Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 12 Chương 3: Bắt đầu cuộc phản công ( Part 8 )

Phiên bản Dịch · 4285 chữ

Có lẽ là do Vua Pháp Sư mạnh mẽ một cách bất ngờ, nhưng dù có giãy giụa thế nào, tên Balfolk cũng không thể thoát khỏi gọng kiềm của ông ta. Quẫy đạp không hiệu quả, tên Balfolk bèn nghĩ cách khác. Nó nắm lấy phần đầu của ngọn giáo, và đâm qua người Vua Pháp Sư. Không, chính xác hơn, từ góc nhìn của Neia, có vẻ như cơ thể của Vua Pháp Sư đã bị xuyên thấu.

Tuy nhiên, Vua Pháp Sư không hề nao núng. Có thể một pháp thuật phòng ngự đã chặn lại ngọn giáo.

“Sau cùng thì, ngươi chẳng thể bì được với tên Troll đó.”

Với một âm thanh póc ghê tởm, đôi mắt của tên Balfolk bắn ra ngoài hộp sọ của nó.

Đó là một vết thương chí mạng. Không, thậm chí còn tệ hơn cả một vết thương chí mạng.

Vua Pháp Sư buông tay, và tên Balfolk lập tức đổ gục xuống sàn. Tứ chi của nó vặn vẹo trên nền đất, nhưng đó hiển nhiên không còn là những hành động có ý thức nữa.

“Liệu, liệu thần có thể biết ngài vừa làm gì không ạ?” Neia hỏi một cách căng thẳng từ phía sau, trong khi Vua Pháp Sư vừa phủi tay, vừa thờ ơ trả lời.

“Ta nghiền nát hộp sọ của nó. Đôi khi những tên dùng Cuồng nộ hóa sẽ không chết thậm chí sau khi trúng tử thương như thế. Nhưng nếu ngươi tiêu diệt bộ não của nó thì ổn cả thôi…Dù vậy, tên này yếu xìu. Chỉ cứng hơn được cái vỏ trứng…đùa với trẫm chắc?”

Gương mặt của Neia co giật.

Bệ hạ đúng là không có khiếu nói đùa mà… “Được rồi, tiểu thư Baraja, hãy gọi các Thánh Hiệp Sĩ đi. Bảo với họ rằng ta đã phong tỏa khu vực này, nên ta — chúng ta có thể tiếp tục tiến lên trước.”

“Thưa vâng!”

Neia chạy hết tốc lực ra bên ngoài thành, nơi những Thánh Hiệp Sĩ đang đứng. Khi đến đấy, cô thấy có vài tên Balfolk đang nằm bẹp dưới chân của các Thánh Hiệp Sĩ.

Đấy chính là kết cục của những tên Balfolk trên tường thành, trong nỗ lực chạy trốn nỗi sợ hãi phát ra từ Vua Pháp Sư, do không thể chạy bằng đường cổng thành, chúng đã chọn cách nhảy xuống khỏi bức tường.

Khi đến nơi các Thánh Hiệp Sĩ, Neia vội vã truyền đạt lại chỉ thị của Đức vua. Sau đó, cô lại tiếp tục ba chân bốn cẳng chạy ngược về với Vua Pháp Sư.

Sau khi Neia trở về, Vua Pháp Sư nói đơn giản, “Đi thôi”, và họ cùng nhau tiến vào nội thành.

Thắc mắc trong lòng Neia, về lí do tại sao không hề có bóng dáng Balfolk xuất hiện sau khi cổng thành bị công phá lập tức tan biến.

Neia nghe những tiếng kêu rên nối tiếp nhau vang lên. Điều đó khiến Neia tưởng như cả thành phố như một sinh vật sống đang rên rỉ.

“Đây, đây là…”

“Ta đã ra lệnh cho lũ Undead ban nãy lan tỏa nỗi sợ ra khắp nơi. Và đây là kết quả. Một vài con tin có lẽ sẽ bị dẫm đạp trong sự hỗn loạn…chà, chẳng còn cách nào khác ngoài xem đó như một tai nạn đáng buồn thôi. Hãy mặc họ đi.”

