Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 11 Chương 5: Frost Dragon Lord ( Part 10 ). Kết

Phiên bản Dịch · 8080 chữ

Mẹ của Hejinmal có vùng lưng lớn hơn. Thế nên cưỡi trên đấy sẽ phù hợp với một kẻ trị vì hơn là trên lưng Hejinmal.

Tuy nhiên Ainz đã cưỡi Hejinmal trong suốt hành trình đến đây, có lẽ quãng đường còn lại cũng nên kết thúc trên lưng nó.

“Hãy rời khỏi thành phố này. Thủ hạ của ta đang chờ ngoài đó.”

Những con rồng đồng loạt cất cánh, và rồi đám Hanzo hướng dẫn chúng đến một địa điểm khác, nơi đó có rất nhiều Quagoa đang quỳ rạp.

Khung cảnh rất nhiều Quagoa lặng lẽ quỳ gối trông vô cùng quái dị. Và ngay khi nhìn thấy cảnh này, Gondo thốt lên một tiếng rên khản đặc.

Ainz suýt chút nữa là đã phát ra âm thanh tương tự. Tuy nhiên anh không thể làm chuyện như thế, nhất là trước vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của các thủ vệ, tựa như muốn nói “Chúng thần đã làm việc hết sức chăm chỉ.”

“Ainz-sama, theo lệnh của ngài, chúng thần đã hoàn thành việc thanh lọc tộc Quagoa. Nơi đây có tất cả bốn ngàn con đực, bốn ngàn con cái và hai ngàn con non. Còn lại đều là xác chết. Ngoài ra, thần cũng cho phép chúng thu nhặt thi thể và chất ở chỗ khác rồi ạ.”

“Hiểu rồi. Chúng đã từ chối lòng nhân từ của ta, thế mà giờ đây lại tuyệt vọng bám víu vào cơ hội cuối cùng này để sống sót. Quả là một lũ ngu xuẩn.”

Một tên Quagoa mặc quần áo, quỳ ở phía trên tất cả, bỗng run bắn người.

“Vậy, vua của chúng là kẻ nào?”

“Ở bên này ạ.” Shalltear chỉ. Đúng như dự đoán, đó chính là gã Quagoa đang run rẩy. Trước khi triệu tập hắn, Ainz kích hoạt một vòng hào quang tỏa ánh sáng đen tuyền. Theo anh biết, hiệu ứng này là phù hợp nhất đối với một chúa tể tối cao.

Ainz lắng nghe những lời thì thầm xôn xao phát ra từ lũ rồng, sau đó hắn gọi tên chúa tể Quagoa.

“Vua của loài Quagoa, hãy ngẩng đầu lên.”

“Vâng.”

Cơ thể của gã chúa tể Quagoa run rẩy dữ dội khi hắn từ từ ngẩng lên. Và rồi mắt hắn trợn trừng, toàn thân sững lại, đông cứng như một pho tượng.

Ainz có thể nghe rõ âm thanh thảng thốt của hắn.

“Hiieeeee….”

“… Ta được biết đến như một vị vua nhân từ. Tội lỗi do ngươi đã không lập tức thuận theo đề nghị của ta, nay đã được gột sạch bởi máu đồng bào của ngươi. Thế nên, nếu ngươi trao sinh mạng và lòng trung thành cho ta, ta sẽ đảm bảo sự phồn vinh cho giống loài của ngươi.”

“Thần đã hiểu. Chúng thần là nô bộc của Người, và tất cả con của chúng thần cũng như hậu duệ sau này của chúng, nguyện thịt nát xương tan cũng xin được làm việc cho Người.”

“Trả lời rất tốt. Ta rất hài lòng.”

“Vâng!!!! Vô cùng cảm tạ Người.”

Để kết thúc cuộc đối thoại, Ainz khoát tay ra hiệu cho Chúa tể Quagoa quay trở về vị trí cũ, cùng tư thế quy phục trước đó.

Tuyệt vời! Có vẻ như việc luyện tập của mình đã có kết quả.

Nỗ lực của vô số lần đứng trước gương lặp đi lặp lại từng câu thoại, từng động tác của anh cuối cùng cũng đơm hoa kết trái. Sau khi thầm thực hiện một tư thế chiến thắng trong lòng, Ainz quay sang các thủ vệ, những người đã hoàn thành công việc của họ một cách xuất sắc.

“Các ngươi làm tốt lắm. Ta rất tự hào về hai ngươi.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều.”

“Lời vàng ngọc của ngài đã thanh tẩy trái tim thần khỏi sự ô nhục của sai lầm trước đây. Từ tận đáy lòng, thần xin được cảm ơn Ngài.”

“Ừm ừm…”

Chứng kiến sự hân hoan của Shalltear, Ainz biết rằng mình đã chọn đúng từ để nói.

“Vậy, số lượng này đã ổn chưa ạ? Nếu cảm thấy quá nhiều, chúng thần sẽ tiếp tục cắt giảm chúng cho đến khi hợp ý ngài, Ainz-sama.”

“Không, không cần thiết…Số lượng này là được rồi. Nghĩ lại thì có kẻ nào trong số chúng có khả năng trở thành những cá thể mạnh mẽ không? Không phải theo tiêu chuẩn của chúng ta, đương nhiên, mà là với những người thuộc thế giới này.”

“Thần vô cùng xin lỗi. Những kẻ này—”

“Không, không hẳn. Tên Chúa tể thị tộc ban nãy được đánh giá là khá mạnh. Mặc dù chúng thần chưa hề có cơ hội kiểm chứng sức mạnh của hắn.”

“Vậy sao…”

Anh chưa làm rõ được tại sao bọn Death Knight bị tiêu diệt, rất có khả năng đó chỉ là ngẫu nhiên. Theo những gì anh biết —

Có lẽ bọn chúng đều rơi xuống Great Rift…

Khi nghĩ về điều này, Ainz cảm thấy cực kì xấu hổ. Mặt anh nóng bừng như thể bắt lửa đến nơi sau khi nhận ra anh đã sai lầm sau khi thuyết giảng Shalltear. Rồi cơn xấu hổ cũng qua, thế chỗ cho một nỗi muộn phiền âm ỉ. Nỗi buồn đó càng trở nên sâu sắc hơn khi anh nhớ lại Shalltear đã chuyên tâm ghi chép từng lời anh nói. Và rồi cảm xúc của anh trở lại bình thường.

Liệu anh có nên tự lừa dối bản thân không?

Tuy nhiên, nếu anh sai lầm, họ sẽ thì thầm với nhau, “Ainz-sama đã nói như thế, nhưng thực ra thì~” vân vân và mây mây.

