Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 42

Phiên bản Dịch · 11916 chữ

Chương 41 — Mẹ Lục vô cùng hài long

Mẹ Lục cầm hộp giữ ấm đi tới trước cửa phòng bệnh Tiểu Hoãn, cảnh tượng bà nhìn thấy chính là như thế này.

Tiêu Bạch ghé sát đầu vào khe hở bên cạnh cánh cửa, cố hết sức nhìn vào bên trong, hơn nữa thỉnh thoảng còn lắc đầu và gật đầu.

Đã nói đứa nhỏ này không thích hợp với Tiểu Hoãn rồi mà, nhìn cử chỉ của nó một chút là biết, thật là quái dị, coi như là ở rể cũng không được, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến cuộc đời Tiểu Hoãn! Vì vậy mẹ Lục đi tới, lấy bắp chân mạnh mẽ có lực đá nhẹ vào cái mông đang giơ cao của Tiêu Bạch.

“Ui da, này! Con mẹ nó là ai. . . . .” Tiêu Bạch bị đạp trúng, thiếu chút nữa là lỗ mũi bị ép dính lên cửa, cậu che lỗ mũi, vừa định quay đầu lại mắng chửi cái người vô duyên đi không nhìn đường, kết quả lại nhìn thấy mẹ Lục đang lấy ánh mắt uy nghiêm nhìn mình. Lời nói thô tục chuẩn bị mắng người lập tức biến thành cung kính chào hỏi: “Dì Lục phong nhã tài hoa, dì tới rồi sao?” Cúi đầu khom lưng, đặc biệt giống công công nhìn thấy thái hậu.

Lục thái hậu trợn mắt nhìn Tiêu Bạch: “Tiểu Bạch, không phải là dì nói con, con xem, ban ngày ban mặt mà con ở đây lén lút giống như cái dạng gì? Bụng không thoải mái thì phải đi nhà vệ sinh, đây là hành lang nhiều người ra vào, con không sợ người ta nhìn thấy sao.”

Tiêu Bạch yên lặng rơi nước mắt: “Dì, con. . . . .”

Lục thái hậu vung tay lên: “Mau tránh ra mau tránh ra, dì đem canh xương đến cho con gái dì, phải uống nhanh cho nóng.” Nói xong liền muốn đẩy Tiêu Bạch ra, mở cửa phòng bệnh.

“Dì!” Tiêu Bạch giật mình, bắt lấy cánh tay đang đặt trên tay cầm cửa của mẹ Lục.

“Con là thằng nhóc nhiều chuyện, làm sao nữa?”

Mắt thấy vẻ mặt mẹ Lục đang từ từ trở nên tức giận, Tiêu Bạch vội vàng trấn an: “Dì, ngày hôm nay dì đặc biệt trẻ tuổi xinh đẹp, con may mắn được nhìn thấy vẻ đẹp sáng ngời của dì, làm cho con vô cùng sung sướng.”

Không nghĩ tới lại có một cước nhanh chóng chuẩn xác rơi vào bắp chân Tiêu Bạch, cậu đau đến cắn răng, bắp chân của mẹ Lục thật là mạnh mẽ có lực, tuyệt đối chính là cơn ác mộng của Tiêu Bạch.

“Dì. . . . dì à, dì. . . . . thật không thể đi vào.”

“Phòng bệnh con gái dì, tại sao dì không thể vào?”

“Bởi vì, bởi vì. . . . .” Tiêu Bạch cắn răng, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn: “Bởi vì có một người đàn ông cực phẩm đang trao đổi tình cảm với Tiểu Hoãn ở bên trong!”

“Người đàn ông cực phẩm? Đẹp trai không?” Cánh tay nắm tay cầm cửa cũng giảm bớt lực đạo.

Đẹp trai! Vô cùng đẹp trai!

“Có tiền không? Có nhà có xe có công việc tốt không?”

Cái này. . . . . Tiêu Bạch chần chờ, nếu để ẹ Lục biết Tô Thành là người đàn ông có tiền đồ nhất B thị, không biết mẹ Lục có bị kích động mà tăng huyết áp hay không?

Mẹ Lục nhìn thấy Tiêu Bạch im lặng không nói gì, hừ một tiếng, thằng nhóc chết tiệt, dám lừa gạt lão nương sao?

Vì vậy cánh tay mập mạp dùng sức, xoay tay cầm cửa, cửa phòng bệnh chi nha một tiếng, mở ra.

Nói cũng lạ, ngày thường mỗi khi cánh cửa này được mở ra thì đều im hơi lặng tiếng, hôm nay đột nhiên lại hăng hái ngẩng cao đầu lên tiếng báo hiệu làm kinh động đôi uyên ương trong phòng.

Mẹ Lục sửng sốt, dây thần kinh phản xạ nhanh chóng, lập tức che miệng khẽ kêu: “Trời ~ dì đi nhầm phòng, các con tiếp tục tiếp tục.”

Nói xong liền muốn xoay người rời đi, đột nhiên bà nhớ tới một chuyện quan trọng, không đúng! Đây là phòng bệnh của con gái bà mà, nói như vậy, uyên ương gái ngồi trên giường là con gái của bà, con gái?!

Hai bên đều bị khiếp sợ giống nhau, Tiểu Hoãn ngồi trên giường ngơ ngác nhìn Tô Thành.

Đột nhiên Tô Thành lại tỏ tình làm cho trái tim nhỏ bé của cô dâng lên từng đợt lại từng đợt xúc cảm mãnh liệt, đứng hình một lúc lâu vẫn còn chưa nói được một câu nào thì thấy thân thể cường tráng của mẹ xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

Rốt cuộc Tiểu Hoãn cũng tĩnh táo lại!

Cô cẩn thận tặng ẹ mình nụ cười nịnh hót, sau đó chậm rãi đem tầm mắt dời lên trên mặt người đàn ông đẹp trai, không nghĩ tới vừa nhìn anh, cô lại đỏ mặt.

Bởi vì, rốt cuộc cô cũng biết, mới vừa rồi anh đang tỏ tình với mình.

>0< thật xấu hổ thật xấu hổ a a a!

~Trong lòng Tiểu Hoãn không chỉ kích động, cô còn nghi ngờ và xấu hổ, có phải tất cả cô gái khi được tỏ tình đều có tâm tình như thế này không?

Nhưng Tiểu Hoãn vẫn cố gắng trấn định lại, bởi vì sau khi mẹ Lục nhìn thấy Tô Thành liền đem hộp giữ ấm trong tay đưa cho Tiêu Bạch, xoa xoa tay nhìn chăm chú vào Tô Thành.

“Con gái à, mau giới thiệu một chút, đây là ai.” Mặc dù nói chuyện với con gái mình, nhưng ánh mắt mẹ Lục vẫn thuỷ chung quan sát Tô Thành.

Không tệ không tệ, người đàn ông này, muốn gì có đó, muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người.

Tiểu Hoãn còn chưa mở miệng, Tô Thành liền cười với mẹ Lục, nụ cười rực rỡ giống như gió xuân: “Dì nhất định là mẹ của Tiểu Hoãn đúng không? Vãn bối họ Tô, tên một chữ Thành.”

“Trời ạ, đứa nhỏ này, thật là lễ phép, vậy dì gọi con là Tiểu Thành!” Mẹ Lục cao hứng nhếch miệng.

Tiêu Bạch đứng sau lưng mẹ Lục, vẻ mặt vô tội nhìn Tiểu Hoãn khoát tay, sau đó lại khoát tay với Tô Thành. Cậu thật sự cố gắng hết sức, nhưng mà mẹ Lục quá mức mạnh mẽ, cậu không ngăn cản được.

Tiểu Hoãn tức giận hung hăng tặng cho Tiêu Bạch một cái liếc mắt.

Tô Thành chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười đến sóng mắt lưu chuyển, Tiểu Hoãn nhìn thấy như vậy liền lập tức nhéo bắp đùi mình, tại sao người đàn ông này lại cười đến hấp dẫn người khác như vậy.

Đương nhiên Tô Thành có tính toán của riêng mình, huống chi đột nhiên mẹ Tiểu Hoãn xuất hiện, anh chỉ biết đây không phải điềm xấu, có thể nói, tâm tình bây giờ của anh vô cùng tốt.

Tâm tình rất tốt, đẹp trai và ánh mắt chứa đầy nụ cười rực rỡ, mẹ Lục lập tức nhớ lại trong phòng này còn có những người khác tồn tại, bao gồm con gái yêu dấu của bà.

“Tiểu Thành, con và Tiểu Hoãn là bạn sao?” Bước đầu tiên của mẹ Lục, trước tiên thăm dò một chút quan hệ giữa hai người.

Tô Thành cười đáp: “Đúng vậy, dì, nhưng con không chỉ muốn làm bạn.”

À? Ánh mắt mẹ Lục sáng lên, nhanh chóng quét mắt nhìn con gái đang làm bộ ho khan, tiếp tục hỏi.

“Vậy Tiểu Thành muốn trở thành quan hệ như thế nào với con gái của dì?”

Đột nhiên Tiêu Bạch run run, bởi vì cậu mơ hồ nhìn thấy dì Lục hoá thành hồ tiên, đang hài lòng nhìn con mồi trước mắt. Vội vàng vỗ vỗ mặt mình, bình tĩnh bình tĩnh, dù sao cũng không phải là cậu ở rể, không phải sợ!

Hồ tiên: người mê tín cho rằng hồ ly tu luyện có thể thành tiên

Tô Thành ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Tiểu Hoãn đang nhắm mắt giả chết, khoé môi nâng lên, chậm rãi nói: “Đương nhiên là làm người đàn ông của Tiểu Hoãn.”

