Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 5025 chữ

Chương 9

Giữa trưa thứ bảy.

Cao Mẫn toàn thân ăn vận như một quý bà bước vào cửa chính, Trình quản gia thay bà xách hành lý phía sau. Bước vào nhà, nhìn thấy con trai ngồi trong phòng khách, bà mất hứng chất vấn: “Trạch Luân, con rõ ràng có ở nhà, vì sao không ra sân bay?”Cũng không ngẫm lại mẹ con bọn họ đã bao lâu không gặp mặt, bà hiếm khi quay về Đài Loan, thằng bé lại cư nhiên không đến sân bay đón?

Thấy con trai không hề có bất kỳ phản ứng gì, vẫn tê liệt ngồi trên sofa như trước. Bà tức giận đi về phía anh, nhưng vừa đứng trước mặt con trai, sau khi nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của anh, nhất thời khiếp đảm.

“Trạch Luân, con làm sao vậy, sao lại thành ra bộ dạng này?” Bà thật sự bị vẻ ngoài của con trai khiến cho kinh hãi đến nhảy dựng, tuy rằng vẫn là gương mặt rất tuấn tú như cũ, nhưng lại toát ra vẻ trầm lặng, mà đôi mắt từ trước đến nay vẫn sáng ngời có thần cũng trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, đứa con trai thần thái rạng rỡ trước kia đã không còn thấy đâu nữa, hiện giờ, con trai xem ra rất sa sút tinh thần.

Khương Trạch Luân lười biếng đứng lên từ trên sofa. “Mẹ, mẹ đã trở về.”

“Mẹ hỏi con làm sao vậy?”

“Con rất khỏe, không có việc gì.”

Thế này mà còn bảo là không có việc gì? Quả thực giống một cái xác không hồn.

“Mẹ, con đi ra ngoài một chút.” Anh lê từng bước nặng nề, chậm chạp ra khỏi cửa chính đi về hướng garage, Cao Mẫn theo sát phía sau con trai.

“Trạch Luân, mẹ vừa mới trở về, con muốn đi đâu?” Bà cảm thấy rất không ổn.

Nhưng anh không hề để ý đến mẹ mình, điềm nhiên mở cửa ngồi vào trong chiếc xe thể thao của anh, sau khi khởi động liền lao vút về phía trước, kết quả lại va mạnh vào cây đại thụ phía trước garage, phát ra một tiếng nổ “rầm”, mẹ anh cùng Trình quản gia sợ hãi ở bên cạnh, ngay cả A Khanh đang chuẩn bị cơm trưa trong nhà bếp đều khẩn trương chạy đến.

“Á! Trạch Luân!”

“Thiếu gia!”

Cao Mẫn cùng Trình quản gia hai người hoảng sợ khẩn trương lao đến.

“Trạch Luân, con có sao không?” Bà khẩn trương hỏi con trai, trên mặt tràn ngập lo lắng.

“Thiếu gia, có cần đưa cậu đến bệnh viện hay không?”

“Mọi người không cần khẩn trương như vậy, tôi không sao.” Anh mở cửa xe bước xuống. “Nhưng tôi hơi mệt, tôi lên lầu nghỉ trước.”

“Trạch Luân, Trạch Luân!”

Nhưng bất luận bà gọi lớn tiếng đến mấy, anh vẫn không hề quay đầu đáp lại người mẹ là bà này.

Cao Mẫn thấy thế, liền hỏi Trình quản gia bên cạnh. “Trình quản gia, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Ông nghẹn ngào một lúc. “Từ sau khi thiếu phu nhân dọn ra ngoài, lại khăng khăng muốn ly hôn với thiếu gia, thiếu gia cậu ấy liền biến thành bộ dạng này. Mấy hôm trước cậu ấy vẫn còn đi làm, nhưng mấy ngày nay cậu ấy mỗi ngày đều giống như hiện tại, gọi đến, cậu ấy cũng không có phản ứng, ngay cả công ty cũng không đến nữa.”

“Cái gì?!” Cao Mẫn không thể tin được. “Chẳng qua là vợ muốn ly hôn, thằng bé có nhất thiết phải làm chính mình ra nông nỗi này không?” Người không giống người, quỷ không giống quỷ.