Tệ quá! Vụ này thực sự quá tệ. Lẽ ra mình đừng nên để sự vui sướng lấn át mà thuyết giảng chúng như thế. Giờ mình thấy muốn khóc quá.

Ainz thở dài.

Chà, nghĩ lại thì, chẳng phải đây là cơ hội tốt để nói với các thủ vệ rằng kể cả mình cũng có thể mắc sai lầm sao? Từ đó, mình sẽ chuyển từ một đấng tối cao uyên bác xuống thành một người cai trị bình thường. Và điều này sẽ giải phóng mình khỏi cơn tra tấn tinh thần kia. Và nếu mình làm thế, sau này những thủ vệ có thể sẽ nhận ra những điểm sai của mình và cảnh báo mình về chúng.

Anh ra lệnh cho bầy rồng rời đi, vì anh biết giác quan của chúng rất nhạy bén. Sau đó anh khiến bọn Quagoa lùi lại một khoảng xa. Gondo trông vô cùng lẻ loi khi chỉ đứng một mình. Nhưng ông ta phải chấp nhận thôi.

Khi chỉ còn ba người họ, Ainz nuốt nước bọt.

Những gì Ainz sắp làm có thể sẽ khiến công sức bấy lâu nay của anh đổ sông đổ bể. Ainz cảm thấy lo lắng về việc nhiều thứ sẽ thay đổi, và những hệ lụy sẽ xảy ra trong tương lai. Cơ thể của anh – vốn không hề biết sợ hãi- bỗng cảm thấy lo lắng. Bất chấp chuyện đó, anh vẫn gom hết can đảm để lên tiếng.

“À, hai người, nghe đây… Các ngươi còn nhớ việc ta nói về khả năng tồn tại một thế lực tại đây có thể dễ dàng đánh bại các Death Knight chứ?”

Hai thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, và vẻ mặt họ như nói lên rằng họ đã nhận ra được điều gì đó.

“Đúng vậy. Là việc đó. Có vẻ như ta đã sai lầm. Con rồng ta giết có lẽ có khả năng tiêu diệt được Death Knight. Nhưng ngoài nó ra, không ai có thể làm được việc đó.”

“Thần hiểu, thưa Ainz-sama. Những lời dạy dỗ của ngài là để thần có thể học hỏi nhiều hơn. Thần nghĩ chỉ vì sự thiếu kinh nghiệm của mình mà thần đã làm cho ngài phải tốn công. Thần, Shalltear Bloodfallen, vô cùng cảm ơn vì những công sức ngài bỏ ra vì thần.”

“Ể???”

Trước sự ngạc nhiên tột độ của Ainz, hai thủ vệ nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sự thành kính. Đặc biệt gương mặt của Shalltear ửng đỏ, đôi mắt cô ngấn nước, bờ môi mím chặt và cằm run run, như thể cô sắp òa khóc bất cứ lúc nào.

Phần nào trong vụ này đáng được tôn kính nhỉ? Chuyện xảy ra trước mắt khiến Ainz bối rối. Anh đã làm rung động trái tim họ theo cách nào đó chăng?

Hơn nữa, mình có nên phủ nhận những gì Shalltear nói không nhỉ? Không, Shalltear đã học được rất nhiều trong cuộc hành trình này. Vậy nên ta sẽ đặt lòng tin vào ngươi, Shalltear.

“Có vẻ như ngươi đã nhận ra được điều đó, Shalltear.”

“Thưa vâng!!!”

Khuôn mặt của họ dường như còn rạng rỡ hơn ban nãy.

Nói gì vậy chứ-? Ainz nghĩ trong đầu, nhưng anh vẫn kiềm chế bản thân.

“Dù vậy, bản thân ta vẫn có lúc thất bại, có lúc mắc phải sai lầm, đó là sự thật. Ta hi vọng các ngươi sẽ ghi nhớ sự thật đó trong tim.”

“Thưa vâng! Mặc dù thần nghĩ không bao giờ Chúa tể vĩ đại cai trị chúng thần lại có thể phạm bất kì sai lầm nào, thần hiểu ý ngài, thưa Ainz-sama!”

Shalltear dường như đã vượt quá giới hạn chịu đựng của mình. Cô quỳ xuống và bắt đầu khóc nức nở. Cô nghiến chặt răng, liên tục thổn thức, Aura choàng tay qua bờ vai của Shalltear an ủi, thế nhưng bờ mi của cô nàng cũng nhạt nhòa nước mắt. Trong khi trước mặt là một cảnh tượng vô cùng xúc động, thể hiện trọn vẹn tình bạn gắn bó keo sơn giữa hai thủ vệ, Ainz hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, và tất cả những gì anh trong đầu anh lúc này là Shalltear – một undead – đào đâu ra mớ nước mắt nước mũi lem nhem kia. Và như thế, anh đưa luồng suy nghĩ hướng về các cơ chế sinh lý học, để né tránh hiện thực trước mắt.

Trong khi Ainz không biết tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này, anh quyết định tốt nhất là mặc kệ. Đúng vậy, trên đời có nhiều thứ rất hack não người khác, hay nói đúng hơn, có nhiều trường hợp buộc người ta phải giả vờ là đã hiểu rõ mọi chuyện. Đó là những gì anh cảm thấy mỗi khi CEO của công ty giải thích về các vấn đề quan trọng.

Ainz thấy việc này chẳng qua là một sự trì hoãn tạm thời, nhưng mặt khác, anh nghĩ anh trong tương lai sẽ có thể giải quyết mọi việc một cách trưởng thành hơn. Vậy nên, tốt nhất là Ainz chỉ nên làm những việc mà bản thân anh có thể làm.

Sau khi quỳ xuống bên cạnh Shalltear, anh dịu dàng lau dòng lệ trên gương mặt cô, giống như một người cha dỗ dành đứa con gái.

Và tại khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Shalltear còn tuôn ra nhiều hơn trước.

“Ainzsh-shama─”

“Ổn rồi, ổn rồi. Đừng khóc, Shalltear, chẳng phải ta đã từng bảo ngươi rồi sao? Ngươi không thể phí hoài gương mặt xinh đẹp của mình trong nước mắt như thế được.”

“Thần… cóa… hữu dụng đối với ngài…hông ạ?”

“Có chứ. Ngươi đã làm rất tốt, ngươi là tất cả những gì ta trông đợi ở một thủ vệ của mình.”

“Ainzsh-shama─”

Shalltear bấu chặt lấy vạt áo của Ainz.

“À, ừm, ta nghĩ rằng ngươi dừng khóc được rồi.”

“V…vâng.”