Mẹ Lục giật mình, Tiêu Bạch ngây người, mà Lục Tiểu Hoãn là co quắp.

Thật đúng là người đàn ông mạnh mẽ, tỏ tình thật man, tại sao một câu nói vô cùng khó xử như vậy, nói ra từ miệng Tô Thành lại giống như lời tuyên thệ, có đầy đủ trang nghiêm và sự dụ hoặc.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Mẹ Lục kinh ngạc mấy giây, sau đó nhanh chóng biến thân thành dáng vẻ mẹ vợ khảo sát con rể: “Ý tưởng không tệ, rất có tính khiêu chiến! Nhưng mà, Tiểu Hoãn nhà chúng tôi không phải là dạng con gái tuỳ tiện tìm đàn ông là được. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tay của đàn ông còn chưa sờ qua.”

Tròng mắt Tô Thành đen dần, không khỏi liếc nhìn Tiểu Hoãn.

Vẻ mặt nữ nhân vật chính vẫn cứng ngắc như cũ, tiếp tục giả chết ing. . . . .

Tô Thành cười nhạt, tiếp tục nghe mẹ Lục thân ái giáo dục.

“Tiểu Hoãn nhà chúng tôi, chẳng những tâm địa thiện lương mà còn có lòng nhân ái, đặc biệt dễ mềm lòng.” Chính xác là, từ ngày anh và Tiểu Hoãn gặp người đàn ông không biết điều kia, anh có thể nhìn ra được sự thiện lương của cô từ trên vẻ mặt đau lòng.

“Tiểu Hoãn nhà chúng tôi, phẩm hạnh đoan chính chưa bao giờ nhìn người đàn ông nào quá lâu.” Trừ anh ra, cũng không cần nhìn người khác.

“Tiểu Hoãn nhà chúng tôi, dáng dấp mặc dù không thanh tú nhưng càng nhìn càng đẹp mắt.” Đâu chỉ là thanh tú, còn làm tim anh không khỏi rung động.

“Còn có.”

Hả? Mẹ Lục dùng tay ra hiệu Tô Thành cúi người xuống, anh cũng rất phối hợp làm theo.

“Còn có, Tiểu Hoãn nhà chúng tôi, có ngực lớn eo nhỏ da trắng, cái mông lại nở nang, bảo đảm rất dễ nuôi!”

Tiểu Hoãn đang giả chết, rốt cuộc cũng mãnh liệt 囧.

Mẹ, đây là làm sao, có cần nói lớn tiếng như vậy không! Mới vừa rồi cô chỉ len lén mở mắt ra thành một đường thẳng nhỏ nhắn, vừa đúng lúc nhìn thấy mẹ ra dấu tay với Tô Thành. Đang muốn cẩn thận mở lỗ tai để nghe mẹ nói với anh cái gì mà bí mật như thế, không nghĩ tới mẹ lại dùng khí thế mười trên mười phần, giọng nói hào hùng “lặng lẽ” nói cho anh biết. Vậy tại sao còn bày đặt ra dấu làm gì? Thượng Đế à, ông trời à, Lục Tiểu Hoãn con làm sao còn mặt mũi nào gặp mặt Tô Thành!

Không giống với bộ dáng há to miệng ngu ngốc của Tiêu Bạch, Tô Thành lễ phép cười với mẹ Lục: “Cám ơn dì đã nói cho con biết.”

Mẹ Lục mở cờ trong bụng, quyết tâm rèn sắt khi còn nóng, hỏi Tô Thành: “Đứa nhỏ này, con có nhà có xe không?” Trong lòng lại âm thầm nghĩ, nếu không có thì cố gắng phấn đấu thêm mấy năm là được, người có nhiều tiền, đẹp trai thật là khó kiếm!

Lần này Tô Thành không có trả lời, ngược lại là Tiêu Bạch chủ động trả lời thay anh.

“Dì à, dì biết Tô Thành là ai không? Tô Thành là một trong mười thanh niên ưu tú do đài truyền hình B thị bình chọn năm ngoái, xe, phòng, những thứ đó đối với Tô Thành mà nói là con số nhỏ. Tô Thành là đại thần, oh không! Tô Thành là điện, là ánh sáng, là thần thoại duy nhất, là người đàn ông làm tất cả con gái ở B thị chảy nước miếng ròng ròng, là người đàn ông làm tất cả đàn ông chảy khô nước mắt vì không thay đổi được thành người đàn ông tốt như vậy!”

Một hơi nói xong, Tiêu Bạch chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng mình cuồn cuộn như thuỷ triều dâng trào.

Tô Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Bạch, càng làm cho cậu tiếp tục cuồn cuộn. Thành thành à, tôi có làm cho anh hài lòng không?

Mặc dù Tiêu Bạch hình dung vô cùng khoa trương, hơn nữa vẻ mặt rất kỳ lạ, nhưng mà Tiêu Bạch nói đến mười thanh niên ưu tú, mẹ Lục nghe hiểu rõ ràng những chữ này.

Mười thanh niên ưu tú, hằng năm B thị đều tiến hành bình chọn một lần, những người có thể đi vào danh sách này đều là người trẻ tuổi có nghề nghiệp và thành tựu nổi bật, thế kỷ 21 thiếu nhất cái gì? Chính là nhân tài! Thằng nhóc đẹp trai như vậy lại là nhân tài, quan trọng nhất là, người này còn thích con gái nhà bà! Thật là làm cho bà hài lòng, quá toàn vẹn!

Có câu nói, cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng, bởi vì quá toàn vẹn, mẹ Lục hoàn toàn coi thường suy nghĩ con gái mình như thế nào.

Vì muốn con gái và thằng nhóc đẹp trai này có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, mẹ Lục đem hộp giữ ấm từ tay Tiêu Bạch đưa cho Tô Thành, nắm cổ áo Tiêu Bạch, lập tức đi ra ngoài.

“Tiểu Bạch à, dì với con đi dạo phố.”

Đem không gian để lại cho con gái thân ái và Tiểu Thành đáng yêu.

Sau khi Tiêu Bạch bị túm ra ngoài, ánh mắt còn lưu luyến không dứt liên tiếp quay đầu nhìn lại, Tô Thành quá mạnh mẽ, cho nên trong thời gian ngắn liền làm xong, oh không, là chinh phục mẹ Lục.

Vì có thể thoát khỏi ma trảo của mẹ Lục, sau khi ra ngoài cửa phòng bệnh, Tiêu Bạch lập tức cười ha ha lấy lòng.

“Dì, dì đối với Tô Thành, khẳng định là đặc biệt hài lòng đúng không?”

“Nói nhảm!” Tiếp tục kéo Tiêu Bạch đi trên hành lang.

“Dì, vậy, chúc mừng dì tìm được con rể hài lòng.” Từ đây cậu có thể thoát khỏi bể khổ bị nhéo thắt lưng, ừ ừ.

Kết quả, bàn tay mẹ Lục cực kỳ nhanh chóng nhéo thắt lưng Tiêu Bạch.

“Con là thằng nhóc nhảm nhí, chuyện ở rể có thể tuỳ tiện nói như vậy sao?”

Ngay cả nước mắt của Tiêu Bạch cũng rơi ra ngoài, vô cùng buồn bã hít mũi: “Dì, vậy tại sao dì nói muốn con ở rể. . . . .”

“Vậy phải coi bộ dạng của con ra sao?” Mẹ Lục nâng càm, khoé mắt đầy nếp nhăn chứa đựng nụ cười, “Tiểu Thành của chúng ta ưu tú như vậy, tại sao có thể giống như con mà ở rể đây? Người đàn ông tốt thì phải đường đường chính chính!”

Nói xong, còn tiếc hận liếc mắt nhìn Tiêu Bạch: “Tiểu Bạch, không phải là dì nói con, đừng cả ngày làm cho người ta không có chút nào tin cậy, ở rể? Một chữ, tục!”

Rốt cuộc nước mắt Tiêu Bạch cũng rơi đầy mặt, dì à, không nên làm như vậy, dì đây là kỳ thị trái tim thuần khiết của con.

Vì vậy, Tiêu mỗ bắt đầu phản kích: “Dì, không phải dì thích Phương Duẫn sao, lúc này lại vui mừng cho Tô Thành.”

Một chưởng mập mạp của mẹ Lục chụp tới: “Thế nào! Lão nương thích!”

“Vậy, chuyện của Phương Duẫn cứ như vậy mà qua sao?”

“Qua! Phải qua! Con gái nhà chúng tôi có Tiểu Thành là đủ rồi.”

Tiêu Bạch gật đầu, lòng dạ phụ nữ biến hoá thật là mau, nhưng mà cậu làm như vậy cũng giống như giúp cho Tô Thành và Tiểu Hoãn, Aha ha ha, cậu thật đúng là người vì bạn bè chấp nhận hiến thân, thật vĩ đại.

Mặc dù một già một trẻ nghĩ đến những chuyện không giống nhau, nhưng mí mắt hai người đều chứa đựng ý cười, hoàn toàn không chú ý tới thân ảnh màu xám tro đột nhiên dừng lại.

Mẹ Lục và Tiêu Bạch rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Thành và Tiểu Hoãn.

Lúc này, cô muốn giả bộ chết cũng không thể, bởi vì lúc cô mở mắt, vừa lúc anh cũng mỉm cười nhìn sang.

Không kịp đề phòng, vẻ mặt ngượng ngùng và chần chờ của cô đều rơi vào trong mắt Tô Thành, đương nhiên, vẻ mặt dịu dàng trên mặt anh cũng bị cô nhìn thấy.

