Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 5530 chữ

Lăng Lỵ đi rồi.

Cô dọn ra khỏi nhà của Doãn Quang Huy, quay trở về nhà cũ nơi cha con cô đã từng sống nương tựa lẫn nhau.

Cha đã trải qua hai lần phẫu thuật não bộ. Giải phẫu thuận lợi, sinh mạng cũng không có gì nguy hiểm. Chỉ là giống như người bị trúng gió, bởi vì máu bị ứ động ở vài phần trong não bộ, tạm thời ông mất đi khả năng nói chuyện lưu loát và đi lại bình thường, cùng với một số năng lực ký ức cần phải trị liệu lâu dài.

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình Lăng Lỵ, cô phải củng cố lại tài chính trong nhà mới có thể trang trải tiền sinh hoạt cũng như tiền thuốc men. Cho nên, khi cha của Lăng Lỵ được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Lăng Ly cũng bắt đầu đi lại làm lại bình thường. Cô an bày cha ở lại viện điều dưỡng được thiết lập thêm của bệnh viện.

“Cha, người xem hôm nay con mang cái gì tới nè? Bánh đường đỏ mà cha thích ăn nhất. Hôm nay con tới muốn cùng cha đi trị liệu đó.”

Lăng Lỵ đi tới viện điều dưỡng, đi vào phòng bệnh của cha, cười với ông toe toét, thuần thục ngồi xuống giường, đỡ cha cô ngồi dậy rồi kê cái gối ở dưới lưng cho ông.

Mấy hôm nay, cô lợi dụng công việc có chút rảnh rỗi để cùng đi trị liệu với cha cô, nói chuyện với ông, cố gắng giúp ông tìm kiếm lại những đọan ký ức đã mất đi.

“Cô… cô là ai?” Ánh mắt của cha Lăng trống rỗng nữa nhìn túi xách trong tay của Lăng Lỵ, nữa nhìn Lăng Ly, đáy mắt mờ đục, động tác của khóe miệng hết sức khó khăn, âm thanh không rõ ràng.

“Con là Lăng Lỵ, con gái của cha.” Gần đây, Lăng Lỵ đã quen với chuyện ông thường xuyên không nhận ra cô. Mỗi câu nói ra đều hết sức nhẫn nại với ông.

“Con gái của tôi… Không phải…” Cha Lăng chăm chú nhìn cô, nhíu nhíu mày, lắc đầu, vô tình để một ít nước miếng theo khóe miệng chảy dọc xuống. Trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Lăng Lỵ nhanh chóng rút tờ giấy lau mặt lau sạch cho cha mình.

“Là con, cha xem.” Lăng Lỵ đưa mặt mình lại gần cha Lăng, thầm nghĩ nếu không phải vì lần phẫu thuật này, cô không biết bắt đầu từ lúc mấy tuổi, cô đã không dám đến gần cha như thế này.

Cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang, cay đắng chua ngọt hỗn loạn, cô cười cười rồi nói: “Là con gái của cha đó! Chỉ là hôm nay có trang điểm, lông mày cũng dày hơn một chút, lông mi cũng dài ra.

Cha xem, con gái của cha có phải là xinh đẹp lắm không?” Cha Lăng đến gần quan sát Lăng Lỵ, trên mặt vẫn còn đầy ngờ vực. Cô gái này so với cô gái tới hôm qua rõ ràng không giống nhau.

Cha Lăng đưa tay phải còn có thể hoạt động bình thường ra, sờ sờ lông mày của Lăng Lỵ, rội lại nhẹ nhàng xoa lên bên má của cô. Qua một hồi, ông mới có dấu hiệu nhìn ra chút đầu mối.

“Một chút…Giống… có chút…” Cha Lăng cố gắng thốt ra được mấy chữ.

“Không sao, cha, người nghĩ không ra cũng không cần gấp. Chúng ta ăn bánh đường đỏ trước, sau đó sẽ đi trị liệu. Hôm nay cha phải cố gắng lên nha.” Lăng Lỵ lấy bánh đường đỏ từ trong túi ra, đặt ở trên tủ, cắt thành từng miếng nhỏ một cách tỉ mỉ. Vừa cắt cô vừa nói: “Cha, trước kia cha đã từng tham gia quân ngũ ở Bành Hồ, cha có còn nhớ không?”

Cha Lăng lại lắc đầu. Bành Hồ? Đó là nơi nào?