“Đó là bởi vì thiếu gia thật sự quá yêu thiếu phu nhân.”

A Khanh bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng nói thay cho thiếu gia, “Phu nhân, bà cũng không biết, thiếu gia cậu ấy ăn uống cũng không ngon miệng, cho dù tôi nấu món cậu ấy thích nhất, cậu ấy nhiều lắm cũng chỉ ăn một miếng mà thôi, cả người đều gầy sọm đi rất nhiều.”

“Phu nhân, bà trở về thì tốt rồi, bằng không nhìn thấy dáng vẻ này của thiếu gia, chúng tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?” Trình quản gia lau nước mắt.

Nghe xong lời hai người nói, Cao Mẫn nhìn vào trong nhà, vẻ mặt ngưng trọng.

Cuối tuần trước Tiểu Trăn khóc lóc quay về, nói bị con trai bà đuổi về San Francisco, bà có hỏi sơ qua về tình hình một chút, biết Nghiên Nghiên đưa ra yêu cầu ly hôn, lại còn dọn ra ngoài, khiến cho bà cũng khá kinh ngạc.

Kỳ thật bà cũng không phải là chán ghét cô con dâu Nghiên Nghiên này, con bé rất được, tính cách tuy rằng không nhiệt tình, nhưng đối với mẹ chồng cô vẫn kính cẩn lễ phép, chẳng qua là bà vẫn cảm thấy nếu lập gia đình, hẳn là nên phải ngoan ngoãn ở nhà. Chồng về đến nhà thì phải phục vụ chu đáo mới đúng, chí ít là khi bà lập gia đình, ba của bà đã dạy bà như vậy.

Bà đương nhiên biết thời đại bây giờ đã khác, nhưng cho dù Nghiên Nghiên muốn làm việc, cũng không thể lần nào cũng về nhà trễ hơn chồng, sau đó chuyện quán xuyến nhà cửa trong gia đình đều bỏ mặc không chăm lo, như vậy là không đúng, cô con dâu mà bà muốn không phải là như vậy.

Cho nên sau này khi biết Nghiên Nghiên không thể vứt bỏ công việc, mà con trai lại không ngừng nói đỡ cho vợ, bà tức giận, liền chạy sang Mỹ ở lại nhà con gái, vừa ở thì cũng đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó nếu con trai đến Mỹ công tác, đều sẽ nhân tiện ghé thăm bà.

“Trình quản gia, tôi hỏi ông, Tiểu Trăn nói trong khoảng thời gian con bé ở lại nhà của chúng ta, Nghiên Nghiên đối xử với con bé rất tệ, thậm chí còn hờ hững với con bé, là thật sao?”

“Đương nhiên không phải là sự thật!”

“Phu nhân, điểm này tôi cũng có thể làm chứng, thiếu phu nhân không hề đối xử tệ với Tống tiểu thư.” A Khanh cũng thay thiếu phu nhân phản bác những lời chỉ trích không có thật.

“Vậy vì sao Tiểu Trăn lại nói con bé chẳng qua chỉ đánh vỡ một cái ly, Nghiên Nghiên liền tức giận mắng con bé?”

“Phu nhân, kỳ thật đó là bởi vì Tống tiểu thư, cô ấy…….”

Trình quản gia đem những chuyện Tống Thải Trăn làm ra lúc ở Khương gia, nói cho phu nhân nghe hết đầu đuôi ngọn ngành. Ông không thêm mắm dặm muối, chỉ có sao nói vậy, tuy rằng ông biết Tống tiểu thư là do phu nhân cố ý an bài đến Đài Loan, nhưng rất nhiều chuyện ông hy vọng phu nhân có thể biết rõ ràng, đồng thời cũng hiểu rõ cô ta cũng không hợp với thiếu gia.

“Phu nhân, tuy rằng bà cố ý an bài Tống tiểu thư đến Đài Loan, nhưng thiếu gia chỉ xem cô ấy như em gái, thiếu gia chỉ yêu thiếu phu nhân mà thôi.” Cho dù những lời ông nói lần này có thể khiến cho phu nhân buồn lòng, nhưng ông vẫn trung thành nói ra những suy nghĩ của chính mình.