Cô dõi mắt ra xa, và thấy một bầy Undead đang chạy về phía họ. Một nỗi tuyệt vọng hiện lên trên gương mặt chúng. Trông chúng như bầy thỏ đang hoảng loạn tìm cách chạy trốn thợ săn, và Neia thậm chí cảm thấy chút thương hại cho chúng.

“Hừm…không có dấu hiệu của con người à? Trong trường hợp đó — [Maximize Widen Magic — Fireball] Vua Pháp Sư ném một quả cầu lửa vào giữa bầy Balfolk, và nó nổ tung thành một ngọn lửa khổng lồ. Sau khi lửa tắt, thi thể của đám Balfolk rơi vãi như mưa.

“Mặc dù chờ ở đây có lẽ là cách tốt nhất…kẻ thù dường như có thủ lĩnh. Hắn ta đang chờ ở một quảng trường gần trung tâm thành phố, và hắn có thể kháng được nỗi sợ từ bọn High Wraith, nên ta sẽ tiến lên…ngươi nghĩ thế nào?”

“Thần tin tất cả sẽ ổn thỏa nếu làm theo mọi sắp xếp của Bệ hạ.”

“Thật vậy sao? Vậy ta đi thôi.”

Mỗi một bước họ tiến lên, những tiếng gào thét buốt linh hồn lại vang vọng khắp nơi, như thể một cuộc thảm sát đang diễn ra trong thành phố. Chưa kể, do việc ăn ở mất vệ sinh của lũ á nhân, những thứ rác rưởi và chất uế thải của chúng vương vãi khắp nơi. Mùi hôi thối bốc lên khiến Neia phải nhăn mũi.

“…Nhân tiện, tiểu thư Baraja, chúng ta nên làm gì với họ đây?”

Neia nhìn theo hướng Vua Pháp Sư chỉ, có một nhóm người trần truồng nơi đó.

Bất kể giới tính, đôi tay của họ bị đóng đinh vào những chiếc cọc gỗ chôn sâu dưới đất. Trong nỗ lực chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi, sự vùng vẫy dữ dội khiến cho đôi tay họ nhuộm đỏ máu tươi.

Bọn họ ắt hẳn là những rào chắn sống.

Tất cả đều tiều tụy, cơ thể chỉ có da bọc xương, nhưng tính mạng của họ có vẻ không bị đe dọa.

Mục đích của cô khi đánh chiếm tòa thành này là để giải phóng người dân. Thậm chí có tiếp tục theo chân Vua Pháp Sư, Neia cũng chẳng được tích sự gì. Trong trường hợp đó, giúp đỡ và đưa họ đến nơi an toàn là hành động đúng đắn. Tuy nhiên, có một điều khiến cô cảm thấy bất an.

Cô sẽ làm gì nếu lũ á nhân tấn công người dân trong lúc họ đang sơ tán? Đúng là trò hề. Mình do dự cái gì cơ chứ? Đội trưởng chắn chắn sẽ không hề đắn đo giúp đỡ họ. Và lí do mà mình không thể như thế là…sau cùng, phải chăng là do sức mạnh? “Ngươi lúng túng, hừm. Vậy tạm thời hãy để họ lại. Gần đây không có bóng dáng của á nhân. Để họ lại đây sẽ an toàn hơn. Ta đi thôi.”

“Tuân lệnh!”

Mặc dù trong lòng vẫn trĩu nặng những hoài nghi, Neia tiếp tục theo chân Vua Pháp Sư đến quảng trường thành phố. Làm cách nào Vua Pháp Sư có thể tiến lên không chút do dự như thế chứ? Dù thắc mắc, nhưng Neia vẫn tự thuyết phục bản thân, “Ngài ấy chắc đã sử dụng phép thuật nào đó.”

Chẳng mấy chốc, cả hai người đã đến quảng trường. Nơi đây trông như một khu chợ với những con đường giao nhau khắp nơi.

“Hừm…đúng như ta nghĩ, không cách nào có thể giải quyết được chuyện này mà không phải hy sinh.”