Shalltear ngước nhìn Ainz, cô vẫn còn sụt sùi và cố gắng lau đi những giọt nước mắt còn lại.

“Xin cảm ơn ngài rất nhiều vì lòng tốt vô bờ ngài đã dành cho thần.”

“Ừm ừm. Được rồi, vậy chúng ta chuẩn bị di chuyển thôi. Vẫn có rất nhiều chuyện cần phải làm, đúng chứ?”

Phòng Hội Đồng vẫn còn vô cùng náo nhiệt trong suốt buổi sáng. Tuy nhiên sau khi nhận được tin báo mới nhất – Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Nếu không ôm chặt đầu, có lẽ họ đã gãi đến mức tróc da đầu. Không một người lùn nào trong phòng còn có thể giữ được bình tĩnh cả.

Và rồi, ai đó lên tiếng.

“…Hắn đã trở lại.”

“Chà, quả… quả là nhanh thật. Có thật là… có thật là ông ta đã chiếm lại được Thủ đô hoàng gia không?”

“…Ông định chất vấn hắn ta à?”

“Ông dũng cảm thật đấy, đặt bản thân đối diện với một con quái vật – không, với thực thể mạnh mẽ – kẻ đã chiến thắng trở về sau khi thu phục một tổ rồng ở Hoàng cung. Tôi dám nói ông anh can đảm chẳng kém vị Vua- Anh hùng trong truyền thuyết… Với lại ông hãy nói với ngài ấy rằng tất cả chúng ta đều đặt lòng tin ở Bệ hạ ngay từ đầu nhé.”

Theo lời của người đưa tin, hắn ta đã trở về trên lưng rồng.

Rồng là loài vô cùng mạnh mẽ, và chúng cũng vô cùng kiêu hãnh. Do đó họ rất hứng thú với người có thể khuất phục một sinh vật như vậy.

Lời giải thích hiển nhiên nhất là hắn đã dùng ma thuật để ép buộc lũ rồng phải nghe lệnh. Tuy nhiên khi họ nghĩ về sức mạnh vô biên của Vua pháp sư, thì việc chỉ bằng oai lực của bản thân, hắn ta bẻ gãy ý chí, khiến lũ rồng phải đầu hàng cũng là điều hợp lý.

Không, giả thuyết sau dường như mới là đúng đắn hơn cả. Dường như Vua pháp sư không cần phải sử dụng tà thuật gì để hàng phục lũ rồng. Hình ảnh một con rồng quỳ xuống khuất phục dưới chân hắn ta lướt ngang tâm trí của ông.

Bộ trưởng Bộ Sản xuất Lương thực thở dài, rồi ông đưa ánh mắt nghiêm nghị quét qua tất cả mọi người.

“Vậy thì, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đã hết thời gian, đúng chứ? Bệ hạ đã trở về. Nếu không lập tức diện kiến ngài ấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải ra quyết định ngay lập tức, về vấn đề đó – vấn đề về Đại sư rèn đúc.”

Đại sư rèn đúc đã bỏ trốn khỏi vương quốc cùng với khối kim loại mà Vua Pháp sư đã tin tưởng trao cho ông ta.

Không cần phải nói, hành vi bỏ trốn cùng với những vật phẩm mà quốc gia khác gửi để chế tạo vật gì đó là chuyện không thể tha thứ.

Vết nhơ này sẽ càng lộ rõ mỗi khi vương quốc Dwarven giao thương với các nước lân cận.

Đây có thể xem như một đòn chí tử vào một vương quốc mà mọi giao dịch của nó đều xoay quanh nghề rèn.

Liệu còn ai dám tin tưởng giao phó công việc cho một đất nước với tai tiếng như vậy? Dường như chưa đủ tồi tệ, kẻ bỏ trốn với vật phẩm lại không phải là một gã thợ rèn bình thường, mà là một trong những người đứng đầu quốc gia. Điều này dễ khiến người ta liên tưởng đến cả đất nước đứng phía sau vụ này.

Sau khi nghĩ về viễn cảnh sẽ xảy ra tương lai, họ lại lao vào tìm kiếm, đồng thời thảo luận xem họ sẽ làm gì nếu như không thể tìm thấy ông ta.

Tuy nhiên, không một ai trong số họ có thể đưa ra câu trả lời có thể mang đến sự độ lượng của Vua pháp sư.

“Tôi vẫn không thể tin được rằng ông ta lại bỏ trốn cùng khối kim loại…” Vị Thư kí nội các lầm bầm, tuy nhiên những lời đó hoàn toàn vô nghĩa. Họ đã không còn chút xúc cảm nào với những lời như thế.

Tổng tư lệnh lạnh lùng nhìn Thư kí nội các.

“Thế bây giờ chúng ta nên làm gì? Chuyện ông ta chạy trốn cùng với vật đó là không còn nghi ngờ gì nữa. Thậm chí chúng ta còn có nhân chứng báo cáo về việc ra đi của Đại sư rèn đúc.”

“… Lẽ nào ông ấy bị thao túng bởi tà thuật của Vua pháp sư?”

Căn phòng trở nên im lặng trong thoáng chốc.

Không ai trong phòng thực sự đồng tình với lời cáo buộc trên. Ngược lại, ngài Tổng tư lệnh tỏ ra tức giận hơn bao giờ hết.

“Dù ông không muốn thừa nhận tội lỗi này được gây ra bởi một người lùn, một người trong nhóm chúng ta cũng được, nhưng bất kỳ ai dám nghi ngờ người đã giành lại Thủ đô hoàng gia, điều mà chúng ta không thể, thì người đó chính là cặn bã của tộc người lùn.”

“– Đừng nói thế, ngài Tổng tư lệnh. Ngài cũng biết mà, ông ấy là người nỗ lực tìm kiếm nhất trong số chúng ta, và cũng là người mệt mỏi nhất.”

“Tôi không nghĩ đây là vấn đề mà nỗ lực là có thể giải quyết.”

“Tổng tư lệnh, hãy để những câu thiếu tính xây dựng đó sau này hãy nói đi. Ngay bây giờ chúng ta cần quyết định về một vấn đề quan trọng hơn nhiều. Liệu chúng ta có nên thông báo ngay cho Bệ hạ hay không? Theo tôi, tốt hơn hết chúng ta nên trì hoãn một thời gian, sau đó dùng khoảng thời gian đấy tiếp tục tìm kiếm. Ý mọi người thế nào?”

Hội trưởng thương hội lắc đầu.

