Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 38

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Tua lại đoạn lúc nãy , Kim Anh đang đi đến chỗ Thế Du thì khăn buộc tóc tự nhiên rơi xuống không để ý cô dẵm lên bị trơn ngã bịch cái vào ghế sofa mà chính xác hơn là ngã vào người Thế Du. Tóc tai rối bù vẫn không them để ý đến cú ngã ngoạn mục lúc nãy cô vẫn đứng bật dậy vẫn lăm lăm cầm chiếc kéo trên tay. Thế Du cũng ngồi bật dậy ôm chiếc gối vào người.

- Cậu…

Cô nhìn chăm chú vào người Thế Du làm anh nhìn theo ánh mắt của cô.

“ Thôi xong, con nhỏ này bị mình đàn áp quá không lẽ định … “

- Này, đừng làm thế nguy… nguy hiểm lắm đấy.

Thấy Kim Anh không thay đổi thái độ hơn nữa lại còn tiến sát hơn, anh tiếp :

- Từ từ, bình tĩnh ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh rồi thư thả thương lượng, bỏ… bỏ hung khí xuống.

Kim Anh cười nửa miệng rất đáng sợ :

- Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ à?

Gật đầu trắc nịch, mặt mũi toát hết mồ hôi.

“ Nhỏ này định, định làm thật à… đời trai 20 năm nay của mình chấm dứt ở đây sao? Ực….”

Nuốt nước bọt lien tục đến mức không còn cái gì để nuốt nữa. Kim Anh nhướng nhướng mày, một chân đã để lên ghế:

- Tự giác hay để chị rat ay.

Thế Du lắc lắc đầu, từ nhỏ Kim Anh đã rất liều nhớ có lần nhỏ phi cho anh đôi dép làm anh vừa u đầu, vừa chảy máu nữa chứ.

- À, thích chị làm hộ chứ gì.

Lại lắc đầu, Kim Anh sấn tới, Thế Du nhắm chặt mắt “ Xong đời trai con zzzzzồi……”

“ Xoẹt.”

Tiếng kéo lạnh lung vang lên, cùng lúc một vật gì đó đen đen rơi xuống.

“ Sao mình không có cảm giác gì nhờ, rõ rang nghe thấy tiếng kéo vang lên mà… hay… mình bị mất cảm giác rồi.” Anh từ từ hé mở mắt ra rồi trợn trừng mắt lên khi thấy những cọng tóc yêu quý đang rơi lả tả trên ngực áo và dưới sàn còn Kim Anh thì đang nhìn anh bò lăn ra ghế cười ngất.

- Kim Anh… sao cậu dám.

Nhưng anh cũng thở phào lẩm bẩm.

- Thôi kệ tóc đi thay “của” cũng được, may hôm nay nhỏ chưa đi đến đỉnh điểm của cơn điên không thì… chết.”

Cười lăn, Ha..Ha…Ha

Nhìn cái vẻ mặt của hắn kìa ngu thế không biết, hơ hơ hơ, cái vẻ mặt như con gấu mặt ngu ấy. Haha một bên có một bên không may mình tay nghề cao không thì tên này trọc luôn quá. Hơ..hơ.

Thấy Kim Anh cười nhăn nhở anh đứng dậy chép miệng đến chiếc gương du gì mái tóc hạt dẻ xoăn duỗi của anh cũng được rất nhiều người thích mà chỉ vì con nhỏ này mà nó bị mất mấy sợi.

Đứng trước gương to bản vuốt vuốt lại mái tóc, anh nói với vẻ mặt bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra,

- Cắt cũng ngu, lệch hểt rồi mai lại tốn tiền đi sửa.

“ Sock!!” Nghe Thế Du nói xong Kim Anh tắt ngấm nụ cười trên môi cứ tưởng làm cho Thế Du tức tối nổ đầu ai ngờ anh cứ tỉnh bơ như không vậy. Cố tình nói mát :

- Tóc đấy giờ đang là “mốt” đấy.

Thế Du quay lại nhìn cô với ánh mắt dò xét :

- Vậy à. Mốt của mình cậu à. Quái dị.

Không những làm cho Thế Du không tức mà còn bị tác dụng phụ nữa chứ. Cô lườm trộm Thế Du miệng lẩm bẩm. “ Tên này bị mất dây thần kinh hay saovậy?”

- Không phải mình tôi mà là rất nhiều người.

- Thế cơ à/

- Ừ.

Anh không nói gì nữa, cứ đứng vuốt vuốt lại cho mất cọng bị cắt ngang đang chổng lên xẹp xuống. Nhớ lại chuyện Kim Anh dò hỏi :

- Làm xong hết rồi, tôi về được chưa.

Lại mỉm cười nham hiểm, Kim Anh nhìn mà muốn bủn rủn chân tay không biết Thế Du lại sai bảo chuyện quái quỷ gì nữa:

- Sao?

- Vào toilet rồi biết. Xong thì về được rồi đấy.

Nói xong anh lại thản nhiên vắt chân lên bàn ngồi xem tivi.