Mặc dù như vậy, cô còn chưa dám tin, lời nói mới vừa rồi của người đàn ông này, là thật sao?

Nhưng anh không phải là Tô Thành nổi danh sao? Người đàn ông có tiền đồ nhất B thị, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có khí chất thoát tục, người đàn ông như vậy sẽ thích cô sao? Muốn cô làm. . . . . ách, người đàn ông này, mặc kệ nhìn như thế nào cũng thấy không thành thật.

Cũng không phải là cô không có tự tin đối với bản thân mình, tự tin thì cô có, chẳng qua là cô không còn là cô gái 16 tuổi ở trong cái tuổi thanh xuân u mê, tin tưởng vào cái loại gọi là vừa thấy đã yêu, mà cô là một cô gái 26 tuổi. Mặc dù cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ tràn đầy tình yêu hư ảo giống như tiểu thuyết ngôn tình, cũng không có gặp được người đàn ông hư hỏng, đem mối tình đầu biến thành vết thương chí mạng, nhưng cô vẫn lấy thái độ nhẹ nhàng bình tĩnh chờ đợi, không mù quáng không gấp gáp, chờ đợi người kia xuất hiện. Mặc dù cô đi xem mắt nhưng cô vẫn duy trì nội tâm kiên trì như cũ. Giống như tình cảm cô dành cho người đàn ông nào đó vậy, từ từ, tích luỹ từng chút từng chút một. Mặc dù rất chậm, nhưng lại dần dần mọc rễ nảy mầm. Mà không giống như bây giờ, may mắn được người đàn ông có điều kiện ưu tú mà mình gặp mặt vài lần nói muốn làm người đàn ông của mình.

Thật sự quá tốt đẹp, quá mộng ảo, cho tới bây giờ cô vẫn không thể tin được, sự tích cô bé lọ lem lại sắp xảy ra trên người mình.

Nhưng những thứ cô muốn, anh sẽ không hiểu. Dù sao cũng có bài hát hát rằng, tâm tư của nữ nhân, nam nhân như ngươi muốn đoán cũng đoán không được.

“Tiểu Hoãn.” Lúc cô suy nghĩ vẩn vơ thì Tô Thành đi tới, anh đem ghế ngồi đặt sát bên giường, ngồi xuống nhìn cô.

Không phải là không hoảng hốt, bất kỳ cô gái nào, khi đối mặt với người đàn ông ưu tú như vậy, cũng có chút khẩn trương, đúng không? Cho nên trong lòng Tiểu Hoãn đang tự nói với mình, không phải là cô có cảm giác với Tô Thành, chẳng qua là khẩn trương theo thói quen mà thôi, đừng quên người cô thích thật sự là ai. Đúng rồi, âm thanh này nhắc nhở cô, người cô thích là người sẽ đúng lúc cô cảm thấy thất bại, lấy câu nói nhẹ nhàng hoá giải bất an trong lòng cô. Là cái người xa lạ trong thế giới hư ảo yên lặng quan tâm chăm sóc cho cô.

“Tiểu Hoãn.” Tô Thành kêu cô lần nữa, Tiểu Hoãn không thể làm gì khác là nâng khoé miệng lúng túng cười với anh.

Anh có thể đọc hiểu toàn bộ cảm giác không xác định trong mắt cô, chẳng qua là anh không biết điều mình sắp nói ra, cô có thể tiếp nhận được hay không.

Mặc kệ cô có tiếp nhận hay không tiếp nhận, anh đã chuẩn bị xong chiến lược để chiến đấu lâu dài. Nghĩ tới đây, Tô Thành không muốn đợi cô hoàn hồn nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên ngón tay nhỏ nhắn.

Tiểu Hoãn kinh ngạc nhìn bàn tay đang che lên tay mình, sạch sẽ mà lại thon dài, giống như khí chất tự nhiên phóng khoáng trên người anh vậy.

Nếu như người đàn ông nào đó không xuất hiện trước, cô sẽ bị anh mê hoặc đúng không?

Ngón tay thon dài của Tô Thành hơi dùng sức, khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Tiểu Hoãn, làm bạn gái anh đi.” Không phải là hỏi nhưng lại chứa đựng thái độ khiêm hoà, không phải ra lệnh nhưng lại không cho cô cơ hội phản bác.

“Tại sao là tôi?” Rốt cuộc Tiểu Hoãn cũng hỏi ra được những lời này.

Tại sao? Tròng mắt đen của người đàn ông nào đó xẹt qua một chút ảm đạm, thì ra là anh hù doạ cô.

Có một vài hảo cảm xuất hiện mà không có nguyên nhân, có lẽ là bởi vì một nụ cười, có lẽ là bởi vì một câu nói, còn có lẽ chỉ là hình ảnh từng nhìn thấy ở Giản Vân sơn. Mà cô bình dị như vậy, nhỏ nhắn như vậy, làm cho tim anh tràn đầy dục vọng bảo vệ cô, chỉ đơn giản là muốn cô mãi mãi nở nụ cười chân thành như vậy.

“Tiểu Hoãn, em muốn nghe anh nói lý do anh chọn em sao?” Tô Thành nhàn nhạt mỉm cười, nhìn chăm chú Tiểu Hoãn.

Tiểu Hoãn vừa định trả lời, Tô Thành lại tiếp tục nói.

“Trên thế giới này, lý do tốt nhất chính là, ở thời điểm đối mặt với em, lại phát hiện những lý do này không đủ đầy đủ.”

Không đủ đầy đủ?

“Bởi vì mặc kệ là như thế nào, đều không thể hình dung cảm giác của em trong lòng anh. Thậm chí không cần lý do, anh cũng sẽ bị em đả động.”

Giống như là có cái gì đó nghẹn ngào trong cổ họng, lại giống như có cái gì đó sưởi ấm lòng cô, giống như buồng tim trống rỗng, rốt cuộc cũng tìm được cái gì đó để lấp vào.

“Anh, thật sự thích tôi?”

“Đúng vậy.”

“Cho nên, những thứ anh nói đều là thật?”

“Quân tử nhất ngôn.”

“Đối với anh. . . . . tôi không có chuẩn bị.” Cô còn chưa chuẩn bị giao trái tim mình cho bóng dáng hư ảo nào đó, anh liền xông vào thế giới của cô.

Ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay mãnh khảnh, mười ngón tay đan chặt vào nhau, tự nhiên như thế, thân thiết như thế.

“Không cần phải gấp, anh chờ em.” Chờ cô chuẩn bị xong, tiếp nhận anh thật sự.

Tiểu Hoãn sống 26 năm, số lần rơi nước mắt có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà giờ phút này, vành mắt của cô đã bắt đầu ẩm ướt.

Thì ra cảm giác khi được người ta tỏ tình là như vậy, ấm áp lại thấp thỏm không yên, nhưng trong lòng lại mang theo lời cảm ơn, mặc kệ anh thích tôi bao lâu, cám ơn anh. Cám ơn anh thích tôi bởi vì tôi là tôi.

Chương 42 — Đã lâu không gặp

Từ sau khi Tô Thành đẹp trai tỏ tình với cô, mỗi ngày anh đều tới phòng bệnh điểm danh, sau khi tan việc còn đến thăm cô một chuyến, còn rất yêu thích đem cái ghế ngồi cạnh giường bệnh thưởng thức ngón tay thon dài nhỏ nhắn của cô.

Đó cũng không phải là chuyện làm cho Tiểu Hoãn khó xử, khó xử chính là, tại sao trên mặt anh luôn treo nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, giống như anh đã sớm hiểu thấu con người cô, mà còn khó xử hơn nữa chính là, trong phòng bệnh còn có thêm cha Lục, mẹ Lục và Tiêu Bạch thay phiên nhau thưởng thức tình huống người khác đùa giỡn tay cô. Mà mỗi lần cha Lục và mẹ Lục ngắm Tô Thành là ngắm không dưới hai tiếng, còn không ngừng chụm đầu ghé tai, “nhỏ giọng nghị luận” cô và anh xứng đôi như thế nào, cô thật là khó xử lại cảm thấy phức tạp, phức tạp rồi lại tiếp tục khó xử.

Tiểu Hoãn không khỏi nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ là cô nhất thời mềm lòng, trúng mê hồn nhớ của Tô Thành rồi sao?

Vì vậy ngày thứ tư cô được xuất viện về nhà, rốt cuộc kháng nghị Tiêu Bạch: “Tớ muốn máy tính mới! Tớ muốn máy tính mới!”

Tiêu Bạch vừa nghe thấy, vội vàng đi đến gần nhỏ giọng hỏi cô: “Vị kia nhà cậu không đồng ý.”

Tại sao không đồng ý! Tại sao không đồng ý!

Tiểu Hoãn tức giận lườm Tiêu Bạch: “Tô Thành không phải là vị kia nhà tớ, bây giờ vẫn còn đang khảo sát! Đừng nói nhảm, tớ muốn máy tính mới!”

Tiêu Bạch làm khó khoát tay: “Thật sự không được, Tô Thành không muốn cậu nhìn vào máy tính.”

“Tại sao?”

“Bởi vì có tia khúc xạ.” Không biết Tô Thành đã xuất hiện trước cửa phòng Tiểu Hoãn từ khi nào, một tay tao nhã chống cạnh cửa, đầu hơi cúi thấp nhìn cô.

