Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Bảo Tuệ hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, cô cất giọng:

-Tôi không làm những việc bỉ ổi thế này! –

Đúng vậy, cô chẳng làm gì sai cả, việc gì phải sợ!

Bảo Tuệ vừa bước đến giữa sân thì khựng lại, bởi trước mặt cô là một chiếc Lamborghini đen bóng đang uy nghi đỗ cạnh khóm hoa hồng. Cô còn xa lạ gì chiếc xe đó nữa, bởi nó ... là của Dương Minh, bảng số xe kia chẳng phải là đặc trưng của tập đoàn Dương Chấn hay sao? Ông ta đến đây làm gì? Cô nhớ dạo gần đây đâu có dịp gì đặc biệt?

Nghĩ thì nghĩ, Bảo Tuệ vẫn cố gắng sải bước nhanh hơn, dù gì Dương Minh đến tận đây tìm cô thì hẳn là chuyện không đơn giản!

Khải Lâm và Quản gia Trần đang đứng ở cửa chính, gương mặt hai người lộ rõ vẻ lo lắng, nhìn thấy cô dường như có chút thở phào nhẹ nhõm. Khải Lâm tiến đến bên cô, thì thào:

-Ông ấy đang đợi bên trong!

Bảo Tuệ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi thẳng người bước vào phòng khách, nơi có Dương Minh đang ngồi trầm tư nhìn chăm chăm vào mấy tờ báo trên tay. Ông ta vẫn như vậy, nhìn vẫn uy nghiêm đến bức người, và từ con người ông vẫn tỏa ra sự xa cách cùng lạnh lùng khó tả.

Bảo Tuệ bước đến, ngồi đối diện với Dương Minh, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì ông ta đã lạnh lùng nói:

-Hừ, cô nói sao về việc này? – Một xấp báo dày bị quăng mạnh xuống mặt bàn phòng khách biệt thự Mộc Thanh. Dương Minh ngồi đối diện với Bảo Tuệ, sắc mặt ông trầm xuống tựa như là muốn giết người, từ người ông tỏa ra sự tức giận đến đáng sợ.

Bảo Tuệ cố gắng kềm chế bản thân không run rẩy, đưa tay giở mấy tờ báo trên bàn. Thế nhưng đập vào mắt cô chính là những cái tít to đùng nằm ngay trang nhất: “Chủ quán “Bốn mùa” là con gái của Dương Minh – chủ tịch tập đoàn Dương Chấn?” khiến bàn tay cô đang cầm mấy tờ báo giữ không vững. Khải Lâm đứng bên cạnh Bảo Tuệ thấy vậy cũng nhíu chặc mày, nhưng anh tuyệt nhiên không nói một lời nào.

Bảo Tuệ tiếp tục đưa tay lật vào trong, những dòng chữ đen được in thẳng tắp không ngừng làm hô hấp của cô trở nên gấp gáp: “Theo một nguồn tin đáng tin cậy gần đây thì phóng viên A tôi được biết rằng chủ quán Bốn mùa – Dương Bảo Tuệ, cô gái trẻ đang nổi như cồn gần đây chính là con gái ruột nhưng không được thừa nhận của chủ tịch tập đoàn Dương Chấn – Dương Minh. Đây quả là một tin tức động trời, liệu ai có thể tin hai con người dường như chẳng liên quan gì đến nhau đó lại là cha con ruột thịt đây? Nhưng đó là sự thật, ...” – Đọc đến đây, Bảo Tuệ nhắm chặc mắt lại, cô không đủ can đảm đọc tiếp bài báo nữa. Khải Lâm thấy vậy liền tiến lên, lật giở các bài báo trên các tờ báo khác, chân mày anh cũng ngày càng nhíu chặc lại, đôi mắt đen thẫm tối sầm.

-Khải Lâm, đề nghị cậu đừng tham gia vào chuyện riêng của tôi. – Dương Minh lạnh lùng ra lệnh, khiến Khải Lâm tuy không muốn làm theo nhưng vẫn bước lùi ra đằng sau, đứng cùng quản gia Trần và những người giúp việc khác trong biệt thự.

-Thế nào, Bảo Tuệ? Tôi cần cô giải thích về chuyện này. – Dương Minh cười nhẹ một tiếng, nhưng mà lại là nụ cười khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Ông mở miệng, giọng nói trầm trầm dường như chẳng mang theo chút cảm xúc nào.