“Ông nói tôi cố ý an bài Tiểu Trăn đến Đài Loan?” Cao Mẫn sửng sốt.

Không phải sao? “Tống tiểu thư nói với tôi và thiếu gia như vậy.”

“Tiểu Trăn, con bé ——” bà ngừng nói. “Tôi lên xem tình hình Trạch Luân trước, Nghiên Nghiên, con bé thật sự muốn ly hôn sao?”

“Đúng vậy, hai ngày trước, thiếu gia trở về còn khổ sở nói, cậu ấy đi năn nỉ thiếu phu nhân cùng cậu ấy cùng nhau về nhà, nhưng bị cự tuyệt, cũng bởi vậy thiếu gia càng trở nên không có chút tinh thần nào, cũng không đi làm nữa. “

Bà nhìn quản gia. “Tôi biết rồi, tôi lên nói chuyện với thằng bé cho đến nơi đến chốn trước đã.”


Cao Mẫn bước vào phòng ngủ của con trai, ai ngờ cả căn phòng đều sặc sụa mùi rượu.

Nhìn thấy anh cả người uể oải nằm trên giường, bà có chút tức giận. “Trạch Luân, con ngồi dậy, mẹ có chuyện nói với con.”

“Con mệt chết đi được, hiện giờ không muốn nói chuyện.”

“Con mau ngồi dậy!” Bà lớn tiếng quát.

Khương Trạch Luân nằm trên giường ngay cả động đậy cũng chẳng buồn nghĩ tới. “Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi!”

“Con mau ngồi dậy ẹ, đừng có bày ra bộ dạng sống dở chết dở đó!” Bà tức giận bước đến mạnh mẽ kéo anh ngồi dậy từ trên giường, bởi vì bà đã chịu đựng đủ bộ dạng mất hồn này của con trai rồi.

Bị mẹ mình lôi kéo liên tục, anh buộc lòng phải chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, ngồi trên giường, hai chân đặt trên mặt đất. “Mẹ, vì sao không để cho con nằm thoải mái một chút? Mẹ rốt cuộc muốn nói gì với con? Mẹ rốt cuộc có biết hiện tại trong lòng con rất khổ sở hay không?”

“Bởi vì Nghiên Nghiên ly hôn với con?”

“Đúng vậy, Tiểu Trăn quay về San Francisco hẳn là đã nói với mẹ, không phải sao?” Anh hơi cúi mặt xuống, đột nhiên bật khóc. “Con có thể thật sự sẽ mất đi cô ấy.”

Con trai đột nhiên thút thít, khiến cho Cao Mẫn lại càng hoảng sợ. “Con ——”

“Mẹ, Tiểu Trăn nói là mẹ an bài cho cô ấy trở về phá hoại hôn nhân của con, đó rốt cuộc là vì cái gì? Mẹ rõ ràng biết con rất yêu Nghiên Nghiên, vì sao phải làm như vậy, vì sao phải khiến cho con trai mẹ thống khổ như vậy chứ?”Anh tiếp tục khóc, trong lòng khó chịu cực kỳ.

“Mẹ không có bảo Tiểu Trăn phá hoại hôn nhân của con.” Lời lên án này có hơi quá nặng lời.

Bà thừa nhận là bà bảo Tiểu Trăn quay về Đài Loan, bà thích con bé Tiểu Trăn này, người ngọt miệng cũng ngọt, bà vẫn thường nghĩ, nếu con bé là con dâu Khương gia, vậy không biết chừng sẽ tốt biết bao nhiêu? Đặc biệt lúc con trai vất vả đi làm về, nhìn thấy một người vợ ôn nhu săn sóc như vậy, không phải so với nữ cường nhân tận đến lúc tối muộn mới về đến nhà của thằng bé, sự mệt nhọc hẳn là có thể mau chóng tiêu trừ hơn, cứ như vậy, hẳn là có thể sớm cho bà ôm cháu nội hơn.