Trong lòng Tiểu Hoãn âm thầm liếc mắt nhìn Tô mỗ, mới vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy anh vào phòng bếp nói chuyện với mẹ mình, ngay cả cô ở trong phòng ngủ còn nghe được tiếng cười vang dội của mẹ truyền ra từ trong phòng bếp, đột nhiên bây giờ người lại xuất hiện trước cửa phòng. = =

Lúc này đương nhiên là Tiêu Bạch tự động biến mất, cậu đã có kinh nghiệm chiến đấu nhiều lần, chỉ cần Tô đại thần vừa xuất hiện, cậu liền lập tức cung kính lui ra, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Mặc dù tâm tình Tiêu Bạch vẫn kích động dồi dào như cũ, nhưng mà cậu chỉ có thể chạy lên trò chơi tám nhảm với Hứa Tiên, hai người ba ba gõ bàn phím bày tỏ đau thương của mình cho đối phương biết. Ngày đó, hai người ở dưới cây đại thụ thảo luận sôi nổi nghiêm túc vấn đề xem giữa Tiểu Hoãn và Tô Thành thì ai tiêu diệt ai trước, lúc đó cậu còn nhìn thấy Vân Thuỷ Thiên. Hơn nữa Vân Thuỷ Thiên còn không ngừng lặp lại động tác giết quái. Hứa Tiên và cậu đi qua đi lại nhiều lần trước mặt hắn, hắn vẫn không nhìn thấy hai người bọn họ.

Hứa Tiên vẫn nhiệt tình nghênh đón Vân Thuỷ Thiên như trước, còn cậu thì lấy cớ một người có ba việc gấp gáp, làm bộ như mình không có ở bên cạnh máy tính, lại len lén nằm úp sấp gần màn ảnh nhìn đoạn đối thoại của Hứa Tiên và Vân Thuỷ Thiên.

Hứa Tiên: “Vân huynh, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy tại hạ sao?”

Vân Thuỷ Thiên: “À sorry, mới vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác, có chút phiền phức. Cho nên không thấy các ngươi.”

Hứa Tiên: “Thật vậy sao? Có thể nói cho ta biết tại sao lại phiền không?”

Vân Thuỷ Thiên: “. . . . . . chuyện nhỏ, không có gì.”

Hứa Tiên: “Ô hô ha! Chuyện nhỏ cũng sẽ phiền, nói rõ ra là bây giờ tâm sự của Vân huynh đang bất an, có chuyện gì làm Vân huynh không dám nhìn vào ánh trăng sao?”

Vân Thuỷ Thiên: “Ha ha, không có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua là ta biết mình bị cự tuyệt mà thôi. Phát tiết một chút liền xong.”

Hứa Tiên: “Ô hô ha! Người nào cự tuyệt Vân huynh?”

. . . . . . .

Bọn họ còn nói những gì, Tiêu Bạch căn bản không nhìn thấy, bởi vì cậu chỉ cần nhìn thấy Vân Thuỷ Thiên, oh không, Phương Duẫn nói với Hứa Mộc Vân: biết mình bị cự tuyệt. Chính là làm cho người ta liên tưởng đến tình huống hẹn hò giữa hắn và Tiểu Hoãn. Ngày đó thái độ của Tiểu Hoãn đối với hắn tương đối lãnh đạm, cũng lâu rồi chưa thấy hắn đến đây, như vậy cũng coi như cự tuyệt sao? Tiêu Bạch không nhịn được nhìn màn ảnh máy tính cười ha ha.

Không nghĩ tới cái người tên Phương Duẫn này lại dễ nổi giận như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, như vậy tiểu thành thành thân ái của cậu sẽ không còn tình địch tranh dành Tiểu Hoãn, Aha ha!

Vì vậy Tiêu Bạch kích động lấy điện thoại gọi cho Tô Thành, thật tốt, người đàn ông có tiền đồ nhất B thị mà cậu ngưỡng mộ sắp biến thành người thân, còn có thể tuỳ thời gọi điện thoại cho anh, oh thật thật tốt.

Điện thoại đô đô mấy tiếng, giọng nói Tô Thành hơi mệt mỏi nhưng lại tràn đầy từ tính vang lên: “Tiểu Bạch.”

“Thành thành à! ~~ tôi có tin tốt phải nói cho anh nghe!”

“Nói.” Nhìn xem, khẩn cấp như vậy mà anh cũng chỉ trả lời một chữ.

“Vậy, là như vầy, mới vừa rồi tôi nhìn thấy Vân Thuỷ Thiên ở trong trò chơi, cũng chính là đối tượng hẹn hò của Tiểu Hoãn, tên là Phương Duẫn đó.”

“Sau đó?” Giọng nói của người đàn ông nào đó rất bình tĩnh, giống như nghe được người ta nói một vài chuyện linh tinh như thời tiết hôm nay rất tốt.

“Sau đó? Oh oh! Sau đó tôi thấy hắn nói hắn đã bị cự tuyệt, chạy tới đánh quái phát tiết Aha ha! ~” Ai? Tại sao tiểu thành thành thân ái nhà cậu lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiêu Bạch nhìn về phía điện thoại kêu mấy tiếng này này này, bên kia mới chậm rãi mở miệng: “Nói xong?”

Nói xong rồi nói xong rồi, nhưng Tô Thành lại không có phản ứng. Không có phản ứng đồng nghĩa với việc không có bát quái, không có bát quái thì cuộc sống không còn thú vị, 555. . . . . . Vì vậy Tiêu Bạch có bản chất nhiều chuyện chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Thành thành à, sao anh không có phản ứng nào vậy? Vân Thuỷ Thiên là tình địch của anh đó, bây giờ hắn bị cự tuyệt nên chuẩn bị buông tha cho Tiểu Hoãn, anh không ngạc nhiên sao?”

“Tôi cần phải ngạc nhiên sao?”

Đầu bên kia điện thoại, Tô Thành đang ngồi trước bàn làm việc quan sát thư ký sửa sang lại tài liệu quan trọng, nghe xong vấn đề của Tiêu Bạch, anh cũng chỉ cười nhạt.

Tiêu Bạch còn tiếp tục chìm đắm trong cảm xúc: “Hắn là tình địch của anh, tình địch của anh đó, nếu như hắn dùng sức giành Tiểu Hoãn với anh thì làm sao bây giờ?”

Giành? Trong mắt Tô Thành xuất hiện một chút cảm xúc sâu kín nặng nề, đó là ánh mắt sắc bén mà chỉ có nhân tài trên thương trường mới có được. Đáng tiếc Tiêu Bạch không thấy được vẻ mặt này của anh, chỉ có thể nghe anh thản nhiên nói: “Hắn sẽ không có cơ hội này.”

Tiêu Bạch cầm điện thoại ngây người một lúc lâu, rốt cuộc cũng tiêu hoá hết ý nghĩa câu nói của Tô Thành. Thì ra anh căn bản không xem Vân Thuỷ Thiên là đối thủ.

Thân là một người đàn ông, điều đáng sợ nhất không phải là có lấy được vợ hay không, mà là khi trong lòng mình tràn đầy ý chí chiến đấu đứng trước mặt đối thủ, đối thủ lại cho rằng anh không cùng cấp bậc để chiến đấu với anh ta.

Nếu để cho Phương Duẫn biết được chuyện này, Phương Duẫn sẽ suy sụp đúng không? Trong lòng Tiêu Bạch không tránh khỏi âm thầm quỳ lạy Tô Thành, không hổ danh là đại thần, giết người vô hình, ác độc, quá ác độc.

Đối với Tô Thành mà nói, mặc kệ Vân Thuỷ Thiên buông tha hay không buông tha đều không quan trọng. Quan trọng là. . . . . Tiểu Hoãn chọn anh hay không chọn anh. Coi như Vân Thuỷ Thiên muốn tới tranh thủ tình cảm cũng không sao, anh sẽ làm cho hắn biết khó mà lui.

Ngón tay thon dài gõ bàn làm việc, tròng mắt đen híp lại, xem ra ngày đó anh cảm thấy ngoài cửa phòng có tiếng động cũng không phải là ảo giác.

Mặc dù anh không quen tỏ tình trước mặt người khác, nhưng mà anh cũng không ngại để cho vị đồng chí này phá lệ thưởng thức một chút.

Đối với đàn ông mà nói, biết khó mà lui không phải là thói quen tốt, nhưng mà thân ảnh màu xám tro chợt loé ngoài cửa phòng, hiển nhiên là hiểu rõ sâu sắc bốn chữ này. Tô Thành nâng khoé miệng, hài lòng cười một tiếng.

Đáng tiếc là Tiêu Bạch không nhìn thấy nụ cười này của Tô Thành, nếu không cậu nhất định sẽ tiếp tục quỳ lạy Tô đại thần.

Những chuyện này, đương nhiên Tô đại thần sẽ không nói cho Tiểu Hoãn nghe, dù sao thái độ của Tiểu Hoãn dành cho anh đã quá rõ ràng, đem thời gian rãnh rỗi dành cho những chuyện không quan trọng chính là lãng phí thời gian. Cho nên toàn bộ thời gian rãnh của anh đều giao cho cô, sáng sớm và tan việc liền chạy đến bệnh viện và nhà cô, Tiểu Hoãn từ không dám tin đến xấu hổ ngốc trệ rồi yên lặng tiếp nhận, không thể không nói, đối xử với cô, da mặt dày là chiến thuật vô cùng hiệu quả.

