Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1239 chữ

Chẳng biết do đâu mà cái quán nhậu nhỏ này lại trở thành nơi tụ tập đánh nhau so bì cao thấp, thế nhưng dù biết thì sao? Có ngăn được “truyền thống” này không? Đáp án là không thể, đánh nhiều đến mức chủ quán lẫn nhân viên đều chai lì.

“Thằng Quý, thằng Bình đi ngăn lại, trời ơi nó phang chai bia kìa, con Quyên ghi vào sổ đi.” Minh lấy cái ghế nhựa ngồi ở nơi không xa không gần, vừa quan sát vừa canh quán.

Chuyện này đơn giản là do giành nhau trả tiền ấy mà, cái chú áo xanh đậm kia muốn trả, nhưng chú áo hồng nhạt lại không cho, chú áo hồng nhạt cũng chỉ bày thái độ lịch sự mà thôi, nhưng trong lúc vô ý đã nói câu đại khái là bảo chú mặc áo xanh nghèo không có tiền, ngoan ngoãn để người ta bao đi. Không nói cũng hiểu, chú áo xanh nóng tính, sĩ diện lại cao, lập tức hất ghế đứng lên, thế là có cái màn này.

Đang lúc trận chiến sắp kết thúc thì có người lại làm thêm trận hai, không rõ từ đâu đến, một người phụ nữ cao gầy, mặt mày phờ phạc, mắt trợn to lên, miệng hét lớn: “Cái thằng đàn ông trăng hoa, vợ con ở nhà chịu khổ, mày lại đi cặp bồ cặp bịch, nhâu nhẹt bê tha, mày không phải con người!!!”

“Cái thằng đàn ông” trong miệng chị chính là chú áo xanh kia.

Minh vội vịn lấy cái ghế thấp, muốn đặt chân cho đỡ mỏi thì một bàn tay lặng lẽ chôm đi mất khiến anh sửng sốt quay lại, ôi chu choa mạ ơi một đám người đứng lại xem, thậm chí có cái anh dễ thương kia còn cười cười hỏi Minh chuyện gì vậy.

Được khơi lên tính bát quái, Minh đập tay kể từ đầu đến cuối. Ra chú áo xanh tên Cẩn, làm phụ hồ, một ngày được vài trăm đó, một tháng cũng không đến mức khó khăn, nhưng vào tay vợ lại chỉ có một triệu mấy, tiền đâu hết rồi? Chị vợ bèn theo dõi dò la, mà cũng siêu lắm nhé, chỉ ba ngày thôi đã biết á à tên già nhà chị đi cặp bồ, bao nhiêu tiền của kím được bao gái hết. Mà gái này cũng không vừa, đem nguyên cái bụng làm quà đáp lễ luôn. Bà con hàng xóm khuyên can dữ lắm mới ngăn không cho chị vợ đánh cô bồ kia, người ta đang mang thai sức yếu, lỡ có mệnh hệ gì thì mình chịu thiệt chứ ai? Bởi thế…

Minh kể như thật khiến người xung quanh nghe mà gật gù, muốn phun nước miếng vào người đàn ông cặn bã.

Âu thì cặn bã nơi nào chả có.

Chú áo hồng thấy chuyển biến nhanh quá, theo bản năng ôm lại chị vợ không cho chị phang ghế vào người chồng, mà hình như chú áo xanh bị chập mạch rồi, thấy thế, như tìm được cơ hội mà trở mình chửi vợ ầm ĩ.

Chú áo hồng bèn buông tay ra chị vợ nhanh phang ghế, ghế bay một cách thật chuẩn xác đập và mỏ chú áo xanh.

Dân chúng vỗ tay cười vang.

Chú áo xanh bực tức trèo vội lên xe rồ ga chạy mất. Chị vợ cũng không vừa, tay cầm chai bia vừa chạy theo vừa la mắng ầm ĩ, cái đầu của dân chúng cũng lia theo đó.

Minh chậc lưỡi rồi bảo mọi người giải tán, ai đã quen rồi thì vẫn dựng ghế lên ăn uống như thường, còn người nào chưa quen thì như bị ngồi trên mảnh miểng chai, cứ cảm thấy đít nhoi nhói thế nào.

