Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 the end

Phiên bản Dịch · 3302 chữ

Osin đặc biệt

Chap 14

2 năm sau công ty của ba hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng..công ty cần đề ra 1 dự án mới về trang sức nhưng các thiết kế đều cũ và ko có tính sáng tạo bố hắn đã quyết định mời 1 nhà thiết kế bên mĩ về công ty hợp tác ...

Cô thư kí vô phòng:

- chào tổng giám đốc ạ..

- ừ..có chuyện gì ko?

- Dạ chiều nay nhà thiết kế bên mĩ sang việt nam ạ..

- ừ..vậy hẹn cho tôi cuộc gặp mặt ngày mai đi..

- dạ vâng ạ

- à...có tin gì từ bệnh viện ko?

- Dạ ko ạ..

- Được rồi cô ra ngoài đi..

Bố hắn đăm chiêu suy nghĩ

- đã 2 năm 2 năm rồi đấy huỳnh anh à..sao con vẫn chưa tỉnh vậy? công ty đang xuống dốc con mau tỉnh để còn phụ giúp ba nữa chứ...

trên con đường hôm ấy..có 1 cô gái mặc bộ váy đen đeo kính đen đang đứng chờ 1 ai đó cô gái đó chờ nhưng ko hề có ai đến... đến tối khuya cô mỉm cười rồi bước ra về...

sáng hôm sau..tại quán cà phê PIUPER

bố hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà thì cánh cửa quán hé mở 1 cô gái mặc bộ đồ trắng tinh bước vào đến đúng chỗ của bố hắn cô gái dừng lại..cô có mái tóc dài uốn xoan thả tự nhiên và vàng óng mượt cô mỉm cười tháo kính ra giơ tay lên

- chào ông..tôi là GRACEFULL nhà thiết kế trang sức từ...

cô gái ko nói nên lời khi nhìn thẳng vào mặt bố hắn..sao vậy? nhìn qua bên bố hắn cũng ko khỏi ngạc nhiên khi thấy cô gái này..

- cháu chẳng phải là kim thư sao?

Vânh cô gái đó chính là nó...

- dạ..vâng..cháu ko ngờ là bác ạ..cháu tưởng bác bên mĩ chứ?

- bác cũng vậy..cháu qua mĩ mà bác tưởng cháu vẫn ở việt nam

- nó cười nhẹ..:

- ko ngờ bây h cháu đã trở thành 1 nhà thiết kế nổi tiếng ..

- có gì đâu ạ?

- Cháu đừng khiêm tốn..

- Dạ ko có đâu ạ..mà thôi chúng ta vào việc chính đi ạ..đây là bản thiết kế của cháu bác xem qua rồi cho cháu ý kiến ạ..

Bố hắn cầm lấy xấp giấy nhẹ nhàng lật từng trang..

- ôi..ko ngờ cháu lại sáng tạo ntn...đúng là giới trẻ..

- bác thấy được chứ ạ..

- được...được..bác sẽ mời cháu hợp tác vs công ty của bác cháu đồng ý chứ?

- Dạ..để cháu suy nghĩ được ko ạ..

- Tất nhiên..còn bây h tạm thời cháu sẽ là cộng tác cùng công ty bác nhá..

- Vâng ạ...

Nó ngồi uống cà phê cùng bố hắn nhưng 2 người ko hề đề cập đến hắn..cho đến khi

- bố hắn: cháu có hay liên lạc vs..

điện thoại cúa nó reo..

- dạ cháu xl

- ko sao..

nó bước ra 1 góc nghe điện thoại..

- alo..ai vậy ạ?

- Quên a rồi sao? a thắng nè..

- A anh thắng hả? e sao quên được..

- E về mà ko nói cho ai hay cả..tối nay a e mình đi uống nước nha..

- ừ...cũng được..

- vậy thôi nha hẹn gặp lại e tối nay..

nó trở lại bàn bố hắn

- dạ bạn cháu ạ ..

- cháu có việc bận à>

- dạ cũng ko gấp đâu ạ..

- ừ..vậy thôi bác cũng phải về đây...

- vâng cháu chào bác ạ..

nó đã trở thành 1 nhà thiết kế tài năng phải ko nhỉ>? đúng thế nó học rất ngu nhưng về năng khiếu vẽ và nhưng ý tưởng tuyệt vời thì nó có thừa được sự giúp đỡ của thắng nó sang mĩ học và lập nghiệp luôn ..và bây h nó quay về lại làm việc vs công ty của hắn nữa chứ?..thật ko ngờ mà..

tối đến tại quán kem: tối ăn kem có sao ko? càng mát mà

- e về mà ko nói vs anh nhá...