“Cha nói bánh đường đỏ ở Bành Hồ ăn rất ngon, rất thích ăn chung với rượu. Hiện giờ cha không thể uống rượu, nhưng vẫn còn may mắn có thể ăn bánh đường đỏ. Trên đường đến đây, con thấy một tiệm có bán, nghĩ rằng cha sẽ rất thích, nên lập tức mở cửa vào mua.”

Cha Lăng không hiểu câu nói nào của Lăng Lỵ cả. Ông không hiểu vì sao cô mua được bánh đường đỏ thì nhìn vui vẻ như vậy?

Ông không nhớ rõ nữa rồi.

Trí nhớ của ông thật là hỗn loạn, nhớ vài chuyện khi còn bé, cũng nhớ vài chuyện khi lớn lên; ông cũng nhớ hình như ông đã từng kết hôn với một người phụ nữ rất xinh đẹp, mà hình như vợ của ông và cô gái trước mặt tự nhận mình là con gái của ông có điểm hơi giống nhau…

Ông nhớ lại từng đoạn ký ức, lẫn lộn… Nhưng không thể nào hợp chúng lại với nhau, cũng như nhìn không rõ lắm.

Bọn họ nói ông bị bệnh. Nhưng mà ông không biết mình bị bệnh gì.

Lăng Lỵ đút từng cái bánh đường đỏ vào miệng của cha. Những cái bánh đường đỏ đã được cô cắt rất nhỏ, ăn rất dễ. Ánh mắt của cô long lanh nhìn phản ứng của cha.

“Ăn ngon không? Ăn nữa không?” Cô mong đợi hỏi han.

“Ngon… Muốn… Còn nhiều…” Sau khi bánh đường đỏ tan trong miệng, cha Lăng dùng sức gật đầu liên tục, chỉ vào bánh đường đỏ còn thừa lại ở trong đĩa, nước miếng trong miệng lại chảy ra. Nụ cười khờ khạo hiện ra trên mặt, thật thà chất phát như một đứa trẻ mới được ăn kẹo.

Không biết tại sao Lăng Lỵ nhìn bộ dạng của cha lúc này, lại có chút nhớ nhung rơi lệ.

Cô không biết cha mình như vậy là tốt hay xấu. Cô có chút lo lắng, nhưng lại cảm thấy may mắn.

Cô hi vọng có một ngày, cha có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng cô hi vọng nhiều hơn là sau khi bình phục, cha có thể như bây giờ vậy, không say rượu cũng không cờ bạc. Nương nhờ cô, nhưng không vơ vét hết sạch trơn của cô. Thỉnh thoảng gối đầu lên vai cô ngủ ngon, giống như bọn họ là cha con tình thâm nhất trên thế gian này.

Cô nghiêng đầu lau nhẹ khóe mắt, ổn định lại tâm tình, rồi mới quay đầu lại, cười nói dịu dàng với cha: “Cha, cha thích ăn thì cứ nói. Từ nay về sau con sẽ mua. Một lần không nên ăn nhiều như vậy… Aaa! Cha đừng ăn lẹ như vậy… không thể nuốt trộng, cũng không cần dùng tay để cầm…”

Giọng nói của Lăng Lỵ tản mát trong phòng bệnh. Ở ngoài phòng bệnh, Doãn Quang Huy tận mắt nhìn thấy hết cảnh cha con cô tiếp xúc với nhau.

Doãn Quang Huy im lặng nhìn Lăng Lỵ và cha của cô, không dám đến gần, cũng không dám lên tiêng quấy rầy.

Đã qua một thời gian, anh chỉ có thể yên lặng nhìn cha Lăng chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt tới phòng bệnh bình thường, rồi từ phòng bệnh bình thường chuyển vào viện điều dưỡng; yên lặng nhìn Lăng Lỵ an bài chuẩn bị tất cả vì cha mình; yên lặng nhìn Lăng Lỵ dọn ra khỏi căn nhà mà hai người đã từng sống chung với nhau.

Anh đã từng nghĩ tới chuyện giữ Lăng Lỵ lại, giúp đỡ cô tiền chi phí phẫu thuật, cũng như chi phí ở viện điều dưỡng. Nhưng anh lại lo lắng bịccô từ chối, cũng như lo lắng gia tăng gánh nặng và rắc rối cho cô vì những thay đổi đang xảy ra giữa cô và cha.

Vì vậy, anh vẫn giữ im lặng. Anh không quấy rầy cô giống như đã từng nói với cô. Anh chỉ là đứng chờ cô ngay tại đây, tuyệt đối không quấy rầy.