Ví dụ như bây giờ, sau khi tan việc, mẹ Lục và cha Lục vội vàng mời anh đến nhà mình trao đổi tình cảm với con gái của họ. Mà anh rất sẵn lòng tuân theo mong muốn của cha vợ mẹ vợ tương lai, đi tới trước cửa phòng Tiểu Hoãn, vừa vặn nghe được Tiểu Hoãn nói muốn mua máy tính mới. Trong lòng Tiểu Hoãn đang lặng lẽ nói xấu anh, không biết anh dùng gì mà thu mua được cha mẹ mình, vừa nhìn thấy Tô Thành tới đây liền tránh đi chỗ khác, ngay cả Tiêu Bạch chăm sóc quan tâm cho cô nhất cũng làm ra bộ dáng nịnh hót, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Hừ, nghĩ tới đây, cô liền bĩu môi, cố ý không nhìn thấy anh, bày bộ dáng nâng càm giả bộ yên lặng tự hỏi cuộc sống.

“Tiểu Hoãn.”

Không để ý đến anh không để ý đến anh, tuyệt đối không thể để ý đến anh, nên giữ vững lập trường kiên định của mình đi, Lục Tiểu Hoãn!

“Anh mua máy tính cho em được không?”

“Có thật không?” Nghe được cái từ máy tính này, hai mắt Tiểu Hoãn lập tức sáng lấp lánh, hai tay tạo thành hình chữ thập nhìn Tô mỗ đang đứng ở mép giường, đã sớm quên đi lập trường kiên định của mình. Lập trường là cái gì vậy? Chỉ cần có thể mua máy tính mới cho cô, lập trường chính là mây trôi! Vì máy tính mới, lập trường có đáng là gì!

Sau khi an ủi mình như vậy, Tiểu Hoãn lập tức cảm thấy không khí thoải mái lên mấy phần.

“Tiểu Hoãn, em có yêu cầu nhãn hiệu nào không?”

Nhãn hiệu sao? Tiểu Hoãn không hiểu gì về máy tính ngửa đầu nhìn trần nhà, dùng sức suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, hoàn toàn không có phát hiện trong quá trình cô suy nghĩ, người đàn ông nào đó đã sóng vai với cô ngồi ở trên giường.

“A! Tôi nghĩ ra rồi!” Tiểu Hoãn vỗ tay, nhãn hiệu gì cũng không quan trọng, có thể chơi trò chơi là tốt rồi, cần gì phải suy nghĩ lâu như vậy.

“Nghĩ đến cái gì.” Tô Thành nâng mày, bình tĩnh nắm lấy tay cô, giống như là lơ đãng, nhẹ nhàng dao động.

Tâm tình vui vẻ như có như không, trên người anh là hương vị cỏ xanh nhàn nhạt, còn có đôi tay mang đến nhiệt độ đốt cháy người.

Coi như là trì độn đi chăng nữa, Tiểu Hoãn cũng có thể cảm giác được bầu không khí mập mờ, hơn nữa anh còn lấy tròng mắt đen thâm thuý dịu dàng nhìn cô, đơn giản chính là muốn dụ dỗ cô phạm tội. Cô chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt độ nóng bỏng dâng lên, rõ ràng trong phòng có mở máy điều hoà, tại sao cô lại cảm thấy hôm nay còn nóng hơn những ngày hôm trước?

Thậm chí, cô còn có thể cảm giác được anh đang từ từ, từ từ nhích lại gần mình, gần đến nỗi cô có thể nghe rõ ràng được tiếng hít thở của anh, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy đôi hàng mi rậm rạp. Ánh mắt của anh giống như có ma lực, bên trong phản chiếu gương mặt đỏ ửng mà ngượng ngùng. Chính là trong nháy mắt này, đột nhiên cô lại cảm thấy, mình là một cô gái hoa tâm, bởi vì cô đang suy nghĩ, nếu như anh muốn hôn. . . . . cô, cô cũng, cũng sẽ không cự tuyệt.

Tay anh nhẹ nhàng xoa mái tóc Tiểu Hoãn, lưu lại hơi nóng trên trán cô, lỗ tai cô. . . . . Đang ở thời điểm cô cho rằng anh muốn hôn mình, ngón tai thon dài lại luồng một đoạn tóc về phía sau trái tai, sau đó dịch chuyển thân thể tạo ra khoảng cách, cười phong tình.

“Tóc có chút loạn.”

Tiểu Hoãn chỉ có thể sửng sờ ngay tại chỗ, nháy mắt mấy cái, thì ra anh dựa gần như vậy là vì muốn sửa sang mái tóc ình, 囧.

Đột nhiên khoé mắt đảo qua, phát hiện ở sau lưng Tô Thành, có ba người dính mặt vào khe cửa phòng cô, ánh mắt như ngửi thấy được mùi ngon!

“Ba! Mẹ! Các người đang làm gì!”

Theo tiếng rống giận này của Tiểu Hoãn, ba người ngoài cửa nhanh chóng biến thân thành chim bay tán loạn, giống như cho đến bây giờ bọn họ chưa từng rời khỏi phòng bếp, cũng không có dựa trước cửa quan tâm tiến độ tình cảm của Tiểu Hoãn trong lúc vô tình.

“Heo Tiểu Bạch!”

Tiêu Bạch ở phòng khách, xa xa cánh cửa đáp lại: “Tiểu Hoãn à, yên tâm, chúng ta không nhìn thấy gì hết!”

Lửa giận đầy mình, lửa giận đầy mình!! >0< bây giờ mặt của cô rất hồng phải không?

Tại sao? Tại sao mới vừa rồi cô lại giống như sắc nữ, còn rất mong đợi anh, hôn mình. Tại sao?? Không được không được, cô nhất định phải lên trò chơi, lên trò chơi! Bởi vì quá lâu không nhìn thấy người đàn ông nào đó, cho nên cô nhất thời không cẩn thận trúng mỹ nam kế của Tô Thành mà thôi.

Gương mặt mới vừa rồi còn ngượng ngùng như quả táo hồng, đột nhiên lại biến thành nữ siêu nhân, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Thành: “Tôi muốn mua, tôi muốn máy tính tốt nhất! Nhãn hiệu tốt nhất!!”

Tô Thành nâng khoé môi cười một tiếng: “Không thành vấn đề.”

Hai tiếng sau, cửa hàng máy tính nổi tiếng nhất B thị.

Tiêu Bạch đi theo sau lưng Tô Thành, nhìn anh chuyên tâm chọn kiểu dáng máy tính cho Tiểu Hoãn, vẻ mặt nghi ngờ.

“Thành thành à, không phải là anh nói muốn từ trong trò chơi chuyển đến thực tế sao? Tại sao lại mua máy tính cho Tiểu Hoãn vậy.” Theo sự nhìn nhận của cậu, Tiểu Hoãn còn phải nghỉ ngơi ít nhất sáu ngày, sáu ngày này có thể làm gì, còn không phải là ngày ngày lên trò chơi hay sao. Nhưng mà bây giờ ngày nào Tô Thành cũng tới nhà họ Lục, làm sao Tiểu Hoãn có thời gian mà chơi trò chơi đây. Cho nên, Tiểu Hoãn rất buồn bực khi không nhìn thấy người đàn ông nào đó đúng không?

“Cuối cùng vẫn phải mua máy tính.” Ý là máy tính của Tiểu Hoãn đã hư, cũng không thể vì không muốn cô lên trò chơi mà không mua máy tính mới cho cô.

“Nhưng mà. . . . . .” Tiêu Bạch nhức đầu, “Nếu như Tiểu Hoãn. . . . . .” Chẳng lẽ thành thành đã quên mất chuyện Tiểu Hoãn còn chưa biết anh là Phi Thành Vật Nhiễu sao?

Đương nhiên là Tô Thành không quên, chẳng qua là anh có tính toán của riêng mình, nhưng mà anh cũng chỉ cười nhạt, không có tiếp tục bàn luận đề tài này.

Có một vị tiền bối đã từng nói, gặp phải chuyện không hiểu nhất định phải tìm hiểu kỹ càng!

Tiêu Bạch chính là người muốn tiếp diễn chân lý ấy, nụ cười muốn nói rồi lại thôi của Tô đại thần càng làm Tiêu Bạch khát vọng muốn hiểu biết về thế giới hơn.

“Thành thành, thành thành, chẳng lẽ anh mua máy tính cho Tiểu Hoãn là bởi vì muốn trực tiếp tỏ tình trong trò chơi sao?” Trong đầu Tiêu Bạch hiện lên cảnh tượng bạch y đại thần đứng giữa quảng trường, nhảy điệu múa ương ca do hệ thống cung cấp, sau đó sử dụng loa lớn: Tiểu Hoãn à, anh là Tô Thành, anh yêu em! Hình ảnh đó. Ha ha ha, thật là xúc động tràn trề.

Tô Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Bạch, làm dấu tay kêu cậu tới gần.

Oh oh oh, muốn lặng lẽ nói với cậu sao? Ánh mắt Tiêu Bạch lập tức sáng lên, dựa sát vào, hơn nữa còn rất phái nữ hoá, nhón chân lên.

Tô Thành nói nhỏ vào lỗ tai đang gần sát mình, một phút trước Tiêu Bạch còn cười đến chảy nước miếng, một phút sau lập tức ngốc trệ.

Bởi vì Tô Thành nói với anh: “Không thể nói.”

555555, không muốn nói thì thôi, tại sao còn lấy hành động phức tạp như vậy tổn thương sự quan tâm chăm sóc của cậu dành cho bạn tốt kiêm anh em của cậu là Tiểu Hoãn.

Cảm xúc buồn bả vẫn kéo dài trong lòng Tiêu Bạch cho đến khi mua xong máy tính trở lại nhà họ Lục, bộ dáng của cậu vẫn giống như bị chà đạp nặng nề, chỉ có hai chữ có thể hình dung rõ rệt Tiêu Bạch lúc này, ủ rũ.

Tiểu Hoãn cao hứng ôm máy tính xách tay, quan sát nó từ trên xuống dưới, cũng không chú ý đến Tiêu Bạch.