Tiểu Trăn cũng luôn nói con bé rất thích Trạch Luân, bởi vậy bà an bài cho Tiểu Trăn quay về Đài Loan, cũng đơn thuần là muốn, nếu có một ngày nào đó con trai yêu thích con bé, vậy cũng là một chuyện không tồi, tuy rằng có chút có lỗi với Nghiên Nghiên.

Nhưng bà chẳng qua chỉ muốn Tiểu Trăn ở bên cạnh Trạch Luân nhiều một chút, để con trai tự nhiên mà yêu thích con bé, cũng không có bảo con bé cố ý làm ra những chuyện này.

“Nhưng Tiểu Trăn nói là mẹ an bài cho cô ấy đến phá hoại ——”

“Mẹ không hề muốn con bé làm như vậy!”

“Quên đi, có phải là mẹ an bài hay không, cũng không quan trọng nữa.” Khương Trạch Luân khóc nức nở nghẹn ngào mà gào lên, “Từ mười ba tuổi con đã bắt đầu yêu Nghiên Nghiên, con thật sự không thể mất đi cô ấy, con thật sự không thể không có cô ấy! Mẹ, mẹ có biết hiện giờ con rất thống khổ, rất thống khổ hay không!”

Nhìn thấy đứa con trai luôn luôn tràn đầy tự tin, giờ phút này lại bất lực gào khóc, khiến bà vừa chấn động lại vừa khổ sở.

“Mẹ, con thật sự rất yêu Nghiên Nghiên, thậm chí còn hơn cả mạng sống của chính mình.” Anh chân tình bộc bạch gào lên, “Mỗi buổi tối chỉ cần nhìn thấy cô ấy ngủ bên cạnh, con liền cảm thấy vừa lỏng thỏa ý, toàn bộ vất vả và mệt nhọc trong công việc liền tan biến, nhưng hiện tại…….Cô ấy đã muốn rời xa con!”

“Nếu con bé rời đi khiến cho con thống khổ như vậy, vậy con hãy đi mang con bé về.”

“Con không có cách nào cả, bởi vì cô ấy hoàn toàn tránh mặt con, nhưng lại mời luật sư ra tòa cùng với con. Mẹ, Nghiên Nghiên cô ấy thật sự muốn rời bỏ con, ly hôn với con, con nên làm cái gì bây giờ? Con thật sự rất sợ sẽ mất đi cô ấy.” Anh bật khóc nức nở thành tiếng.

Nhìn thấy con trai đau khổ như vậy, lòng của bà cũng không chịu nổi, Tiểu Trăn có nói qua chuyện Nghiên Nghiên tìm luật sư, con dâu làm việc gì cũng luôn luôn nghiêm túc, nếu con bé đã tìm luật sư, cũng chứng tỏ thật sự muốn rời bỏ con trai.

“Trạch Luân, con thật sự yêu Nghiên Nghiên như vậy, còn hơn cả người mẹ này?”

Khương Trạch Luân ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên. “Mẹ, chuyện này không thể so sánh, từ lúc con chào đời, đã liền yêu thương mẹ, khi trưởng thành lại yêu vợ con, việc này cũng giống như giữa con và ba, mẹ yêu thương ba trước, sau khi sinh con ra mới yêu con sau, nhưng sau khi dành tình yêu thương cho con, chẳng lẽ mẹ sẽ không yêu ba nữa sao?”

“Đúng vậy, mẹ yêu cả con và ba con.” Cao Mẫn hốc mắt ửng hồng. “Mẹ nghĩ, Nghiên Nghiên con bé không gặp con, nhưng hẳn là sẽ gặp người mẹ chồng này chứ?”

“Mẹ, mẹ muốn đi tìm Nghiên Nghiên, có phải là muốn bức chúng con nhanh ly hôn một chút hay không?”

“Sao con lại nghĩ như vậy?” Bà là một người mẹ chồng tồi tệ như vậy sao?

“Tiểu Trăn nói.”

“Tiểu Trăn?!” Con bé kia điên rồi hay sao?

“Tiểu Trăn nói mẹ không sớm thì muộn cũng sẽ trở về bức con và Nghiên Nghiên ly hôn, Nghiên đã biết, vì không muốn làm tổn hại đến tình cảm mẹ con chúng ta, nên cô ấy mới kiên quyết muốn ly hôn, bởi vì cô ấy không muốn khiến cho con phải đứng trước sự lựa chọn đau khổ.”