Dẫn cha đi làm trị liệu về, cô xử lý hết mọi chuyện cho cha. Lúc Lăng Lỵ đang chuẩn bị ra về bị chị Hà kêu lại ở ngoài hành lang của viện điều dưỡng.

“Cô Lăng, làm phiền một chút thời gian của cô có được không?” Chị Hà mặc đồ công sở, cầm trong tay một cái cặp công văn rất có nữ tính, lúc nào cũng lộ ra bộ dạng thông minh có năng lực. Rõ ràng là chị ấy mới vừa tan sở ở công ty rồi đi thẳng tới đây.

“Thư kí Hà?” Lăng Lỵ chưa từng nghĩ tới sẽ gặp Thư kí Hà ở viện điều dưỡng. Theo bản năng, cô tưởng rằng đã xảy ra vấn đề gì ở chỗ làm, mở miệng hỏi thăm: “Chị có công việc gì cần giao phó hả? Không lẽ em lỡ cuộc gọi của chị à? Không đúng…. Làm sao chị biết được em ở đây?” Câu hỏi sau cùng khiến cô phát hiện có chuyện gì đó không đúng.

“Tôi đi theo tổng giám đốc tới đây. Nếu không thì tôi làm sao biết được cô Lăng và bác trai ở đâu chứ?” Chị Hà cười cười, nói chuyện với Lăng Lỵ như là bề trên yêu quý.

Nghe thấy ba chữ ‘tổng giám đốc’ kia, trên mặt Lăng Lỵ thoáng qua chút không được tự nhiên.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô vãn chưa có cách nào liên hợp Doãn Quang Huy cùng ba chữ ‘tổng giám đốc’ này.

Doãn Quang Huy trong lòng cô là ánh mặt trời, là một nghệ sĩ bóng bay cực kỳ rạng rỡ. Cô thật sự rất khó tưởng tượng, Doãn Quang Huy là tổng giám đốc của một công ty tư bản có tầm cỡ….

Nhưng mà, chị Hà nói chị ấy đi theo sao Doãn Quang Huy…. Cho nên mới vừa rồi Doãn Quang Huy có tới đây sao? Anh tới mà tại sao không gọi cô?

Không được, cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để gặp Doãn Quang Huy… Nếu anh gọi cô, cô nhất định sẽ rất ngượng ngùng, không biết nên làm cái gì cho đúng. Tuy nhiên, cô cũng không hiểu mình ngượng ngùng cái gì. Rất may là Doãn Quang Huy đã lựa chọn không muốn xuất hiện trước mặt của cô.

Chị Hà rất nhạy cảm. Cô phát hiện sắc mặt của Lăng Lỵ lúc sáng lúc tối, không biết là đang lo lắng cái gì, nhưng chị ấy lại chọn không đề cập hỏi tới. Chị chỉ lấy bản tạp chí nào đó từ trong cặp công văn ra, đưa cho Lăng Lỵ.

“Cô Lăng, tôi tới không phải vì công việc. Tôi tới là vì chuyện riêng, muốn ra ngoài nói chuyện riêng với cô một chút. Thuận tiện mang bản tạp chí mà cha Lăng đã mang đến “Lệ Ảnh” tìm Doãn Quang Huy hỏi tội.

Lúc ấy, ai cũng hốt hoảng vội vàng đưa cha Lăng lên xe cứu thương, nên không ai để ý quyển tạp chí này nắm trên mặt đất. Chị đi phía sau nên tiện tay nhặt lên.

“Ồ, được. Cảm ơn Thư kí Hà.”

Lăng Lỵ hơi ngạc nhiên, tiến lên phía trước lễ phép nhận lấy quyển tạp chí. Khoảnh khắc cô nhận quyển tạp chí kia, cô có loại ảo giác giống như là nó đang đốt cháy lòng bàn tay của mình, khiến mặt cô ửng hồng lên, giống như nhắc nhở cô một lần nữa, cô và Doãn Quang Huy là người của hai thế giới khác nhau.

“Cô Lăng, cô đã xem nội dung ở bên trong chưa? Ý của tôi là, xuyên qua các loại đường dây thông tin khác của tờ tạp chí này, đọc qua bài phỏng vấn của tổng giám đốc?” Chị Hà hỏi cô.

“….Không có.” Lăng Lỵ lắc đầu. Mặc dù trong viện điều dưỡng cũng có quyển tạp chí này, nhưng cô chính là không có đủ can đảm để cầm lên đọc.