- hì hì..e định cho a bất ngờ nhưng mà..a thông minh quá ko dấu được..

- a là ai chứ...à còn chuyện ngày trước...

- e nói hết vs a rồi đấy e cảm ơn anh đã giúp đỡ e để đến ngày hôm nay e mới được như vậy..nhưng bây h e ko muốn nhắc đến quá khữ nữa a à..

- thật sao? có thật là...

- thật...e thấy mệt mỏi và thất vọng lắm rồi niềm tin bị phá bỏ..

- e đừng buồn..cuộc sống còn nhiều điều thú vị mà ít nhất còn có a bên e mà đúng ko

- ừ..nó nhìn thắng cười típ mắt nhưng trong lòng thì lại vô cùng buồn và thất vọng

sau khi đưa nó đi ăn kem thắng lại dẫn nó đi dạo cho tinh thần thoải mái...

- thư này e biết tại sao lâu nay a vẫn chưa có ny ko?

- Nó cười tinh nghịch nhìn thắng: ko phải là anh đợi em chứ?

- Câu nói như đùa của nó lại chính là suy nghĩ của thắng thắng ngẹn ngào nhưng nhất quyết phải nói ra...

- Đúng! a chờ e đấy thư à..e làm ny a nha?

- Nó ngạc nhiên nó ko ngờ câu nói đùa của nó mà lại thành ra ntn bây h nó thật khó sử nó ko biết phải làm gì nữa...hắn thì bỏ rơi nó còn thắng lại luôn ở bên cạnh giúp đỡ nó trong mọi việc nhưng nó ko hề yêu thắng nó phải nói sao đây? nó im lặng chỉ biết im lặng mà thôi...

- Thắng cười nhẹ nhìn nó: a hiểu e mà..bây h cuộc sống của e còn nhiều điều chưa hòan thành nên a sẽ chờ a sẽ chờ e thư à..

- Nó ngẩng mặt lên nhìn thắng nó cũng chưa biết nói gì..chỉ biết nhìn thắng cười nhẹ mà lòng thì vô cùng rắc rồi..nó còn yêu hắn nhưng hắn lại làm nó hận hắn mất rồi..thực ra nó cũng đã có ý nghĩ hắn ko hề thích nó mà..vì vậy nên nó cũng ko thất vọng lắm khi mà hắn ko đến..

Chap 15

Vậy là cuộc sống lại trôi đi thật nhanh nó đã đồng ý vào công ty của bố hắn làm việc đôi khi nó cũng thắc mắc là vì sao là nó ko hề nhìn thấy hắn trong bất kì 1 hoạt động nào của công ty nhưng cũng chẳng ai biết cả...chỉ nghe rằng cậu ấm bây h đang đi học thôi..nên nó tạm tin và cũng thôi ko quan tâm nhưng sâu thẳm trong trái tim nó vẫn còn hình ảnh của cậu chủ mà nó yêu...còn về hắn bị chết lâm sàng ko được tung ra ngoài là vì tập đoàn của bố hắn vô cùng lớn hắn lại là con trai độc nhất nên tin tức này nếu thoát ra ngoài thì công ty của bố hắn sẽ ko trụ được..các nhà đầu từ sẽ rút vốn và công ty sẽ bị sụp đổ vì thế nta chỉ được biết rằng hắn ta đã đi học mà thôi..

1 năm nữa trôi qua nó vẫn vậy ngày thì đi làm tối đến cùng thắng đi dạo tán gẫu...cuộc sống êm đềm trôi qua..hôm đó khi nó đi làm về

- bà ơi cháu về rồi ạ..

- thư à vào đây ngồi nc vs bà...

- nó ngồi xuống ghế: có chuyện gì vậy bà?

- bà nó nhìn nó: cháu bây h công việc đã ổn định bà nghĩ cháu nên kiếm 1 nửa cho mình đi...bà muốn có chắt để bế mà..bà thấy thắng cũng được lắm..

Nó nhăn chán: bà hiểu cháu mà..cháu...