Mẹ Lục và cha Lục cao hứng nhìn con rể tương lai hoàn mỹ, nhìn phải nhìn trái, sớm bỏ quên Tiêu Bạch ngoài cửa.

Tô Thành thuỷ chung lấy vẻ mặt cưng chìu nhìn Tiểu Hoãn, thỉnh thoảng còn tặng cho cha mẹ vợ tương lai của mình nụ cười vô cùng khiêm tốn mà mê người, càng làm cho trái tim hai lão già nở hoa.

Hình ảnh hài hoà cỡ nào, gia đình hài hoà cỡ nào! Đứa trẻ Tiêu Bạch bị quên lãng, không thể làm gì khác là lui đến trong góc, phát ra cảm xúc sợ hãi.

Nếu thí sinh phù hợp với chức vụ con rể nhất đã mua máy tính cho con gái mình, anh còn không để ý việc con gái mình chơi trò chơi, làm sao mẹ Lục có thể để ý đây?

“Con gái à, con nhanh chơi trò chơi với Tiểu thành thành đi!” Rồi nghiêng đầu nói với Tô Thành, “Đứa nhỏ Tiểu Hoãn này rất thích chơi trò chơi, ngày nào về nhà cũng vùi đầu vào máy tính, nhất là buổi tối từ 9 đến 11 giờ, cho dù kêu nó muốn rát cổ họng nó cũng không để ý!”

9 giờ đến 11 giờ? Đó đúng là thời gian anh lên trò chơi.

Trong tròng mắt đen không che dấu được sự vui vẻ, thẳng tắp nhìn về phía Tiểu Hoãn, vừa đúng lúc Tiểu Hoãn ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nghĩ rằng anh sẽ giống như mẹ mình, nên vội vàng ôm chặt máy tính.

“Khụ, hai đứa chơi trò chơi đi!” Mẹ Lục nhìn hai người, vội vàng lôi kéo cha Lục ra khỏi phòng Tiểu Hoãn, còn rất tốt bụng đóng chặt cửa phòng. Con gái à, lấy sắc đẹp của con giải quyết tiểu thành thành đẹp trai đi! Mẹ tin tưởng con!

Đáng tiếc điều Tiểu Hoãn nghĩ chính là, thật tốt quá, mẹ không có ở đây, cô có thể lên trò chơi rồi.

Nhưng cô lại quên mất, mặc dù mẹ Lục không có ở đâu, nhưng mà Tô mỗ đang ở đây, hơn nữa còn ngồi trên giường.

Trò chơi quả nhiên là ma quỷ, Tiểu Hoãn thoải mái dựa lưng vào gối dựa thật dày, đem bàn có thể đặt cố định trên giường, cố định máy tính xách tay, sau đó mở ra, trực tiếp vào trò chơi bằng máy tính mới mà Tô Thành mua ình. Tâm tình thật là hưng phấn, làm cho cô hoàn toàn quên mất bên cạnh mình vẫn còn một người đàn ông tồn tại, mà cô lập tức muốn quên người đàn ông này để đi gặp mặt một người đàn ông khác trong thế giới hư ảo.

Đưa vào tên tài khoản, đưa vào mật mã, sau đó nhấn enter.

Hô, đã lâu không chơi trò chơi.

Khi thấy cô đăng nhập vào trò chơi, trên màn ảnh xuất hiện hình tượng nha đầu ngây thơ mà anh vô cùng quen thuộc. Mặc dù anh đã sớm biết cô chính là giai nhân đó, nhưng trong lòng vẫn không khống chế được bị vui sướng lấp đầy. Thậm chí anh còn muốn nắm lấy gương mặt cô, nói với cô rằng: “Nho nhỏ, là anh.” Điều chỉnh hô hấp, cuối cùng cũng khôi phục được sự bình tĩnh. Không thể hù doạ Tiểu Hoãn, nhất định phải từ từ.

Hình ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt Tiểu Hoãn, chuyện thứ nhất cô làm chính là nhấp vào danh sách bạn tốt, bốn chữ Phi Thành Vật Nhiễu xám xịt.

Có một loại tâm tình tên là thất vọng đang từ từ dâng lên, Tiểu Hoãn không ý thức được đưa con trỏ chuột đến trên cái tên của anh.

Anh, có khoẻ không? Anh, còn bận rộn sao? Anh, có phải bởi vì cô không tới nên rời trò chơi rồi không?

Đột nhiên cảm giác được trên tay mình nóng lên, là tay Tô Thành.

Có chút kinh hoảng muốn rút ra, nhưng lại bị anh nắm chặt.

Nhất định là anh đã nhìn thấy sự thất thần và chật vật mới vừa rồi của cô đúng không.

“Em đang tìm người sao?”

Đây tuyệt đối là biết rõ mà còn cố hỏi, cô biểu hiện rõ ràng như vậy, là người có mắt là có thể nhìn ra, cô là vì người đàn ông nào đó mà vào trong trò chơi.

“Một người đàn ông.”

Tiểu Hoãn giật mình, chợt ngẩng đầu lên, đôi chân mày xinh đẹp của anh chau lại, ánh mắt làm cho người ta không có chỗ nào ẩn nấp, giống như là đang chất vấn cô tại sao lại muốn tìm một người đàn ông.

Nếu như cô thông minh một chút, cô sẽ lấy nụ cười đáng yêu cười với anh, sau đó rất tuỳ ý nói mình muốn tìm bạn, nhưng mà một câu cô cũng không nói được, bởi vì anh nói, cô đang tìm một người đàn ông, hơn nữa anh còn lấy giọng nói khẳng định mà nói với cô, không phải là nghi vấn.

Người đàn ông trước mắt này, làm cho lòng người dao động, đẹp trai nhã nhặn tiền đồ vô lượng, anh nói anh thích cô làm cho lòng cô dao động.

Người đàn ông nào đó trong trò chơi làm cho cô động tâm, mặc dù không biết anh là cái dạng gì, làm nghề nghiệp gì, nhưng mà anh lại từng bước từng bước bước vào trái tim cô trước Tô Thành. Cô quá tham lam đúng không? Hay là quá ngây thơ? Yêu thích Tô Thành rồi lại không dứt bỏ được Nhã Thành. Nói mới nhớ, tên hai người này đều có một chữ Thành giống nhau, cô không khỏi tự giễu cười cười. Không phải không thừa nhận, thật ra cô là một cô gái ngu ngốc.

“Tô Thành, tôi tạm thời vẫn không thể tiếp nhận anh.”

Tô Thành quyết định.

“Tiểu Hoãn, không nên hành động theo cảm tính.” Anh nhẹ nắm tay cô.

Tiểu Hoãn bất đắc dĩ nhắm mắt, lại mở ra, nhẹ nhàng rút tay mình khỏi bàn tay to lớn ấm áp của anh, lần này nói vô cùng rõ ràng: “Tôi là nói thật, Tô Thành, anh quá ưu tú.”

“Chuyện này có liên quan đến người em tìm kiếm sao?” Mặc dù biết người cô tìm chính là mình, nhưng anh rất khó để tiếp nhận lời cự tuyệt như vậy. Cũng không phải là bởi vì cự tuyệt, mà là vì người cự tuyệt anh, chính là cô.

“Có liên quan.” Tiểu Hoãn lắc đầu, “Tôi biết dáng dấp của mình không khó coi, nhưng tôi chỉ là một cô gái rất bình thường, nhét vào trên đường cái, sẽ không có ai chú ý tới tôi. Có thể, là bởi vì anh ưu tú, liền hơn hẳn người bình thường như tôi, có chênh lệch, làm cho tôi cảm thấy thích thú lại không chân thật.” Có lẽ cô sẽ bị sự chân thành tha thiết của anh đả động, giống như anh nói, sẽ chờ cô, giống như anh nói, động tâm không cần lý do. Nhưng mà trong nội tâm của cô vẫn sợ hãi như cũ, có lẽ cô không đủ tự tin, có lẽ cô cảm thấy có một ngày mình sẽ tỉnh mộng khỏi giấc mơ được che chở này.

Tô Thành cẩn thận nhìn cô, cô cũng nhìn anh.

Thì ra là, cô là cô gái kiên cường như vậy, thậm chí anh còn có chút cảm giác ghen tỵ với bản thân mình ở trong trò chơi.

“Tiểu Hoãn, người em thích là người trong trò chơi.” Tô Thành nói, “Cho nên em không có cảm giác nào với anh.”

Nếu như là như vậy, một khi phần tình cảm này chuyển từ trò chơi sang thực tế thì có thể duy trì được bao lâu đây?

“Không phải như vậy.” Tiểu Hoãn lắc đầu, không phải cô không có cảm giác nào với Tô Thành. Làm sao có thể không có cảm giác đây? Người đàn ông ưu tú như vậy, chân thành nói anh thích cô, mỗi một lần tầm mắt anh và cô chạm vào nhau, cô đều nhìn thấy sự dịu dàng và bao dung, thậm chí cô còn cảm thấy nếu như mình là người anh không quen không biết, chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó cũng sẽ sinh ra cảm giác hảo cảm. Huống chi ánh mắt dịu dàng đó còn đang nhìn cô.

Nhưng mà cô không thể, không thể hưởng thụ sự dịu dàng của anh dành ình rồi lại mong muốn níu giữ một người khác. Như vậy là không đúng.

“Anh ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi trước anh, vừa mới bắt đầu tôi còn có ấn tượng xấu với anh ấy. Thậm chí. . . . . tôi cảm thấy anh ấy chính là đại gian thương.”