Neia nhìn theo ánh mắt của Vua Pháp Sư, nơi đó có nhiều thi thể của con người nằm lẫn với những á nhân. Đó ắt hẳn là những nạn nhân bị dẫm đạp đến chết trong sự hỗn loạn do cơn khủng hoảng gây ra.

“…Cũng chẳng tránh được.”

Mặc dù Vua Pháp Sư từng đùa rằng, tấn công thành phố bằng vũ lực thì cũng gây thiệt hại tương đương. Tuy nhiên, để Vua Pháp Sư sử dụng sức mạnh vô song của mình chinh phạt thành phố thực sự đã giảm tối thiểu số thương vong phải hứng chịu.

Vua Pháp Sư lặng lẽ nhún vai, và ông ta hất hàm ra dấu về phía trung tâm quảng trường.

Nơi đó sừng sững một tên á nhân, hắn to lớn hơn tất cả đồng loại của mình.

Hắn sở hữu đôi sừng cong vút tương tự như của loài dê núi, toàn thân hắn phủ một lớp lông bạc dày. Vóc dáng hoàn hảo chứng tỏ hắn không phải là một tên á nhân tầm thường.

Ở chóp nhọn trên cặp sừng của nó bọc một lớp vỏ vàng, trên đấy khảm nhiều đá quý, và hắn mặc một chiếc giáp ngực màu lục, có họa tiết như mai rùa. Sau lưng hắn khoác một tấm áo choàng làm bằng da thuộc màu nâu đỏ. Tay trái của hắn mang một chiếc khiên lớn, khảm một viên hoàng ngọc, trong khi tay phải hắn cầm một thanh đại kiếm, lưỡi kiếm sáng lên ánh vàng. Toàn bộ phục trang khiến hắn toát lên vẻ uy phong, dũng mãnh của một chiến binh can trường.

Hắn ta là một trong những tên á nhân đáng sợ nhất, thiện chiến nhất. Hắn ắt hẳn phải thuộc hàng Chúa tể hoặc ở cấp bậc tương đương.

Nếu Neia đơn độc, cô sẽ bỏ chạy hết tốc lực trước đối thủ thế này.

“Tuyệt vời. Ta tự hỏi thứ nào trong số các vật phẩm kia của ngươi đã chặn được nỗi sợ.”

Những lời thích thú đến từ Vua Pháp Sư hàm ý chỉ những món vật phẩm phép thuật tên á nhân đang đeo trên người. Cả hai bàn tay của hắn đeo đầy nhẫn, và các loại đá quý hắn đeo trên cổ rũ xuống che kín cả bộ ngực. Hai bên thắt lưng của hắn còn có những thứ treo lủng lẳng, thứ ấy trông như một bộ ba chiếc đầu lâu của những đứa bé loài người được xâu lại với nhau.

Cặp mắt màu xanh lục của tên á nhân quan sát Vua Pháp Sư một cách thận trọng khi ông ta tiến đến, sau đó, hắn hướng ánh mắt sang Neia.

“Một tên Undead mới xuất hiện…và phải chăng triệu hồn sư là kẻ đang đứng phía sau kia?”

Cơ thể của tên á nhân nấp phía sau tấm khiên to bản, dường như hắn cảnh giác trước những đòn tấn công bằng ánh mắt, giống như kiểu tấn công loài Medusa thường hay sử dụng.

“Không tệ chút nào. Ngươi đã xoay sở đẩy lui bộ tộc của ta ở thành phố đến mức này…Ngươi, kẻ thao túng kẻ thù của sự sống, kẻ sử dụng thứ ma thuật đáng ghê sợ. Hãy xưng danh.”

Tên Balfolk chĩa gươm về phía Neia.

“—Không, chờ chút đã. Ngươi hiểu nhầm rồi. Đó không phải là ta!”

“…Cái gì?”

Neia hướng ánh mắt van nài đến Vua Pháp Sư, như thể trông chờ sự giúp đỡ, và ông ta khoanh tay, đáp lại ánh mắt của cô.

“Vậy là ngươi cũng hiểu được. Đúng thế đấy, chính là cô ta. Cô ấy là chủ nhân của ta.”

“Không, không mà! Chờ, chờ chút đã!!! Bệ hạ ơi!!!”