Dường như Tiểu Trăn đã nói rất nhiều những lời dối gạt không hề có thật ở trước mặt bọn trẻ, cho dù hiện tại bà giải thích điều gì, chỉ sợ con trai cũng sẽ không tin tưởng, bằng không vừa nãy thằng bé sẽ không nói những lời vì sao bà muốn khiến cho nó thống khổ như vậy.

“Mẹ đi tìm Nghiên Nghiên, mang con bé về, đích thân mình giao cho con.”


Mẹ chồng tới chơi, khiến cho Phòng Nghiên Nghiên thật sự rất kinh ngạc.

“Mẹ, mời dùng trà.” Cô bưng tách trà trao ẹ chồng. “Mẹ, thực xin lỗi, hôm nay mẹ trở về. Con lại không ra sân bay đón.”

“Không việc gì.” Cao Mẫn đón lấy tách trà, hớp một ngụm.

Cho dù được thông báo cho biết từ chỗ Tiểu Trăn, bà muốn quay về bức cô và Trạch Luân ly hôn, nhưng thái độ của Nghiên Nghiên đối với bà mẹ chồng “có mưu đồ” này vẫn cung kính như trước kia, nhưng thật ra cá tính của Tiểu Trăn, khiến cho bà cảm thấy rất cảm khái, cảm khái bản thân mình chưa từng nhận ra người nào thích hợp với con trai mình hơn.

Từ lúc bà về đến nhà, Trình quản gia cùng A Khanh đều nói tốt thay thiếu phu nhân, trái lại sau khi Tiểu Trăn quay về Mỹ, lại nói rằng “Trình quản gia chẳng qua là kẻ ăn người ở, cư nhiên lại dám giáo huấn cháu” nói đến như vậy, thật sự khiến cho bà kinh ngạc.

Khoảng thời gian Trình quản gia ở Khương gia so với phu nhân là bà còn lâu hơn, bà chưa từng đối đãi với ông như kẻ dưới, đã sớm xem lão quản gia này như một thành viên trong gia đình, bà cũng biết Trình quản gia vô cùng hiểu biết, có chừng có mực, vì vậy mà không có khả năng lại vô duyên vô cớ đi mắng chửi người khác, mà sau khi sự việc xảy ra cũng chứng minh, Tiểu Trăn nói dối bà.

“Nghiên Nghiên, về chuyện Tiểu Trăn, mẹ rất xin lỗi.” Mặc dù không phải bà bảo Tiểu Trăn làm ra những chuyện này, cũng không hề nói muốn bức con trai ly hôn, khiến cho vợ của con trai ra ở riêng, nhưng bà vẫn có trách nhiệm.

Phòng Nghiên Nghiên có chút kinh ngạc với lời xin lỗi của mẹ chồng.

“Nghiên Nghiên, mẹ hy vọng con hiểu, mẹ cũng không phải là chán ghét con.” Bà nói ra những lời tỏ bày chân thành, “Giống như rất nhiều những bậc làm cha làm mẹ, vì muốn tốt cho con cái, luôn sẽ vì chúng an bài một số chuyện mình tự cho là tốt nhất hoặc có thể giúp đỡ, nhưng khởi điểm của mọi thứ đều cũng là vì con cái.”

Chính bởi vì bà đơn phương cảm thấy Nghiên Nghiên không nên đi làm, nên ở nhà giúp chồng dạy con, lại đã quên mất con trai đã khôn lớn, sự sắp đặt như vậy đối với con trai mà nói, có lẽ cũng không phải là điều thằng bé muốn.

“Con hiểu.” Phòng Nghiên Nghiên đương nhiên hiểu mẹ chồng cũng không phải là chán ghét cô.

“Con biết không? Lúc nãy, ở nhà, cả nhà bởi vì con, ở trước mặt mẹ bày ra một màn kịch.” Cũng bởi vì màn kịch kia, khiến cho bà không thể không thay đổi quan niệm trước đây của mình, sau đó đến đây tìm cô.

“Diễn kịch?!”