Tô Thành nhíu mày, thì ra ấn tượng của anh trong lòng cô lúc bắt đầu là như vậy.

Tiểu Hoãn không chú ý đến vẻ mặt của Tô Thành, cô vẫn còn tiếp tục nói: “Nhưng mà sau này, lại không có lý do gặp được anh ấy. Tôi vốn là muốn tìm anh ấy tính sổ để cho anh ấy hiểu là không nên quá ham tiền, nhưng mà không biết tại sao, tôi rất khẩn trương, kết quả lại nói sai, anh ấy còn tưởng tôi muốn cầu hôn anh ấy. Tôi cũng không biết tại sao anh ấy có thể hiểu lầm như vậy, dù sao cũng kết hôn trong trò chơi, hơn nữa mỗi ngày đều gặp mặt.”

Hiểu lầm cầu hôn? Thay vì nói là hiểu lầm, không bằng nói anh cố ý lừa gạt đi.

“Thời gian quen biết càng dài, tôi lại càng cảm thấy anh ấy là một người rất tốt rất tốt. Anh ấy rất quan tâm tôi, cũng tin tưởng đảm nhiệm tôi.” Tiểu Hoãn dừng lại, cười cười, “Anh xem, tôi rất dễ thích một người. Thậm chí tôi còn không biết mình thích anh ấy từ khi nào nữa.”

Nếu như lúc này Tiểu Hoãn nhìn Tô Thành, cô nhất định sẽ rất kinh ngạc, lúc cô nói về người đàn ông khác, tại sao anh lại nhìn cô dịu dàng như vậy, hơn nữa trong mắt còn chứa đựng vui vẻ. Đáng tiếc chính là, Tiểu Hoãn không dám nhìn anh, cô sợ rằng chỉ cần mình liếc mắt nhìn anh, cô sẽ không còn dũng khí nói ra lời nói trong lòng mình.

Biết cô nói mình, người cô thích cũng là mình, rõ ràng là biết tất cả, nhưng vẫn đố kỵ.

Nhưng nhiều hơn đố kỵ chính là lo lắng, cô gái ngu ngốc này, làm cho anh vừa thương tiếc lại cảm thấy bất đắc dĩ, thà giữ vững tâm tình kiên định lúc ban đầu cũng không muốn tiếp nhận một người trên thực tế coi như không tệ là anh. Mặc dù đổi góc độ khác mà suy nghĩ, chuyện như vậy là một mình anh độc hưởng, nhưng anh lại hi vọng có thể lôi kéo cô nhảy ra khỏi trò chơi, ở trong cuộc sống thực tế, coi trọng một người duy nhất chính là anh, mà không phải là Phi Thành Vật Nhiễu.

“Tiểu Hoãn, trong trò chơi có quá nhiều hư ảo, em không thể nào vĩnh viễn chờ đợi một người ở trong trò chơi như vậy.” Bởi vì quá nhiều thành phần hư ảo, cho nên mặc dù em biểu hiện thật lòng, cũng bởi vì điều kiện có hạn mà làm người khác cảm thấy quá ít.

Tiểu Hoãn nghe được anh nói như vậy, ngẩn người, thì ra là, anh nghĩ cô như vậy sao?

“Em tính làm như vậy sao?”

Cô quay mặt lại nhìn anh: “Tôi biết, yêu thương qua mạng rất cực khổ, cũng biết đại đa số mọi người không coi trọng yêu thương qua mạng. Nhưng mà, những chuyện đó có liên quan đến tôi sao? Tôi muốn bắt được cảm giác như vậy, không làm trái với trái tim của mình, cứ đơn thuần thích một người như vậy.” Đương nhiên là cô biết yêu thương qua mạng là chuyện khó khăn như thế nào, mặc dù bởi vì tưởng tượng mà sinh ra cảm giác ngọt ngào, nhưng nhiều hơn nhớ nhung chính là đau khổ. Có rất nhiều nguyên nhân làm mọi người không coi trọng yêu thương qua mạng, ví dụ như khoảng cách, ví dụ như tình cảm không đủ sâu nặng. Luôn cảm thấy người này nhất định phải xuất hiện sờ sờ trước mặt mình, ngày nào cũng nhìn về phía người đó, mới biết được mình có yêu người đó hay không.

Nhưng nếu như biết mình đã yêu, thì nên làm như thế nào đây? Tình yêu sẽ kéo dài trong tốt đẹp sao? Tình yêu sẽ không thay đổi khi hai người cách xa nhau sao?

Cô là người không có kinh nghiệm, đương nhiên cũng không giống nữ đại thần mà cô từng sùng bái nhất diễn đàn, đối với tình yêu có thể hạ bút viết thành văn Chương tiện tay vứt bỏ. Cô chỉ muốn, tự bản thân mình biết mình thích một người, cứ yên tĩnh như vậy, thích anh, nhìn anh liền thoả mãn. Đừng nói cô ngây thơ, mặc dù cô ngây thơ đi nữa, cũng là tự bản thân cô trải qua, không phải có câu nói như vậy sao: vì yêu mà dũng cảm, là một loại hạnh phúc.

Biết mình là người đàn ông đầu tiên mà cô yêu thích, làm cho Tô Thành rất cảm động, cũng rất kiêu ngạo.

Thật là may mắn, anh gặp được cô, bị sự đáng yêu của cô đánh bại, không muốn thích cũng phải thích. Chẳng qua là, anh hy vọng có thể làm cho cô hưởng thụ tư vị của tình yêu, mà không phải chịu đựng đau khổ do tưởng tượng mang lại.

“Tiểu Hoãn.” Anh nghiêm túc hỏi cô: “Yêu thương qua mạng, em không sợ không thấy được người muốn thấy sao?”

“Hả.”

“Không sợ vĩnh viễn không gặp mặt sao?”

Cô lắc đầu: “Vĩnh viễn là khoảng thời gian không có căn cứ, không có gì sẽ là vĩnh viễn, chỉ có khi anh cố gắng bước qua, tất cả đều trở nên vô vọng, tất cả đều không thể với tới được hơn nữa, mới có thể biến thành vĩnh viễn. Cho nên tôi sẽ cố gắng, cố gắng tranh thủ.” Giống như anh thích cô, anh cũng vì tình yêu mà nguyện ý trở thành người dũng cảm, cô nhất định phải cố gắng giống anh, sẽ không xem thường buông tha phần tình cảm của mình.

“Không sợ yêu thương qua mạng sẽ trở thành hư ảo sao?”

“Không sợ. Bởi vì. . . . .” Tiểu Hoãn cong khoé miệng, “Bởi vì trong mắt tôi, mặc kệ yêu thương qua mạng hay không, cũng không quan trọng. Quan trọng là. . . . . trái tim thật sự thích một người.” Mặc dù cô từng cảm thấy bối rối, giãy giụa, nhưng mà bây giờ khi cô nói ra những lời trong lòng mình, lại có cảm giác bầu trời hỗn độn khôi phục ánh sáng. Hình thức và vật chất rất quan trọng sao? Ở trong mắt người trưởng thành mà nói, đúng vậy, nó rất quan trọng. Nhưng mà thật sự không có nó thì không thể sống sao? Cũng không phải, có lúc, đối xử với tình cảm của mình cần phải đơn thuần một chút, chỉ cần hỏi trái tim mình có thích hay không, không nên nghĩ sẽ buông tha dễ dàng cho cảm giác này như thế nào. Có gì quan trọng hơn thích sao?

Hoặc ví dụ như mỗi cô gái đều từng trải qua khoảnh khắc như thế này: lúc còn trẻ đi qua cửa hàng vật phẩm, nhìn thấy hộp âm nhạc nhỏ nhắn bên trong cửa kính thuỷ tinh, mỗi ngày đều dừng lại một chút để ngắm nó, có lẽ cuối cùng vẫn không thể có được, nhưng mà không ai ngăn cản được cô gái đó thích đồ vật này, chỉ vì quá thích quá quý trọng, liền cảm thấy ngọt ngào và thoả mãn.

Nhìn cô mơ màng nở nụ cười thoả mãn, ánh mắt nghiêm túc mà kiên định, Tô Thành không khỏi suy nghĩ, đến cuối cùng, sự chuẩn bị của anh là đúng hay sai?

Sau khi chung sống với cô, anh chỉ cảm thấy cô là cô gái đơn thuần, suy nghĩ đơn giản đến nổi chỉ cần người khác nhìn vào liền thấu hiểu tất cả dự định trong đầu cô. Cho nên anh sợ cô không có chuẩn bị, sợ cô sẽ không có cảm giác an toàn khi chuyển tình yêu từ thế giới mạng hư ảo sang thực tế, vì vậy muốn lấy phương thức của mình để tới gần cô, hiểu rõ cô, để cho cô hiểu rõ mình nhiều hơn. Tuy nói ở trong trò chơi anh cũng không có ẩn núp và nguỵ trang tính cách thật sự của mình, chỉ là vì ở bên cạnh Hứa lão gia nhiều năm, anh sớm bận rộn đến nỗi không biết mình còn có thời gian lo lắng cho người mình yêu hay không. Đối với anh mà nói, đây là chuyện anh không dự đoán trước được. Cũng không phải chỉ có con gái mới lo lắng khi yêu, con trai cũng có. Lo lắng anh không phải là người mà cô muốn, lo lắng cô không hiểu được cái gì gọi là tình yêu thật sự, cho nên anh tự mình quyết định rất nhiều chuyện, nhưng lại không nghĩ rằng, thì ra là cô hiểu được, ở dưới tính tình dịu dàng mà yên lặng của cô là sự hoạt bát đang ngủ say, mà người nào đến gần sẽ bị cô hấp dẫn. Thậm chí anh có thể hiểu được tại sao Tiêu Bạch luôn chăm sóc bảo vệ cô như vậy, là vì muốn che chở thật tốt cho tâm hồn vừa dũng cảm lại yếu đuối của cô.

