộ ra vẻ sợ hãi hay lo lắng gì cả, Vỏ Thanh Long chỉ nhìn thấy sự thù hận, kiêu ngạo như một vị thần nhìn xuống chúng sinh, trong mắt Tấn Đạt như nhìn những con kiến hôi vậy, những con kiến này yếu đuối đến nỗi giết chúng chỉ làm hắn bẩn tay.

Tấn Đạt nhìn Võ Thanh Long thì lòng thụ hận bùng cháy, lập tức nhảy lên, vung một quyền về phía Võ Thanh Long.

"Giết hắn à? hỏi ý của tao chưa?". Lúc này thì Lý Vân Thiên xuất hiện, hắn tập trung linh lực vào tay tạo thành một thanh trường kiếm, Vân Thiên vung kiếm, một đạo kiếm khí xuất hiện hướng về phía tên Tấn Đạt

Nắm đấm và kiếm khí chạm nhau, do va chạm quá mạnh tạo nên dư chấn, Võ Thanh Long bị dư chấn đẩy bay ra xa, may là có một tên vệ sĩ kịp thời lao tới lỡ Võ Thanh Long chứ nếu không thì ông ta cũng phải bị thương nhẹ.

Tấn Đạt ngạc nhiên, đạo kiếm khí này vậy mà chặn được nắm đấm của hắn, phải biết lúc nãy hắn bộc lộ ra sát khí kinh người, một quyền này đã bao trọn 8 phần sức mạnh của hắn, vậy mà đạo kiếm khí này vẫn đỡ nhẹ nhàng làm hắn rất bực bội, mất đi thế chủ động nên Tấn Đạt không lao vào nữa mà nhảy ra xa.

"Mày là ai? Có chút bản lĩnh đấy nhưng so với tao thì chưa đủ đâu nhóc". Tấn Đạt nhìn chằm chằm Lý Vân Thiên nói.

Lý Vân Thiên lạnh nhạt nhìn qua Tấn Đạt, tên Tấn Đạt này tu vi không cao nhưng có võ công cộng với việc bộc lộ ra sát khí khiến nắm đấm vung ra có thêm uy lực, nhưng như vậy vẫn còn thua xa Vân Thiên.

Lý Vân Thiên cũng lười nói nhiều với Tấn Đạt, Vân Thiên lao vào, Tấn Đạt thấy Lý Vân Thiên coi thường mình như vậy thì cũng nổi nóng, vung quyền lao lên.

Đúng lúc sắp chạm nhau thì Lý Vân Thiên nhẹ nhàng lướt qua, Tấn Đạt cả kinh, biết là bản thân gặp cao thủ rồi nên vội vàng xoay người lại, định tung ta một cước nhưng đã chậm.

Chỉ thấy ánh đao lóe lên, Lý Vân Thiên chém gãy tay trái của Tấn Đạt, chưa dừng lại ở đó, Vân Thiên đá Tấn Đạt bay ra xa.

Tấn Đạt đau đến nỗi la to lên, máu tươi phun ra từ cánh tay bị chém đổ ào ào xuống đất, nhất thời chỗ Tấn Đạt đang nằm bị nhiễm một tầng máu đỏ.

Lý Vân Thiên biết đã thắng nên cũng không đánh nữa, từ từ đi lại chỗ Tấn Đạt, Vân Thiên mở miệng nói:"Ra đi thanh thản nhé".

Tấn Đạt hét toáng lên:"Mày dám giết tao, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho màyyyyyyy".

"Sư phụ mày lợi hại lắm sao?".

"Sư phụ tao là Tông Sư, chỉ cần mày không giết tao thì chuyện hôm nay bỏ qua, tao còn tặng nửa sản nghiệp của tao cho mày, van cầu mày đừng giết tao". Vẻ mặt Tấn Đạt kinh hoàng cầu xin.

"Loại người như mày tao không tin được, với lại sư phụ mày là Tông Sư sẽ bỏ qua cho tao sao? Thôi thì mày đi chết đi". Dứt lời, Lý Vân Thiên chém bay đầu Tấn Đạt, vẻ mặt Tấn Đạt lúc này vẫn còn sự kinh ngạc vì Lý Vân Thiên nói giết là giết, không hề cho hắn một cơ hội.

"Ngài quá tuyệt vời, tôi sẽ chuyển 1 tỉ cho ngài ngay lập tức". Võ Thanh Long nói, với 1 tỉ mà giữ lại được mạng cho ông ta thì cũng xứng đáng, người thanh niên trước mặt này vậy mà lại giữ chữ tín, không hề nhận nửa sản nghiệp theo lời hứa hẹn của Tấn Đạt. Phải biết rằng gia sản của Tấn Đạt ở nước ngoài là 25 tỉ, một nửa là 12,5 tỉ, vậy mà người thanh niên trước mặt này không hề do dự mà lập tức lấy mạng của Tấn Đạt.

Trên con tàu mà Tấn Đạt nhảy xuống lúc này, tên vệ sĩ vẫn còn đang khiếp sợ vì Tấn Đạt bị giết nhẹ nhàng như thế, thậm chí không có lực hoàn thủ.

Tên vệ sĩ nhanh chóng báo cáo về sự việc vừa xảy ra cho điện thoại, một lúc lâu sau thì tôn vệ sĩ ra hiệu cho người lái tàu rời đi.

Tại một căn biệt thự tại thành phố New York, trong một căn phòng trên lầu ba, lúc này có một người đàn ông trung niên nhìn qua cửa sổ, hắn khẽ nói:"Dám giết đồ đệ của Diệp Thiên ta, lá gan cũng không nhỏ đâu". Nói xong hắn bóp vỡ ly rượu đang cầm, khẽ nói:"Đợi đó cho ta, ngày mai ta sẽ gặp ngươi, Lý Vân Thiên à".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.