Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát Chiêu

Tiểu thuyết gốc · 1191 chữ

Ba mẹ của Trần Thành Đạt nghe Phong Thế Khải uy hiếp thì hoảng sợ cầu xin thả Trần Thành Đạt, đáng tiếc đáp lời bọn họ là một cú đá làm ba của Đạt ngã xuống đất, dính bùn đầy mặt, Trần Thành Đạt thấy vậy gào thét liên tục chửi:"Thả ba mẹ tao ra, Phong Thế Khải mày là đồ khốn, cảnh sát cái gì chứ, chỉ là bọn côn đồ mang danh cảnh sát". Chưa kịp chửi tiếp thì nấm đấm của viên cảnh sát đã đập vào mặt làm Thành Đạt choáng váng ngã quỵ xuống.

Lý Vân Thiên thấy vậy thì hoảng hốt vội lên lầu 2 từ cửa sổ nhìn xuống, hắn không nhịn được chửi thầm:"Đông dữ vậy sao trời, phen này khó thoát rồi". Vân Thiên vừa đột phá Trúc Cơ không lâu nhưng lúc này buộc phải đánh, nếu không thì chờ đợi hắn chỉ có tử hình hoặc tù chung thân mà thôi.

Không nói lời nào, Lý Vân Thiên tập trung linh lực tạo thành một thanh kiếm, kiếm màu vàng, xung quanh linh khí liên tục tập hợp vào kiếm làm nó tỏa sáng rực rở, Vân Thiên vung ngang thanh kiếm, tức thì tạo thành một luồng kiếm khí lao tới chỗ tên cảnh sát vừa đấm Trần Thành Đạt, viên cảnh sát hoảng hốt định bỏ chạy, không ngờ hắn chưa kịp chạy thì kiếm khí đã đến, kiếm khí gào thét mà lao tới, chạm vào lưng viên cảnh sát, chỉ nghe tiếng "Rẹt" vang lên, viên cảnh sát bị xẻ làm đôi trông cực kì thảm, máu tươi tuôn ra ào ào như suối, thấy rõ cả xương và nội tạng trông cực kì ghê tởm, trên mặt viên cảnh sát còn lộ vẻ sợ hãi kinh hoàng.

Những người dân đứng xem lập tức bỏ chạy tán loạn, có người nôn cả bữa sáng, có người sắc mặt trắng bệch ngã quỵ xuống, trên khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng lần đầu tiên thấy người chết ghê như thế này.

Phong Thế Khải tức giận nói:"Lý Vân Thiên mày muốn chết đúng không? chỉ là một tên Cổ Võ Giả mà dám giết cảnh sát à, mày chết chắc rồi Lý Vân Thiên à, anh em nghe lệnh tôi bắn". Dứt lời hắn lấy ra khẩu Colt Python nhắm ngay chỗ Lý Vân Thiên đang đứng bóp cò.

29 viên cảnh sát còn lại cũng tuân lệnh chỉ huy nổ súng, hàng trăm viên đạn lao tới xé rách không khí rít gào bay tới trông cực kì khủng bố.

Lý Vân Thiên thấy vậy cũng nhảy ra phía sau chạy, chỗ hắn vừa đứng 1 giây sau đã bị những viên đạn chi chít ghim vào, cửa sổ vỡ toang, mái nhà bị đạn găm vào cũng hư hỏng.

Lý Vân Thiên cười lạnh, trong nội tâm thầm nói:"Hiệp Hội Cổ Võ Giả à, muốn giết tao còn chưa đủ đâu".

Lý Vân Thiên chờ 2 phút sau, thấy đã ngừng bắn thì nghĩ rằng có lẽ chúng đang thay đạn chờ mình lộ mặt thì mới bắn tiếp, Vân Thiên nhanh chóng nhảy xuống, tay vẫn còn cầm kiếm.

Phong Thế Khải thấy vậy thì la toáng lên:"Tội phạm nhảy xuống rồi, anh em bắn tự do". Lúc này thì hắn chẳng còn cố kỵ gì nữa rồi, lúc đầu nếu Lý Vân Thiên chịu đầu hàng thì theo luật hắn không được giết nhưng đã giết cảnh sát thì hắn có quyền nổ súng cho tới khi Vân Thiên chết hẳn thì thôi.