- bà hiểu nhưng cháu thấy đấy nhờ thắng mà cháu có được ngày hôm nay mà thắng lại rất thương cháu...cháu quyết định đi có thể cháu ko yêu cậu ta nhưng cháu nợ cậu ta và sống lâu ngày vs nhau cũng sẽ sinh tình cảm thôi...

- nó nó ấp úng: cháu...

- thôi bà ko ép cháu đâu bà chỉ nói thế thôi..còn quyền quyết định vẫn là ở cháu...

vậy là nó lại ôm suy nghĩ về hắn về thắng về 2 con người mà nó ko biết chọn ai hắn đã ko yêu nó nó nghĩ thế còn thắng thì rất yêu nó..nó biết nhưng thực sự nó ko yêu thắng đối vs nó thắng đã giúp đỡ nó rất nhiều nó chỉ coi thắng như 1 người a thôi nhưng nó cũng chưa biết phải trả ơn thắng ntn cả nó chưa thể quyết định được...

hôm sau khi nó và thắng đang đi dạo...

- thắng nhìn nó cười: e nghĩ sao rồi..đã 1 năm trôi qua rồi a nghỉ a có thể...biết được câu trả lời của e rồi chứ..

- nó ko nói gì chỉ im lặng nhìn lá rơi trên đường...

- sao e ko nói gì?

- E...a yêu e chứ?

- Thắng cười tươi nhìn nó: tất nhiên rồi...vậy e...

- Nó gật đầu...thắng cười lên sung sướng...bế hẳn nó lên trong niềm hạnh phúc còn nó thì trên môi có nở nụ cười nhưng trong trái tim thì đang rỉ máu...

Tại công ty:

Tiếng gõ cửa ..

- bố hắn: mời vào...

- nó: chào tổng giám đốc...

- cháu đừng khách sáo thế...có chuyện gì ko..cháu ngồi đi..

nó ngồi xuống ghế sopha và bố hắn cũng ngồi xuống rót trà,,nó từ từ đưa 1 tấm thiệp màu hồng ra trước mặt bố hắn:

- bố hắn ngạc nhiên: cái gì đây..

- dạ là thiệp mời của cháu ạ mong bác thu xếp time đến dự..

- bố hắn nhăn chán dở tờ thiệp ra coi thì ra là đám cưới của nó...bố hắn hơi buồn nhưng cũng đành thôi vậy biết sao được làm gì được...bố hắn mỉm cười: tôi sẽ thu xếp cả bà xã tôi cũng đến...

- vâng! cháu cảm ơn bác..cháu xin phép ạ..

bố hắn lấy tờ thiệp vào túi 1 lát sau thì có điện thoại..

- alo...

- giọng đầu giây bên kia vui vẻ: mình à..huỳnh anh nó...

- bố hắn gấp gáp: huỳnh anh sao..có chuyện gì à?

- Ko..nó tỉnh rồi mình à...

Bố hắn cúp máy rồi nhanh chóng ra khỏi công ty về nhà

Chạy lên phòng hắn ngay...bác sĩ đang khám cho hắn..

- bác sĩ tình hình sao rồi..

- bác sĩ cười : cậu chủ tình hình tốt rồi..vài ngày nữa là có thể bình thường trở lại

- bố hắn vui mừng: vâng.cảm ơn bác sĩ...

bác sĩ ra về bố hắn vào phòng thấy mẹ hắn đang nắm tay hắn...

- bố..hắn nói nhỏ nhẹ..

- ừ..con tỉnh lại là tốt rồi..

- hắn nhăn chán..:con bị tai nạn..con đã là người thực vật mấy năm rồi ạ..

- mẹ hắn nhìn hắn lo lắng: 3 năm rồi con ạ..

- hắn hốt hoảng: 3 năm..

hắn vồ dậy nhảy xuống giường...bố mẹ hắn ngăn cản hắn nhưng hắn đi cho bằng được..may là sức khỏe của hắn còn yếu nên ko thể đi được..bố hắn hứa là sau khi hắn khỏi sẽ cho hắn đi ..hắn mới chịu yên nhưng trong lòng thì đang khó chịu cực kì...hắn hỏi về nó:

- bố ..thư về chưa?

- Bố hắn ấp úng: thư...bố ko có thông tin gì của nó..

- Hắn thất vọng cúi mặt xuống: dạ vâng ạ..

Bố hắn dẫn mẹ hắn ra ngoài để hắn có thể nghỉ ngơi...2 ông bà ngồi xuống ghế

- a gọi e xuống có chuyện gì vậy>?mẹ hắn vẻ khó hiểu..

