Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngắm cảnh hoàng hôn

Tiểu thuyết gốc · 1167 chữ

Ở chung với Dạ Tử cũng được hai tháng, Tú Lan thấy hắn cũng không đáng ghét như mình nghĩ, ngược lại còn thấy rất nhiều điểm tốt như võ công giỏi, khỏe, đẹp, biết quan tâm người khác, tuy nhiên ấn tượng bẩn về hắn chỉ giảm đi có đôi chút, nói tóm lại vẫn hơi kiêng kị.

Một buổi chiều, Tú Lan nấu xong nước, trời vẫn còn sớm, Nguyệt Dạ kéo nàng đi đâu, nàng cũng không biết, chỉ biết là tới một khu rừng, lại còn ngồi ở trên một thân cây rõ cao, không có cảm giác an toàn, Tú Lan sợ run người, kéo kéo áo Nguyệt Da : “ này, ngươi đảm bảo ta không bị ngã chứ, ghê lắm!!”

Nguyệt Dạ thấy Tú Lan nhát gan, có xíu đã sợ, liền cười cười trêu trọc : “ nếu không sợ ngã thì ôm lấy ta, ta có khinh công giỏi, đương nhiên là không sợ rồi.”

Nguyệt Dạ hắn chỉ nới trêu, nàng có không ôm hắn thì hắn cũng không để nàng bị ngã, vậy mà lại dọa được gan nhỏ Tú Lan, nàng ôm ngay hắn, sợ chết ôm chặt.

Thấy thế, Nguyệt Dạ phì cười : “ Ngươi cũng không cần ôm chặt thế, ôm chặt như vậy khả năng ngã càng cao”, rồi tay kia luồn tới, ôm lấy eo nàng. Tú Lan cũng bớt sợ hơn, giờ mới dám nhìn ngắm hoàng hôn từ trên đỉnh núi.

“ A, cảnh tượng đẹp thật!”, Tú Lan cảm thán.

Nguyệt Dạ cười cười, xem biểu hiện cứ như chưa bao giờ được ngắm hoàng hôn ấy, liền lấy tay nhéo mũi nàng : “ Ngươi, cái đồ ếch ngồi đáy giếng, cứ như chưa bao giờ được thấy vậy.”

Tú Lan gỡ cái tay đang nhéo mũi của nàng ra, miệng bắt đầu tự cao : “ Hừ, ngươi thì biết cái gì, hoàng hôn ta ngắm chán rồi, chẳng qua ta chưa nhìn từ trên núi thôi, ngươi nhìn xem, ở nơi đó, sẽ sớm thôi, ta sẽ đến, lúc đấy ngươi đừng có mà ghen tị ta.” Rồi tay chỉ chỉ về hướng mặt trời.

Nguyệt Dạ nghe nàng nói tự nhiên trong lòng không vui, kéo tay của nàng lại, trách : “ Ngươi, thủi thui cái mồm quạ đen, muốn sớm đến Tây thiên sao.”

Ầy, cái này dễ hiểu nhầm thật, mặt trời lặn hướng Tây, mà hướng đấy lại là hướng về Phật , những người đã mất sẽ đi theo hướng đấy, nhưng mà ý nàng chỉ đất nước chứ đâu muốn về Tây thiên, nàng còn yêu mạng nhỏ của mình lắm : “ Ngươi đừng có mà hiểu nhầm, ta muốn nói là đến những đất nước ở hướng đấy, là đất nước phương Tây đó, chắc ngươi cũng biết đúng không, họ rất giỏi, thêm vậy đất nước của họ có nhiều cảnh đẹp, ta muốn đặt chân lên một lần.”

Nguyệt Dạ nghe vậy liền dịu đi, còn tưởng tiểu tử thối nghĩ quẩn, muốn… thôi vậy, dù sao cũng là muốn đi tham quan thôi mà, làm hắn lo gần chết, : “ Vậy lúc đấy ta sẽ đi cùng ngươi, không biết ngôn ngữ bên đấy cho ngươi làm sao đến đấy chơi.”