Lý Vân Thiên cười lạnh, nội tâm thầm nghĩ:"Hôm nay ta sẽ đại khai sát giới cho lũ sâu kiến các ngươi tận mắt thấy tu chân giả là thế nào". Nghĩ xong thì hắn lao tới chém liên tục, 3 giây là có một viên cảnh sát nằm xuống, mặt ai cũng lộ vẻ không tin nổi bản thân bị giết nhanh như vậy.

Lý Vân Thiên lao vào đám cảnh sát đại khai sát giới, những cảnh sát bình thường chỉ cần một chém là chết hẳn, nhưng những tên cầm khiên chống đạn thì một chém chỉ xé rách khiên chứ không chạm được đến cơ thể họ.

Phong Thế Khải cầm Python vừa bắn vừa thét lớn:"Tội phạm đã xông vào rồi, tất cả giữ vững trận hình, bình tĩnh cho tôi".

Những viên cảnh sát tỉnh ngộ, dõi mắt theo Lý Vân Thiên mà bắn, nhưng lúc nà đã quá muộn, 30 viên cảnh sát chỉ còn 12 tên, đạn tuy nhanh nhưng Vân Thiên còn nhanh hơn, chủ yếu là nhờ thần thức của hắn bao phủ khắp chỗ này, từng viên đạn, từng động tác của mỗi viên cảnh sát đều truyền trực tiếp vào não hắn, nhờ vậy mà Vân Thiên có thể tính được trước một bước mà vừa chém vừa né.

1 phút sau chỉ còn 4 viên cảnh sát cầm khiên bao quanh Phong Thế Khải, do những tên này lập thành trận hình lấy Phong Thế Khải làm trung tâm nên Lý Vân Thiên không đột kích vào được, hắn cũng rất chật vật vừa né đạn vừa tìm cơ hội để lao vào.

Phong Thế Khải biết rõ khi hắn vừa hết đạn thì cũng là lúc chết, vì vậy hắn nạp đủ 6 viên đạn rồi tập trung chờ Lý Vân Thiên lộ sơ hở, kế hoạch của hắn là khi 4 viên cảnh ất hết đạn thì Vân Thiên lao lên, lúc này hắn sẽ bắn, suy nghĩ là vậy nhưng hắn không ngờ là Vân Thiên cũng biết điều này.

Từ lúc bắt đầu tới bây giờ linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu tốn 1/3, mắt thất không có cơ hội để đột kích thì Lý Vân Thiên chuẩn bị ra sát chiêu.

Kiếm trong tay Lý Vân Thiên biến mất, thay vào đó là Vân Thiên liên tục niệm thủ quyết, linh khí xung quanh tụ tập lại thành hình nhửng thanh kiếm xoay quanh Vân Thiên, do là kiếm được tạo thành từ linh khí nên nhìn rất mơ hồ hư ảo. Dần dần số lượng thanh kiếm xoay quanh Vân Thiên lên đến 20 thanh.

Vừa hay đạn của 4 viên cảnh sát cũng hết, không chờ họ thay đạn thì Lý Vân Thiên niệm pháp quyết, 20 thanh kiếm nhất tề lao tới, tiếng rít gào xé gió mà đi, 4 viên cảnh sát lộ vẻ tuyệt vọng, thanh kiếm phá vỡ khiên chống đạn găm xuyên lồng ngực một viên cảnh sát làm hắn phun máu tươi rồi chết.

Lúc này thì Phong Thế Khải mặt đầy sợ hải đẩy một cảnh sát làm bia cho hắn rồi chạy, một thanh kiếm cắt đầu viên cảnh sát xuống, viên cảnh sát chỉ kịp kêu "A" một tiếng rồi chết, chưa dừng lại thanh kiếm lao tới, Phong Thế Khải biết chạy không thoát thì nổ súng liên tục nhưng không có tác dụng, 2 giây sau thì đầu của Phong Thế Khải cũng rớt xuống.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.