- bố hắn rút trong túi ra thiệp mời đưa cho mẹ hắn...

- mẹ hắn đọc xong thì ngạc nhiên : huỳnh anh mà biết thì mình tính sao đây?

- Anh cũng chưa biết nhưng tạm thời chưa cho nó biết..

- Vâng ạ..

Tiện tay mẹ hắn để cái thiệp lên bàn...

Hôm sau...hắn đỡ hơn nhiều nên bố mẹ hắn cho hắn đến nhà nó..đến nơi nhà trống ko ko 1 ai..hắn buồn bã thất vọng ra về...từ hôm đó hắn trở nên buồn bã thất vọng vô cùng..

Chap 16:

Và cuối cùng cái ngày đó cũng đến ngày mà nó đi lấy chồng...

Hôm ấy nó được trang điểm thật đẹp một bộ váy cười màu trắng tóc được cột lên cao rắc kim tuyến cài hoa và thật giống 1 con búp bê..nó bước vào nhà thờ cùng vs bố thắng..đi đến trước thánh đường..có thắng ở đó thắng nhìn nó thật hạnh phúc..

Còn về hắn..hắn nằm trên giường chán rồi..khát nước bước xuống phòng khách ngồi uống nước bật ti vi lên xem..đang xem ti vi thì hắn nhìn thấy có 1 tấm thiệp màu hồng để trên bàn hắn nhặt lên xem..

Sau khi dở tấm thiệp đó ra đọc sơ qua 1 lướt người hắn bắt đầu toát mồ hôi..người run lên ko biết phải làm gì hắn ko nghĩ được gì hơn 1 mạch chạy thẳng đến nhà thờ nơi diễn ra buổi lễ...ở đó chủ hôn đang hỏi

- la cát thắng con có đồng ý lấy trịnh kim thư làm vợ ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương vợ con ko?

- Thắng cười tươi: con đồng ý!

- Chủ hôn quay sang phía nó: trịnh kim thư có đồng ý lấy la cát thắng làm chồng ko? dù sau này có ốm đau bệnh tật dù khó khăn gian khổ con có chăm sóc và yêu thương chồng con ko?

- Nó nhìn thắng rồi quay sang chủ hôn: con đồng ý..

Cả nhà thờ rộn ràng niềm vui hân hoan tiếng reo hò tiếng vỗ tay ầm ĩ..chủ hôn giơ tay lên mọi người trật tự

- ta hỏi 1 lần nữa có ai phản đối cuộc hôn nhân này ko...

cả nhà thờ im phắng phắc..bỗng đâu cửa nhà thờ bật tung ra 1 chàng thanh niên bước vào khiến mọi người bỡ ngỡ bố mẹ hắn đứng dậy:

- huỳnh anh!..

- hắn thở hổn hển: tôi phản đối...

- nó nhanh chóng tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra..nhìn thẳng về phía người con trai đó..nó bất ngờ nước mắt nó rơi...

hắn nhìn về phía nó..1 ánh mắt trìu mến: thư...

nó bật khóc chạy về phía hắn chạy thật nhanh qua mặt hắn làm hắn khó hiểu..nó cầm váy chạy tay tháo gỡ chiếc khăn che mặt ra...chạy thật nhanh và nước mắt ko ngừng rơi..hắn ko thể để nó đi lần nữa hắn chạy theo nó..còn về nhà thờ mọi người ngạc nhiên có khó hiểu có..còn thắng anh khụy xuống nước mắt cũng rơi...ngẩng mặt lên nhìn về xa xăm...nơi mà nó đã đi mất..

nó chạy thật nhanh đến con đường năm xưa...ở đó nó bị ngã...hắn chạy thật nhanh đến đỡ nó dậy

- thư..e có sao ko?

- Nó vùng v ằng tháo tay hắn ra..nước mắt vẫn rơi..: a bỏ e ra...

- Ko...hắn ôm chầm lấy nó: a ko thể để e bỏ đi lần nữa đâu a yêu e...

- Nó ngạc nhiên: e ko muốn nghe a bỏ e ra...