“Đó là một bước đi rất tồi. Điều đó sẽ dẫn đến vấn đề là chúng ta đã từng che giấu chuyện đó. Tốt nhất chúng ta cứ thẳng thắn và mong ngài ấy tha lỗi. Bên cạnh đó, chúng ta đã tìm thấy ông ấy chưa? Theo những gì chúng ta biết, có khi giờ này ông ta đã nằm trong bụng một con quái vật nào đó rồi. Nếu như chúng ta có thể thu hồi được khối kim loại… lão ngốc đó.”

Đấy không phải là những lời để nói về một người bạn, nhưng không ai có mặt tại đây lên tiếng phản đối người đã quở trách Đại sư rèn đúc vì đã gây nên đại tội như vậy. Trái lại, Tổng tư lệnh thậm chí còn gật gù tán thành.

“May mắn là ông ta không mang theo thanh đoản kiếm. Nhưng, à, ái chà, nếu chúng ta xin lỗi… liệu chúng ta có được tha thứ không?… Mà thực tế chúng ta cũng không thể làm được gì khác ngoài dập đầu tạ lỗi cả.

“Xin lỗi là việc đương nhiên. Nhưng quan trọng hơn là chúng ta đã nói lên sự thật. Và sau đó, tất cả những gì chúng ta có thể làm là chấp nhận bất kì yêu sách nào mà Bệ hạ đưa ra.”

Mọi người đều đồng ý.

“Vậy, Bệ hạ sẽ đòi hỏi những gì từ chúng ta đây?”

Họ không biết chính xác thứ kim loại gì đã tạo nên cái phôi bị lấy trộm, nên họ cũng không thể ước lượng được giá trị của nó. Vì vậy, họ không thể đề nghị đền bù bằng kim loại tương đương. Nếu như họ vô tình đánh giá thấp giá trị của vật phẩm đó, họ có thể sẽ khiến Vua Pháp sư nổi giận, và làm tan vỡ cơ hội hàn gắn mối quan hệ giữa đôi bên.

Chính vì lí do đó, họ buộc phải để Vua pháp sư ra giá trước. Nhưng cho dù vậy, liệu hắn ta có thực sự đòi hỏi tiền mặt không? Họ có thể hình dung được hắn ta sẽ yêu cầu một thứ gì đó khác. Nhưng chính xác đó là thứ gì thì nằm ngoài khả năng tưởng tượng của họ.

“Tôi không thể nghĩ được gì cả. Hãy nghĩ ngược lại – chúng ta có thể chấp thuận những gì? Không… những yêu cầu gì mà chúng ta nên từ chối ngài ấy?”

“Chúng ta có thể sao? Sẽ rất khó khăn đúng chứ? Thành phố này quả thật có đôi chút lịch sử, nhưng chúng ta không có bất kì bảo vật vật lý, hay phép thuật nào cả.”

Khi cuộc tàn phá của những Demon God quét qua Thủ đô hoàng gia, chỉ duy nhất một thành viên của Hoàng tộc là còn sống sót. Ngài ấy là vị vua cuối cùng của người lùn, được biết đến với danh hiệu ‘Runesmith King’. Và sau khi ngài mang những vật phẩm ma thuật quyền năng theo mình vào cuộc hành trình, thì đất nước này chẳng còn vật phẩm nào có thể xem là bảo vật nữa.

“Ồ! Tôi biết rồi! Thế còn kho tàng ở Thủ đô thì sao?”

“Chúng ta đã bàn về việc này rồi, chẳng phải sao? Đề cập những vấn đề như thế này với người đã chiếm lại Thủ đô hoàng gia thì có hơi… Dù vậy, đúng là ngoài nó ra chúng ta chẳng còn gì khác.”

Nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người đều gật đầu tán thành.

“… Chỉ hi vọng bọn rồng chưa phá hủy nơi đó.”

“Đừng nói gở… Vậy lần này hãy mời đích thân Vua pháp sư vào nào.”

Hửm? Thiếu mất một người, có chuyện gì đã xảy ra chăng?

Khi Ainz bước vào phòng, khuôn mặt của những người lùn bên trong đều mang theo một biểu cảm kì lạ.

Người cất tiếng nói đại diện cho họ – chà, đối với Ainz, người lùn ai cũng giống nhau, nên anh hoàn toàn không biết được người đang nói là ai. Nhưng anh chắc chắn rằng người đó không phải là Tổng tư lệnh. Ông ta bắt đầu với “Chúng tôi xin cảm ơn ngài vì đã giúp chúng tôi chiếm lại Thủ đô hoàng gia” và sau đó là một bài diễn văn cảm ơn dài khủng khiếp, khiến Ainz cảm thấy mệt mỏi. Rồi, khi anh bắt đầu quên béng những gì ông ta phát biểu nãy giờ, thái độ của vị Tổng tư lệnh bỗng thay đổi.

“Có một vấn đề khác mà chúng tôi muốn dâng lên ngài lời xin lỗi chân thành nhất, thưa Bệ hạ. Khối kim loại mà ngài tin tưởng giao cho chúng tôi, đã bị Đại sư rèn đúc đánh cắp, và ông ta đã trốn khỏi vương quốc. Chúng tôi đã và đang cho người tìm kiếm ông ta, nhưng cho đến nay vẫn chưa có manh mối nào… Bệ hạ đã trao cho chúng tôi khối kim loại, cùng lòng tin của ngài, vậy mà chúng tôi lại để sự cố này xảy ra. Quả thật chúng tôi cũng không biết xin lỗi thế nào mới phải.”

Những người lùn khác đồng loạt cúi rạp đầu.

Thẳng thắn mà nói, Ainz chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thế nên hắn đành hỏi:

“Tại sao ông ta lại hành động như vậy?”

Không lẽ ông chạy trốn cùng khối kim loại là để đem bán nó cho kẻ khác. Lẽ nào vì lòng tham mà một trong những Trưởng lão hội đồng Vương quốc Dwarven sẵn sàng vứt bỏ địa vị của bản thân sao?

Trong một thoáng, Ainz nghĩ rằng một người chơi nào đó đang thao túng Vương quốc Dwarven trong bóng tối. Tuy nhiên, một người chơi sẽ chẳng thèm quan tâm đến khối kim loại đó. Nó không đáng giá đến mức khiến ai đó quên đi địa vị của mình, thậm chí đối với những người chơi cấp độ cực thấp. Trong trường hợp đó, ẩn thân trong bóng tối và điều khiển một thuộc hạ nắm trong tay vị trí trọng yếu sẽ có lợi hơn nhiều.

“Chúng tôi không biết, thực lòng chúng tôi không hề biết vì sao ông ấy là hành động như thế.”

“… Vậy câu hỏi tiếp theo. Bộ giáp ta yêu cầu sẽ như thế nào?”

Những người lùn nhìn nhau.