Cô có cảm giác bên trong quyển tạp chí kia cất giấu những gì cô không biết về Doãn Quang Huy. Chỉ cần cô vừa mở tạp chí ra, một Doãn Quang Huy đã từng cho cô ánh sáng mặt trời, chữa lành cho cô, khiến cô động lòng, sẽ tan biến trong chớp mắt.

Cô rất sợ giấy trắng mực đen ở trên đó sẽ vô tình phá huỷ sự tín ngưỡng nào đó của cô.

“Cô Lăng, cô không đọc nội dung của tạp chí là vì cô không có thời gian, hay là vì cô vẫn còn oán trách tổng giám đốc lừa gạt cô?” Không biết như thế nào, chị Hà đã biết được hôn nhân của Doãn Quang Huy và Lăng Lỵ là giả ngay từ đầu. Dựa vào sự tương tác của chị và Lăng Lỵ trước đây, chị cảm thấy Lăng Lỵ là một người thông minh, cho nên không muốn tốn thời gian vòng vo, đi nhanh vào vấn đề.

“Không phải vậy. Em cũng không phải là không có thời gian đọc. Chỉ là em…. Tóm lại, em không có trách anh ấy.” Suy nghĩ một hồi, Lăng Lỵ đưa ra một lời giải thích chuẩn xác nhất. Cô thật không có ý oán trách Doãn Quang Huy.

“Như vậy, cô không có cách nào tiếp nhận tổng giám đốc và bối cảnh gia đình của cậu ấy sao?” Chị Hà hỏi thẳng, trực tiếp đi vào trọng điểm.

Lăng Lỵ không trả lời. Thật sao? Không còn cách nào tiếp nhận bối cảnh gia đình của Doãn Quang Huy hay sao? Có lẽ là vậy.

Cô tự ti mặc cảm, tự giác không thể trèo cao với Doãn Quang Huy, cho nên không có cách nào đối mặt với hôn nhân của bọn họ, cũng như không có cách nào đối diện với anh…. Lăng Lỵ cắn cắn môi, gục mặt xuống.

Chị Hà nhìn vẻ mặt khó xử lại tự ti của cô, nhẹ nhàng thở dài một cái, lời nói sâu xa.

“Cô Lăng, tôi vốn là thuộc hạ cấp dưới, không nên xen vào chuyện riêng của cấp trên. Nhưng cha của tổng giám đốc là thâm tình cũ của tôi, tôi cũng đã từng chăm sóc rất nhiều cho ngài ấy, không nỡ trơ mắt nhìn ngài ấy cực khổ đào tạo một đứa con bị tinh thần sa sút.”

“Tinh thần sa sút?” Lăng Lỵ ngạc nhiên giương mắt nhìn, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề. Doãn Quang Huy và bốn chữ ‘tinh thần sa sút’ chẳng thế nào có quan hệ với nhau.

“Cô bất ngờ lắm sao? Không chỉ có cô, tôi cũng vậy. Từ trước tới giờ tổng giám đốc là một con người lạc quan vui vẻ. Nhưng gần đây, trong lời nói lại có ý muốn rút lui. Tôi đoán được, nếu người phát ngôn năm nay của Lệ Ảnh không phải là cô, tổng giám đốc nhất định đã từ chức rồi.” Động lực lớn nhất trước mắt để Doãn Quang Huy ở lại công ty là phải làm tốt cho Lăng Lỵ trở thành người phát ngôn năm sau, không phải sao? Chị Hà thầm nghĩ.

“….. Tại sao lại như vậy?”

Lăng Lỵ chưa bao giờ cảm thấy Doãn Quang Huy là người không biết phân biệt công tư, cũng như không cảm thấy cô có sức ảnh hưởng lớn gì đối với anh. Nhưng chị Hà không phải là người nói ngoa, cho nên Lăng Lỵ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Cho nên, đây chính là nguyên nhân tôi tới đây. Mấy năm nay, cho dù tổng giám đốc rất muốn tập trung tinh thần phát triển kỹ thuật làm bóng bay, nhưng từ đầu tới cuối, cậu ấy có thể chăm sóc cả hai bên. Cha của cậu ấy đã giao cho cậu ấy một công ty vận hành rất khá. Tôi không muốn nhìn thấy bởi vì cô mà cậu ấy lui về phía sau. Cho nên, tôi chỉ có thể hy vọng cô đi nhanh một chút để theo kịp.”