“Đúng vậy, từ A Khanh, Trình quản gia, đến Trạch Luân đều thế, bọn họ vì con diễn kịch, mục đích là muốn để ẹ biết, bọn họ rất thích thiếu phu nhân con, mà Trạch Luân cũng không thể không có con.”

Bà đem những chuyện vừa mới phát sinh trong nhà, bao gồm cả chuyện con trai thất thần đâm xe, cùng với việc Trình quản gia cùng A Khanh nói anh tinh thần bất ổn đã rất lâu, người gầy sọm đi, đến việc tiếp sau đó con trai khóc nức nở nghẹn ngào trong phòng, nói anh yêu vợ yêu biết bao nhiêu, miêu tả từng việc một cho con dâu biết.

Cao Mẫn đương nhiên biết rõ bọn họ đang diễn kịch. Đặc biệt là chuyện con trai thất hồn lạc phách đâm xe, cùng với khóc nức nở nghẹn ngào lúc cuối, thật sự là diễn xuất đến mức quá khoa trương! Nhưng bất quá cũng khiến cho bà hiểu được, nếu thằng bé thật sự mất đi Nghiên Nghiên, có lẽ thật sự sẽ biến thành như vậy, mà bà cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Nghe thấy mọi người vì mình đóng kịch, Phòng Nghiên nghiên thật sự rất cảm động.

“Kỳ thật ngay từ đầu mẹ cũng không biết mọi người đang đóng kịch, nhưng đứa con trai ngốc nghếch của mẹ kia thật sự là diễn xuất đến mức quá khoa trương, lại còn đâm xe rồi khóc thảm thương như vậy, dù là ai nhìn thấy cũng không thể tin được, nhưng cũng nhìn ra được, Trạch Luân thằng bé thật sự không muốn mất con.” Tuy rằng con trai khóc lóc có chút khoa trương, nhưng toát ra chân tình, khiến cho bà hiểu ra anh thật sự thích Nghiên Nghiên.

Con trai đã khôn lớn, bà nên tin tưởng vào sự chọn lựa của con trai.

“Kỳ thật mẹ ở Mỹ không về, cũng không phải như lời Tiểu Trăn nói là đang giận con, mà là vì mẹ thật sự thích cuộc sống ở San Francisco, bởi vậy mới không quay về Đài Loan, lần này trở về nhà, mẹ cũng chỉ ở lại một thời gian ngắn mà thôi, sau đó liền sẽ lại quay về San Francisco, nhưng mẹ hoan nghênh Trạch Luân dẫn con cùng đến Mỹ thăm mẹ.” Cao Mẫn ôn hòa cười với con dâu.

Phòng Nghiên Nghiên thực ngạc nhiên mừng rỡ, đặc biệt nhìn thấy mẹ chồng cười tự nhiên ôn hòa đến như vậy. Cô thật sự rất cao hứng vì có thể nhận được sự lượng thứ của mẹ chồng, biết mẹ chồng nói muốn cô đến Mỹ thăm là thật tâm, cũng khiến cho cô rất vui vẻ.

“Mẹ, cám ơn mẹ.” Cô xúc động đến muốn khóc.

“Vậy chúng ta cùng nhau về nhà đi!”

“Vâng.”


Sau khi Phòng Nghiên Nghiên cùng Cao Mẫn trở lại Khương gia, vừa nhìn thấy chiếc xe bị ông xã đụng móp méo, cô mở to hai mắt nhìn. Nói vậy lực va đập nhất định rất mạnh, thật không dám tin Trạch Luân lại sẽ làm chuyện nguy hiểm như vậy, sau này cô tuyệt đối không cho phép anh làm như vậy nữa.

Trình quản gia nhìn thấy hai người trở về, lập tức tới cửa nghênh đón, “Tôi nghĩ thiếu gia trên lầu nếu biết thiếu phu nhân đã trở lại, nhất định sẽ lập tức hồi hồn trở lại.”

Hồi hồn?! Phòng Nghiên Nghiên cảm thấy Trình quản gia diễn rất nhập vai, đến tận bây giờ vẫn còn đang diễn, nhưng cô không hề vạch trần.