“… Chúng tôi không biết xin lỗi thế nào cho đủ về việc đó. Mặc dù để lại thanh đoản kiếm, nhưng ông ấy đã bỏ trốn cùng khối kim loại nên chúng tôi không thể trả lại nó cho ngài. Chúng tôi đã gửi một đội tìm kiếm và sẽ lập tức trao lại cho ngài ngay khi chúng tôi tìm được. Vậy nên, nếu như ngài cho phép, xin hãy để chúng tôi dâng lên ngài một bộ giáp thay thế. Mặc dù nó không xứng khi so với khối kim loại của ngài, nhưng đây sẽ là nỗ lực lớn nhất mà chúng tôi thực hiện.”

“Chúng tôi dự tính sẽ chuẩn bị ba bộ giáp lưới làm bằng Adamantite, sau đó cường hóa chúng bằng tất cả tinh hoa của mình.”

“Nếu–nếu ngài mong muốn một chiếc khiên, chúng tôi sẽ thiết kế riêng một chiếc bằng Orichalcum.”

“Ừm…”

Đây chính là thời điểm anh có thể vào vai một khách hàng khó tính. Tuy nhiên anh lại không muốn mình là loại khách hàng như vậy.

Mặc dù vậy, khối kim loại bị mất—

— Nó có khiến mình đau lòng không? Nó chẳng phải đồ quý hiếm gì cả. Mình còn cả đống như thế. …Theo mình biết thì thứ kim loại đó không tồn tại quanh đây, nhưng những vùng khác có lẽ sẽ có. Trong trường hợp đó, có thêm giáp sẽ tốt hơn nhỉ? Họ còn nói sẽ cường hóa chúng nữa… Chưa kể, nếu họ tìm được khối kim loại, đâu có nghĩa là họ sẽ đòi lại mấy món này? Như vậy đây là một cuộc giao dịch béo bở đấy chứ…

“…Nếu các ngươi không còn giữ khối kim loại, thì đành vậy. Vậy ta sẽ cho qua chuyện này và cứ quyết định như thế đi. Hãy nói chuyện với Zenberu và chuẩn bị những gì anh ta mong muốn.”

Những người lùn thở phào nhẹ nhõm.

Không lẽ anh khiến họ áp lực đến thế sao? Dù sao đi nữa, anh cũng không thể tỏ ra keo kiệt để người khác nghi ngờ phong thái đế vương của anh được. Trong trường hợp này, chấp nhận yêu cầu của họ sẽ khiến người ta nhìn nhận anh là một người rộng lượng bao dung.

Dù vậy, thêm một hai yêu cầu nho nhỏ thì họ cũng phải chấp nhận thôi.

“… Vậy thì cho phép ta thêm một yêu cầu nữa.”

“… Là gì vậy, thưa Bệ hạ?”

Giọng điệu rụt rè cho thấy bọn họ đều đang rất cảnh giác.

“Không cần phải căng thẳng đến thế đâu. Sau cùng, đây cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Rất đơn giản, ta muốn đất nước các ngươi hỗ trợ trong việc chiêu mộ các nghệ nhân Rune.”

“Ý, ý của ngài là như thế nào?”

“Các ngươi có thể tổ chức một buổi lễ kỉ niệm ở đất nước này, và thông báo cho mọi người rằng họ sẽ đến làm việc tại đất nước của ta, được chứ? Ta nghĩ việc đó sẽ khiến họ rất vui mừng.”

Những người lùn quay sang nhìn nhau và lập tức gật đầu.

“Vậy sao. Thế thì hãy để vương quốc của ta giải quyết vấn đề thực phẩm. Việc chuẩn bị cho sự kiện này sẽ mất khá nhiều thời gian, nên hi vọng các ngươi không cảm thấy phiền nếu ta lưu lại đây một thời gian.”

Không người lùn nào phản đối.

Ainz cười thầm trong lòng. Bây giờ anh không cần phải về E-Rantel nữa.

Lúc đầu, anh cứ nghĩ mình sẽ tốn kha khá thời gian cho việc này. Nhưng cuối cùng việc tái chiếm Thủ đô hoàng gia lại diễn ra quá nhanh. Thật tệ hết sức.

Lí do trước mắt là vì anh muốn thông báo cho Albedo về vấn đề chư hầu hóa Đế quốc thông qua [Message], để cô ấy bàn bạc kế hoạch với Demiurge. Mọi chuyện sẽ rất tệ nếu như anh có mặt ở đó. Thế nên, Ainz cần một lí do để không phải quay về.

Hơn nữa, Ainz cũng muốn thắt chặt mối quan hệ bằng hữu với những người lùn. Đó cũng là một lí do hết sức xác đáng.

Ngoài ra, Ainz muốn tìm hiểu thêm về ba mảnh thông tin từ thành phố người lùn:

Thứ nhất: Sự hiện diện hoặc vắng bóng của những người chơi. Nếu hiện tại không có ai, thì vẫn có khả năng tồn tại vài người trong quá khứ.

Thứ nhì: Tiếp tục đào sâu tìm hiểu về các cổ tự Rune và những thông tin liên quan. Anh vẫn chưa có đủ kiến thức về chủ đề này. Anh đã tìm hiểu được một số điều từ các nghệ nhân Rune. Runes đã tồn tại từ xa xưa, nhưng chính xác là từ bao giờ và ai là người đã khai phá chúng thì vẫn còn là ẩn số. Một phần lí so của sự mơ hồ này là do sự hỗn loạn từ những cuộc tấn công của lũ Demon God, nhưng số sách trong tàng thư của Hejinmal cũng không hàm chứa bất kỳ thông tin gì, kể cả Kho bạc cũng không.

Thứ ba: Kiến thức về nghề rèn và các loại khoáng vật. Hiện anh đã chiêu mộ được khá nhiều thợ rèn. Tất cả những gì anh cần làm là bòn rút thông tin từ họ từng chút một. Tuy nhiên, không ngoài dự đoán, nơi đây dường như không tồn tại quặng bảy màu.

Ở lí do thứ hai, Ainz dự định sẽ yêu cầu người lùn tìm hiểu thêm thông tin cho anh, sau khi họ quay trở về Thủ đô hoàng gia trong tương lai. Đó là lí do vì sao anh cần xây dựng một mối quan hệ bền chặt với ho.

Một dãy bàn dài được nối với nhau, trên đó bày biện vô số chén đĩa, trên mỗi dĩa đựng đầy những món ăn xa hoa đủ loại.

Những món ăn còn nóng hổi tỏa ra một hương thơm quyến rũ, từ từ lan đến chỗ Ainz.