Cô kiên định lại dũng cảm, thông minh lại quật cường, nhưng ở trước mặt anh thì ngược lại, không đủ tự tin, không đủ thành thục.

Mặc dù cho đến bây giờ anh là người không am hiểu chuyện tình cảm, nhưng anh là đàn ông, anh muốn cho cô phần tình yêu an toàn mà tốt đẹp nhất. Nếu như quyết định của anh làm cho cô có cảm giác vội vàng, như vậy anh cũng nên suy nghĩ một chút, như thế nào mới là thứ cô muốn.

Sau khi suy nghĩ, anh đã có quyết định, quyết định không giống với phong cách chững chạc của mình.

“Anh ủng hộ em.” Nói xong, anh vỗ vỗ tay Tiểu Hoãn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tô Thành.”

Anh quay đầu lại nhìn cô, thấy vẻ mặt có chút nghi ngờ rồi lại quan tâm, khoé miệng nâng lên, nở nụ cười nhợt nhạt.

“Tiểu Hoãn, cố gắng vì trái tim mình một lần đi, không cần sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.” Nói xong, hạ tay phải xuống, không có nhìn Tiểu Hoãn, hướng phòng khách đi tới.

Đúng vậy, cố gắng một lần đi, anh quyết định không bị những tư tưởng cũ kỹ trói buộc mình, bồi cô cùng nhau cố gắng.

Cô kinh ngạc nhìn bóng lưng anh, phảng phất còn nghe được tiếng nói anh đang bàn luận tin tức với cha mình, còn có giọng nói thỉnh thoảng chen vào nhưng không được ai chú ý của heo Tiểu Bạch, nhịn không được bật cười.

Cô vỗ vỗ mặt mình, hỏng bét, Tô Thành, anh tốt như vậy, thật ra tôi có thể sẽ thích anh. Nhưng mà trước khi thích anh, tôi muốn xác nhận một lần, xác nhận phần tình cảm tôi dành cho người đàn ông nào đó.

Cám ơn anh, Tô Thành.


Cô ở trong trò chơi đợi anh hai ngày, hai ngày nay không nhìn thấy người đàn ông nào đó login, ngay cả tên của Hứa Tiên cũng xám xịt.

Chỉ có Tiêu Bạch, sẽ bò lên nói với cô: “Tiểu Hoãn à, hôm nay Tô Thành không có đến nhà cậu sao?”

Thật khéo làm sao, ngày đó sau khi cô nói hết lời trong trái tim mình cho anh biết, hai ngày nay, anh không có tới nhà cô. Mẹ không có việc gì làm liền chạy tới hỏi cô: “Con gái à, tại sao hôm nay Tiểu Thành không tới? Con gái, lúc nào thì Tiểu Thành mới tới?” Tất cả là bởi vì dáng dấp của anh quá mức tuấn lãng, lại có chiếc xe Buick quá mức hút hồn, những người trong chung cư này đều là người lớn tuổi, đã là hàng xóm với nhau từ lâu lắm rồi. Mấy ngày trước anh đặc biệt chăm chỉ đến nhà cô trình diện, hơn nữa vẻ mặt của mẹ khi đi ra ngoài cực kỳ khoe khoang, chắc là mọi người đã sớm biết có người đàn ông ưu tú như vậy theo đuổi cô đúng không?

Thật là nhàm chán, người muốn tìm lại không có ở đây, người không muốn tìm lại ngày ngày đều xuất hiện.

“Sao vậy? Tiểu Hoãn à, người nhàm chán mà cậu nói không phải là ca ca đây đi?”

Tiểu Hoãn không có trả lời, tự mình chạy đến Giản Vân sơn. Nhưng sau khi đến đó, cô lại không biết mình nên làm gì bây giờ, không thể làm gì khác là tìm gốc cây nhỏ yên tĩnh ngồi xuống, nghe âm nhạc bối cảnh trong trò chơi, sau đó ngẩn người.

Cứ ngẩn người như vậy từ buổi sáng cho đến buổi tối, mà cô chỉ có thể nằm ngửa trên giường nghe nhạc, thỉnh thoảng mở mắt, thỉnh thoảng ngủ.

Cho đến khi mẹ Lục kêu lên: “Tiểu Hoãn à, đừng ngủ, một lát nữa mẹ đem canh hầm xương cho con uống!” Cô mới tỉnh dậy.

Xoa xoa ánh mắt, trên màn hình máy vi tính đã sớm là một mảnh màu đen, chỉ có hình vẽ đang dao động không ngừng, giống như là thông báo cho cô nên tiếp tục hy vọng, cô lấy tay chạm vào con chuột, hình ảnh trò chơi liền xuất hiện, nhưng cô lại ngây ngẩn cả người, bởi vì bạch y nam tử đang đứng bên cạnh nữ đồng ngây thơ, giống như là bảo vệ, càng giống như là chờ đợi và chờ đợi thật lâu.

“Người thật?” Thật ra thì cô biết là người thật, nếu như là Hứa Tiên thì nhất định sẽ không biết cô ở chỗ này, cho dù biết, cũng không tìm tới đây. Nhanh chóng liếc mắt nhìn danh sách bạn tốt, quả nhiên, cái tên Hứa Tiên vẫn xám xịt, cuối cùng tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống đất, thì ra anh không có rời khỏi trò chơi.

“Là anh, nho nhỏ.” Bạch y nam tử chậm rãi đi xung quanh cô, sau đó dừng lại trước mặt, nếu như di chuyển con chuột đến gần một chút, thậm chí còn có thể thấy hai người đang dán vào nhau rất gần rất gần, vô cùng thân mật.

Tiểu Hoãn nhẹ nhàng cắn môi dưới, gửi tin nhấn: “Thật xin lỗi, em vào bệnh viện, cho nên không thể tới trò chơi.”

Bên này máy vi tính, Tô Thành không ngừng xoa nguyệt thái dương, hai ngày nay anh quá bận rộn quá mệt mỏi, nếu không đã lên trò chơi từ sớm rồi, bởi vì anh rất rõ ràng, cô đang đợi mình. Cũng không biết tâm tình hai ngày nay của cô như thế nào, ngược lại Tiêu Bạch có gửi cho anh mấy tin nhấn, báo cáo tình huống thân thể cô, nói là không có gì đáng ngại, không phục rất tốt.

Nghe cô giải thích, anh chỉ cảm thấy trong giọng nói mang theo một chút chua xót làm nũng và uỷ khuất, trong lòng anh càng thêm mềm mại.

“Anh biết, đã nghe nói, em có tốt không?” Chủ yếu là tâm tình có tốt hay không? Có đau lòng vì anh không lên trò chơi hay không? Hay là lặng lẽ mang thương cảm vào mình.

Tiểu Hoa Tiểu bá vương cao hứng đứng lên, gật đầu, còn làm động tác duỗi người do hệ thống cung cấp.

“Em vô cùng tốt, mấy ngày nữa sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nếu như không có gì thì nghĩ ngơi hai ba ngày là tốt rồi.”

Vậy thì tốt.

Trong nháy mắt liền yên lặng, không phải là không có gì muốn nói, mà là có quá nhiều lời muốn nói muốn bày tỏ với đối phương, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiểu Hoãn nghĩ, đoạn đối thoại như vậy quá lễ phép quá câu nệ, lúc nào thì mới có thể nhảy vọt, mới có thể hào phóng nói với anh cái từ thích đây?

Tô Thành nghĩ, anh có nên chủ động một chút không, ví dụ như nói thẳng ra là anh thích cô, nhưng anh lại sợ mình làm như vậy quá mức lỗ mãng, vượt qua sự chịu đựng của cô.

Góc độ suy nghĩ của hai người khác nhau, nhưng đều muốn đến gần đối phương hơn, thân thiết hơn.

Có lúc muốn nói ra từ thích, nhưng lại không dễ dàng như vậy, nhất là khi đối mặt với người kia, chỉ biết trở nên ngơ ngác chứ không biết nên phản ứng như thế nào. Nhất là khi muốn đối lưu lại ấn tượng tốt với phương về mình, thì càng thận trọng hơn, cũng bởi vì quá để ý, cho nên trở thành người muốn mở miệng lại không dám mở miệng.

Nhận thức như vậy làm Tô Thành nâng khoé miệng lên, nhẹ nhàng cười. Bọn họ yêu thích lẫn nhau như vậy, cần gì phải để ý một chút phức tạp liền đứng yên không tiến tới đây? Anh là đàn ông, nên để anh nói những lời này đi.

Bạch y nam tử lại đứng gần cô một chút nữa, hơn nữa còn làm tư thế ôm người của hệ thống.

Chỉ có vợ chồng mới có thể thực hiện tư thế này, hai tháng làm vợ chồng trong trò chơi, bọn họ chưa từng ôm nhau, không phải là không thể, mà là có thói quen sóng vai nhau ngắm cảnh, cũng đều là người hướng nội, cho nên chưa từng thực hiện.

Hôm nay anh đột nhiên ôm cô, làm cho Tiểu Hoãn giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn những cũng vui mừng.

Cảm giác giống như anh đang suy nghĩ cái gì đó, mấy giây sau, bạch y nam tử đang ôm nữ đồng, nói thật thấp: “Nho nhỏ, anh nhớ em.”

Bạn đang đọc Ở Nơi Hoa Đào Nở Loạn của Tả Tiểu Hồ Ly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.