Ngài ấy đang nói gì thế cơ chứ? Ngài ấy quả là không có khiếu hài hước thật mà.

Vua Pháp Sư bật cười khi nhìn thấy Neia đang hốt hoảng khua tay loạn xạ.

“Ừm. Đã thấy khá hơn chưa?”

“Dạ?”

“À— đó chỉ là trò đùa ngớ ngẩn thôi mà.”

Phất chiếc áo choàng một cách vương giả, Vua Pháp Sư xoay người đối diện với tên á nhân phía trước.

“Ta chính là thế lực đã cử Undead đến các ngươi. Ta chính là vị bá vương bất diệt thống trị bờ cõi phía Đông-Bắc nơi này, là đấng trị vì của Vương quốc Sorcerous, Vua Pháp Sư Ainz Ooal Gown. Danh xưng của ngươi là gì?”

“Tên của ta là Buser — Buser Đại Vương…hỡi Vua Pháp Sư, còn ả đàn bà cạnh ngươi là thế nào?”

“Con bé là tùy tùng của ta. Giờ thì, ngươi dự định làm gì? Liệu ngươi sẽ chịu chết dưới tay ta? Hoặc quỳ gối phục tùng? Tùy ngươi chọn lựa.”

“Với danh hiệu Chúa tể trong tên của ta, quỳ gối nô dịch một lần là quá đủ!”

Buser nâng cao tấm khiên, và giương thanh kiếm theo hướng nằm ngang. Trông hắn hệt như một con dê chuẩn bị húc tới.

“Ừm…Vậy ta sẽ tiêu khiển với ngươi một chút.— Tiểu thư Baraja, ngươi hãy lui lại và theo dõi thôi. Nhân tiện đây, con dê kia. Ngươi trang bị đủ thứ vật phẩm, nhưng ta không cảm nhận được phép thuật từ thứ treo trên thắt lưng ngươi kia. Liệu đó là thứ vật phẩm đặc biệt nào đó chăng?”

“Fuhahaha. Đó là thời trang thời thượng đó. Chúng chỉ là xương cốt thôi.”

“Ừm…điều đó làm ta gợi nhớ vài thuộc hạ của mình.”

Từ phía sau, Neia rùng mình khi nghe những lời đó. Vậy là ngài ấy có cả những thuộc hạ như thế.

“Chúng đẹp đấy chứ, nhỉ? Thứ tốt nhất trong cái thành này.”

“…Ta thấy. Ta hiểu rồi. Ta thông cảm với cảm giác của ngươi. Có vẻ như thời trang là thứ gì đó rất quan trọng. Các nữ hầu đã dặn ta rất kỹ điều đó…Được rồi, hãy bắt đầu thôi. [Create Greater Items].”

Sau khi thi triển phép thuật, một thanh kiếm đen tuyền hiện ra trong tay của Vua Pháp Sư.

Tại sao Bệ hạ lại dùng vũ khí? Vua Pháp Sư lẽ ra là một pháp sư ma thuật hệ. Không những thế, ngài ấy còn là một pháp sư thượng hạng.

Trong trường hợp đó, vũ khí chỉ được sử dụng khi ngài ấy cạn kiệt mana hoặc không còn lựa chọn nào khác. Những pháp sư thuộc hệ ma pháp rất rõ điều đó, thế nên họ không bao giờ động vào các loại binh khí.

Vua Pháp Sư ắt hẳn phải có lí do riêng để dùng kiếm chiến đấu.

— Có lẽ nào ngài ấy đã sử dụng quá nhiều mana? Không ổn chút nào…Bệ hạ đến đây là để chiến đấu với Jaldabaoth… Sau khi liên tục sử dụng [Fireball], loại thần chú dùng để vô hiệu hóa những toán đông quân địch, và sau đó nữa — phép thuật triệu hồi số lượng lớn Undead — cô có thể hiểu được lí do lượng mana của ngài ấy bị giảm mạnh.

Phép thuật triệu hồi những Undead đó chắc phải ở cấp độ rất cao… Mặc dù không nắm rõ sức mạnh của những High Wraith đến đâu, nhưng chắc chắn chúng phải mạnh hơn lũ Wraith bình thường. Thế nên, triệu hồi số lượng High Wraith đông như thế chắc chắn phải cần quyền năng rất lớn.