Không lâu sau dân phòng xuống, chỗ quen biết đã lâu, dăm ba câu kể hết sự tình rồi lại đến xào rau chuẩn bị món cho khách.

Đối với người khác là chuyện lớn, nhưng đối với anh đã quá quen thuộc. Khoảng tầm mười giờ hơn, khách lục tục về hết, quán cũng chuẩn bị dọn dẹp thì chị vợ khập khiễng được một đứa nhóc đỡ lấy.

Minh nhìn thấy vội tiến đến giúp chị một tay, nhìn bên chân trái chị vợ toàn là máu, trong lòng hắn cũng hơi khó chịu.

Đứa nhóc tầm mười tuổi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lập lòe tỏa sáng, nó thút thít hai cái rồi đỡ mẹ mình ngồi xuống ghế, ấp úng xin giấy lau. Thấy Minh lắc đầu, nó lúng túng chực khóc, như đường cùng muốn xé chiếc áo dơ bẩn mỏng tanh trên người xuống để lau máu cho mẹ. Minh thấy thế vội cản lại, nói: “Chân mẹ con như thế còn xin giấy ăn để lau, đợi chú mua bịch bông gòn thuốc, đừng khóc.”

Nói rồi đứng dậy bảo nhỏ Quyên đang chống chổi hóng chuyện chạy đi mua thuốc.

Nam ngước đầu lên nhìn mẹ mình, mẹ cậu cũng xoa đầu con, thấy đôi mắt rớm lệ của con mình, chị bật khóc. Khóc cho hoàn cảnh của gia đình, khóc cho thằng chống đốn mạt hèn hạ, phần nhiều là khóc cho đứa con trai cơ cực phải chịu cảnh nghèo khổ.

Hai mẹ con ôm nhau gào khóc, Minh hơi nhức đầu, rót cho hai ly nước rồi quay qua dọn dẹp tiếp.

Quyên nhẹ nhàng rửa vết thương cho chị, khuyên: “Thôi đã trễ rồi, hai mẹ con về nhà tắm rửa rồi ngủ nghỉ đi, mai bé Nam còn phải dậy sớm đi học nữa.”

Chị vợ khóc đến khàn cả giọng, vuốt tóc con mình, nói: “Học gì được nữa, tên khốn đó lấy hết tiền đóng học phí của thằng Nam rồi, không có tiền, trường đuổi học nó. Bây giờ năm chục ngàn thôi mẹ cũng không có cho con thì một trăm mấy tiền học phí phải làm sao? Mình nợ trường ba tháng rồi.”

Quyên hỏi: “Hay thử hỏi mượn ai đó xem, năm trăm thôi chắc họ cho mà?”

“Dễ lắm sao? Hỏi ai người ta cũng không cho hết…”

Thật sự chị đã khốn đốn quá rồi.

Quyên là người mềm lòng, nhìn chị vậy cô cũng xót xa, bởi khi đó, chính vì gia đình quá nghèo mà cô buộc phải nghỉ học, còn bé Nam, nó chỉ vừa lên cấp 2 mà đã bắt nó nghỉ học thì sau này chỉ có khổ mà thôi.

Quyên quay đầu, đang nghĩ xem thuyết phục anh chủ thì đã thấy ảnh đang đếm tiền, phóng khoáng rút ra hai tờ năm trăm đẹp đẽ, xoa đầu Nam: “Bịch kẹo vừa nãy chú cho con còn cầm không?”

Nam không hiểu gì hết ngập ngừng đưa bịch kẹo đang giáu sau lưng cho Minh: “Đây… đây ạ.”

“Ngoan lắm, đột nhiên bây giờ chú lại thèm ăn kẹo, mà cái gì đã cho rồi không thể tự ý lấy lại được, thế chú dùng hai tờ tiền này mua cả bịch kẹo của con được không?”

Nam sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy: “Chú đừng gạt con, một tờ của chú có thể mùa được mấy thùng kẹo này luôn, con không dễ lừa đâu.”

Minh chậc lưỡi: “Cầm!”

Nhanh, gọn, lẹ.

Bạn đang đọc Ốc Đánh sáng tác bởi meogao

Truyện Ốc Đánh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meogao
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.