“Đi, mẹ đưa con lên lầu, đích thân đem con giao cho Trạch Luân.”

Cô cùng mẹ chồng bước lên lầu, đi vào phòng ngủ, phát hiện ông xã của cô quả nhiên đang nằm trên giường.

“Trạch Luân, con mau ngồi dậy, mẹ mang vợ con về rồi đây.”

“Thật vậy sao?” Anh mở mắt, nhìn thấy bà xã, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, nhảy xuống từ trên giường. “Bà xã, thật sự là em, em thật sự đã trở lại, em .. quay về …rồi!”

Tuy rằng ông xã diễn như thật, nhưng cô lại rất muốn cười, hiện tại là đang diễn “Liên Gia Gia đã trở lại” sao? Cô rốt cuộc cũng hiểu được mẹ chồng vì sao lại lập tức biết anh đang đóng kịch, quả nhiên thật sự rất khoa trương.

“Không nghĩ tới em thật sự trở lại bên cạnh anh, anh không phải đang nằm mơ chứ? Bà xã, em mau nói cho anh biết, anh không phải đang nằm mơ!” Anh xúc động hỏi.

Hỏng bét, cô sắp bật cười!

Phòng Nghiên Nghiên ngắm mẹ chồng, phát hiện khóe môi bà khẽ run.

“Được rồi, Trạch Luân, mẹ đem vợ con giao cho con, các con từ từ nói chuyện.”

“Mẹ, cám ơn mẹ, con yêu mẹ.”

Sau khi mẹ anh rời đi, Khương Trạch Luân lập tức ôm lấy bà xã, vẻ mặt đã hồi phục lại phong thái tự tin trước đây. “Bà xã, có cảm thấy ông xã của em rất lợi hại hay không, mẹ thật sự đã đến đưa em về nhà, đúng hay không?”

“Đây là có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, anh đâm xe, có nặng lắm không?” Tuy rằng vừa nãy mẹ chồng nói không có việc gì, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy tình trạng bi thảm của chiếc xe.

“Anh không sao.” Khương Trạch Luân xoay một vòng tại chỗ, để cho cô yên tâm. “Kỳ thật anh chỉ diễn một đoạn kịch ngắn ẹ xem, để mẹ đi đón em về.”

Anh mang chuyện anh cùng Trình quản gia, A Khanh kết hợp lại đóng kịch nói với bà xã.

Về phần vì sao phải dựng nên màn kịch này? Bởi vì dùng lời nói quá chậm lại quá phiền toái, vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề. Khiến ẹ đến đưa bà xã lưu lạc ở bên ngoài nhiều ngày của anh về, bởi vậy anh quyết định trực tiếp dựng nên một màn kịch.

Khi anh đem kế hoạch này nói với Trình quản gia, không ngờ lại được ông ủng hộ, ngay cả A Khanh cũng nói muốn góp một vai, bởi vậy ba người bọn họ liền trải qua quá trình tập luyện sơ lược.

Xem ra kỹ xảo diễn xuất của bọn họ cũng không tồi, bởi vì kết quả là điều bọn họ muốn.

“Đóng kịch thì đóng kịch, sao còn phải đâm xe?” Thật sự rất nguy hiểm.

Nhận ra bà xã rất lo lắng, anh hôn lên đôi má cô. “Em yên tâm, nếu là đóng kịch, anh sẽ không làm cho bản thân mình bị thương.”

“Sau này không được làm những loại chuyện này nữa, không được lừa gạt mẹ nữa.” Tuy rằng mọi thứ đều như anh dự đoán, cuối cùng mẹ đích thân đưa cô về nhà, nhưng lừa gạt người lớn như vậy thật sự không tốt.

Kỹ xảo diễn xuất vụng về của ông xã, cô vừa nhìn thấy liền cảm thấy rất giả tạo, nhưng mẹ lại xem cho đến hết cảnh, chẳng những không có lật tẩy lời nói dối của con trai, cuối cùng còn đến đưa cô về nhà, cô đoán mẹ nhất định là rất yêu thương Trạch Luân, bởi vậy cô hy vọng ông xã sau này đừng lại có bất kỳ chuyện gì lừa gạt bà nữa.