Bảo Tuệ hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, cô cất giọng:

-Tôi không làm những việc bỉ ổi thế này! – Đúng vậy, cô chẳng làm gì sai cả, việc gì phải sợ!

Đáy mắt Dương Minh lóe lên tia sáng kỳ dị, ông cúi đầu nhấp môi ngụm trà, lại cất giọng cười như vọng đến từ địa ngục đó:

-Haha, chuyện cô là con gái của tôi chỉ có người trong nhà mới biết, bây giờ tin tức này bị đưa lên báo, cô nghĩ xem ai có khả năng làm nhất?

-Tôi đã nói là không phải tôi! – Bảo Tuệ gằn giọng, cô ngồi thẳng lưng, mắt đối mắt với người đối diện. – Từ cái ngày mà ông nói với mẹ con tôi _ những lời tàn nhẫn _ đó, trong thâm tâm tôi đã không còn coi ông là người thân. Việc gì tôi lại làm những việc đáng khinh bỉ thế này?

Trông phút chốc, người Dương Minh cứng nhắc, ông nhìn xoáy sâu vào đôi mắt tím kia. Bảo Tuệ cũng không sợ sệt nhìn lại ông. Màn đấu mắt cứ như thế xảy ra, Dương Minh cố tìm trong đôi mắt quá đỗi quen thuộc kia tia sợ sệt hay là một chút giả dối nào đó để ông có thế nắm bắt lấy, để kết tội cô. Nhưng mà tuyệt nhiên ông chẳng thể tìm thấy đươc chút gì cả, đôi mắt đang nhìn ông chỉ có một sự kiên định cùng quyết tâm muốn đối đầu thật mạnh mẽ, khiến người bao năm lăn lộn trên thương trường như ông không khỏi để lộ ra tia ngạc nhiên cùng kinh sợ, dù chỉ là nhỏ thôi!

-Hừ, thế thì cô nói xem ai có thể làm ra chuyện này, _ ngoài cô _ ? – Dương Minh đứng lên, bước đến cửa sổ phòng khách, quay lưng lại với Bảo Tuệ.

Phải, ông đang sợ đấy! Ông sợ nếu ngồi đối diện với đứa con gái kia nữa, ông sẽ để lộ những thứ tâm tình mà ông chưa bao giờ có. Đến khi đó thì mặt mũi của ông còn đâu nữa.

Bảo Tuệ uống ngụm trà, đưa mắt nhìn về Khải Lâm và quản gia Trần đứng ở sau lưng để trấn an họ. Cô khe khẽ nhíu mày như suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng, đôi mắt lại lóe sáng lên giống như những khi mà nó phát hiện ra điều gì đó thú vị, cô nhàn nhạt cất giọng:

-Tôi cứ tưởng ông thông minh lắm cơ chứ!? “Cha thân yêu” của tôi!

-Ý cô là gì? – Dương Minh quay lại, chau mày nhìn Bảo Tuệ đang tựa người vào ghế hết sức nhàn nhã.

Bảo Tuệ đặt tách trà xuống bàn, cười nhã nhặn:

-Nghĩ xem nào, những người biết tôi là con gái ruột của ông bao gồm: tôi, Khải Lâm, quản gia Trần và 14 người hầu bao gồm 5 nam, 9 nữ đang đứng ở đây; họ đều là những người mà tôi hết mực tin tưởng, vả lại, họ cũng không thể bước ra ngoài trao đổi với bọn báo chí mà qua khỏi mắt tôi, Khải Lâm và quản gia Trần. Vậy thì chỉ còn hai người đáng nghi nhất. “Cha thân yêu”, “con gái” nói đến đây hẳn là cha cũng biết được đó là ai rồi chứ!

-Hừ, - Dương Minh hừ lạnh. – Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao?

-Không không, tất nhiên là ông sẽ không thể tin được tôi rồi! Con gái thật sự của ông là Dương Bảo Kim cơ mà! – Bảo Tuệ xua xua tay, nhưng gương mặt vẫn vui vẻ như Côlômbô tìm ra Châu lục mới. – Chỉ là ... tôi không tin với địa vị và quyền thế của ông hiện nay, không thể làm cho bọn nhà báo nôn ra cái người đã cung cấp thông tin cho họ.