Là một Undead, cơ thể của Ainz hoàn toàn không có chút ham muốn với thực phẩm, nhưng phần con người Suzuki Satoru thì có. Nỗi khát khao được ăn thử và sự tò mò về mùi vị của món ăn như những mũi kim châm chích khắp người anh.

Cơ thể này có cái lợi mà cũng có cái hại.

Anh có thể vô hiệu hóa cơn đói, nhưng anh không thể nén được nỗi tò mò. Suy cho cùng, tò mò là một phần trong tâm trí của anh, chứ không phải từ cơ thể.

Nếu những món ăn được bày trước mặt anh này, được những đầu bếp của E-Rantel hay Nazarick chuẩn bị, thì chúng đã không kích thích trí tò mò của anh đến thế. Nhưng đây là thức ăn của Người lùn.

Khi mà những nghệ nhân Rune người lùn mong muốn được mang theo cả gia đình đến Vương quốc Sorcerous, họ đã để những người vợ, người mẹ, con gái và những phụ nữ thân quyến đảm đương công việc bếp núc cho buổi tiệc. Dĩ nhiên phần lớn thực phẩm cho hơn hai nghìn suất ăn tại đây đều được tài trợ bởi Ainz — Bởi Nazarick.

Lẽ đương nhiên Ainz không phải là kẻ hoang phí, thế nên phần lớn lương thực tại đây đều là từ E-Rantel. Thịt được lũ rồng thu thập ở trong dãy núi, trong khi nguồn cung rượu là từ những thương nhân của Vương quốc và Đế quốc vẫn còn lưu lại tại E-Rantel.

Những dãy bàn mặc dù đã ê hề thức ăn. Nhưng cho đến tận lúc này, những người phụ nữ vẫn tiếp tục bày dọn những món ăn do chính tay họ nấu.

Có rất ít sự khác biệt về ngoại hình giữa nam và nữ trong tộc người lùn. Sự khác biệt lớn nhất nằm ở bộ râu của họ. Bộ râu của nam nhân rất dài và họ thường buộc lại thành ba bím râu đặc trưng, trong khi râu của phụ nữ thì thưa hơn. Dù vậy, gọi là “thưa” thì bộ râu của họ vẫn tương đương với râu của đàn ông loài người. Tuy nhiên, những người phụ nữ người lùn thường có sở thích chải chuốt bộ ria mép của họ.

Mình chẳng hiểu thế nào đó lại là sở thích được… Chà, khác biệt văn hóa mà. Vương quốc Sorcerous đã thu nhận rất nhiều tộc bán nhân hình. Chõ mũi quá sâu vào những việc như thế này chỉ mang thêm rắc rối trong tương lai.

Ainz rời mắt khỏi những người phụ nữ vẫn đang phục vụ món ăn, ánh mắt của hắn lướt qua đầu vô số những người lùn phía trước, và dừng lại ở một sân khấu cao.

Một số những nghệ nhân của Vương quốc Sorcerous đứng cạnh những thành viên của Hội đồng.

Và sau đó, Hội đồng thông báo về chuyến hành trình của họ để đến với Vương quốc Sorcerous.

“Đã bắt đầu rồi.”

“Đã bắt đầu.”

Câu trả lời đến từ Gondo, người đang đứng cạnh bên Ainz.

“…Ngươi là đại diện cho họ. Ngươi không đứng trên kia, đứng trước mặt họ, liệu có ổn không?”

“Tha cho thần đi thưa Bệ hạ, thần gần như vô dụng trong nghề này. Để cho thần đại diện họ thật sự là nỗi hổ thẹn… Chẳng phải ngài là lựa chọn tốt hơn thần nhiều sao, thưa Bệ hạ?”

Ainz và Gondo nhìn nhau trong thoáng chốc, rồi họ cùng nhau bật cười.

Thông thường, Ainz đơn giản không muốn đứng trên sân khấu, gặp gỡ và chào hỏi mọi người. Những lời trước đây của anh chẳng qua cũng chỉ vì hoàn cảnh ép buộc.

“Dù sao thì… “ Gương mặt Gondo trở nên nghiêm nghị. “Thần biết phải cảm ơn ngài thế nào cho đủ, thưa Bệ hạ.”

“Vì sao?”

“Vì bữa tiệc chia tay này. Xin người hãy nhìn lên sân khấu kia.”

Ainz nhìn về sân khấu một lần nữa. Họ vẫn chưa trò chuyện xong, đó là những gì anh thấy. Tuy nhiên sau khi Gondo đã nói đến thế mà anh lại bảo với ông ta rằng anh chẳng thấy gì, thì quả thật có hơi thiếu nhạy cảm.

“Ừm, ta hiểu rồi…”

Cuối cùng, anh đành sử dụng tuyệt chiêu giả-vờ-hiểu quen thuộc.

“Đúng như Bệ hạ phỏng đoán, ánh mắt của mọi người đã thay đổi.”

“Đúng vậy.” Ainz đáp lại như cái máy, mặc dù anh vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Nhưng tại sao lại như thế?”

Gondo mỉm cười, dường như ông ta cảm thấy rất thú vị.

“Đó là niềm vui sướng khi được những ánh mắt ngưỡng mộ chiếu tới. Trong buổi lễ ngày hôm nay—với những món sơn hào hải vị chưa từng thấy, cùng rất nhiều loại rượu ngon — đã khiến những nghệ nhân Rune nhận ra rằng họ không bị bán đi, mà là được thuê bởi Vương quốc Sorcerous.”

“Ta trông đợi những điều vĩ đại ở họ, ngươi biết đấy.”

“Ưm. Thần đã từng nói sẽ một ngày báo đáp ân tình của Bệ hạ. Và những người khác cũng sẽ như thế. Xin ngàn lần cảm tạ người. Ối, dường như đến giờ rồi thưa Bệ hạ.”

Sau khi nhận lấy một vại bia lớn từ Gondo, anh nện ly lên mặt bàn như mọi người đang làm. Sau đó anh nâng một cốc rượu mừng bé xíu, rồi trao lại cho Gondo vì hắn không thể uống được.

Những người lùn- đã cố gắng kiềm chế bản thân tự nãy giờ – như bùng nổ. Nhiều người lùn chen chân đến chỗ thức ăn, cố gắng càn quét những món ăn bày biện trên bàn.

“Món gì thế này? Ngon quá! Vợ cậu làm thứ này à?”

“Ừm… Đức vua đã cung cấp nguyên liệu. Chúng tôi cũng thất bại trong chế biến nhiều lắm đó.”

“Hừm, rất ngon, không phải bàn cãi. Tuy nhiên với một lão già cổ hủ như ta, ta lại thích nó nhạt hơn một chút.”