“Đương nhiên không có lần tới, bởi vì bà xã em đã trở lại!” Khương Trạch Luân ôm lấy cô, vẫn không quên ca ngợi kỹ xảo diễn xuất của chính mình một chút.“Anh nghĩ mẹ có lẽ cũng bị màn khóc lóc lúc sau cùng của anh làm cho cảm động, mới có thể đến đưa em về, anh hẳn là nên ghi lại cảnh đó.”

Căn bản không cần ghi hình lại, câu nói “Em đã trở lại” vừa nãy của anh khiến cho cô suýt bật cười, nếu xem những đoạn diễn xuất khác, cô có lẽ sẽ vừa xem vừa cười.

Nhưng ông xã lao tâm khổ tứ như vậy, ngay cả Trình quản gia cùng A Khanh cũng cùng tham gia, khiến cho cô thật sự rất cảm động.

“Bà xã, em đừng đứng suốt như vậy, đứng lâu quá sẽ mệt chết đi được, mau lại đây ngồi xuống.” Anh kéo bà xã ngồi lên giường.

Hành động của anh khiến cho Phòng Nghiên Nghiên ngờ vực. Ông xã không phải là đã biết cô có thai rồi chứ?

“Ông xã, anh không phải là biết em…..”

Khương Trạch Luân cười đến rất vui vẻ. “Ừh, anh biết anh sắp làm “papa”, nhưng em yên tâm, anh không nói với mẹ, tránh cho em cảm thấy mẹ là bởi vì đứa bé mới đến đưa em về, còn em nữa, lại cũng không nói cho anh biết, nếu không phải đêm đó anh……”

“Đêm đó?!” Phòng Nghiên Nghiên sửng sốt, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.“Anh biết được từ đêm hôm đó?”

“Đúng.” Anh cười mờ ám. “Ngực của em anh cũng đã mò mẫm suốt mấy năm, quen thuộc đến không thể nào thành thạo hơn nữa, sao lại có thể đột nhiên nẩy nở hơn? Hơn nữa em luôn cẩn thận, cho nên anh đoán hẳn là đã có thai.”

Không nghĩ tới ông xã lại chỉ chạm vào đã biết chuyện cô có thai, điều này khiến cho cô cảm thấy rất mất mặt, chả trách mà đêm đó, về sau, anh lại trở nên rất ôn nhu, thì ra……

Nhưng cô cảm thấy có chút rất có lỗi với papa của con mình, bởi vì anh yêu cô như vậy, mà cô lại từng muốn mang con rời đi.

“Ông xã, xin lỗi, em không phải là không muốn nói với anh, mà là………”

“Không sao, em không nói cũng tốt, bởi vì cảm giác do anh tự phát giác ra lại càng tuyệt vời hơn, em không biết lúc đó anh vui sướng kinh ngạc biết bao nhiêu đâu!” Đêm đó sau khi bà xã ngủ, trước khi rời đi, anh xem thử túi xách của cô, phát hiện bên trong có một phiếu biên nhận của khoa phụ sản, anh liền càng xác định cô đã có thai. “Anh đến sờ thử xem đã lớn hơn chưa?”

“Anh lại còn sờ? Không phải đã biết em có thai rồi sao?” Cô dùng hai tay che ngực.

Khương Trạch Luân nhướng mày cười đến rất vui vẻ, anh sờ vào bụng bà xã. “Bà xã, anh là muốn sờ bụng của em, em nghĩ rằng anh muốn sờ vào đâu, hử?”

Phòng Nghiên Nghiên xấu hổ lúng túng đến nói không nên lời, cô càng lúc càng khẳng định mình đã bị anh lây nhiễm căn bệnh ham muốn.

Quên đi, cô không thể nghĩ đến nữa, một mình cô bị nhiễm là được rồi, không cần ngay cả con trai cũng bị lây.

“Anh yêu em, bà xã.” Anh hôn lên môi vợ.

“Em cũng yêu anh.”

Nụ hôn ôn nhu ngọt ngào, khiến cho trong lòng cả hai đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Bạn đang đọc Ông Xã Thiếu Người Dạy Bảo của Mễ Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.