Bởi vì cô mà lui về phía sau? Làm gì có thể?

Bởi vì trong lúc vô tình, cô để lộ tin tức không muốn trèo cao, cho nên Doãn Quang Huy dứt khoát không muốn đứng ở chỗ cao? Chẳng lẽ sự tự ti của cô trở thành lý do Doãn Quang Huy quyết đoán muốn thoát ly khỏi sự nghiệp của gia tộc hay sao? Không thể nào! Lăng Lỵ không thể nào tin nổi.

☆ Chương 18:

"Cô Lăng, tôi hi vọng lúc cô rãnh rỗi thì nên đọc bài phỏng vấn của Tổng giám đốc.” Lúc chị Hà nói câu này, xem ra vẻ mặt của Lăng Lỵ có vẻ khó xử, mà chị Hà thì vẫn nhạy bén như cũ, có thể dễ dàng cân nhắc nhưng suy nghĩ trong lòng của cô.

"Có lẽ cô sẽ cảm thấy Tổng giám đốc mà quyển tạp chí kia phỏng vấn không phải là người cô quen biết. Nhưng cái người Tổng giám đốc mà cô không quen biết kia là một thân phận cậu ấy không thể dứt bỏ.” Chị Hà dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt của Lăng Lỵ, cố gắng nhấn mạnh ý của mình.

"Gia đình của cô là gánh nặng của cô, cũng giống như gia đình của cậu ấy, là phiền phức của cậu ta. Gia đình ràng buộc cậu ấy phải đi theo mộng ước của người đi trước. Nhưng cho dù phải mang gánh nặng của gia đình, cậu ấy vẫn có can đảm theo đuổi lý tưởng cuộc sống của mình… Cậu ấy muốn có cô trong cuộc sống của mình, cho nên sẳn lòng vì cô cố gắng. Vậy còn cô? Cô có dám vì cậu ấy mà cô gắng không?”

Chị Hà nói cũng có lý. Chỉ có điều, Lăng Lỵ chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều như vậy, cho nên cô nghe như thế thì cảm thấy có chút xấu hổ, lặng im không lên tiếng.

Thật sự cho tới bây giờ, cô chưa từng suy nghĩ theo góc độ của Doãn Quang Huy.

Gia thế của Doãn Quang Huy hiển hách, mà cô chỉ có tự ti, chỉ thấy những phần quang vinh chói lọi của anh, lại không nhìn thấy những ước mơ của anh bị trở ngại.

Nghĩ kĩ lại, Doãn Quang Huy đã cao hứng, vừa mừng vừa lo như thế nào lúc cô khẳng định những tác phẩm bong bóng bay của anh. Điều này cũng chứng minh được gia đình của anh không có cổ vũ cũng như hỗ trợ sở thích của anh.

Nhưng gia đình có cản trở anh như thế nào, anh vẫn kiên trì như cũ, giống như anh đã không ngại diễn kịch, không ngại nói dối để kiên trì cuộc hôn nhân của cô và anh.

Trong lòng tự hỏi, cô đã làm được cái gì cho Doãn Quang Huy? Không có, một chút cũng không có.

Ngay cả từ khi mới bắt đầu, cô yêu cầu Doãn Quang Huy kết hôn giả với cô. Bị anh từ chối, cô cũng không cố gắng tranh thủ giải thích với anh. Đến cuối cùng ngược lại, Doãn Quang Huy phải bịa chuyện anh là ‘đồng chí’ để thuyết phục đồng ý.

So với sự tích cực và can đảm tiến tới của Doãn Quang Huy, quả thật cô rất bị động, quả thật cô đã không vì hạnh phúc của cô mà bỏ ra quá nhiều cố gắng.

Cô là một người tiêu cực như vậy, cô có thể hi vọng hạnh phúc tự nhiên rơi xuống đầu mình không?

“Tốt rồi! Tôi đã nói xong, phải đi đây. Cô Lăng, hi vọng cô có thể suy nghĩ kỷ càng một chút, cũng xin cô cố gắng lên. Tôi rất coi trọng biểu hiện của cô ở『 Lệ Ảnh 』.” Thấy Lăng Lỵ trầm ngâm một hồi lâu, chị Hà tin tưởng cô sẽ suy nghĩ thông suốt, nói bấy nhiêu thôi đã đủ rồi, nên cúi đầu nói lời từ biệt.

