Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đe Dọa

Tiểu thuyết gốc · 1049 chữ

Lý Vân Thiên nhíu mày, định tản ra chút linh lực để dọa 2 thằng thanh niên này thì Lý Vân Ly nói:"2 anh mau cút đi, lần sau đừng để tôi thấy mặt".

Tên thanh niên tóc vàng ngạc nhiên vì Lý Vân Ly nói vậy, từ đó đến giờ chưa ai dám nói với hắn như thế, giận quá hóa cười, tên thanh niên tóc vàng nói:"Tốt lắm, cô chọc tức tôi rồi đấy, vốn tôi định đùa giỡn với cô thôi nhưng không ngờ cô dám bảo tôi cút, hôm nay mà hai người rời khỏi đây an toàn thì ta không còn là Dương thiếu gia nữa".

Nói xong hắn ngoắc ngoắc tay, lập tức 8 tên đàn em không biết từ bao giờ đã phía sau, bọn chúng nhah chóng mắng chửi, dọa nạt các cửa hàng khiến cho họ nhanh chóng đóng cửa sớm.

Đây là địa bàn của Dương Thiếu, cộng thêm việc không ai dám đắc tội với hắn nên ai cũng ngoan ngoãn đóng cửa, ngay cả cửa tiệm mà bạn học Lý Vân Ly đang trong đó cũng nhanh chóng tiễn khách, họ vừa ra thì thấy Lý Vân Ly bị người của Dương thiếu bao vây, nhất thời cả đám đều ngạc nhiên nói:"Kia Dương thiếu phải không? Lý Vân Ly bị bọn chúng vây lại kìa, nhất định là có ý đồ không tốt, mọi người mau lại giải vây đi". Chưa nói hết thì lớp trưởng lớp 12 cũ của Lý Vân Ly chen ngang vào:"Im ngay, cậu không biết Dương gia à? gia tộc họ là gia tộc đã có 4 đời làm quan trong thành phố rồi đấy, hiện tại bọn họ là gia tộc hàng đầu trong thành phố Tân An, chỉ cần họ kêu một tiếng là dân đen như chúng ta chỉ có ra khỏi thành phố mới sống nổi thôi".

"Lợi hại vậy sao? xem ra phen này Lý Vân Ly thảm rồi". Một bạn nữ nói.

Đóng cửa hết các quán ven đường xong thì 8 tên đàn em đều vây 2 người Lý Vân Thiên lại. Dương thiếu gia nói:"Chỉ cần cô em hầu hạ anh một bữa thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu không thì hôm nay em ở lại đây luôn đi".

Cả đám đều cười ha hả, bộ dáng rất thích chí, Lý Vân Ly tức giận đỏ cả mặt, thật ra việc cô mắng chửi bọn người Dương thiếu là cô cứ nghĩ bọn họ chỉ là đám côn đồ bình thường mà thôi, cô cũng có học võ, đai đen của cô đủ để hạ 10 tên côn đồ như vậy nhưng không ngờ lại đụng một gia tộc lớn như vậy, nếu hêm nay cô bình yên rời khõi thì tương lai ba mẹ cô cũng mất việc, gia đình cô lúc đó chỉ còn cách dọn ra ngoài thành phố thôi, đây là điều cô vốn không nghĩ tới.

Lý Vân Thiên nhíu mày ngày càng chặt, hắn không ngờ hôm nay vừa ra khỏi nhà đã xui như vậy, chắc hắn ra ngoài quên xem lịch rồi.

Lý Vân Ly thấy Lý Vân Thiên như vậy thì chán nản nói:"Vân Thiên à, cho chị xin lỗi, làm liên lụy em rồi".

"Không sao đâu chị à, chỉ là lũ hề nhảy nhót thôi". Lý Vân Thiên bình tĩnh đáp, trong lòng thầm quyết tâm dỳ hôm nay có thế nào củng phải cho lũ này một bài học.

Dương Hoàng(Dương thiếu gia)nghe vậy cười ha hả, tiếng cười rất to, cười xong hắn bình tĩnh nói:"Giờ này còn dám nói câu đó hả nhóc con? chắc mày cũng có bối cảnh hay gì gì đó chứ gì? lôi hết ra đây anh tiếp, gọi ai gọi hết ra đây nào".

Lý Vân Thiên mặt không biến sắc nói:"Tao mới tới thành phố này chưa quen ai hết, có điều mày đã muốn tao nói bối cảnh thì có đấy, nghe cho kĩ lỗ tai chó của mày đi".

Dương Hoàng nghe vây tức giận đỏ cả mặt nói:"Bối cảnh gì nào thằng oắt con? ". Đồng thời búng tay ra hiệu cho bọn đàn em sẵn sàng, chuẩn bị đánh nhau.

"Tao là Cổ Võ Giả". Lý Vân Thiên đáp lời.

"Cổ Võ Giả à? đừng chọc cười tao chứ, Cổ Võ Giả đều là cao nhân cao cao tại thượng, nào tới lượt thằng oắt con mày cũng tự xưng Cổ Võ Giả? hôm nay mày chết chắc rồi con ạ, không nói nhiều nữa, đánh cho tao". Nói xong hắn búng tay cái nữa rồi vội tránh đi, để lũ đàn em tự xử là được rồi.

Nghe Dương Hoàng nói vậy thì lũ đàn em đều xông vào, có đứa cầm cả gậy bóng chày tùy thời đập xuống, có đứa cầm khúc gỗ ven đường rình thời cơ để lao vào cho Lý Vân Thiên một gậy chí mạng.

"Con sâu cái kiến mà thôi". Lý Vân Thiên chỉ ngón tay đọc pháp quyết, lập tức linh lực chuyển thành hỏa cầu nhỏ nơi ngón tay của Vân Thiên.

"Đi" Lý Vân Thiên chỉ ngón tay về phía tên trọc đầu gần đó nhất, quả cầu lửa trên tay Vân Thiên lao đi , lúc đầu chỉ cỡ một nắm tay thưi nhưng càng tới gần thì quả cầu càng to, lúc quả cầu đập trên người tên trọc đầu thì đã to tới nỗi bao phủ cả người tên đầu trọc, tên trọc bị lửa đốt kêu to "Á á á cứu tao với" rồi bỏ chạy, có một tên nhanh trí lấy nước gần đó đổ lên người tên trọc thì mới tắt lửa, lúc này tên trọc đầu đã bị đốt bỏng cả da thịt rồi, mùi thịt nướng vang lên làm những kẻ xung quanh ớn lạnh.

"Hắn...Hắn là Cổ Võ Giả thật kìa mọi người, chạy mau đi". Nói xong tên áo khoác đen bỏ chạy, những kẻ xung quanh cũng nhao nhao hùa theo mà bỏ chạy làm Dương Hoàng giận tím người mắng:"Lũ nhát gan, Cổ Võ Giả thì sao chứ? mày chờ đó lần sau tao sẽ trở lại". Nói xong Dương Hoàng bỏ đi luôn.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.