Trong tình huống thông thường, mỗi khi triệu hồi thiên sứ, những Linh mục chỉ có thể triệu hồi mỗi lần một thiên sứ duy nhất. Nếu muốn gọi nhiều hơn, họ phải triệu hồi những thiên thần yếu hơn. Với lập luận đó, Vua Pháp Sư ắt hẳn đã dùng một phép thuật rất cao cấp — mà rất có khả năng là các loại phép thuật với quyền năng không tưởng ở cấp độ sáu.

…Cấp độ sáu… Neia nuốt nước bọt.

Cấp độ sáu là một cảnh giới mà chưa ai từng chạm tới trước đó. Theo như truyền thuyết, Thánh Hậu có thể sử dụng những phép thuật cấp bốn. Nghĩa là thứ phép thuật này cao hơn hai cấp so với ngài ấy.

Đó lẽ ra là một lĩnh vực vượt xa những kiến thức thông thường, nhưng Vua Pháp Sư đã biến điều không thể thành sự thật.

Chắc là thế, nếu sử dụng ma thuật cấp sáu cho thuật triệu hồi, mình có thể hiểu được ngài ấy đã tiêu hao lượng mana lớn thế nào. Nhưng trong trường hợp đó, chẳng phải tốt hơn là mình nên giúp đỡ Vua Pháp Sư sao? Neia dõi theo tấm lưng của Vua Pháp Sư khi ông ấy đối đầu với tên á nhân. Tên á nhân đó chắc chắn phải vô cùng mạnh, nên dù Neia có giúp đỡ cách nào cũng chẳng được tích sự gì. Tuy nhiên Vua Pháp Sư vẫn giữ nguyên khí chất bá vương của mình, chẳng có vẻ gì là ngài ấy chuẩn bị đánh một trận không thể thắng cả.

Có lẽ nào Vua Pháp Sư là một dạng kiếm sĩ kiêm pháp sư ma thuật hệ? Có nhiều ưu điểm lẫn khuyết điểm trong việc tôi rèn kiếm pháp và phép thuật song song. Điểm mạnh là có thể sử dụng nhiều cách chiến đấu khác nhau, nhưng nhược điểm là sẽ chẳng nổi trội được ở mặt nào cả.

Nếu vậy, thì Vua Pháp Sư thuộc loại nào? Cả hai người thăm dò lẫn nhau hồi lâu, rồi bắt đầu di chuyển một cách thận trọng.

Bọn họ từ từ tiến đến gần nhau, cho đến khi cả hai vào tầm cận chiến, Buser là kẻ ra đòn trước.

“[Shield Bash]” Đó là một đòn húc tới bất ngờ, dùng tấm khiên làm lá chắn phía trước. Và Vua Pháp Sư hứng trọn đòn tấn công bằng thanh kiếm của ông ta.

Không ngoài dự đoán, không cách nào có thể chống đỡ được công lực đến từ tấm thân đồ sộ kia. Vua Pháp Sư bị hất văng đi. Không, đôi chân ngài ấy vẫn trụ lại vững vàng sau khi tiếp đất, thế nên cách diễn tả đó không chính xác cho lắm. Đúng hơn hết, Vua Pháp Sư đã bị đẩy lui lại.

Mặc dù sự thật là Vua Pháp Sư — người có thể nghiền nát sọ Balfolk bằng tay không — bị đẩy lùi thật sự rất đáng kinh ngạc, nhưng một cơ thể bằng xương khô ắt hẳn không thể hoàn toàn chống đỡ được đòn tấn công vừa rồi. Trong tầm hiểu biết của Neia, có một võ kỹ cao cấp tên là [Fortress],có thể hoàn toàn vô hiệu lực va chạm, nhưng đó là kỹ thuật chỉ có những chiến binh lão luyện mới có thể sử dụng.

Cả hai đối thủ lao tới, và họ bắt đầu chạm kiếm.