Lăng Lỵ cũng giơ tay chào chị Hà, nhìn theo chị cho tới khi chị mất bóng, rồi tìm một cái ghế gần đó, đặt quyển tạp chí mà chị Hà mới vừa đưa lại lên đầu gối, yên tĩnh ngồi đọc.

Chị Hà nói không sai, quyển tạp chí này nói về Doãn Quang Huy, nói anh không thể dứt bỏ phần nào cả, giống như cô không cách nào dứt bỏ được cha của mình. Bởi vì cô đã mang trên lưng tội nguyên, không lẽ cô cũng muốn chạy trốn tội nguyên của Doãn Quang Huy? Anh và cô giống nhau ở chổ là không thể lựa chọn nguồn gốc của gia đình bọn họ.

Lăng Lỵ tháo bỏ sự phòng bị ở trong lòng, bắt đầu chăm chú tỉ mỉ đọc từng chữ từng câu trong quyển tạp chí.

Cô đọc về những kinh nghiệm sống của Doãn Quang Huy, theo dõi sự nghiệp thành công cũng như bối cảnh gia đình lừng lẫy của anh. Tới cuối cuộc phỏng vấn, cô lại nhìn thấy tâm nguyện của một người thành công như anh muốn được làm gì sau khi về hưu, đó chính là có thể lăn lộn trong một đống bong bóng bay một ngày một đêm.

Lăng Lỵ bật cười, đưa tay mơn trớn nguyện vọng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười kia.

Người trên tạp chí chính là Doãn Quang Huy mà cô không hề quen biết, nhưng cũng là Doãn Quang Huy mà cô đã quen thuộc từ lâu, không có cách nào chia ra làm hai. Cả hai đều khuấy động tâm tư của cô, cũng đều là ánh sáng dịu dàng ấm áp nhất trong lòng cô.

“Nhưng Lăng Lỵ, tôi đã nói với em, con người của tôi cũng không thể nào duy trì khách quan… Chỉ cần tôi yêu thích một người, thì tôi sẽ yêu thích tới cùng. Cho dù cô ấy có từng làm chuyện gì không đúng, nhất đinh là cô ấy có khổ tâm của mình, không có liên quan tới con người của cô ấy.”

Cô đã sớm biết anh yêu thích và thương yêu cô một cách vô điều kiện, tại sao cô không thể giống như anh, thương anh một cách mù quáng như thế, yêu anh hết tim hết phổi như thế, yêu anh không màng đến bất cứ chuyện gì?

Không hiểu vì sao trong lòng của Lăng Lỵ rung động một hồi, muốn khép lại tạp chí bỏ vào trong túi xách. Búp bê Nga lâu nay vẫn bị cô nhét sau dưới đáy túi bởi vì sự chấn động của cô mà rớt ra, phân tán trên mặt đất.

Bên trong tường kép của một búp bê không biết vì sao nứt ra, bên trong có một mảnh giấy nhỏ với chữ viết của Doãn Quang Huy —— hi vọng nguyện vọng của em có tôi trong đó.

Hi vọng nguyện vọng của em có tôi trong đó…

Tính trẻ con trước sau như một, tốt đẹp trước sau như một, ấm áp trước sau như một, Lăng Lỵ nhìn chằm chăm mảnh giấy kia, bật cười và khóc cùng một lúc.

Mỗi ngày đi làm, mỗi ngày hành trình buồn tẻ, Doãn Quang Huy bị Lăng Lỵ bỏ rơi hai tháng rốt cuộc cũng đủ kiên nhẫn, hoàn toàn điêu linh.

Anh ngồi ở phòng làm việc, lỗ tai vẫn nghe chị Hà báo cáo công việc cần làm, trong tay cầm tấm ảnh của Lăng Lỵ trong trạng thái vui vẻ chụp chung với cha của cô, nhìn lướt qua, xem đi xem lại. Sau đó chán nản, anh ngả người về phía sau, âu phục phẳng phiu đã sớm nhàu nát, hoàn toàn mất đi ý chí cầu sinh cũng như thú vui ở trên đời.

Hai tháng nay, mặc dù thỉnh thoàng Lăng Lỵ có tới ‘Lệ Ảnh’ để chụp hình hay mở hội nghị, nhưng anh vẫn tuân theo cam kết của mình đối với Lăng Lỵ, chỉ dám đứng xa để nhìn, không hề tiến lên quấy rầy.

Nhưng mà chờ mãi tại chỗ cũng rất là đau khổ…. Ngay cả một cú điện thoại hay là một tin nhắc Lăng Lỵ cũng không thèm gởi cho anh. Đến lúc nào thì cô mới chịu tìm anh đây? Chẳng lẽ cô đã quyết định bỏ mặc anh rồi sao?