“Ông phải nhắm cái đó với rượu.”

“Cái gì? Để ta thử xem… Ô hô… tuyệt vời. Cực kì chuẩn vị luôn!”

“Rượu cũng rất tuyệt vời. Không biết vợ tôi có làm được món này không?”

“Có vẻ như Vương quốc Sorcerous sẽ cung cấp thức ăn cho chúng ta một thời gian. Xem ra chúng ta sẽ được ăn uống no đủ đây.”

“Tôi thì thích rượu của họ hơn. Thứ này cũng từ Vương quốc Sorcerous phải không. Tốt hơn hết là phải chuẩn bị chi tiền rồi.”

Họ vừa ăn uống, vừa cười nói lớn hết cỡ. Và rồi—

“Tôi ghen tị với những nghệ nhân Rune kia. Họ có thể ăn những món này bất cứ lúc nào họ thích sao?”

“Chắc không đâu, những thứ này hẳn phải đắt lắm, đúng không?”

“Không hẳn thế nhỉ? Nhìn mà xem, ở những quốc gia loài người, rau củ rất rẻ. Có lẽ ở Vương quốc Sorcerous thì cũng thế thôi.”

“Ừm, bọn họ quả là may mắn. Tôi có nhấp một chút, nhưng là do tôi, hay rượu ở Vương quốc Sorcerous là hàng cực phẩm vậy?”

“Đúng vậy, tôi cũng có làm một hớp thứ đó. Aaaa, ngon hết mức. Mặc dù rượu nho cũng ngon, nhưng không nặng như thế.”

“Chẳng phải chúng ta có lí do đến thăm Vương quốc Sorcerous rồi sao?”

“Tôi nghe nói họ dự tính sẽ để công dân của hai nước được tự do di chuyển giữa hai nước với nhau mà.”

“Này này, dù cho mọi người ở đây đều có địa vị kha khá, nhưng chẳng phải ông nên cẩn thận hơn khi nói mấy chuyện đó phải không?”

“Xời, có vẻ như họ sẽ sớm có thông báo thôi. Trong tương lai, đất nước này sẽ mở rộng hoạt động ở rất nhiều lĩnh vực… và mặc dù chỉ là tin đồn thôi, nhưng tôi nghe nói họ đã thành công tái chiếm Thủ đô hoàng gia rồi đấy.”

“Người ta đồn rằng Thủ đô hoàng gia đã trở thành tổ rồng rồi. Vương quốc Sorcerous thật đáng kinh ngạc.”

Dĩ nhiên, những lời đó đều lọt vào tai Ainz.

Thay vì trực tiếp ca ngợi Ainz, thiện ý của mọi người về Vương quốc Sorcerous dường như được nâng cao. Điều này chứng tỏ họ có thể tiếp tục làm bẹn bè tốt trong tương lai.

Ainz mỉm cười thỏa mãn, và quay sang Gondo lần nữa.

“Đến nói chuyện với họ đi Gondo, ta có thể sẽ không quay lại trong một thời gian.”

“Thế sao ạ… Vậy thần sẽ đến nói chuyện với mấy gã ở hầm mỏ.”

Gondo nhìn về phía một người lùn có ánh mắt nham hiểm.

“Và người sẽ làm gì vậy, thưa Bệ hạ?”

“…Một sứ giả từ Vương quốc của ta đã đến. Ta có việc cần phải gặp họ. Hẹn gặp lại ngươi sau.”

Ainz giơ một bàn tay thay cho lời tạm biệt, rồi quay bước.

Ainz vốn đứng trong một góc của căn phòng rộng lớn đó. Anh mở của bước ra ngoài và tiến đến phòng lễ tân kết hợp phòng đợi và tiếp khách.

Nơi đấy là một căn phòng xa hoa sắp đặt nhiều đồ nội thất, với bàn, ghế, tủ bành và nhiều thứ tương tự. Demiurge đang đứng đó.

“Xin lỗi vì đã khiến ngươi phải đến tận đây.”

“Hoàn toàn không, vị trí bên cạnh ngài là nơi thần nên đến, thưa Ainz-sama.”

Ainz bước vào phòng và ngồi xuống một chiếc ghế. Anh khoát tay ra hiệu cho Demiurge cũng ngồi xuống.

“… Ta đã đọc báo cáo. Ta có việc tại đây, thế nên xin lỗi vì đã bắt ngươi phải viết ra thay vì chỉ cần truyền miệng.”

Bản báo cáo được đề cập là chi tiết những hoạt động và sự chuẩn bị của Demiurge tại Thánh quốc (Holy Kingdom). Dĩ nhiên, nếu nghe báo cáo trực tiếp từ Demiurge, điều đó sẽ làm hỏng lớp vỏ bọc ngụy trang của anh. Kể cả điều này cũng đã được cân nhắc từ trước.

“… Mặc dù vậy, ngươi đã làm rất tốt, đúng như mong đợi, Demiurge. Thành tích của ngươi chỉ có thể được diễn tả bằng từ xuất sắc.”

“Thần xin cảm ơn, thưa Ainz-sama.”

Demiurge cúi đầu.

“Mặc dù vậy, thần vẫn không thể đạt được thành tựu như ngài, Ainz-sama… Ngài đã tạo một nền tảng bền vững trong trái tim lũ người lùn.”

Ainz nghĩ rằng anh ta đang đề cập đến việc anh đã chiếm lại Thủ đô hoàng gia, hoặc việc chiêu mộ những nghệ nhân Rune. Dù sao thì, liệu có phải như vậy không?

“…Hừm, ngươi đã biết cả rồi Demiurge. Ngươi có nghĩ rằng bọn người lùn đã nhận ra không?”

“Thay vì nhận ra, thần nghĩ bọn chúng chẳng có lựa chọn nào khác.”

Tại sao quanh đây chẳng có ai hết vậy. Nếu có người khác, anh đã có thể dùng chiêu cũ của mình. Khi Ainz quan sát kĩ Demiurge, anh nhận ra anh ta đang mỉm cười.

… Có gì vui chứ?!

“Nếu…nếu bọn người lùn đã nhận ra, ngươi nghĩ ta nên làm gì?”

“Thần nghĩ điều đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Sau cùng, ngài đã đích thân tổ chức bữa tiệc chia tay cho bọn nghệ nhân Rune. Với điều đó, ngài có thể dễ dàng rũ bỏ mọi điều bọn chúng nói.”

…Anh ta đang nói cái gì vậy.

“Vậy ta tin điều đó là không quan trọng.”