Cả hai tiến thoái nhanh đến mức đôi mắt của Neia không thể theo dõi kịp. Khoảnh khắc cô có thể thấy rõ ràng nhất là lúc hai thanh kiếm chém vào nhau dữ dội, khiến chúng bất động trong thoáng chốc.

Nếu Neia tham chiến, cô sẽ ngay lập tức bị chém hạ.

Sắt thép choảng với sắt thép với tốc độ cực nhanh, và tiếng kim khí đinh tai vang rền khắp nơi.

Cả hai đối thủ có lực tay tương đồng, thế nên mỗi khi giao kiếm, họ lại nhịp nhàng thay đổi thế công thủ.

Liệu cô nên thán phục Buser khi hắn có thể vung thanh kiếm nặng nề đó chỉ với một tay, hay cô nên tỏ lòng ngưỡng mộ trước Đức vua, một pháp sư đang chiến đấu bằng một thanh trường kiếm? Đây là một trận chiến ở cấp độ cực cao mà Neia chưa bao giờ được chứng kiến trước đó, và Neia chắc chắn một điều rằng cô tuyệt đối không nên can thiệp.

Để tránh không bị cuốn vào cuộc chiến của họ, Neia từ từ lui lại và nấp phía sau một vật chắn.

Bọn họ vung kiếm về phía nhau thế kia, nhưng chưa có ai bị thương tích gì…nhân tiện, Vua Pháp Sư dường như hơi bị mạnh quá mức… Não bộ của Neia chẳng còn cách nào có thể lí giải một pháp sư với kiếm pháp thế kia nữa.

Ngài ấy đã sử dụng một phép thuật siêu đẳng nào đấy chăng? Tất cả những gì Neia có thể nghĩ đến là một loại phép thuật hoang đường mà cô chưa từng nghe qua.

Dù là thế— Nếu cứ tiếp tục thế này, Vua Pháp Sư sẽ nắm chắc phần thắng. Không, phải chăng ngài ấy cố tình kéo dài trận chiến là vì chính lí do này? Những Undead vốn không biết mệt mỏi và không bao giờ lùi bước khi chiến đấu. Tất cả những điều ấy đều mang đến bất lợi cho Buser.

Buser dường như cũng nhận ra điều này, bởi vì gương mặt của hắn bắt đầu nhăn nhó.

Nếu như hắn có con chủ bài nào đó— Neia bất ngờ bị sốc khi chứng kiến Vua Pháp Sư ném thanh kiếm to bản trên tay về phía Buser.

Ngay sau đó, một vòng tròn sáng lóa xuất hiện quanh người Buser, chặn lại thanh kiếm đang lao tới.

Quả cầu ánh sáng tan biến, và Buser chỉ bị sây sát nhẹ sau cú phóng kiếm.

Tệ quá! Neia chuẩn bị lao ra khỏi nơi ẩn nấp. Vua Pháp Sư giờ đây không còn tấc sắt trong tay— “—Hử?”

Đột nhiên, khi Neia nhìn lại, một thanh trường kích đen tuyền đã nằm gọn trong tay Vua Pháp Sư tự lúc nào.

Buser dường như có cùng cảm nhận với Neia, bằng chứng là đôi mắt của hắn trợn trừng.

“Ngươi đã không niệm một thần chú nào, làm thế nào ngươi làm được như thế…Còn thanh kiếm ngươi ném đi lúc nãy đâu rồi?”

“Ta chỉ đơn giản sử dụng một câu chú im lặng. Đừng lo chuyện đó…Được rồi, một thuộc hạ đã dạy ta dùng thứ này, nhưng ta không tự tin vào kỹ năng của mình lắm. Xin lỗi trước cho sự vụng về của ta nếu có.”

Vua Pháp Sư thủ thế thanh trường kích, ông ấy toát ra một áp lực lạ thường.

Các chiến binh thường chỉ sử dụng một loại binh khí quen thuộc với họ. Kiếm, rìu, chùy, đại loại thế.

Vua Pháp Sư tận dụng lực li tâm và xoay thanh trường kích. Ông ta tấn công vào chân của Buser — một vị trí khó phòng thủ — bằng một đòn quét mạnh. Đây là chiêu thức chỉ có thể sử dụng bằng các loại vũ khí với cán dài .