Nếu như cô đã quyết định không thèm dòm ngó tới anh thì ít ra cũng phải tìm anh bàn chuyện ly hôn chứ? Làm gì có chuyện biệt tăm biệt tích như thế này…. Không đúng, không được, không được, không được! Cái gì ly hôn chứ? Sắc mặt Doãn Quang Huy càng ngày càng đen, càng ngày càng đặc sắc.

Dù là chị Hà có bình tĩnh, có sáng suốt đi nữa cũng không nhịn được bật cười khi nhìn thấy một tổng giám đốc rất có năng lực, rất thông minh, mà lại rất ngây thơ, rất ngu ngốc, rồi quyết định báo cáo một tin tức có vẻ hứng thú hơn.

“tổng giám đốc, bên ngoài có cô Lăng muốn được gặp cậu. Có nên bảo cô ấy vào, hay là để cô ấy đợi ở phòng hội nghị?”

“Mặc kệ là cô Lâm hay cô Trương gì cũng bảo cô ta về đi.” Đang nghĩ đến chuyện ly hôn, Doãn Quang Huy vẫn còn đang bị đả kích rất lớn, nên trả lời một cách qua loa, yếu xìu, hoàn toàn không nghĩ tới người chị Hà đang nhắc tới chính là ‘cô Lăng’, không phải ‘cô Lâm’.

Chị Hà thở ra một hơi dài, giải thích với vị tổng giám đốc uể oải của mình: “Là Lăng Ba, cô Lăng.”

‘Lăng Ba’, ‘cô Lăng’? Lăng Ba……..?

“Cô ấy đang ở đâu?” Doãn Quang Huy nhảy dựng lên từ trên ghế, sống lại trong nháy mắt, giọng điệu phấn khởi.

“Ở phòng hội…..” Ba chữ ‘phòng hội nghị’ còn chưa kịp nói ra thì Doãn Quang Huy đã mất bóng.

Doãn Quang Huy dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, chạy như điên đến phòng hội nghị, đẩy tung cửa phòng ra, Lăng Lỵ mà anh ngày đêm thương nhớ đang đứng ở đó.

Lăng Lỵ nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại, giương mắt liếc nhìn Doãn Quang Huy một cái rồi tươi cười nói với anh.

“tổng giám đốc Doãn, anh khoẻ không?”

Doãn Quang Huy vuốt vuốt cặp mắt, nhìn tới nhìn lui hình dáng của Lăng Lỵ, xác định nhiều lần.

Quả thật là Lăng Lỵ! Lăng Lỵ đã tới tìm anh để nói chuyện!

Không phải là bức hình của Lăng Lỵ mới vừa rồi bị anh kéo tới kéo lui, không phải là Lăng Lỵ trong mấy ngày qua chỉ có thể nhìn từ xa, không phải là Lăng Lỵ chỉ biết nói cười cùng người khác….

Doãn Quang Huy ngơ ngẩn nhìn Lăng Lỵ. Tình cảm trong lòng cuồn cuộn dâng lên, trong nhất thời, anh không biết nói cái gì cho phải với cô đây.

Lăng Lỵ từ từ bước tới gần anh, lại không thể tự giới thiệu với anh. Trong mắt chỉ toàn ý cười.

“Em là Lăng Lỵ. ‘Lăng’ của Lăng Ba, ‘Lỵ’ là tên gọi.”

Cho đến khi nghe cô tự giới thiệu, Doãn Quang Huy mới hoàn toàn bừng tỉnh.

Mới vừa rồi Lăng Lỵ gọi anh là cái gì? Tổng giám đốc? Tự nhiên sao cô lại tự giới thiệu mình với anh?

“Mặc kệ em nói cái gì, anh đều không muốn nghe.” Anh quyết định sử dụng tuyệt chiêu trong một bộ phim thần tượng của anh, “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”

“Xin hỏi, anh có thể kết hôn với em không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Lăng Lỵ từ đằng sau Doãn Quang Huy vang lên. Trong giọng nói còn mang theo ý cười sâu xa.

“Hả? Em nói cái gì?” Bước chân chạy trốn của Doãn Quang Huy đột nhiên đông cứng lại ngay tại chỗ, vội vàng xoay người lại nhìn chằm chằm Lăng Lỵ, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Anh nghe thấy cái gì vậy? Không lẽ là anh nghe nhầm? Doãn Quang Huy dụi dụi con mắt, kéo kéo lỗ tai, sau đó lại nhéo nhéo bắp đùi, rồi đau quá bắt đầu nhảy cà tưng.