Tú Lan nghe vậy hếch mũi : “ Hứ, đừng có coi thường ta, sở trường của ta là trao đổi ngôn ngữ đấy, mấy cái này, ta làm được, lúc đó ngươi đi theo ta, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới là bản lĩnh thực sự.”

Nguyệt Dạ thấy Tú Lan hếch mặt, vênh râu, có cần tự tin vậy không, nhưng hắn lại hơi lo lắng : “ Ngươi bán thân cho Tam Vương phủ làm sao có thể đi xa được?”

Tú Lan dựa vào vai Nguyệt Dạ, xua xua tay : “ Ta đâu phải người Tam Vương Phủ, không có bán thân gì hết nha, ta chỉ ở lại kiếm đủ tiền rồi đi thôi, cũng vì tên Tam Vương Gia phi ngựa đâm ta một cái, nên áy láy muốn để ta ở lại phủ một thời gian, tiện kiếm việc trong phủ cho làm.”

Nguyệt Dạ giật mình, hoảng hốt : “ Ngươi bị ngựa đâm sao, bị chỗ nào, có nghiêm trọng không? Cái tên Kỷ Nguyên Hàn kia có phải mắt mù không mà phi ngựa đâm phải người sống sờ sờ, đúng là kém, không xứng làm vương gia!”

Tú Lan cười cười, thấy Dạ Tử sốt ruột, lại đâm ra buồn cười không chịu nổi : “Ngươi làm gì mà hoảng vậy, cũng không có gì, bị bên tay trái ấy, chỉ chị trẹo nhẹ thôi, hắn cũng không phải cố ý, cũng chạy chữa đoàng hoàng rồi.”

Nghe xong Nguyệt Dạ liền kéo tay trái của nàng, xoa xoa, tên vương gia khốn khiếp, Tú thối mà xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Không hiểu sao,dần dần ở chung, Nguyệt Dạ lại thấy Tú thối tiểu tử trở nên rất quan trọng, hắn bị thương nhẹ cũng xót xa, nghe thấy hắn bị trẹo tay chỉ muốn chém chết cái tên Tam Vương Gia vô dụng, hắn giờ chỉ muốn bảo vệ và che chở Tú thối. Không lẽ hắn bị bệnh? Hắn lại thích Tú thối? Hắn thích nam nhân sao>>?

Tú Lan thấy Dạ Tử tự nhiên im bặt, suy nghĩ điều gì đó , nhìn chẳng quen với mấy điệu hi hi , ha ha thường ngày của hắn, liến đưa tay, chạm vào mặt hắn : “ Dạ Tử, ngươi làm sao vậy? tự dưng im bặt.”

Nguyệt Dạ thấy Tú Lan lo lắng, liền ném mấy vấn đề kia lên mây luôn, Hắn thích nam nhân thì thích nam nhân, thế đã sao , miễn hắn thích là được, ai quản được hắn chứ , giờ hắn chỉ muốn ở bên cảnh Tú thối mà thôi, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Tú Lan, cười nhẹ nhàng : “ Không sao cả, tên ta là Nguyệt Dạ, Dạ Tử là tên giả thôi, từ nay gọi ta là Nguyệt Dạ nhé Tú thối!”

Nụ cười của Nguyệt Dạ làm Tú Lan thoáng chốc đứng hình , có một luồng điện nhỏ nháy vào tim nàng, làm tim nàng đập nhanh, hơi xấu hổ,nàng rút tay về , miệng gượng gạo : “ Nguyệt Dạ cái gì chứ, là Dạ Ngố thì đúng hơn, mà tên ta là Tú Lan, đừng có suốt ngày gọi Tú thối này, Tú thối nọ nữa, đáng ghét!”

Tú Lan chưa kịp rút tay về thì đã bị bàn tay to lớn của Nguyệt Dạ cầm chặt : “ Ta cứ thích gọi là Tú thối đấy, làm gì được ta.”

Rồi kết thúc là hai người hi hi ha ha, phi thân về Tam Vương Phủ. *

Bạn đang đọc Oan Gia Nô Tài sáng tác bởi LanTangzee

Truyện Oan Gia Nô Tài tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.