Dương Minh đứng yên nhìn Bảo Tuệ. Do ông đứng ngược với ánh sáng từ cửa sổ truyền đến nên người đang ngồi trên sofa như Bảo Tuệ khó mà thấy được sắc mặt ông lúc này. Chỉ biết rằng, ông cứ đứng yên như thế, không động đậy, và Bảo Tuệ cảm nhận rõ ràng ánh mắt của ông đang dán chặt lên người mình.

Bỗng dưng, ...

-Giỏi lắm cái đồ hồ ly tinh! – Một giọng nữ cao vút, chua loét quá đỗi quen thuộc truyền đến từ cửa trước của biệt thự. Sau đó, hai-người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó bước vào, đồng thời khiến cho mọi người ở đó một phen kinh ngạc: Hai người họ toàn thân lấm lem, son phấn trên mặt dường như bị mồ hôi làm trôi đi một nửa, chỉ còn lại gương mặt méo mó đến xấu xí. Không sai, người đang được nhắc đến là Dương Bảo Kim và Dương phu nhân.

Dương Minh thấy như thế thì liền sải dài bước chân đến chỗ hai người bọn họ, ông nhíu nhíu mày, giọng nói khi nãy còn lạnh băng giờ trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều, khiến Bảo tuệ ngồi đằng sau không khỏi cảm thấy chua xót:

-Em và con bị làm sao thế?

-Anh, - Dương phu nhân lập tức nhào vào lòng Dương Minh, nước mắt không biết từ đâu chảy xuống hai bên má đầy phấn của bà, kéo theo những vệt trắng trắng do phấn đọng lại. – Anh xem con hồ ly đó nó sai người gây tai nạn cho Bảo Kim và em kìa … hức … em vẫn còn sợ quá …

-Gây tai nạn? – Dương Minh cao giọng hỏi, ông lập tức đánh mắt nhìn Bảo Tuệ trên ghế sofa, gương mặt cô hết sức ngạc nhiên.

Bảo Kim lúc này cũng rất “phối hợp” với mẹ mình, lao đến … dính chặt vào người Khải Lâm. Chị ta khóc nức nở, trông bộ dáng hết sức tội nghiệp, chỉ có điều, những người đang chứng kiến ngoại trừ Dương Minh và Dương phu nhân thì còn lại ai cũng không thể thích được vẻ mặt khóc chết khóc sống của chị ta, nhất là Khải Lâm – người đang bị chị ta dính cứng ngắc, không đẩy ra được.

-Anh Khải Lâm, anh xem cô chủ của anh kìa, con nhỏ đó … hức … nó … nó sai người đâm xe vào xe của mẹ và em. Cũng may là em và mẹ nhảy thoát được, nếu không … nếu không … hức hức ... – Dương Bảo Kim thê lương khóc, vừa khóc lại vừa mếu máo nói, khiến nếp nhăn giữa chân mày Dương Minh ngày càng sâu hơn, Bảo Tuệ cũng mỗi lúc một trắng bệch cả mặt.

-Đúng rồi đó, anh phải hỏi nó cho ra minh bạch, nó … chính nó đã sai người gây tai nạn cho mẹ con em, nó ghét em và Tiểu Kim mà … hức … – Bên này, Dương phu nhân cũng bám chặc lấy áo Dương Minh khóc ngày một lớn hơn.

Dương Minh lúc này vỗ vỗ vai bà, sắc mặt ngày càng trầm xuống đến đáng sợ, cộng thêm tiếng khóc của hai mẹ con nhà họ Dương khiến cảnh càng them hỗn loạn hơn. Khải Lâm vẫn đang nhăn nhó với Bảo Kim, quản gia Trần và Bảo Tuệ thì chỉ còn biết nhìn chằm chằm xuống mặt đất nghĩ ngợi.

Tất nhiên, chuyện này không phải do họ gây ra. Nhưng mà Dương phu nhân với Dương Bảo Kim bị xây xát như thế, còn khóc lóc inh ỏi thì hẳn chuyện này là thật, bởi nếu có tìm cách * hại Bảo Tuệ thì họ cũng đâu rảnh đến nỗi tự làm bản thân bị thương cơ chứ?

Vậy rốt cục, mọi chuyện là sao đây?

Bạn đang đọc Only You của Yul Cherry
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.