“Em nói… Xin hỏi, anh có thể kết hôn với em không?” Lăng Lỵ kéo tóc bên má, cười một cách ngại ngùng với anh, mở miệng lặp lại.

Trải qua thời gian ổn định và sửa sang này, cha của cô, công việc cùng với đời sống của cô cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Vì vậy cô quyết định đi đối mặt với tình cảm của cô, đối mặt với hôn nhân của cô.

Mặc dù đây là lần thứ hai cô cầu hôn Doãn Quang Huy, nhưng hôm nay hoàn cảnh của cô không giống như trước. Lần cầu hôn này cô vẫn cảm thấy hết sức khẩn trương.

Lần này cô muốn công bằng, đầu đuôi gốc ngọn, bất chấp tất cả, chân thành thẳng thắn đối với anh, trọn vẹn, không được chùn bước giao mình cho anh. Chỉ cần anh bằng lòng, từ nay về sau, cùng nhau chung bước….

Lăng Lỵ nuốt ực nước miếng, nhìn thẳng vào mắt của Doãn Quang Huy chậm rãi nói: “Em có một người cha ham mê cờ bạc rượu chè, mấy ngày trước bị trúng gió, hiện đang ở viện điều dưỡng.”

“Anh, anh biết….” Bởi vì thái độ hết sức trịnh trọng của Lăng Lỵ, Doãn Quang Huy cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại khẩn trương lên, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu đáp lại.

“Lúc trước ông ấy thường hay đánh em, cũng thường xuyên vơ vét tiền bạc của em, thậm chí ông ấy còn có lúc chạy tới chỗ làm của em gây chuyện. Em không dám chắc chắn sau này bệnh của ông có khỏi hẳn hay không, hay là vẫn chứng nào tật nấy, gây nhiều phiền não cho em hay là chống của em. Nhưng mà em thật hy vọng có một người có thể giúp em đối mặt với những chuyện không may này. Cho nên, anh có thể cùng em kết hôn hay không? Có thể đi vào cuộc sống tràn đầy phiền toái của em, trở thành ông chồng có lẽ là xui xẻo của em không? Có lẽ nửa đời sau của anh đều phải bị em liên luỵ, nhưng xin anh, có thể chịu cực khổ, nắm tay đi cùng em hết đoạn đường gian nan này?”

Cô không nói những lời tâm tình ngọt ngoà quá đáng, cũng như quá động lòng người, nhưng lại khiến Doãn Quang Huy không thể nào không cay mũi.

Lúc nào Lăng Lỵ cũng sợ trở thành gánh mặng của người khác, cô phải thu thập hết bao nhiêu dũng khí, trải qua bao nhiêu vùng vẫy và đau khổ, mới có thể quyết định ở lại bên cạnh anh, đề ra thỉnh cầu như vậy với anh?

Trong lòng Doãn Quang Huy tan ra, nghĩ rằng tâm tình yêu thương đau khổ của cô không thể nào đau hơn được nữa. Anh mở rộng vòng tay, không chút do dự, ôm cô vào lòng.

“Anh không thể cưới em. Anh đã kết hôn rồi. Anh chỉ có duy nhất một người vợ. Cho tới bây giờ, cô ấy chưa từng liên luỵ bất cứ người nào, càng không thể liên luỵ được anh. Anh sẽ gánh vác với cô ấy, cam tâm tình nguyện. Mặc dù tương lai sẽ có nhiều biến cố, mệt mỏi, nhưng anh sẽ không hối hận.” Doãn Quang Huy ôm cô thật chặt, chặt đến nỗi như là hút hết không khí trong ngực của cô ra.

Ở trong lòng anh, nước mắt Lăng Lỵ không ngừng tuôn rơi. Cô không ngờ mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy.

“Như thế thì, vợ anh đã quay về, không bao giờ rời xa nữa.” Cô ở trong lòng anh khẽ thở dài một hơi, vùi mình thật sâu vào trong hơi thở của anh.

Anh là giấc mơ, là may mắn, là ánh sáng, từ đầu đến cuối, ngay từ lúc ban đầu gặp gỡ, lúc nào cũng vậy, mãi mãi sẽ như vậy.

Anh là nguyện vọng của cô!

Bạn đang đọc Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi của Chanh Nặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.