Cái tên này mình như kiểu ôsin nhà hắn ấy nhờ. ờ mà đúng mà mình là ôsin mà. Trời ơi sao số tôi khổ thế này hả trời, thôi đằng nào hôm nay cũng dọn rồi, dọn luôn cả thể. Phòng tắm nhà hắn cũng hơi to to thôi chắc cũng không đến nỗi nào.

- Á… Trời ơi.

Cái tên khốn này hắn dung kiểu gì mà giấy vệ sinh dài loằng ngoằng rơi ướt hết dưới đất thế này… Trời cái gì nữa mà đen sì sì vậy.. thì ra là bã café nhà có mấy thùng rác tự tiêu sao không cho vào cho vào bồn vệ sinh làm gì không biết, hắn định trồng cây café trong nhà tắm chắc… mà sàn này nó bị làm sao ấy nhở soa toàn bùn thế này.. aaaaaaaaaa…. Đây là toilet hay thùng rác tự tiêu vậy không biết….

Hừ hừ hừ… mình lau… lau … lau … xả … xả …xả… chết này tên Thế Du thối tha, anh hành hạ tôi thế đấy hả, hành hạ cũng phải nghĩ đến thân phận vợ tương lai của tôi chứ….

Mệt quá đi mất, thành quả của mình. Cuối cùng cũng xong phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm hết rồi Hehehe chả còn phòng nào nữa… sướng qá.

Lê lết than tàn ra ngoài:

- Xong rồi, tôi về.

Đang ngồi ăn Orion nhìn Kim Anh hí hứng, thấy không tội nghiệp mấy anh lại vừa nhổ, vừa phì mấy mẩu bánh xuống đất, rồi phủi.

Cái tên này, bánh ngon như vậy sao không đưa cho tôi ăn mà vứt đi làm gì không biết, hic miếng bánh tội nghiệp em nỡ bỏ chị đi như thế à. Ăn được mấy miếng lẩu mà bị tên này tiêu hoá hộ hết rồi còn đâu…

- Bánh chán quá, lại phải nhờ cậu rồi. Ngại quá.

Hết chịu nổi, cô tiến đến đấm đá, dựt tóc lên đằng trước dựt tóc ra đằng sau, Thế Du không ngừng kêu **:

- Chị Kim Anh em xin lỗi, chị tha lỗi cho em.

- Em xin lỗi mà.

- Em hứa sẽ làm nô lệ cho chị sai bảo cả đời. Huhu.

Nhưng sự thật phũ phàng Kim Anh đành đến lau số bánh vương * mà không làm gì được Thế Du. Trong lúc đấy an hung dung vào phòng ngủ.

Biết thế không báo cao cho rồi, mình về quách cho xong.

Lau hết chỗ vụn bánh cô rón rén từng bước từng bước ra ngoài. Các căn hộ gần đấy cũng đã tắt hết điện, chỗ này là nơi cao cấp nên thường không có xe taxi mà nhớ lại lúc nãy cô bị hắn bắt đến đây giờ đành đi bộ về thôi.

Vừa ra khỏi cửa, một âm thanh lạnh lung vang lên :

- Đứng im đấy.

Giật bắn người như đi ăn trộm bị bắt quả tang, làm bộ mặt cười giả tạo :

- Hề… hề… tôi đứng im đây.

Lại còn nói với làm gì nữa, anh cứ đi vào gara nói chục lần tôi cũng không đứng lại đâu, định hành hạ tôi tiếp á còn lâu.

Nhìn Thế Du đã khuất cô ba chân bốn cẳng co giò chạy. Vừa lúc lái xe ra ngoài không thấy Kim Anh anh chỉ cười nhẹ.” Cứ thế mà đi bộ.”

Mình chạy, chạy, chạy tên này làm gì mà đuổi nhanh thế, hắn sắp bắt được mình rồi, huhu, phải tăng tốc thôi. Lại chạy tiếp.

Thế Du ngồi trên xe vừa ấn còi bim bim vừa cười thích thú với bộ dạng chạy của cô, anh cứ tà tà đi xe đằng sau. Đến khi Kim Anh mệt thở dốc đứng chống hai tay vào đầu gối thở hổn hển mới mở cửa xe bước xuống:

Dựa lưng vào cửa xe cười nhạt.

Kim Anh xua xua tay, thở hồng hộc :

- Thôi… Th…ôi được rồi…. Tôi về theo…cậu…là…là được…chứ gì…

- Về đâu cơ.

- Về nhà cậu.

- Về nhà tôi làm gì.

- Ơ…

Anh đá long nheo với cô:

- Không phải cậu định qua … đêm với tôi chứ. Hơ Hơ….

Kim Anh đỏ bừng mặt, không nói được câu gì trước vẻ mặt cợt nhả của anh.

- Lên xe, tôi đưa về.

“ Sock n lần trong tối hôm nay.” Gào ầm lên :

- Sao cậu không nói sớm, làm người ta chạy thụt cả mang, tưởng cậu bắt tôi ở lại dọn dẹp nữa chứ.

- Thích thì quay lại làm.

Cười tươi chạy lại mở cửa xe tự lên:

- Bác tài về thôi..

Bạn đang đọc Ôsin Nổi Loạn của Suly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.