- Hắn ko bỏ nó ra mà ngược lại càng siết chặt nó hơn: thư à a yêu e a yêu e thật nhiều

- Nó vẫn ko chịu nó cố vùng vậy thoát ra

- Hắn nhẹ nhàng buông lỏng nó ra nhìn thẳng mặt nó và hôn nó..thật nhiệt tình bù đắp cho o3 năm qua ko đực gần nhau mà..hè hè...kết thúc nụ hôn đó nó mới chịu nghe hắn nói

- Tại sao a yêu e mà ko chờ e? e đã chờ a cả ngày trên con đường này a biết ko? time qua a đã đi đâu?

- ..hắn nhìn nó cười : a mà đến gặp e được thì đã ko có ngày hôm nay..tất cả chỉ là hiểu nhẩm thôi..a bị tai nạn..3 năm qua a đã ngủ và quên mất ngày hẹn gặp e..để đến bây h a mới tỉnh lại ..e phải hiểu a chứ?

- Nó ngỡ ngàng nước mặt lại tuôn rơi thì ra nó đã hiểu nhầm hắn: nó đã trách hắn là tại sao ko đến tại sao ko tìm nó..nó tưởng hắn ko hề yêu nó..nó đã khóc thật nhièu thay cho lời xin lõi của mình dành cho hắn...hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm chặt lấy nó...

Chap 17:

Vậy là nó và hắn lại quay lại vs nhau tình yêu ngày càng đẹp ngày càng hạnh phúc và cũng đến ngày nó và hắn tổ chức đám cưới vợ chồng nó cùng đi làm tại công ty của ba hắn..công ty cũng nhờ thế mà ngày 1 đi lên..thịnh vượng hơn..

Còn thắng thì chỉ biết mỉm cười chúc cho hắn và nó hạnh phúc bên nhau và ko phải chia lìa lần nào nữa

nó và hắn vẫn vậy..

- nó thì đang ngồi bên máy tính phác họa đồ..thiết kế còn hắn thì đang ngồi trên giường tự nhiên hắn bật giậy ôm qua eo của nó:

- nó liếc mắt nhìn hắn : chuyện gì đấy...

- Hắn nhìn nó cười gian tà: sinh con cho anh nha?

- Nó ngạc nhiên: ơ hơ..e ko thích sinh con sớm đâu..a tránh ra đi e còn phải làm việc

- Lúc nào cũng công việc..đi ngru đi mà e..

- A thích thì đi mà ngủ..tránh ra...

Nó đẩy hắn ra..

Còn hắn thì nhấc bổng nó lên bế vứt lên giường

- a làm gì vậy?

- sinh con ...

hắn cười nhếch miệng lấy cái chăn vùi qua người nó...

- a tránh ra..e đã bảo chưa muốn ngủ mà..

- ko quan tâm...

- aaaaaaaaaa..tránh ra...

- e yên nào...

5 năm sau

Cả gai đình nó đang vui vẻ và hạnh phúc bên nhau trên 1 bãi cỏ...mát mẻ,..,.

Nó và con gái út của nó tên B0.. đang ngồi trên 1 tấm vải trắng và bày biện thức ăn...

- mẹ ơi..món này là món gì ạ?bo lên tiếng

- là cơm cuốn hàn quốc đấy con ạ...

- ừ..nhìn ngon quá mẹ sau này con sẽ nấu ngon hơn mẹ..

- nó cười hiền xoa đầu con: ừ...con đi gọi bố và a đến ăn đi..

- vâng ạ..

- đứa trẻ tên bo trại đi đến chỗ có 1 người đàn ông và 1 thằng bé hơn bo 1 tuổi tên king.,.

- bố..a.ra ăn trưa kìa...

- hắn chạy lại chỗ BO bế lên : bố biết rồi và dắt tay KING đi đến chỗ nó...

- ư...nhiều món ngon quá.,..nhỉ e yêu...

- ừ bố con ăn đi...

- mấy đứa nhóc thì đâm đầu vào ăn ngon lành,..còn hắn thì nhìn nó đầy quyến rũ..

- a sao vậy?

- 2 đứa trẻ ngẩng mặt lên nhìn bố chúng: bố sao à?

- À..bố ko sao: hắn nhìn lên trời cao..: các con xem kìa đại bàng..

2 đứa con nhìn theo tay hắn chỉ..chỉ chờ có thể hắn hôn nó đắm đuối...khi 2 đứa quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng đó 2 đứa quay mặt đi nhìn nhau cười hóm hỉnh: bố chụt mẹ kìa..hí hí..

The end

Bạn đang đọc Osin Đặc Biệt của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.