Giờ đây khi kế hoạch dẫn dắt Demiurge nói thẳng đã đổ bể, Ainz đành chấp nhận cho qua chuyện. Đặt câu hỏi quá nhiều với một người thông minh như anh ta sẽ rất nguy hiểm.

“Thế công việc thuộc địa hóa Đế quốc tiến triển đến đâu rồi?”

“Thưa vâng. Thần và Albedo đã bàn luận và đã lên một kế hoạch. Sau đó, chúng thần hi vọng ngài sẽ xem qua và chia sẻ suy nghĩ của mình với chúng thần.”

Nếu Demiurge và Albedo đã cùng nhau hoàn thành nó, thì cũng chẳng có chỗ cho mình chen vào đâu. Ainz nghĩ thế, nhưng không nói ra.

“… Các ngươi có để cho Đế quốc đầy đủ quyền lợi chứ? Đủ để các nước láng giềng nhìn vào tấm gương của Đế quốc và nghĩ rằng, cuộc sống sẽ tốt đẹp biết bao một khi chúng ta trở thành nước phụ thuộc vào Vương quốc Sorcerous, hay đại loại như thế.”

“Mọi thứ sẽ như ý ngài.”

Ainz lẩm bẩm “Ngon” trong lòng. Trong trường hợp đó, anh có thể duyệt kế hoạch mà thậm chí không cần phải nhìn vào bản nháp.

“Dù sao đi nữa, chiến tích của ngài đối với Đế quốc và Vương quốc Dwarven quả thực vô cùng ngoạn mục. Thần nghĩ cụm từ ‘trí tuệ vô biên’ tồn tại là để miêu tả về ngài, thưa Ainz-sama.”

“Hoàn toàn không, ta nghĩ ngươi cũng có thể dễ dàng hoàn thành những việc này, Demiurge.”

Demiurge để lộ một biểu cảm hiếm hoi — một nụ cười cay đắng. Rồi anh nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nếu đơn giản chỉ có thế, thì đúng là vậy. Dù sao đi nữa, ngài dự liệu hướng đi của Vương quốc Sorcerous trong tương lai bao nhiêu xa, thưa ngài?”

Còn không tới ngày mai nữa kìa. Dĩ nhiên Ainz không thể nói ra những lời này.

Ainz suy nghĩ một câu trả lời như thế nào là phù hợp nhất đối với một đấng cai trị. Ở khoảnh khắc đó, anh chợt nhớ ra cái tên của một guild ở Yggdrasill trong quá khứ.

Nó tên là Millenium Kingdom (Vương triều ngàn năm)

Nếu như Vương quốc Sorcerous thực sự có thể tồn tại hàng ngàn năm. Có lẽ vì những suy nghĩ đó, một hồi ức rõ ràng hiện lên trong tâm trí của anh.

Ainz đã từng băn khoăn tại sao biểu tượng guild lại là hình một con hạc, và đã từng hỏi Yamaiko về vấn đề này. Sau đó, cô ấy đã trả lời rằng, loài hạc trong truyền thuyết có thể sống đến ngàn năm. Tương tự, loài rùa có thể sống đến—

“— Mười ngàn năm.”

Ainz lập tức cau mày ngay sau khi những lời trên vừa thốt ra. Anh có hơi phóng đại quá mức rồi. Khi anh hốt hoảng nhìn sang Demiurge, định chữa lại thì anh nhận ra đã quá muộn.

“Kế, kế hoạch của ngài ở tầm cỡ như vậy sao…”

Đôi mắt của Demiurge mở to, và cặp đồng tử như đá quý của anh ta tỏa sáng mãnh liệt.

A, tệ rồi đây…

“Ta chỉ đ—”

“—Nếu là như vậy, những hành động như phát tán Undead khắp nơi hiển nhiên là để khích lệ những quốc gia khác phụ thuộc vào ngài thay vì xem quân đội chúng ta là một mối hiểm họa, thưa Ainz-sama. Đó chắc chắn là câu trả lời đúng đắn đối với một người đang nhìn thế giới ở một góc độ rộng lớn như thế. Dù vậy… ngài cũng thật đáng sợ biết bao…”

Ainz chẳng biết anh ta đang nói về chuyện gì, nhưng anh biết mình chỉ có thể làm được một việc ở thời điểm này. “Khá lắm Demiurge, đúng như mong đợi, ngươi đã nắm được kế hoạch của ta.” Tuy nhiên anh không thể dùng mãi một chiêu cũ rích được. Thế cho nên, lần này, anh nói—

“Fufufu. Ta vẫn chưa nghĩ xa đến thế đâu, Demiurge”

“… Là như vậy sao. Thần đã hiểu. Thần xin khắc ghi điều này vào trong tim.”

Khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Demiurge, trong lòng anh bỗng đổ mồ hôi lạnh.

Ể! Gì? Chuyện gì vậy? … Mình không chắc lắm, nhưng phải chăng bây giờ mình đang trong tình thế còn nguy hiểm hơn trước à?

Dù vậy, anh chẳng nghĩ ra được giải pháp nào. Thế nên, anh đành đối phó bằng một nụ cười giả tạo.

“Fufufu… Ta giao việc đó cho ngươi, Demiurge”

“Fufufu… thần đã hiểu, thưa Ainz-sama.”

Trái ngược với anh, nụ cười của Demiurge rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Mặc dù trong lòng rất muốn khóc nhưng Ainz cố gắng trấn tĩnh bản thân, đủ để nêu một câu hỏi bằng chất giọng run run.

“… Vậy, Demiurge. Về bản báo cáo ngươi gửi cho ta… ngươi nghĩ khi nào thì tiến hành?”

“Kế hoạch sẽ bắt đầu vào mùa thu. Nhưng thần xin được phép làm phiền ngài vào mùa đông, Ainz-sama. Khởi đầu kế hoạch sẽ thuận lợi thôi. Nhưng khi đối phương cũng bắt đầu hành động, có thể sẽ có đôi chút sai lệch, cho dù chúng ta có xoay sở điều khiển được chúng.”

“Tốt thôi, ngươi đã dày công dàn xếp kế hoạch này, Demiurge, ta có thể yên tâm giao mọi chuyện cho ngươi.”

“Xin cảm ơn ngài rất nhiều, Ainz-sama. Còn về vấn đề chư hầu hóa Đế quốc—”

“—Ta sẽ lắng nghe chi tiết khi trở về. Ngươi gửi trước cho ta một bản sao chép kế hoạch được không?”

“Thần đã hiểu.”

“—Vậy, ta nóng lòng chờ xem kế hoạch của ngươi sẽ bắt đầu như thế nào, Demiurge.”

Bạn đang đọc Overlord của Maruyama Kugane
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi m1234n
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 947

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.