Ngay khi Buser hạ kiếm chống đỡ, lưỡi kích bất ngờ bật lên.

Một đòn nhử.

Đó là một đòn thế mà phải có lực tay đáng nể mới có thể thực hiện được, nhưng Buser lập tức nâng kiếm và đỡ đòn trong tích tắc.

Không ngoài dự đoán, Vua Pháp Sư thiên về sử dụng kiếm, và ngài ấy không giỏi sử dụng trường kích lắm. Mặc dù có thể dễ dàng sử dụng những chiêu thức như trong sách vở, nhưng thậm chí là Neia, cô cũng có thể thấy những bất thường trong cách tấn công của Vua Pháp Sư.

Sau khi chặn lại quỹ đạo xoay của thanh kích, Buser nhảy lui vài bước.

“[Sandstorm]” Những hạt cát từ trong thanh kiếm của Buser tuôn ra ồ ạt như một bức tường, phóng thẳng đến Vua Pháp Sư. Thứ đó chắc hẳn đã che khuất hoàn toàn tầm nhìn của ông ấy.

Bất kể Vua Pháp Sư có tròng mắt hay không, nhưng nếu thị giác bị phong tỏa, đó chắn chắn sẽ là một bất lợi khủng khiếp.

“ [Essence Seal] ! [Grand Power Strike]!” Một chiêu là một loại võ kỹ Neai chưa từng nghe qua, trong khi chiêu còn lại là một kỹ thuật cao cấp, một đòn tấn mạnh mẽ có thể cường hóa sát thương. Sau khi sử dụng cả hai, Buser húc tới, còn nhanh hơn cả lúc trước.

Mảnh trang trí trên sừng của Buser bừng lên một thứ ánh sáng kì lạ, khiến hắn trông như một ngôi sao băng.

“Yeeeeeeart!”

“Hừm!”

Vua Pháp Sư đưa thanh trường kích lên đỡ đòn— “Haha!”

— Và Buser cười lớn.

Âm thanh loảng xoảng của kim loại bị nghiền nát vang vọng.

Đôi mắt Neia mở to.

“Lẽ nào là! Một đòn tấn công giải giới?”

Những chiêu thức giải giới gây thiệt hại trực tiếp lên vũ khí của đối thủ. Tuy nhiên mức độ phá hoại chủ yếu ảnh hưởng bởi chất liệu cấu thành của cả vũ khí sử được dụng và mức công phá của nó. Những võ kỹ của Buser chắc hẳn là để tăng thêm sức mạnh cho cả hai thuộc tính này.

Neia bắt đầu run sợ, nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, cô cứng người khi chứng kiến cặp mắt trợn trừng của Buser.

“Nó không hề hấn gì!”

Buser rú lên kinh ngạc.

“Vũ khí đó là cái quái gì thế?”

Biểu cảm trên gương mặt của Buser thay đổi hoàn toàn khi hắn thối lui, dường như không hề có ý định tiếp tục tấn công. Vua Pháp Sư xoay thanh kích, vẽ nên một vòng tuyệt đẹp trong không trung.

“…Chà, ngươi biết đấy, vũ khí này được tạo ra bởi chính phép thuật của ta, làm sao ngươi có thể dễ dàng đánh gãy như thế được?”

“Nhưng chẳng phải vũ khí tạo bằng phép thuật rất mỏng manh sao?”

“Ồ, xem ra ngươi đã có kinh nghiệm đối phó với địch thủ dùng phép thuật tạo vũ khí nhỉ, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu bị trói buộc bởi tầm nhìn hạn hẹp đó, không phải sao? Nói cách khác, có thể sẽ có người tạo ra vũ khí mà ngươi không thể phá được.”

Vua Pháp Sư buông rơi thanh trường kích, và nó lập tức tan biến, như thể đã hòa tan vào hư không. Điều tương tự ắt hẳn đã xảy ra với thanh cự kiếm ban nãy.

Sau đó, Vua Pháp Sư làm một động tác vươn tay, như thể chộp lấy thứ gì đó, và một cặp song kiếm hiện ra trên hai tay ông ta.

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 1105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.